Cướp Anh Từ Tay Định Mênh!

Hoàng Quân lái xe chầm chậm nhìn Dương ngủ say. Anh cởi chiếc áo khoác đắp cho cô bật bản “river flows in you” nhẹ nhàng. Thụy Dương khẽ cựa người, không mở mắt, tay đập mạnh trong không khí: - Cát Bà! Cho tôi về Cát Bà!- Bây giờ á? - Về Cát Bà! Cát BàThụy Dương khua tay loạn xạ, đập mạnh vào thành ghế. Hoàng Quân nhăn mặt đặt tay cô lại trong áo- Ừ thì đi! Cô nằm yên đi tôi cái!Thụy Dương không mở mắt nhưng nhoẻn miệng cười cực ngây thơ “vô số tội” rồi lại ngủ quên lúc nào!Hoàng Quân bấm số gọi cho Tiến Minh:- Ngày mai ba tao hỏi thì bảo tao đi Hải Phòng sàn Casio có chút việc. Việc ở nhà mày lo đi!- Ông chủ đã tìm mày từ chiều!- Rồi! Biết thế!- Nhưng…- Có chuyện gì alo tao! Không Nhưng gì nữa! Thế nhé!- Lại vì con bé đó hả?- Đừng hỏi những cái đã biết. Ít lời thôi!… Tiến Minh còn đứng nhìn chiếc điện thoại hồi lâu, Hoàng Quân đã tắt máy từ bao giờ. Hoàng Quân không biết rằng ngay sau xe họ, chiếc xe màu đen đã bám đuôi họ khá lâu, một kẻ giấu mặt vừa bước vào. Chiếc mũ lưỡi trai che kín cả nửa mặt, miệng hắn nhếch lên một nụ cười nguy hiểm. - Đại ca! Con bé đó chính là điều chúng ta cần!Hắn châm một điếu thuốc, rít một hơi dài rồi ném qua cửa xe, gầm gừ! - Hoàng Quân! Mày tới số rồi! Cát Bà đón những những kẻ chạy trốn nỗi đau như Dương và Quân bằng cơn mưa xối xả. Nhưng ít nhất ở đây sự bình yên ít ỏi ôm gọn lấy trái tim nham nhở những xướt xát. Thụy Dương ngồi lặng nơi căn phòng nhỏ của bé Phượng, chiếc cửa sổ gỗ nhìn ra khu vườn nhỏ đầy những thân cỏ dại. Cuộc đời cô phải chăng cũng là những thân cỏ dại kia. Những tưởng dẫu cằn cỗi dẫu khô khan đến đâu vẫn vùng dậy được. Hóa ra không phải vậy. Anh đến như một cơn mưa rào ủ ấp cô trong những yêu thương mãnh liệt dể rồi vụt đi nhanh như chưa bao giờ tổn tại. Chỉ còn những giọt nước mỏng quá, bé quá, đọng lại trên cây như những giọt nước mắt không nói hết được tình yêu và nỗi nhớ đong đầy vỡ òa ra. Chưa bao giờ cô thấy mình yếu ớt như lúc này chưa bao giờ cô thấy trái tim mình phản bội mình nhiều đến vậy. Quên ư? Sống khác ư? Sao cô thấy khó đến vậy!Hoàng Quân đứng lặng nơi cửa phòng tự bao giờ, ánh mắt của Thụy Dương nhất là những lúc xa xôi thế này hình như luôn chạm rất sâu vào tim anh. - Nào ăn sáng đi! Dạ dày cô sạch banh rồi đấy! Nôn ghê quá!Hoàng Quân đặt bát cháo xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói nhỏ. Thụy Dương không quay lại, nói rất nhỏ: - Tôi chưa muốn ăn! - Thế muốn chết hả? Bảo ăn là ăn! Tôi chưa vào bếp nấu cháo cho cô nào bao giờ đâu đấy?Thụy Dương quay lại nhìn Quân, cười cười vẻ nghi ngờ:- Thật không đấy?- Ơ! Lại còn khôngQuân cười đáp lại rất tự nhiên. Thụy Dương giơ tay đòi cái thìa Quân đang khuấy cho nguội. - Được rồi! Để tôi! Quân múc một muỗng cháo nhỏ giơ chiếc bát nóng, đưa sát miệng thổi phù phù rồi ghé sát miệng Dương. Bất ngờ Dương lùi lại:- Không được! - Sao? - Lỡ anh bỏ nhầm muối với… bột giặt thì sao? - Hả? Quân tròn mắt! Trời ơi! Óc tưởng tượng của Thụy Dương làm anh phát hoảng. Anh giả vờ cáu tiết:- Tóm lại không ăn chứ gì? Tôi ăn!- Có!Thụy Dương cười xòa húp sụp thìa cháo vào miệng. Nhìn mặt Hoàng Quân căng thẳng lắm, anh rướn người mở to mắt đợi phản ứng của Dương. Cô phồng miệng không nuốt, nói không rõ tiếng: - Chết… Chết tôi rồi! - Sao, sao thế! Không hợp khẩu vị à! Ơ… ơ…Hoàng Quân luống cuống,- Bỏ ra đi! Bỏ ra đi! Để tôi lấy nước! Thụy Dương nuốt ực, ôm bụng cười sặc sụa. - Là ngon chết tôi rồi! Ngon chết mất tôi rồi! ha ha! Hoàng Quân hiểu ra, đứng bật dậy, đẩy Dương ngã khều ra giường. - Á! Cô “ngon” lắm! Dám qua mặt tôi hả? - Tôi nói thật còn gì! Ngon còn chết mất còn gì! Hoàng Quân vẫn quật gối vào người Thụy Dương không thôi. Cả hai cùng hò hét loạn cả nhà lên. Có tiếng kho khục khạc, con bé Phượng đứng trước cửa phòng, bĩu môi lẩm bẩm: - Đúng là bát cháo hành … Chí Phèo mà. Chị Dương ăn xong “về một nhà” với anh Quân luôn đi!Nói rồi con bé quay mông bước ra, Dương và Quân khựng lại nhìn nhau, chưa hiểu mô tê thế nào … Hai giây sau cả hai cùng bật cười! Trời ơi! Con nhóc Phượng thâm nho quá đây mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận