Thụy Dương ngồi lặng trên bãi cát dài! Trời chiều hoang vắng như chính tâm trạng của cô lúc này. Không hiểu sao với Dương, mỗi lần về với biển, lòng lại thêm chống chếnh thêm cô đơn đến vậy. Nhưng nơi này lại là nơi cô muốn đến nhất thèm đến nhất! Là chạy trốn cũng được, là lẩn tránh cũng được. Dương đặt tay lên tim mình. Trái tim này đã bị bỏ quên lâu lắm rồi! Cảm xúc của nó có lẽ chỉ có Huy là người duy nhất nâng niu khi chính Dương vứt bỏ. Vậy mà anh đi thật rồi, xa cô thật rồi! Định mệnh có lối rẽ nào cho hai người có lẽ cô đã kéo anh bỏ trốn. Nhưng trái đất cứ tròn lòng người cứ vô định, biết đâu sẽ là điểm dừng cho những nỗi đau quặn thắt trong cô.
- Lạnh không? Của cô này!
Quân chìa chiếc áo khoác của to sụ mới tinh giống hệt kiểu dáng của mấy đứa bé ở đây chỉ có điều cỡ lớn hơn. Áo khoác ở đây thường có nhiều hoa li ti, to sụ và rất ấm có lẽ bởi thời tiết ở biển nhiều gió lạnh. Dương đón chiếc áo từ tay Quân, cười cười:
- Mua cho tôi đó hả? Tôi mặc cái này lên thành phố chắc thành gấu hoa đi lạc quá!
Quân ngồi xuống cạnh cô rồi hình như hơi xấu hổ, anh chống chế:
- Là bà bảo tôi mua chứ! Tôi chả nghĩ ra đâu!
Dương đáp lại, cô lại hướng mắt ra biển, tay vục xuống cát mịn.
- Hôm nay tôi về Hà Nội có việc gấp! Cô về chứ? Hình như… Nhã Thư sắp bay!
Quân cố không nhắc đến tên Huy, anh đợi phản ứng từ Dương nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng khó hiểu.
- Về!... Có lẽ tôi sẽ ở lại đây một vài hôm nữa.
- Cô không tiễn họ ra sân bay sao?
Dương đảo mắt nơi những vệt sóng mênh mang, trào lên rồi đảo xuống, nghiêng mình như sự thổn thức động cựa của đại dương.
- Anh cũng biết tôi không nên đến đó mà! Tất cả chúng ta đều hiểu, cả mẹ tôi, cả Nhã Thư đều hiểu, sự có mặt của tôi lúc này chỉ làm dày thêm những nỗi đau đã quá nhiều rồi!
- Còn Vũ Huy…
Mắt Dương lại ngấn nước. Từ bao giờ cô cho phép mình quyền được khóc như thế này, cho phép trái tim mình được yếu đuối được vỡ òa ngay trước mặt Quân. Chỉ là ở bên Quân hình như mọi khoảng cách đều xóa nhòa, hình như được thấu hiểu, được chia sẻ. Quân biết cái gì cần hỏi, cái gì không, biết cách khiến cô nói ra cho nhẹ lòng cũng biết vỗ về những phút nghẹn lòng của cô. Có phải bởi anh giống cô cũng đi qua những nỗi đau của một người cha không yêu mình trọn vẹn, cũng đi qua một mối tình trớ trêu như thử thách nghiệt ngã của định mệnh và cũng như cô… buông tay. Buông tay dẫu trái tim quặn thắt, xót buốt và nhói lên từng hồi.
- Có một lần nào đó đi với Vũ Huy tôi có nghe Hoàng Tùng nói một câu như thế này: “Đến trước hay đến sau, tình đầu hay tình cuối đều chỉ là sự sắp đặt của số mệnh. Cái quan trọng là ở đâu, ở bên cạnh ai ta có thể mỉm cười mà không phải lo âu bất kì điều gì hết!”. Anh thấy không, lúc này chỉ nhìn thấy tôi thôi tim cậu ấy đã đau thắt lại dù câu ấy không biết tôi là ai! Nếu biết rồi, sẽ thế nào đây?
Hoàng Quân đưa mắt nhìn Dương, mái tóc ngắn những sợi tóc hờ hững theo gió vương trên má, gương mặt cô bỗng thanh tú và dịu êm đến lạ. Điều ấy liệu có đúng với anh không? Có đúng với anh và Dương không? Cảm giác có thể được mỉm cười không âu lo chẳng phải chính là những gì anh đang có khi ở bên cô sao? Không! Không được! Đúng hay sai cũng thế thôi! Thụy Dương không phải Quỳnh Thy, càng không phải mẹ anh hay mẹ Tùng! Cô ấy có cuộc sống của cô ấy, cuộc sống sẽ trả lại công bằng cho những gì cô đã trải qua. Tùng nói đúng: Nếu yêu một người con gái nào đó hãy bảo vệ cô bằng cả tính mạng và cách bảo vệ duy nhất an toàn nhất mà cả Quân và Tùng nên lựa chọn chính là đừng để cô ấy đặt chân vào gia đình anh, đừng để cô ấy trở thành “điểm yếu” của anh. Bởi như thế không chỉ tinh thần mà cả tính mạng của cô gái ấy cũng bị “đe dọa” từng ngày.
- Cô sẽ quên Vũ Huy chứ?
Quân thôi nhìn Tùng, anh nắm chặt cát trong tay mình, nhìn những hạt cát theo kẽ tay trào ra. Anh tiếp lời!
- Ý tôi là một ngày nào đấy?
Thụy Dương cười khẽ.
- Không biết nữa. Ngày mai, năm sau, mười năm sau, cũng có thể khi tôi chết….
Căn nhà của Nhã Thư vốn sẵn u ám nhưng có lẽ nó chưa từng lạnh như lúc này. Bà Ái Lê cùng Nhã Thư im lặng nhìn vị luật sư đi thẳng. Bản di chúc được công bố trước ngày Thư đi chỉ một hôm, ngày mai cô đã không còn ở đây nữa. Làm gì đây? Làm gì đây?
- Mẹ ơi! Chúng ta phải làm sao đây?
Bà Lê không nói, đôi mắt bà dại đi mông lung lắm.Bà không tham tiền. Không chính xác là đã từng còn bây giờ thì không. Bà cần những đứa con gái của bà, cần sự bình yên và cần ngôi nhà đong đầy kỉ niệm này. Chỉ thế thôi! Vậy mà cũng không được nữa sao. Thụy Dương! Con bé sẽ chấp nhận thế nào trước điều này. Nó chẳng phải đã mất quá nhiều rồi sao. Bà Lê lặng người nhớ lại hình ảnh Thụy Dương nhất quyết bám lấy cửa nhà khi ba cô định chuyển đi sau khi mẹ Nhã Thư mất. Bao nhiêu năm qua dù căn nhà này không còn ba, không còn niềm vui, không còn tiếng cười, nó vẫn là nơi ba con người ấy quyện chặt vào nhau như số mệnh đã an bài tự bao giờ.
- Bằng mọi giá mẹ sẽ cố giữ lại căn nhà này!
- Con không biết anh ta là ai mà lại đứng tên căn nhà cũng như 10 phần trăm cổ phần của công ty. 10 phần trăm cổ phần công ty mang tên con con sẽ chuyển lại cho mẹ hoặc chị Dương. Ngày mai con đi rồi, không thể làm gì hơn. Con chỉ mong mẹ thay con giữ lại được căn nhà này!
Bà Lê nhìn nắm lấy tay Nhã Thư rồi nhẹ nhàng:
- Nhã Thư à, đó là quà của ba mẹ con là cái con đáng được hưởng, có nó làm phòng thân sẽ tốt hơn cho con. Mẹ cũng không còn sức lực để đam đương việc ở công ty nữa. Bao nhiêu năm qua mẹ cũng tích cóp được một chút mẹ sẽ mua lại căn nhà này! Mẹ không muốn con đi rồi không còn chỗ để về đâu!
- Mẹ!
Nhã Thư òa khóc ôm chầm lấy bà, nước mắt giàn dụa chảy ướt cả cánh tay áo.
- Thôi! Sắp đi xa rồi! Sắp theo chồng rồi, không được khóc nhè nữa. Sau này có nhớ mẹ thì gọi điện cho mẹ ngay, không dùng được dao thì nhờ chồng con, đừng để đứt tay. Mà có sợ ma, muốn nghe kể chuyện ban đêm thì nhớ gọi chồng con dậy, đừng có ngại, lại không ngủ được. Sang bên ấy nắng phải mang ô, lạnh phải mặc thêm áo, đừng thức khuya quá, không có ai nhắc con như ở nhà đâu….
Nước mắt Nhã Thư rơi theo từng cái gật đầu hối hả. Con đường phía trước cô phải đi sẽ không còn mẹ còn Thụy Dương ở bên nữa. Chỉ mới mấy tháng trời mà cuộc sống của cô thay đổi nhiều quá, chóng mặt và không tưởng tượng nổi. Ngày mai, khi máy bay cất cánh rồi cô có khóc cũng không có mẹ ở bên dỗ nữa, có đứt tay cũng không thể kêu toáng lên, có sợ ma cũng phải run rẩy nép vào lưng anh cố ngủ, có nhớ, có thèm cũng không được ôm mẹ như lúc này nữa. Thụy Dương không về, sẽ không tiễn cô ra sân bay, Hoàng Tùng nói với cô vậy. Nhã Thư không biết như thế có tàn nhẫn quá với chị không nữa nhưng chỉ vậy nỗi đau mới bớt dày thêm, chất chồng thêm. Nhưng thật tâm, cô thèm được ôm chị, cái ôm của một đứa em bao nhiêu năm nay lẽo đẽo theo chị mà lần được gọi là “em” chỉ đếm được trên những đầu ngón tay của một bàn tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...