Cuồng vọng

Buổi trưa, ánh nắng ấm áp, trong phòng tự học của thư viện rất ít người, chỉ có một vài học sinh lớp 12 nằm gục trên bàn nghỉ ngơi.
 
Dưới sự giám sát của Trình Vọng, cuối cùng Ân Chi Dao cũng đã hoàn thành bài tập về nhà tiếng Anh.
 
Trình Vọng đưa tay ra, cô gái nhỏ kì kèo đưa quyển bài tập đặt vào trong tay anh để cho anh kiểm tra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Vọng cầm bút chì lên, viết viết lên cuốn sách bài tập.
 
Ân Chi Dao lo lắng nhìn anh.
 
Quả thực còn hồi hộp, lo lắng hơn so với khi đối diện với giáo viên nữa.
 
Đôi mắt anh vẫn dịu dàng và mờ nhạt, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào, anh thực sự giống như một giáo viên nghiêm túc và lạnh lùng.
 
Kiểm tra xong bài tập, Trình Vọng đặt bút xuống, bất đắc dĩ nói: "Người bạn nhỏ, cấp 2 em không học tiếng anh hả?"
 
Ân Chi Dao nhỏ giọng hỏi: "Em sai mấy câu vậy?"
 
"Em vẫn là nên hỏi, em đã làm đúng mấy câu."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A..."
 
Ân Chi Dao đỏ mặt.
 
Trước đây cô không nghĩ đến chuyện làm sai nhiều câu sẽ xấu hổ đến như vậy. Nhưng ở trước mặt anh... Cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
 
Trình Vọng cũng không cười nhạo cô, cầm bút gõ vào đầu cô: "Rất xứng với thứ hạng đứng nhất từ dưới lên mà."
 
"Xin lỗi anh."
 
Trình Vọng vốn không mắng cô, nhưng nhìn bộ dạng nửa muốn khóc nửa không muốn khóc của cô, anh cảm thấy mình rất giống một giáo viên nghiêm khắc.
 
Dọa cô gái nhỏ sợ hãi...
 
Anh đưa cuốn sách bài tập cho Ân Chi Dao, kiên nhẫn nói: "Vậy thì chúng ta bắt đầu từ ngữ pháp cơ bản nhất..."
 
*
 
Toàn bộ buổi trưa, Trình Vọng dựa vào các câu hỏi trong sách bài tập để dạy phụ đạo cho Ân Chi Dao, bao gồm tất cả ngữ pháp tiếng Anh trung học cơ sở.
 
Ân Chi Dao nghiêm túc lắng nghe. Cô cảm thấy Trình Vọng giảng rất hay, còn dễ hiểu hơn giáo viên tiếng Anh dạy nữa.
 
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là anh rất đẹp trai, nhìn gương mặt của anh, Ân Chi Dao không thấy buồn ngủ một chút nào.
 
Buổi chiều, Ân Chi Dao đến văn phòng để nộp sách bài tập.
 
Miss Trương mở sách bài tập ra, đã làm hết tất cả câu hỏi, hơn nữa đều làm đúng. Bên cạnh dường như còn có dấu vết của bút chì, dấu vết của tẩy xóa, mà phía trên các câu cũng có dấu vết của việc xóa đáp án sai.
 
Miss Trương đóng sách bài tập lại: "Xem ra đã có cao thủ dạy bổ túc cho em."
 

Ân Chi Dao chột dạ, không dám đáp lại.
 
"Nếu đã bổ túc thì chuyện này coi như cho qua. Từ nay về sau, em nhớ phải hoàn thành bài tập hàng ngày đúng hạn. Cô sẽ đặc biệt chú ý đến em. Đừng có giở trò với cô."
 
Ân Chi Dao nghe miss Trương nói vậy, thở phào nhẹ nhõm.
 
Chỉ cần không yêu cầu mời phụ huynh thì sao cũng được.
 
“Cảm ơn cô!” Ân Chi Dao cúi đầu, sau đó giống như một con cá được phóng sinh bước ra khỏi văn phòng, thoải mái tự tại.
 
Cuối cùng cũng đã sống lại!
 
*
 
Hai ngày nay, Ân Chi Dao đều sống chỗ Tạ Uyên. Buổi chiều tan học, Tạ Uyên đến đón Ân Chi Dao về nhà.
 
Dụ Bạch và Ân Chi Dao cùng nhau bước ra khỏi cổng. Ân Chi Dao lôi kéo Dụ Bạch đến trước mặt Tạ Uyên, giới thiệu: "Đây chính là người mà tớ hay kể cho cậu nghe... Tiện ca của tớ."
 
Tạ Uyên đánh giá Dụ Bạch. Cô gái này giống như Ân Chi Dao, cũng đang mặc đồng phục học sinh. Có điều áo sơ mi trắng bên trong đồng phục học sinh rất sạch sẽ, còn thắt thêm một chiếc nơ con bướm màu đỏ san hô dễ thương. Cô ấy có mái tóc dài. lông mày mềm mại, khéo léo.
 
Tạ Uyên cười cười, nói với cô: "Chào em, anh tên là Tạ Uyên."
 
"Em là Dụ Bạch."
 
Thực ra trước khi Ân Chi Dao giới thiệu Tạ Uyên với cô ấy, cô ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh ấy trong đám đông rồi.
 
Giữa một đám học sinh trung học ngoan ngoãn trong bộ đồng phục học sinh, cho dù là vè ngoài hay khí chất của Tạ Uyên, đều có sự tự do không kiềm chế được, rất nổi bật.
 
"Không ngờ cẩu muội còn có thể kết giao với người bạn có thành tích tốt."
 
“Này, sao anh biết thành tích của cô ấy tốt?” Ân Chi Dao nghi ngờ hỏi.
 
“Khí chất của người bạn này, rõ ràng là khí chất của một học sinh giỏi.” Tạ Uyên đưa tay đặt lên vai Ân Chi Dao: “Cũng giống như em, trên mặt viết năm chữ, thứ nhất từ dưới lên.”
 
Ân Chi Dao không phục hất tay anh ấy ra: "Có tin là em sẽ bẻ gãy cái tay còn lại của anh không!"
 
"Em thử xem!"
 
“Thử thì thử!” Ân Chi Dao cố sức kéo cánh tay trái của anh ấy, dùng hết sức lực của toàn thân, cũng không vặn được cánh tay anh ấy, thậm chí còn không nhúc nhích tý nào.
 
Nhìn thấy cánh tay phải của Tạ Uyên bó thạch cao, Dụ Bạch vội vàng kéo Ân Chi Dao: “Tay của anh trai cậu còn bị thương đó."
 
"Không sao, anh ấy da dày thịt béo, tớ làm sao có thể làm tổn thương anh ấy được."
 
“Đi thôi.” Tạ Uyên cười nói: “Nếu bạn cùng bàn của cẩu muội cũng đến đây, anh mời hai đứa đi ăn kem.”
 
"Tiện ca hiếm khi có dịp đãi khách, em phải ăn cho anh phá sản mới được!"
 
Mấy người đi đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường học. Ân Chi Dao chọn cho mình và Dụ Bạch cây kem socola đắt tiền nhất.
 
Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, Dụ Bạch dùng lại thủ đoạn cũ của mình, không xé túi bọc cây kem ra được.

 
Cô ấy nhíu mày đáng thương nhìn Tạ Uyên.
 
Tạ Uyên thấy thế, cười nói: "Không xé ra được sao?"
 
"Vâng."
 
Tạ Uyên quay đầu lại nhìn Ân Chi Dao đang liếm kem: "Bạn thân của em không được xé vỏ kem ra được, cẩu muội, đã đến lúc thi triển kỹ năng chân chính của mình rồi!"
 
Ân Chi Dao ngậm que kem trong miệng, cầm lấy cây kem trong tay Dụ Bạch. "Xoẹt" một tiếng, chiếc túi giấy bị tách làm đôi, suýt chút nữa làm rơi cây kem xuống đất.
 
“Thật hay giả vậy?” Cô nhìn Dụ Bạch: “Có phải là gần đây cậu lại trở nên yếu đuối hơn không? Hay là đang diễn xuất trước mặt tiện ca của tớ vậy?”
 
Dụ Bạch: ....
 
Thật sự không muốn để ý đến Ân Chi Dao một chút nào.
 
Tạ Uyên cười nói: "Không phải người ta yếu, mà là cẩu muội đã mạnh mẽ hơn."
 
“Không phải đâu!” Ân Chi Dao mạnh mẽ phản bác: “Người ta cũng là một cô gái mảnh mai.”
 
Trên đường về nhà, Ân Chi Dao vừa liếm kem, vừa nói móc Tạ Uyên với Dụ Bạch: "Tiện ca đạp xe đạp cũng có thể bị ngã gãy tay. Cậu nói xem có phải anh ấy rất ngốc không?"
 
Ánh mắt của Dụ Bạch luôn vô ý hay cố ý liếc nhìn Tạ Uyên: "Tớ đạp xe đạp cũng thường bị ngã, đó là điều bình thường."
 
“Làm phản rồi hả?” Ân Chi Dao nhìn Dụ Bạch: “Cậu nói giúp cho tiện ca.”
 
"Tớ đang nói sự thật."
 
Dụ Bạch cắn một miếng kem nhỏ, sau đó liếc nhìn Tạ Uyên. Tạ Uyên cũng nhìn cô ấy, trên miệng nở một nụ cười ấm áp.
 
Cô ấy không được tự nhiên quay đầu nhìn đi chỗ khác.
 
Lúc này, Ân Chi Dao đột nhiên nhớ đến cái gì đó, liền nói: "Đúng rồi! Hôm nay kỳ sinh lý của cậu đến mà!"
 
Dụ Bạch: "Cậu lớn tiếng như vậy làm gì!"
 
Ân Chi Dao nhìn cây kem trong tay: "Một người phụ nữ không thể mở nắp chai, trong kỳ kinh nguyệt còn có thể ăn kem sao?"
 
Dụ Bạch chột dạ nói: "Thỉnh thoảng ăn một chút, không thành vấn đề."
 
Lúc này Tạ Uyên đi tới, cầm lấy cây kem trên tay Dụ Bạch: "Không tốt chút nào. Lát nữa về nhà sẽ đau bụng, như vậy đó chính là lỗi của anh."
 
"Nhưng rất lãng phí."
 
“Không lãng phí.” Tạ Uyên cắn một miếng lên cây kem: “Anh giúp em ăn. Trở về nhà thì uống chút nước nóng.”
 
Dụ Bạch: …
 

Đúng lúc này, bên đường vang lên tiếng còi xe, Dụ Bạch đỏ mặt nói với hai người: "Người nhà tớ đến đón, tạm biệt!"
 
"OK, tạm biệt!"
 
Sau khi Dụ Bạch rời đi, Ân Chi Dao chậm rãi nói với Tạ Uyên: “Kỳ quái, bình thường cô ấy không thích ăn kem. Mỗi lần em mua, cô ấy đều nói ăn kem sẽ mập. Vậy mà hôm nay lại vội vàng muốn ăn..."
 
Tạ Uyên cắn thêm một miếng nói: "Có thể là bởi vì không quen anh, không tiện từ chối."
 
“Anh ăn uống thật là lỗ mãng!” Ân Chi Dao ghét bỏ nói: “Cắn hai ba miếng là xong rồi!
 
"Con trai đều như thế."
 
“Không phải như vậy!” Ân Chi Dao bĩu môi: “Có nam sinh không giống như thế.”
 
Tạ Uyên nhìn cô: "Không phải là em đang nói về anh chàng đẹp trai nhà bên đó chứ?"
 
Ân Chi Dao không ngờ tiện ca lại thông minh như vậy, có chút chột dạ nhìn cây kem trong tay, lại nghĩ đến Trình Vọng, cắn một nửa cây kem của mình, rồi đưa phần còn lại cho anh ấy: "Anh có thể ăn được như vậy, vậy cũng ăn giúp em phần còn lại luôn đi."
 
"Sao em không tự ăn hết?"
 
"Béo!"
 
Hai anh em vừa đi vừa cãi nhau. Xa xa, Trình Vọng và Kiều Chính Dương đang chờ đèn giao thông, liếc mắt qua liền nhìn thấy bọn họ.
 
Kiều Chính Dương dựa sát vào Trình Vọng, bát quái nói: "Xem ra con nhóc xấu xa kia thật sự là rất không ngoan. Nhỏ như vậy đã có bạn trai. Người đàn ông đó lớn hơn nó rất nhiều!"
 
Trình Vọng thấy Tạ Uyên mang cặp xách đi học của cô, còn cầm lấy cây kem trên tay cô.
 
Anh nắm chặt ghi đông xe, lớn tiếng nói: "Không nhất định là bạn trai, có thể chỉ là bạn bè."
 
“Như vậy mà nói không phải là bạn trai!” Kiều Chính Dương hét lên: “Cậu không phải là chưa từng yêu đương chứ?"
 
Trình Vọng lạnh lùng liếc Kiều Chính Dương một cái.
 
"Ồ đúng rồi, anh Vọng của chúng ta thật sự chưa từng yêu đương."
 
*
 
Sáng thứ bảy, Ân Chi Dao dậy sớm, chui ra khỏi chăn, đứng trên ban công bắt đầu đọc thuộc lòng bài văn.
 
Miss Trương đã chỉ đích danh cô nói thứ hai phải đọc thuộc lòng bài văn. Cho dù tuần này cô có chết, cô cũng phải học thuộc bài văn này.
 
Kiều Chính Dương mặc áo ba lỗ từ trong phòng đi ra, đầu tóc rối bù, vẻ mặt ủ rũ nhìn Ân Chi Dao, bất mãn nói: "Mặt trời mọc từ hướng Bắc rồi, con quỷ nhỏ vậy mà cũng bắt đầu quyết chí vươn lên."
 
Ân Chi Dao mặc kệ anh ta.
 
Đúng vậy, chính là muốn cố gắng mạnh mẽ vươn lên, nếu không cố gắng, thì khoảng cách giữa cô và người ấy cũng sẽ ngày càng một lớn hơn.
 
Điều quan trọng nhất là cô không muốn anh cảm thấy cô là loại con gái không có ý chí tiến thủ, không có lý tưởng theo đuổi.
 
Phải cố gắng để trở nên tốt hơn...
 
Hơn nữa, thái độ của đại ma nữ miss Trương đối với cô dạo gần đây thực sự có tốt lên.
 
Trước đây, cô ấy luôn nghiêm mặt dạy bảo cô, thấy cô là tức giận. Nhưng gần đây, bậy mà bắt đầu mỉm cười với cô, còn động viên cô sau bài tập về nhà.
 
Ân Chi Dao là một cô bé ăn mềm không ăn cứng, miss Trương tốt với cô như vậy, cô không muốn phụ sự mong đợi của cô ấy.
 
Cho nên bài văn này, cho dù có trọc đầu, cô cũng phải học thuộc lòng!
 

Mười giờ, Ân Chi Dao nhận được cuộc gọi từ Trình Vọng: "Em gái, dậy chưa?"
 
Ân Chi Dao đang học thuộc lòng đến đầu óc choáng váng, lúc nghe thấy giọng nói truyền cảm trầm thấp của anh, nhẹ nhàng khoan khoái như gió xuân quất thẳng vào mặt.
 
“Bảy giờ là em đã dậy rồi.” Ân Chi Dao tự hào nói: “Em đang đọc thuộc lòng bài văn.”
 
"Học thuộc hết rồi?"
 
"Ừm... Học xong một đoạn tự nhiên*."
 
*Đoạn tự nhiên: là một thuật ngữ dùng để chỉ một đoạn văn bản độc lập được tác giả sắp xếp theo nội dung của tác phẩm và diễn tiến của dòng chính trong tác phẩm văn học, nghệ thuật. Phân đoạn tự nhiên có thể diễn tả cảnh, khái niệm, hành động, v.v. rõ ràng hơn. Nó là đơn vị ngôn ngữ nhỏ nhất cấu thành tác phẩm trừ câu và chữ.
 
"Trong ba tiếng đồng hồ, em học thuộc lòng một đoạn tự nhiên?"
 
Ân Chi Dao nghe thấy chút ý cười giễu cợt trong giọng điệu của Trình Vọng, liền nhanh chóng giải thích: "Đó là một đoạn tự nhiên dài!"
 
"Được rồi, bây giờ em có thời gian không?"
 
Ân Chi Dao nghe vậy, trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn rụt rè nói: "Để làm gì?"
 
"Mang ván trượt đến nhà cho anh."
 
"Hả?"
 
"Tuần này ông nội không có ở đây. Em mang sách học thuộc lòng qua đây, anh vừa chơi trượt ván, nhân tiện giám sát em học luôn."
 
Ân Chi Dao cười nhẹ: "Để xem em có thời gian không đã."
 
"Được, lúc nào đến cũng được."
 
....
 
Ăn trưa xong, Ân Chi Dao thậm chí còn không có nghỉ trưa, cầm ván trượt ra khỏi nhà, đến trước mặt biệt thự của Trình Vọng.
 
Sân trước không có ai, nhưng ở sân sau có một bóng người, nhìn dáng vẻ của anh, cũng không biết anh đang làm cái gì.
 
Ân Chi Dao đi qua khu rừng tre nhỏ đầy cây chuối tây, đến sân sau, nghĩ muốn im hơi lặng tiếng nhảy ra dọa cho anh giật mình.
 
Cô rón rén đến gần, chống tay leo lên bức tường gạch phủ đầy dây leo hoa bìm bìm, kiễng chân, vừa định phát ra tiếng động...
 
Đúng lúc này, Trình Vọng quay người lại, đối mặt với cô, mặt đối mặt.
 
Thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, làn da trắng trẻo, nhưng đôi mắt đen như mực, đôi môi đỏ tươi, ngũ quan xinh đẹp, giống như một yêu nghiệt.
 
Anh chớp mắt, nhìn cô, nói: "Em thích anh hả?"
 
Nghe vậy, Ân Chi Dao sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống khỏi bức tường, lảo đảo hai chân, chỉ vào anh tức giận quát lớn: "Có chó mới thích anh! Anh đừng có tự mình đa tình! Anh cái người này... Cái người này..."
 
Cô còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy Trình Vọng quay sang bên trái, cầm điện thoại trên tay trái lên rồi thản nhiên nói với người nghe điện thoại: "Con nhóc nhà bên nói chỉ có chó mới thích tôi. Bạn rất xinh đẹp, không nên làm một con chó, vì vậy, xin lỗi."
 
Cúp máy, Trình Vọng đặt điện thoại lên bàn đá, nhìn Ân Chi Dao: "Nghe trộm anh gọi điện thoại? Rất không lễ phép."
 
Ân Chi Dao hồn phi phách tán đi một nửa, mới phát hiện sợ bóng sợ gió, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Ai mượn anh ban ngày ban mặt đứng ở đây, nói loại chuyện... Loại chuyện không lành mạnh này."
 
Trình Vọng chống hai tay, nhảy lên ngồi ở trên tường thấp màu đỏ, xoa xoa mái tóc tóc xoăn của Ân Chi Dao, cười nói: "Loại chuyện không lành mạnh này... Anh không nên nói giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ phải nói buổi tối cởi hết áo quần, nói chuyện trong chăn?"
 
Ân Chi Dao: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận