Cuồng vọng

Ân Chi Dao nhìn số điện thoại di động rất lâu, cuối cùng vẫn quyết tâm không gọi cho Trình Vọng.
 
Sau khi làm xong bài tập về nhà các môn học khác, cô đi ngủ sớm.
 
Nhưng mà sáng hôm sau lúc Ân Chi Dao đang trên đường đi học, cô bắt đầu hối hận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô chống một hơi cuối cùng không để ý đến anh, nhưng cuối cùng người bị chịu thiệt thòi vẫn là chính cô!
 
Nếu cô không quay lại lấy sách bài tập tiếng Anh, cô chắc chắn sẽ bị miss Trương phê bình nặng nề, thậm chí thực sự có thể phải mời phụ huynh.
 
Ân Chi Dao buồn bực vò tóc, chán nản bước đến trường.
 
Ánh nắng ban mai chiếu trên mặt đất, quán bán đồ ăn sáng bên ngoài cổng trường bốc khói trắng xóa.
 
Đi ngang qua cửa hàng ăn sáng, Ân Chi Dao ngửi thấy mùi thơm bánh bao thịt nóng hổi.
 
Chính là vào lúc này, đúng lúc nhìn thấy Trình Vọng miệng ngậm bịch sữa bước vào tiệm bánh bao, bên cạnh còn có Kiều Chính Dương và mấy nam sinh khác.
 
Đột nhiên gặp mặt, trái tim Ân Chi Dao không nghe lời đập loạn xạ, cô bước nhanh rời đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà đi được vài bước, trong đầu hiện lên gương mặt tức giận của miss Trương, không khỏi rùng mình một cái, chỉ có thể kiên trì quay người lại, cắn răng đi vào cửa hàng ăn sáng.
 
Kiều Chính Dương chọn hai vỉ bánh bao hấp, đang ăn ngốn nghiến với mấy nam sinh khác.
 
Trình Vọng không ăn uống thô lỗ giống như mấy nam sinh kia, nhưng cũng không nhã nhặn. Chỉ cắn một miếng là đã cắn hết một nửa cái bánh bao, ngay cả hộp bữa hút hai ba lần là xong.
 
Kiều Chính Dương nhìn thấy Ân Chi Dao, lạnh mặt nói: "Mày làm gì vậy, tao không biết mày, đi đi!"
 
Ân Chi Dao bĩu môi: "Tôi không tìm anh, tự mình đa tình."
 
"Mày...."
 
Trình Vọng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhẹ nhàng liếc nhìn cô, cuối cùng là vẫn là nén giận, không lên cơn.
 
Ân Chi Dao bước đến bên cạnh Trình Vọng, nhỏ giọng nói: "Cuốn sách bài tập của em ở chỗ anh phải không?"
 
Trình Vọng không trả lời cô, tiếp tục ăn bánh bao hấp.
 
Anh không phải là người tốt tính, thái độ của cô gái nhỏ bỏ đi giữa chừng ngày hôm qua đã khiến anh bực bội rất lâu.
 
"Em để quên sách bài tập trong thư viện, anh có giữ nó cho em không?"
 
Đỗ Gia Dĩnh ngồi bên cạnh nhìn thấy hai má cô gái nhỏ đỏ bừng, không đành lòng nên dùng cùi chỏ chọt Trình Vọng một  cái: "Người ta đang nói chuyện với cậu kìa."
 
Trình Vọng không khách khí trả lời: "Cậu ăn no rồi hả?"
 
"À, vẫn chưa."
 
"Ăn chưa no còn đi lo quản chuyện của người khác."
 
Đỗ Gia Dĩnh: ....
 
Tự nhiên bị đâm chọt, anh ấy không lên tiếng nữa, thấy rõ tâm tình của vị đại gia này hiện tại đang rất không tốt.
 
Ân Chi Dao nhìn thời gian trôi qua từng phút. Nếu cô không quay lại, cô thậm chí sẽ không đủ thời gian để chép lại câu trả lời.
 
Cô cắn răng, cầm lấy cặp sách bên cạnh Trình Vọng, chuẩn bị mở ra tìm sách bài tập của mình.
 
Trình Vọng nắm lấy cổ tay cô, hất mạnh.

 
Ân Chi Dao bị anh hất đến lắc lư cả người, vội vàng nói: "Nếu anh không trả vở bài tập cho em, em không giao bài tập sẽ bị cô giáo mời phụ huynh!"
 
Trình Vọng hờ hững: "Ờ, có liên quan gì đến anh?"
 
Đỗ Gia Dĩnh không nhịn được nữa. Từ trước đến nay Trình Vọng chưa bao giờ tức giận với con gái, dù chỉ một lần cũng không có.
 
"Anh Vọng, không cần thiết phải làm như vậy."
 
Trình Vọng: "Là em ấy tự tìm."
 
Giọng nói trầm thấp, gương mặt lạnh lùng của anh khiến Ân Chi Dao đau xót.
 
Tách, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ đôi mắt của Ân Chi Dao.
 
Trình Vọng: ....
 
Không chỉ có anh, mà nhiều nam sinh xung quanh cũng đều đồng loạt ngừng động tác ăn bánh lại, nhìn cô gái nhỏ oan oan ức ức, khóc thương tâm trước mặt Trình Vọng.
 
Chỉ có Kiều Chính Dương lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Mẹ kiếp, đồ con gái bạo lực như mày cũng có thể khóc. Mày hung dữ đi, lại đến hung dữ với tao xem!"
 
Ân Chi Dao tức giận hét vào mặt anh ta: "Anh cút xa một chút!"
 
Kiều Chính Dương che ngực, nuốt nước bọt.
 
Hình như bộ dạng khóc lên... càng hung dữ hơn.
 
Có chút sợ hãi.
 
Có điều Trình Vọng mới là người bắt nạt cô, cô hung dữ với anh ta làm gì.
 
Kiều Chính Dương không phục, bất mãn nói với Ân Chi Dao: "Khóc thì có ích lợi gì. Cậu ấy không trả sách bài tập của mày, mày đánh cậu ấy đi, không phải mày đánh người rất lợi hại sao!"
 
Ân Chi Dao thút thít, liếc nhìn Trình Vọng, dối lòng nói: "Người ta chưa bao giờ đánh người."
 
Kiều Chính Dương: ....
 
Gặp quỷ rồi.
 
Ân Chi Dao không thèm phản ứng với Kiều Chính Dương nữa, lấy tay áo dụi dụi mắt, bắt đầu lên án Trình Vọng: "Anh rõ... Rõ ràng đã lấy đi sách bài tập của em, cố ý không trả lại cho em."
 
"Nếu anh không trả lại sách bài tập cho em, em sẽ không thể nộp bài tập về nhà, em sẽ bị cô giáo mắng chết..."
 
Cô vừa lên án, vừa khóc nức nở, túm lấy góc áo của anh, càng khóc càng thương tâm, như thể Trình Vọng trước mặt là người đàn ông xấu xa hại cả đời này của cô.
 
Trình Vọng chưa từng trải qua tình huống như vậy bao giờ. Anh rất ít khi giao du với các cô gái, chứ đừng nói là bắt nạt họ.
 
Đột nhiên anh cảm thấy... Anh giống như một cầm thú.
 
Tính tình cáu kỉnh của Trình Vọng nhất thời biến mất phân nửa. Trong lòng anh không vui, nhưng tuyệt đối không muốn bắt nạt cô, còn bắt nạt đến nỗi cô phải khóc.
 
Trình Vọng lập tức mở cặp sách, lấy sách bài tập của Ân Chi Dao đưa cho cô: "Trả lại cho em, đừng khóc."
 
Nói xong lập tức lấy khăn giấy, lau lung tung lên mặt cô.
 
Cô gái nhỏ cúi đầu, vai hơi chùng xuống, vẫn khóc.
 
Trình Vọng thấy vậy, bất mãn nói: "Đã trả lại cho em, còn khóc."
 
“Đã không còn nhiều thời gian nữa.” Cô trầm giọng nói: “Trả lại cho em cũng vô dụng."

 
Trình Vọng buồn cười trước bộ dạng vừa khóc hu hu vừa oan ức của cô, khóe miệng nhếch lên: "Vậy sao em còn không nhanh đến lớp làm."
 
Có thể viết nhiều hơn một câu hỏi thì cũng ít bị mắng hơn.
 
Ân Chi Dao lấy tay áo lau nước mắt, không cam lòng trừng mắt nhìn anh một cái, rồi vội vàng đi vào trường học.
 
Các bạn trong lớp đều đã đến đông đủ, ban ủy cũng đang chuẩn bị thu bài tập về nhà.
 
Nhìn thấy Ân Chi Dao mang đôi mắt đỏ hoe bước vào, Dụ Bạch vội hỏi: "Sao vậy?"
 
“Tớ không làm bài tập tiếng Anh.” Ân Chi Dao không có thời gian giải thích thêm. Cô hoảng hốt mở cặp sách, lấy sách bài tập tiếng Anh ra: "Bạch Bạch, cho tớ mượn bài tập tiếng Anh của cậu chép một chút.”
 
"Chép?"
 
"Không còn thời gian nữa rồi!"
 
Dụ Bạch khó xử nói: "Sao chép bài tập... Như vậy là không được. Tình chị em plastic* của chúng ta không cho phép tớ làm chuyện này."
 
*Tình chị em plastic: Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm khuê mật giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.
 
Ân Chi Dao thấy vẻ mặt kiên định của cô ấy, có cầu xin cũng không cầu xin được, cho nên đành buông tha. Cô mở sách bài tập ra định bắt đầu viết, nhưng lại phát hiện trong trang sách có một mảnh giấy.
 
Cô tò mò mở tờ giấy gấp lại kia ra, chỉ thấy trên tờ giấy là đáp án bài tập.
 
Nét chữ tiếng Anh rất đẹp, chữ viết đều đặn, mạnh mẽ.
 
Đây là chữ viết tay của Trình Vọng, nét chữ giống như con người anh, chỉ có anh mới có thể viết được nét chữ như vậy.
 
Người này sáng sớm còn hung dữ nói không liên quan gì đến anh, không nghĩ đến vậy mà đã sớm giúp cô viết xong đáp án.
 
Ân Chi Dao có chút hoang mang, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, đang định chép lại câu trả lời, thì lại thấy ở cuối tờ giấy một dòng chữ tiếng Anh khác.
 
" or not, choose."
 
Ân Chi Dao: ....
 
Nếu không có dòng chữ này, cô đã chuẩn bị sao chép lại. Nhưng khi nhìn thấy dòng chữ này, cô có cảm giác như anh đang đứng trước mặt cô, hỏi cô: "Có muốn làm chuyện xấu không, có muốn làm một cô gái hư không, hãy tự lựa chọn."
 
Lúc này, đại diện môn tiếng Anh đã bắt đầu thu bài tập về nhà.
 
Cô lại ngắm nhìn trang giấy viết đầy câu trả lời.
 
Sao chép đáp án, tùy chọn ABCD, là có thể hoàn thành bài tập tiếng Anh hôm nay trong vòng vài phút, miễn bị giáo viên tiếng Anh la mắng, thậm chí còn tránh được việc bị mời phụ huynh.
 
Nhưng trong thâm tâm Ân Chi Dao cũng biết làm như vậy là sai.
 
Đặc biệt... Đây là sự lựa chọn mà Trình Vọng đã chọn cho cô.
 
Cô đặt anh ở vị trí quý giá đẹp đẽ nhất trong trái tim mình, cô không muốn anh nghĩ rằng cô là một cô gái hư.
 
Ân Chi Dao nghiến răng, vò tờ giấy đáp án thành một quả bóng ném vào cặp sách, sau đó mở sách bài tập ra múa bút viết, có thể làm được đến đâu  thì làm.
 
Không lâu sau, đại biểu môn tiếng Anh Hoàng Lị Lị đi đến chỗ cô, thấy cô còn đang gấp rút làm bài tập, khinh thường nói: "Ân Chi Dao, đưa bài tập đây."
 
"Tớ chưa làm xong bài tập về nhà."
 

Hoàng Lị Lị nhún vai: "Vậy thì cậu hãy tự mình đi giải thích với giáo viên tiếng Anh đi."
 
Hoàng Lị Lị ghi tên của Ân Chi Dao lên trên cuốn sổ, đưa cho miss Trương. Ân Chi Dao đi theo đến văn phòng, khóc lóc huhu nhận sai với miss Trương--
 
"Miss Trương, I'm sorry. I forgot take my homework to go home yesterday, I'm very very sorry."
 
Hoàng Lị Lị ngồi một bên đếm bài tập về nhà, cười chế giễu.
 
Miss Trương nghe tiếng Anh sứt sẹo, ngữ pháp sai tùm lum của Ân Chi Dao, khóe miệng giật giật: "Tiếng anh của em, tôi thật sự nghe không hiểu. Nói tiếng Trung đi."
 
Ân Chi Dao đỏ mặt nói: "Em xin lỗi cô. Em quên mang sách bài tập về nhà, cho nên em chưa làm xong bài tập. Nếu cô muốn mời phụ huynh, thì cứ mời đi ạ..."
 
“Vì vậy vò đã mẻ lại sứt*?” Miss Trương sửa bài tập, lười nhìn cô, kéo dài giọng điệu: “Ngay cả chép cũng lười sao?"
 
*Vò đã mẻ lại sứt: Vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.
 
Hoàng Lị Lị tranh thủ chen miệng vào: "Lúc em đi thu bài tập về nhà, em thấy Ân Chi Dao đang chuẩn bị chép bài. Em đã ngăn bạn ấy lại".
 
"Không phải." Ân Chi Dao khinh thường nói: "Tớ mà sao chép, còn có thể cho cậu cơ hội ngồi ở đây làm trò?"
 
"Chính cậu không làm bài tập, cậu còn dám nói đạo lý!"
 
Miss Trương là một người phụ nữ rất cá tính, liếc mắt một cái đã nhìn ra Hoàng Lị Lị có ý đồ nhắm vào Ân Chi Dao, cho nên trừng mắt nhìn cô ta: "Em là giáo viên hay tôi là giáo viên, hay là em giúp tôi dạy dỗ học sinh luôn đi?"
 
Hoàng Lị Lị xấu hổ lui sang một bên.
 
Miss Trương đưa tay về phía cô, Ân Chi Dao chậm rãi đưa cuốn sách bài tập giấu sau lưng đặt vào tay cô giáo.
 
Miss Trương lật xem, thấy Ân Chi Dao quả nhiên chỉ làm ba câu trắc nghiệm, trong đó hai câu đánh sai.
 
Đây không phải là sao chép đáp án, bởi vì dù sao thì bạn cùng bàn của cô cũng là một trong những học sinh giỏi nhất, nên  sẽ không mắc lỗi ở những câu hỏi cơ bản như vậy.
 
"Thật sự không sao chép à?"
 
"Không có, em tự làm."
 
Sắc mặt của miss Trương thoáng hòa hoãn một chút, sau đó hỏi: "Tại sao không mượn bài tập của bạn cùng bàn chép? Dù sao giáo viên cũng không biết."
 
Ân Chi Dao từ tốn trả lời: "Bởi vì bạn ấy không cho mượn."
 
Miss Trương: ....
 
Cô ấy có chút không biết phải nói gì, có đôi khi cô thấy con gái nhỏ này quá bướng bỉnh, có đôi khi cô lại thấy em ấy thực sự rất ngốc nghếch đáng yêu.
 
Đưa bậc thang cho rồi cũng không tự biết mà đi xuống.
 
"Vì vậy là hoàn toàn dựa vào bạn cùng bàn đã kéo em trở lại bờ vực tội lỗi?"
 
“Cũng... Cũng không phải tất cả.” Ân Chi Dao đưa hai tay ra sau lưng, giống như một học trò đang ngoan ngoãn nghe lời dạy dỗ của giáo viên: “Là tự em không muốn chép.”
 
"Thật không?"
 
Ân Chi Dao đỏ mặt nói: "Em không muốn nói dối nữa."
 
Miss Trương nhìn Ân Chi Dao, biết rằng lời nói của Ân Chi Dao xuất phát từ trái tim. Cô ấy có chút vui mừng cũng có chút ngạc nhiên.
 
Mặc dù cô gái nhỏ này không phải là học sinh bướng bỉnh nhất mà cô ấy từng gặp nhưng tuyệt đối không phải là cây đèn đã cạn dầu. Tại sao hôm nay giống như đột nhiên được khai sáng nhỉ?
 
“Quyết tâm sửa đổi những lầm lỗi trước kia à?” Miss Trương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Tại sao?”
 
Ân Chi Dao không biết phải trả lời như thế nào, chỉ là ấp a ấp úng nói: "Có người, anh ấy rất tốt... Em cũng muốn tốt giống như anh ấy."
 
Miss Trương nhìn đôi má ửng hồng của cô gái nhỏ, cũng biết một chút tâm tư của cô, cũng không chọc thủng, chỉ nói: "Đã có mục tiêu, muốn trở nên tốt hơn, vậy không thể chỉ nói ngoài miệng được, hiểu chưa? Với thành tích hiện tại của em bây giờ, sợ là sẽ phải cố gắng gấp mười, gấp trăm lần."
 
"Em biết...."
 
Gấp mười gấp trăm lần cũng không đủ, phải gấp nghìn lần.
 
Miss Trương trả sách bài tập cho Ân Chi Dao: "Trong ngày hôm nay, hãy bổ sung bài tập về nhà."
 

Ân Chi Dao ngạc nhiên nói: "Chỉ có vậy thôi ạ?"
 
"Em còn muốn gì nữa?"
 
"Cô, cô không mời phụ huynh sao?"
 
“Em muốn mời phụ huynh như vậy à?” Cô Trương cười lấy điện thoại ra: “Vậy thì gọi mẹ em đến đây.”
 
"Em nhất định sẽ hoàn thành bài tập về nhà trong ngày hôm nay, Thank you  Miss Trương!"
 
Nói xong liền chạy nhanh ra khỏi văn phòng.
 
Miss Trương nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút thích em ấy.
 
*
 
Ân Chi Dao lao ra khỏi văn phòng, vừa rẽ vào lối đi là nhìn thấy Trình Vọng đang ôm một đống bài tập chuẩn bị quay về lớp học.
 
Cô đi chậm lại, có chút ngượng ngùng, giữ khoảng cách với anh, muốn đợi anh đi trước.
 
Trình Vọng đi ngang qua cô, dừng lại, chủ động gọi: "Gặp nhau chính là duyên, lại đây giúp anh trai mang một ít."
 
Ân Chi Dao xoắn xuýt một hồi, thấy anh đang bưng một chồng bài tập dày như vậy, vẫn ngoan ngoãn bước tới, nhận lấy hai phần ba quyển bài tập trên tay anh.
 
Khóe miệng Trình Vọng nhếch lên, cùng cô đi về phía phòng học lớp 12.
 
Toàn bộ quãng đường, cô gái nhỏ đều cúi đầu im lặng.
 
"Không ngờ lại nghe lời anh trai như vậy."
 
Trình Vọng chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, giọng nói không có chút cáu kỉnh, như thể đơn phương làm hòa với cô.
 
Ân Chi Dao nghiêm mặt nói: "Em sợ anh ôm nặng như vậy, sẽ bị đau thắt lưng."
 
Trình Vọng rũ mắt, nhìn quyển bài tập trong tay cô: "Ý của anh là, em nghe lời anh nói như vậy, thật sự không có sao chép đáp án."
 
"... Em không thèm nghe lời anh.” Ân Chi Dao chột dạ nhìn xuống mặt đất: “Em chỉ không muốn sao chép câu trả lời của anh. Anh nhất định là chỉnh em, đáp án sai hết cho coi.”
 
"Muốn chỉnh em cũng sẽ không làm việc nhàm chán như vậy."
 
Trình Vọng ngáp một cái: "Sức lực của em thật sự rất lớn."
 
"Nào có, vốn cũng không nhiều lắm mà."
 
Khóe miệng Trình Vọng giật giật: "Mấy chục quyển , là... không nhiều à."
 
*Kỳ thi tuyển sinh đại học năm năm và mô phỏng ba năm: thường đề cập đến kỳ thi tuyển sinh đại học kéo dài 5 năm và mô phỏng 3 năm. “5 năm ôn thi vào đại học và 3 năm mô phỏng” (viết tắt: 5.3) là cuốn sách do Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô và Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục xuất bản vào tháng 6 năm 2008. Tác giả là Qu Yixian. Cuốn sách này là một lối vào đại học nội dung mệnh đề Tóm tắt, phân tích các hình thức của kỳ thi tuyển sinh đại học cho các câu hỏi thi tuyển sinh đại học để dự đoán. 
 
Ân Chi Dao liếc mắt khinh thường anh: "Anh yếu quá."
 
“Con bé thối, nói lại một lần nữa xem.” Trình Vọng đấm nhẹ một phát trên đỉnh đầu cô: “Nghĩ là anh trai sẽ không đánh em hả?"
 
Tâm trạng của Ân Chi Dao đã tốt lên rất nhiều, cười với anh: "Anh đánh không lại em."
 
Trình Vọng cũng lười cãi nhau với cô, nói: "Buổi trưa đến thư viện."
 
"Để làm gì?"
 
"Làm bài tập về nhà."
 
Ân Chi Dao hỏi: "Anh đang mời em hả?"
 
"Cái gì mà mời em." Trình Vọng lười biếng nói: "Đây là phụ đạo cho em. Thích đến hay không đến? Tự xem mình là nhị đại gia hả?"
 
Ân Chi Dao cắn đầu lưỡi, rụt rè liếc nhìn anh một cái, giọng nói mềm mại lại: "Nếu anh rảnh rỗi, em sẽ đến."
 
Trình Vọng thích nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, xoa xoa đầu cô, cười rạng rỡ: "Anh trai lúc nào cũng rảnh."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận