Q1 – CHƯƠNG 397: CANH HAI MƯƠI LĂM
Dịch giả: Luna Wong
“Lưu tiên sinh xem hồ sơ không tỉ mỉ.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Trong hồ sơ viết, lúc đó biện tụng, chúng ta không có tìm được hung thủ a.”
“Sau được thánh thượng chỉ điểm, chúng ta mới xác định Quý Lâm, mới có biện đầu tiên của hôm nay.”
Tim của Lưu Công Tể nhảy một cái, lạnh lùng liếc mắt Đỗ Cửu Ngôn.
Ở công đường biện tụng, nàng cư nhiên dời thánh thượng ra ngoài, còn nói là thánh thượng chỉ điểm.
Bất quá, biện tụng chính là biện tụng, hắn dám nhận tụng án này, thì nghĩ xong bất úy quân chủ, bằng không, hắn cũng không xuất hiện ở nơi này.
“Được!” Lưu Công Tể lớn tiếng nói: “Giả thiết một đoạn trần thuật này của Trương Tam thông là thật, như vậy hung thủ giết Diêu thị rốt cuộc là ai, dưới tình huống không có chứng cớ, ai cũng vô pháp chắc chắc.”
“Nên, tội danh giết người này, như trước không thể thành lập, càng không thể như Đỗ tiên sinh nói, theo pháp cân nhắc mức hình phạt.”
Lưu Công Tể nói xong, hướng về phía Tề Đại Thanh liền ôm quyền, lớn tiếng nói: “Đại nhân, từ thuê nữ nhân, đến án giết người, vô luận là nha môn hay là tụng sư của nguyên cáo, cũng không thể cung cấp chứng cứ hoàn chỉnh. Điều này cũng ho thấy, tất cả đầu mối và chứng cứ đều không có tính duy nhất.”
“Nên, ta thỉnh cầu xin đại nhân trước hết để cho người thỉnh tụng của ta về nhà, chờ nha môn và tụng sư nguyên cáo điều tra rõ chân tướng, xuất ra chứng cứ hữu lực, trở lại thăng đường biện tụng cân nhắc mức hình phạt!” Lưu Công Tể nói xong, hướng về phía khắp nơi hành lễ, xin cáo lui.
Tề Đại Thanh mục trừng khẩu ngốc, ai nói năng lực của tụng sư Tây Nam không được, hắn thấy Đỗ Cửu Ngôn và Lưu Công Tể đều rất lợi hại a.
Mắt của Quý Lâm đều sáng lên, tán thưởng gật đầu với Lưu Công Tể, năng lực của vị tụng sư này thực sự là không tệ.
Hắn vốn cho là Lưu Công Tể sẽ vì hắn làm biện tụng có tội, không nghĩ tới hắn nói xong một phen, cư nhiên dự định đi phương hướng vô tội.
Thực sự là không tệ.
Trong hậu nha, đầu lông mày của Triệu Dục chặt khóa chặt, bên tai chợt nghe Tần thái phu nhân niệm vài câu A di đà phật, hướng về phía hắn nói: “Thánh thượng người nghe chưa, tất cả chứng cứ đều không xác định, người không thể phán định Quý Lâm của ta có tội.”
“Hài tử ngoan như hắn vậy, nhất định là vô tội.”
Triệu Dục bưng trà uống, không nói gì.
“Biện tụng còn chưa kết thúc, ngươi gấp cái gì?” Quế vương liếc nhìn Tần thái phu nhân một mắt, “Yên tâm, nếu như hắn giết người, sẽ không để cho hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Nếu là hắn không có, thánh thượng cũng không có khả năng oan uổng hắn.”
“Cần ngươi ở nơi này nói tới nói lui.”
Quế vương nói luôn luôn như vậy, hắn cao hứng ngươi chính là thân thích, mất hứng, ngươi đến một người xa lạ cũng không bằng.
Trong lòng Tần thái phu nhân có lửa, nhưng cũng không dám phát, bị đè nén ngồi xuống.
“Án tử của Trương Tam thông, ngươi còn chưa có kết án?” Triệu Dục nhìn về phía Thân Đạo Nho.
Thân Đạo Nho đứng lên nói: “Vâng, còn chưa có kết án cuối cùng, thật sự là chứng cứ ít hơn, thời gian lại quá gấp!”
Triệu Dục ngưng mi, “Đỗ Cửu Ngôn cũng biết?”
“Biết.” Thân Đạo Nho nói.
Triệu Dục gật đầu. Đối với chuyện vốn có mười phần ổn chín, sau khi Lưu Công Tể biện tụng xong một phen, bỗng nhiên thay đổi chẳng phải chắc chắc.
Lẽ nào Quý Lâm thật là vô tội?
Nếu quả thật là như vậy, vậy lừa giận trước đó của hắn chẳng phải là uổng công phát tác rồi sao, để người không công chê cười, còn để quân thần cách tâm.
Triệu Dục nghĩ, sắc mặt trầm xuống, rất là bất duyệt.
“Ca!” Quế vương khó được tự mình đứng dậy, châm trà cho Triệu Dục, cười khanh khách nói: “Năng lực của Ngôn Ngôn nhà ta, ngươi còn chưa có biết, ném ngọc mới vừa rồi, bộc lộ tài năng nhỏ mà thôi.”
Triệu Dục trừng hắn một mắt, “Vậy chút nữa là cái gì?”
“Ném chuyển!” Quế vương nói.
Triệu Dục bị tức nở nụ cười, người thả con tép, bắt con tôm, bọn họ ngược lại, thả ngọc trước, chừa gạch ở phía sau!
“Vậy trẫm sẽ chờ. . .của nhà ngươi. . .” Lúc nói chuyện đầu lông mày của Triệu Dục tụ lại “Ngươi mới vừa nói cái gì, Ngôn Ngôn nhà ngươi?”
Đây là cái gì với cái gì, giữa nam nhân và nam nhân, cần xưng hô buồn nôn sao.
“Ngôn Ngôn a. Nhi tử hắn là con nuôi ta, ngươi nói chúng ta có phải là một nhà hay không.” Quế vương dương dương đắc ý nói.
Triệu Dục nói: “Ngươi không nên hồ nháo, nếu như truyền đi, người khác còn tưởng rằng các ngươi. . .”
“Không sợ, ái tình không phân biệt giới tính.” Quế vương nói.
Triệu Dục bị kích thích trước mắt đỉnh đầu ông một tiếng, không dám tin nhìn Quế vương, “Ngươi tên tiểu tử thúi này, ai dạy ngươi? Trẫm muốn đánh gãy chân của hắn!”
“Ta cũng không phải ba tuổi, còn cần học theo sao? Tự ta ngộ ra đạo lý nhân sinh.” Quế vương cười híp mắt nói: “Ngươi đừng tư tưởng cũ, bây giờ là thái bình thịnh thế dưới thống lĩnh của ngươi, tất cả mọi người phải vượt qua, lĩnh ngộ tư tưởng mới.”
“Ngươi chờ cho ta, trở về ta thu thập.” Triệu Dục chỉ vào Quế vương, không thể để cho người khác nghe được huynh đệ bọn họ nói chuyện, lại sợ bị người không phải chê Quế vương, “Một hồi không cho phép đi, theo trẫm hồi cung.”
Quế vương cợt nhả, hình dạng không có tim không có phổi, chỉ chỉ phía trước, “Tới rồi tới rồi, nói chuyện rồi.”
Bookwaves.com.vn
“Lưu tiên sinh phản ứng rất cấp tốc a, có thể thấy được chuẩn bị đầy đủ.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay, “Ta ngươi lần đầu tiên đối biện, thể hội cũng không tệ lắm. Lưu tiên sinh, người phải tiếp tục cố gắng a!”
Lưu Công Tể lạnh mặt, cố nén không nhiều lời với Đỗ Cửu Ngôn, đây là liều thuốc nàng thường dùng luôn luôn thích xả đông xả tây.
Ngoài cửa, bách tính nghe tụng mặt lộ vẻ lo lắng, kế tiếp Đỗ Cửu Ngôn thật đúng là không dễ biện tụng a.
Chủ yếu là, mấy án kiện giết người, không có một việc là năm nay, móc lên đều là thi cốt, kiểm tra lại nguyên nhân cái chết lúc đó đều khó khăn thấy rõ.
Hiện tại tra lại, có thể tra được trình độ như vậy đã rất hiếm thấy.
“Biện đầu tiên, ta cho rằng mọi người nên biết, đều biết từ đầu đến cuối nên ta lười biếng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem ra, là ta nghĩ lầm rồi, còn có rất nhiều người không biết nội tình.”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Quý Lâm, “Đừng nóng vội, ta còn chưa lên tiếng, ngươi không nên cao hứng quá sớm.”
Thả lỏng trên mặt của Quý Lâm nhất thời cương cứng, tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.
Trên đời này tại sao có thể có người để kẻ khác chán ghét như thế.
Đỗ Cửu Ngôn cầm khế ước, lảo đảo đi tới trước mặt Chương Hoán ngồi xổm xuống, tay vung khế ước phát sinh bá một tiếng thanh thúy, Chương Hoán sợ run lên.
“Đọc qua mấy năm sách?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Ba. . . Ba năm tư thục.” Chương Hoán nói.
“Ở trong tay phu tử từng học thuộc sách nào chưa?”
Chương Hoán là người ba mươi mấy lần vào nam ra bắc, không hiểu bị người trẻ tuổi trước mắt này hỏi trong lòng nhảy bình bịch, hắn lắp bắp nói: “Thuộc, từng thuộc!”
“Vậy chúng ta trả thử nga, chớ khẩn trương!” Đỗ Cửu Ngôn tiện tay rút ra một phần khế ước, nhắc tới: “Sơn Đông người Thanh Châu Lý Khang, hiện cho thuê ái thê Lý vương thị ba năm, ba năm nay không hỏi tới, không gặp mặt, nếu có vi ước, kim ngạch thêu năm trăm lượng, toàn bộ trả trở về.”
Chương Hoán trừng hai mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, có chút hoảng hốt.
“Hiện tại ta tới hỏi, ngươi tới đáp, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lý Khang là người nơi nào?”
“Thanh Châu.”
“Cho ngươi thuê thê bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm lượng.” Chương Hoán một đầu mồ hôi.
“Chớ khẩn trương, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Xem ra trí nhớ của ngươi vẫn là rất rõ ràng, như vậy, phần khế ước này ngươi ký lúc nào?”
Chương Hoán mộng, lắc đầu, “Không, không nhớ rõ, ký nhiều quá ta hoàn toàn không có ấn tượng.”
“Như vậy a. Nhưng là thời gian của phần khế ước này gần nhất, là tháng sáu ngươi mới ký hợp đồng. Nữ tử cũng mới tiến viện tử hai tháng, ngươi đã không có ấn tượng?”
Chương Hoán lắc đầu.
“Như vậy, ngày mười bốn tháng sáu ngươi đang ở đâu, lại đang làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Ta, ta không nhớ rõ.”
“Ngày mười bốn tháng sáu ngươi ở đây ký khế ước a.” Đỗ Cửu Ngôn cho hắn xem, “Thật đúng là không nhớ rõ a.”
Chương Hoán lắc đầu, “Thực sự.”
Bookwaves.com.vn
“Ngươi có thể nhớ kỹ chuyện từ bao lâu, nói một chút coi.” Người này có vẻ đã được thông báo rồi, một hỏi ba không biết, chỉ cần cắn không nhớ rõ, cái gì cũng dễ nói.
Chương Hoán nói: “Một ít chuyện trọng yếu, coi như là mấy năm quá khứ ta cũng nhớ kỹ, một ít chuyện không trọng yếu, coi như là phát sinh hôm qua, ta cũng có thể quên.”
“Như vậy a, ” Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Có thể hiểu được a, ta cũng thường như vậy. Ngươi vừa nói mười bốn tháng sáu năm nay ngươi không nhớ rõ ngươi đang làm gì, có thuê nữ nhân này hay không. Kỳ thực ngươi không nhớ rõ, ta nhớ!”
Chương Hoán sửng sốt, nhìn nàng.
“Lưu tiên sinh biết tìm ngươi, chúng ta cũng biết tìm a, chẳng qua là cảm thấy đại khái không dùng được ngươi, nên không có mời ngươi tới.” Đỗ Cửu Ngôn vươn tay, Yến Thông đưa cho nàng một phần công văn, nàng giũ ra cho Chương Hoán xem.
“Nhìn, giúp ngươi hồi ức một chút.”
Sắc mặt của Chương Hoán đại biến.
“Mười hai tháng sáu năm nay ngươi còn đang khai trương vải của ngươi, mười bốn tháng sáu ngươi có thể đến Sơn Đông ký khế ước sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Lúc ngươi giúp người khác làm ngụy chứng không suy nghĩ thử xem, hắn có thể điều tra, lẽ nào ta không biết tra sao?”
“Ngươi là cho rằng ngươi thông minh, hay cảm thấy ta đần, ân?” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vai Chương Hoán một cái, “Hồi ức cẩn thận, làm ngụy chứng, hạ tràng của ngươi là gì.”
Toàn thân của Chương Hoán ướt nhẹp, mồ hôi như mưa hạ.
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Lưu Công Tể, “Lưu tiên sinh ngươi cứ nói đi.”
“Không hiểu ngươi có ý gì.” Lưu Công Tể nói.
“Viện tử là người khác tặng, nữ nhân là của người khác thuê, người là người khác giết. Kỳ thực Quý thế tử không có lười như thế, hắn rất chịu khó, rất nhiều chuyện hắn đều thân lực thân vi!”
Thần sắc của Quý Lâm khẽ biến, nàng không sẽ không phải là. . . tìm người ký hợp đồng tới chứ?
“Nhìn ta làm gì, ta vừa rồi hình như nói qua với đại nhân, trượng phu của năm mươi ba vị còn sống đều có tội, đã có tội vậy nên bắt tới thụ hình.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đại nhân, thỉnh truyền đoàn chứng nhân khổng lồ đi.”
Tề Đại Thanh cũng không biết chuyện này, Đỗ Cửu Ngôn không có nói qua với hắn.
“Truyền!” Tề Đại Thanh hô.
Bên ngoài tới năm mươi mốt nam nhân, niên kỷ cũng không lớn, mặc giống nhau như đúc, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu nhìn bọn họ, nói: “Biểu hiện tốt, một hồi đánh, nhẹ chút.”
“Ta, ta nói.” Một người trong đó nói: “Người hỏi ta.”
“Lúc đó ký hợp đồng, là với người đối diện Quý Lâm, tiến lên một bước!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Mười bảy người trong đó tiến lên.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ở địa phương nào ký hợp đồng, nói chi tiết.”
Mười bảy người nói chi tiết.
Nói xong, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Công Tể, “Lời chúng của mười bảy người, so với một Chương Hoán ngươi làm ngụy chứng có phải càng có sức thuyết phục hay không?”
Lưu Công Tể thấp giọng nói: “Ngươi cố ý thả ra mồi?”
“Người nguyện mắc câu, bộ sách võ thuật mà thôi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi không phải nghiên cứu thủ pháp của ta sao, làm sao còn không biết.”
Lưu Công Tể cắn răng.
“Đều chớ đi, đứng cho vững vàng!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hơn năm mươi nam nhân xếp thành một hàng quỳ bên ngoài, quay người lại ôm quyền nói với Tề Đại Thanh: “Xiêm y, về thuê mướn, mười bảy người này có thể chứng minh chứng cứ lúc trước, còn sót lại đã không cần chứng minh nữa.”
“Về phần tư chương, thích là của ai thì chính là của người đó, ngươi cứ nói đi, Quý thế tử có nhiều tư chương!”
Lưu Công Tể nói: “Ngụy chứng, không phải ngươi nói cái gì chính là cái đó, ngươi nghi vấn ta, lẽ nào ta không thể nghi vấn ngươi?”
“Cũng đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nào, làm phiền người xem chỗ này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...