Người trong phòng giải tán, kẻ đội mũ, người mặc áo choàng, lên xe rời đi trong sắc trời tối mịt. Lại có xe ngựa lái tới trước cửa nhà Trần Thịnh. Chuyện xe ngựa tấp nập tới cửa nhà vị Trần tướng gia lành bệnh sắp vào triều là chuyện đương nhiên.
Vô số tầm mắt cả từ phía xa và gần nhìn chằm chằm bên này, xem và ghi lại là ai đến. Có người cùng phe với Trần Thịnh, có kẻ thuộc phe Tần Đàm Công, thậm chí là người của Vương Liệt Dương. Tất cả đều có ý nghĩ riêng.
Đương nhiên không phải ai Trần Thịnh cũng gặp. Đóng cửa từ chối tiếp khách theo tâm trạng, không ai dám chỉ trích. Tuy đóng cửa nhưng Trần Thịnh không về hậu viện chăm sóc vườn rau mà vẫn ngồi ở trong phòng. Lão bộc đứng hầu trước mặt.
"Ta không hiểu ý nghĩa của hành động đó." Ông ta nói, mày nhíu lại: "Lúc trước còn chưa nói rõ."
Lão bộc nói: "Khang đại nhân nói cũng có lý, có lẽ để tránh việc bị nghi ngờ."
Trần Thịnh nói: "Nàng cố ý nói rằng đã từng có tranh chấp với Tần Mai, chính là để chúng ta cách bọn họ xa ra, tránh xung đột. Dù sao thân phận của Tần Mai đặc biệt, một khi có chuyện thì sẽ rất phiền toái." Tần Đàm Công luôn chú ý Tần Mai, tất nhiên cũng chú ý đến người mà Tần Mai lui tới thân thiết... Ông ta ngẩng đầu nhìn lão bộc: "Nếu muốn động đến Tần Mai để đối phó Tần Đàm Công thì quá ngu xuẩn. Ta nghĩ đại nhân không nên quyết định như vậy."
Dùng chiêu đoạn tử tuyệt tôn để đả kích Tần Đàm Công thì thật quá buồn cười. Không nói tới việc có động được tới Tần Mai không, mà phải trả cái giá quá lớn. Trong khi đó người nhà họ Tần không chỉ có một đứa con, không có Tần Mai thì còn Tần Trúc, Tần Cúc... Chỉ là việc nhỏ.
Lão bộc gật đầu nói: "Ta cảm thấy đại nhân đang lo rằng cứ trốn tránh mãi không phải biện pháp hay. Giống như những người khác nên làm gì thì cứ làm thế đó."
Những người khác thì không thể né tránh Tần Mai lâu như vậy. Nếu thân phận của Tiết Thanh là người thường thì hãy làm chuyện người bình thường nên làm.
Lão bộc nói: "Để lão nô đi nói với nàng ta một tiếng? Tránh nàng ta hiểu lầm."
Trần Thịnh im lặng một khắc rồi nói: "Không cần đi tìm, tự nàng sẽ biết."
...
Biết ngay là dựa vào ai cũng không đáng tin. Không nhận được lời nhắc là sẽ gặp Tần Mai ở Quốc Tử Giám, Tiết Thanh đã biết là có vấn đề. Nàng cất bước tiến lên còn Tần Mai ở phía trước thì không hề có ý nhường đường.
Thiếu niên mặc áo bào đen toàn thân, đường xẻ tà để lộ ra vạt áo màu trắng, trắng như ngọc. Bên người hắn không còn các thiếu niên Tây Lương hay giám sinh Quốc Tử Giám mà chỉ một mình đứng đó.
"Người của ngươi mặc kệ ngươi rồi." Hắn cười nói: "Mới được bao lâu."
Tiết Thanh nói: "Cũng khá lâu rồi."
Tần Mai nói: "Ta thấy các ngươi trốn chui trốn lủi như vậy thật thú vị. Lại còn nhận thua rất nhanh chóng nữa. Xem ra bọn chúng không bằng cha ta, đây đúng là sợ hãi mà."
Tiết Thanh nói: "Tần thiếu gia nói đúng."
Tần Mai nhìn gã thiếu niên lúc nào cũng khiêm tốn ôn hòa, vẻ mặt luôn bình tĩnh nhìn không ra vui hay giận, cười nói: "Tiết Thanh, dựa vào cha hay dựa vào bản thân, tùy ngươi đó, ta theo tới cùng."
Tiết Thanh gượng cười: "Tần thiếu gia, ngươi nói ngươi tìm ta làm gì, so cha hay so cái gì khác ta đâu có bằng ngươi."
Tần Mai cười khẩy: "Tiết Thanh, ở đây không có người ngoài, đừng giả vờ giả vịt. Ngươi xem cái câu ngươi không bằng ta này có đáng tin không?"
Tiết Thanh gượng cười nói: "Tần thiếu gia, không phải ta không còn cách nào sao? Ta khiến ngươi bĩnh ra quần ngay trước mặt mọi người, mối thù mất mặt xấu hổ này cả đời cũng không cách nào hóa giải, ta đành né tránh."
Tần Mai lập tức nổi giận.
Kể từ sau khi chuyện kia xảy ra vốn không ai nhắc lại. Bất kể là các thiếu niên phủ Trường An hay Tây Lương, nếu gặp nhau thì chỉ cười khẩy rồi khiêu khích bằng ánh mắt. Mọi người biết rõ trong lòng nhưng lại chẳng hề nhắc tới, dường như bọn họ chưa từng gặp nhau, chuyện trong dịch trạm cũng chưa hề xảy ra.
Cho tới bây giờ, cho tới khi cái tên này dùng ngữ khí điềm đạm, nho nhã đầy băn khoăn nói ra. Hắn đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch, làm gì có chút nào là băn khoăn và xin lỗi, chỉ có...
Trào phúng, châm biếm và khiêu khích.
Mấy ngày nay mọi người cho rằng Tiết Thanh sợ, đang trốn. Đó là vì bọn họ đều là lũ ngu. Tần Mai biết thừa Tiết Thanh này chẳng hề biết sợ hãi là gì, né tránh trái lại chính là tuyên chiến.
Tên tiểu nhân cố khoác lớp da quân tử này, hắn giả vờ sợ hãi, tới khiêu chiến tên công tử ăn chơi Tần Mai hắn mà.
Tần Mai đứng im tại chỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp kia là nụ cười gằn.
Công tử ăn chơi là hắn đấy, thì sao?
Thiếu niên kia đứng cách hắn vài bước, nhìn hắn, lông mày nhíu lại như rất lo lắng.
Quyền thế thì sao?
"Tiết Thanh, ta sẽ lột sạch ngươi treo trên cửa kinh thành."
"Lột sạch sao? Khó đấy... Mùa đông lạnh thế này mà."
Vào mùa đông, hoa và cây cối cành lá um tùm trong Quốc Tử Giám không gió vẫn đung đưa. Những cành cây khô không còn lá xanh điểm xuyết, cứng ngắc như mũi tên lại trở nên đẹp đẽ như khi xuân về.
Mặt đất rung rung. Vài giám sinh đang đi lại ngạc nhiên dừng chân, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn những mảng đá lát dưới đất, chuyện gì vậy nhỉ?
"Hình như có người chạy tới từ bên kia."
Một giám sinh chỉ vào một bên nói.
Mấy người nhìn theo, thấy một cái áo đen lướt qua, không chỉ có một, đằng sau còn một người nữa... Chạy nhanh quá, nếu không thì vì sao thấy mắt như hoa lên? Sao có thể chạy nhanh như vậy? Vài giám sinh nhắm mắt rồi mở ra theo bản năng, bóng người đang chạy kia dừng lại...
Một vị học chính đang khoanh tay đi tới từ phía khác. Người chạy trước dừng lại, thi lễ với học chính.
"Bái kiến tiên sinh." Tiết Thanh nói.
Vị học chính kia nghiêm khắc gật đầu, lại như hoa mắt rồi thấy một người khác đứng lại. Thiếu niên này có khuôn mặt như hoa, thảo nào làm cho người ta hoa mắt. Nhưng thiếu niên như hoa này không thi lễ với ông ta mà giương mày nhếch mũi, đây là ai.... Học chính vừa ừ một tiếng, lướt qua bọn họ, sau đó nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, khi quay đầu lại hai người họ đã một trước một sau bước đi.
Bước khá nhanh, giống như một bước mà đi được khá xa, là chạy chứ? Chạy cái gì? Tiết Thanh kia chạy trước, duy trì một bước ngắn với Tần Mai... Trông giống những giám sinh khác vui cười đồng hành nhưng mà học chính biết chuyện của hai người này, ông ta cau mày lại.
"Không được đánh nhau trong Quốc Tử Giám." Ông ta cất cao giọng cảnh cáo. Đương nhiên người bị cảnh cáo là Tiết Thanh, vừa cảnh cáo mà cũng vừa là yêu quý.
Thiếu niên kia xuất thân bần hàn, có tri thức và hiểu lễ nghĩa, đi đường mà gặp học quan, học chính hay giám sinh thì đều thi lễ chào trước... Đây mới thật sự là người đọc sách. Nếu để tên công tử con nhà giàu phá hỏng tiền đồ thì thật đáng tiếc.
Hai người trẻ tuổi kia một trước một sau vượt qua một lùm hoa rồi biến mất. Hai người đọc sách thì có thể làm gì, cùng lắm là cãi cọ lôi kéo mà thôi. Học chính thu hồi tầm mắt, tiếp tục chậm rãi bước đi, khi rẽ sang một con đường thì ngẩn ra, lập tức tức giận.
"Sao lại thế này! Ai làm!"
Hoa và cây cảnh bên đường như bị người ta cầm đao chém đứt, rơi đầy dưới đất. Ông ta cầm một cành cây lên nhìn, vết cắt sắc ngọt, ừm, đám giám sinh không làm được.
"Người tỉa hoa! Ai bảo đi làm lúc này? Đúng là bát nháo!"
...
Trong cửa lớn của Quốc Tử Giám, một bóng người chạy vội ra. Sau lưng hắn, một người khác theo sát không buông tha.
"Ta về nhà trước."
Tiếng nói hãy còn vang vọng thì hai bóng người đã biến mất. Người gác cổng nhặt lệnh bài lên mới biết được ai vừa đi ra, lắc đầu, cất đi và không để ý nữa. Ở một góc sáng sủa bên ngoài, một người đứng ra, nhìn phương hướng hai người kia biến mất, không cần nhìn lệnh bài cũng biết bọn họ là ai.
"Hôm nay đã kết thúc rồi." Hắn thì thầm một câu rồi xoay người rời đi. Đi đường lớn, qua ngõ nhỏ, tới nơi mà nha môn lục bộ ở ngự phố cách Quốc Tử Giám không xa, rảo bước tiến vào hình bộ.
"Giống như bình thường, Tiết Thanh rời Quốc Tử Giám sớm." Hắn báo cáo chuyện hôm nay.
Trong phòng giam âm u, Đoàn Sơn đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm một khúc xương người, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Không giống, mấy ngày nay Tiết Thanh đến Quốc Tử Giám nhiều lần, thời gian ở khá lâu."
Người đến lập tức trả lời: "Hôm nay đi cùng Tần Mai."
Đoàn Sơn nhìn sang: "Đi?"
Người đến vội vàng nói: "Chạy, hẳn là sợ bị Tần Mai bắt được nên hắn mới chạy."
Bọn họ theo dõi lâu như vậy nên rất rõ chuyện đám giám sinh Quốc Tử Giám cãi nhau.
Đoàn Sơn thả khúc xương người xuống, nói: "Hắn chạy rất nhanh?"
...
Mùa đông, sương mù bao phủ kinh thành, bao phủ cả con hẻm nhỏ quanh co lòng vòng này.
Còn chưa sáng mà đã bắt đầu bận rộn, cũng chưa phải hoàng hôn đã về nhà. Con hẻm xa phố xá phồn hoa này luôn yên tĩnh như những khe núi sâu.
Chợt một người nhảy ra khỏi khe, còn chưa chạm đất đã lại nhảy lên trên mái của một căn phòng, sau đó vội vàng chạy vào trong sương mù. Cơ thể không hề đung đưa dư thừa, đôi tay hơi mở, chạy trong sương mù và cũng biến mất trong sương mù. Chỉ giây lát, người đã chạy qua mấy căn phòng.
Hẻm nhỏ không hề có tiếng động nào.
Bịch, một tiếng nhỏ vang lên. Lại một bóng người hạ xuống đất. Đôi chân căng ra, cũng chỉ chớp mắt là nhảy lên. Sương sớm lơ lửng bốn phía che đi khuôn mặt hắn, cho dù không có sương cũng không thể nhìn rõ... Người đã chạy đi trên nóc nhà. Nhưng hắn nhanh chóng dừng lại. Một cơn gió thổi sương mù tan đi, để lộ thân hình hắn, chân giẫm lên mái hiên một gian phòng.
Khuôn mặt còn giăng sương mù của hắn vẫn mang theo vẻ sáng bóng, chỉ là đôi mắt như không tiêu cự. Hắn đứng trên mái hiên, không hề động đậy, không giống người mà như một con thú, lạnh lùng nhìn bốn phía.
Hắn không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên kia, khuôn mặt hắn không có vẻ phẫn nộ, người chợt đổ xuống, lướt đi trên không trung, vụt qua như một chú chim nhỏ...
Trong sân, một đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn thấy, tay giơ kẹo hồ lô, miệng há to.
"Mẹ ơi, có một con chim kỳ quái vừa bay qua." Nó hô to.
Giọng một người phụ nữ truyền đến từ trong phòng: "Kỳ quái như thế nào vậy con?"
"Giống người!" Đứa trẻ hô lên.
Người phụ nữ cười: "Chẳng lẽ là người chim? Trẻ con đúng là thích nói lung tung... Mau đi ôm củi về đây. Cha con sắp về rồi, mẹ còn phải nấu cơm."
Tiếng bước chân vang lên trong ngõ nhỏ. Hai người đàn ông ngồi chơi cờ ở cạnh cửa nhìn qua, thấy một thiếu niên đi tới. Hai người liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt.
"Ngươi chơi xấu..."
"Rõ ràng là ngươi chơi xấu, ván này ta thắng..."
Hai người tranh chấp mà lại chăm chú, mắt thì nhìn chằm chằm bàn cờ, tai thì nghe tiếng bước chân cộp cộp của người thiếu niên đi qua bên người.
"Ta về rồi." Thiếu niên đứng trước một cổng lớn, hô lên.
Giọng một lão bộc đáp lại từ bên trong, sau đó cửa mở ra.
"Hôm nay Thanh Tử thiếu gia về sớm."
"Ôi, đừng nói nữa... Hôm nay xui xẻo quá..."
Giọng nói chấm dứt sau cửa, ngõ nhỏ lại yên tĩnh trở lại. Hai người chơi cờ cũng ngừng chơi mà nhìn về phía cánh cửa kia...
"Ôi, nước cờ này của các ngươi dở quá..."
Một giọng nói vang lên phía sau. Hai người giật mình, ngẩng đầu lên thì mới thấy một người bán hàng rong không biết từ khi nào đã đứng đó, gánh hàng đã đặt xuống, người tựa vào tường, nhìn ván cờ của bọn họ với ánh mắt đầy hứng thú, còn thò tay ra...
"Chỗ này phải đi như này này... Để ta chơi cho..."
Hai người đàn ông vừa tức vừa nóng, gạt tay hắn ra: "Cút cút cút..."
Người bán hàng rong nói: "Cùng chơi đi xem nào..."
Cái đám bán hàng rong khiến người ta ghét này. Hai người đàn ông lại giơ tay đuổi: "Chơi cái gì mà chơi, mau cút đi."
Người bán hàng rong thấy thế mới không tình nguyện gánh quai gánh lên: "Các ngươi chơi cờ kém quá, không được..."
Ngõ nhỏ lại yên tĩnh trở lại.
Trong phòng, Tiết Thanh ngã ngồi lên ghế, giơ tay đè ngực, thở hổn hển.
"Tiên sinh, tiên sinh, ta sắp không được, mau cho ta thuốc cứu mạng." Nàng nói.
Tề Sưu lo lắng.
"Sao lại thế này? Sao lại thế này?" Ông ta hỏi liên hồi: "Bị thương à?"
Tứ Hạt tiên sinh ngồi trên một cái ghế khác à một tiếng, không ngẩng đầu, thò tay vào cổ gãi gãi, nói: "Được, cho con này, há mồm ra."
Tề Sưu ngạc nhiên. Tiết Thanh thì chống tay lên thành ghế mà ngồi thẳng dậy, hừ một tiếng.
"Ăn không? Ăn xong đi chạy một vòng nữa, đảm bảo lần này con chạy không tới ba vòng là có thể bỏ xa được hắn..." Tứ Hạt tiên sinh nói, gãi rồi gãi: "Chậc chậc, xem ra con cũng khỏe đó, chạy lâu như vậy mới cắt đuôi được người ta. Chậc chậc chậc... Còn mặt mũi gì mà về đòi thuốc?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...