Thiên nhiên đúng là có sức mạnh vô cùng to lớn khiến con người không thể không kinh ngạc .
Nhìn cảnh sắc trước mắt mặt Lam Điện Diễm thoáng hiện lên một tia sửng sốt, dù chỉ là thoáng qua nhưng đây đúng là một ngoại lệ .
Do ảnh hưởng của lối sống và công việc khiến cho những viêc khiến Lam Điện Diễm cảm thấy có hứng thú gần như là không có.
Chuyện về Thủy Nhi xem như cũng là một việc khá nhạy cảm đi .
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đi tới , Thủy Nhi nhanh chóng bơi lên từ đáy nước trong suốt kia , vừa thấy Lam Điện Diễn ,hì hì cười thả người trôi theo làn nước xanh mát .
Làn nước trong xanh khẽ dập dờn bồng bềnh bên thắt lưng, Thủy Nhi lúc này đúng là tuyệt sắc mỹ nhân .
Nhất thời Lam Điện Diễm lại cảm thấy máu trong cơ thể nhanh chóng truyền lên đỉnh đầu .(hana : cảnh xuân lộ ra Lam ca xịt máu mũi ạ……………Lam ca : Tiểu Ngoan ,thịt hana…………….ta : tha cho em,em còn con nhỏ ca ơi…*khóc không ra nước mắt,bỏ chạy*….)
Chết tiệt! Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Làm sao thân hình lại phát triển tốt như vậy ?
Khuôn ngực tròn đầy trắng nõn của Thủy Nhi dập dềnh trong nước cộng thêm đôi mắt to đen lúng liếng , ngây thơ vô tội nhìn Lam Điện Diễm lại thấy hắn bộ mặt có phần khó chịu ,bước thêm vài bước về phía bờ cất giọng hỏi : “Cha , người có chuyện gì sao ?” (hana : Ngây thơ vô số tội chứ ngây thơ vô tội giề…)
Trước mắt ập đến cảnh xuân quá mãnh liệt ,Lam Điện Diễm chỉ cảm thấy được máu nóng đang dồn lên não quá nhanh khiến hắn không khống chế được, một dòng máu nhanh chóng theo đường mũi phun ra! (hana : đấy hana đã nói mà……sắc lang…)
Chết tiệt! Lam Điện Diễm nhanh tay che lấy cái mũi đang chảy máu ròng ròng, hung hăng nguyền rủa một tiếng!
Thủy Nhi thấy Lam Điện Diễm không biết tại sao lại bị chảy máu kinh hãi hô lên : “Cha ! Người bị chảy máu sao ?”
Lam Điện Diễm xoay người,thật nhanh rời đi, đồng thời hung dữ gầm nhẹ : “Chết tiệt! Mau mặc quần áo cẩn thận lại cho ta.” (hana : giả vờ ngây thơ)
Nga, Thủy Nhi nghe lời nhanh chóng chạy lên bờ mặc đống quần áo vẫn còn ướt vào người rồi vội chay theo Lam Điện Diễm
Lam Điện Diễm xoay người lại thì lại một lần nữa máu nóng như muốn chảy ra! Kia, một thân thể ướt đẫm ẩn dưới lớp áo trắng mỏng manh có thể nhìn xuyên thấu ,thân thể mềm mại đang bị áo ướt nước dán chặt vào lộ ra những đường cong quyến rũ và vô cùng gợi tình ,so với vừa rồi hiệu quả kích thích càng cao hơn!
Lam Điện Diễm hít sâu một hơi nhanh chóng cởi áo khoác ,hung hăng khóa lên người Thủy Nhi ,âm thanh trầm thấp phát ra nơi cổ họng :
“Nhớ kỹ , con gái không được để cho người ta thấy được thân thể mình .”
“Vì sao ?”Thủy Nhi thắc mắc .
“Không cho phép hỏi vì sao!”Lam Điện Diễm túc giận hướng về phía nàng rống lên ! (hana : coi ca xem…..sắc lang mà)
“Vâng.” Thủy Nhi ngoan ngoãn đáp lời.
Vừa dời mắt liền phát hiện một thứ gì đó nhìn có vẻ đáng yêu.nhanh chóng tiến về phía trước ,thì ra là một chú chim non có bộ lông mềm như nhung màu vàng ,rồi lại nhanh chóng leo lên một cây đại thụ mang chú chim non trở về tổ.
Sau đó khi đã sắp xếp cẩn thận cho chú chim non chạy loạn kia Thủy Nhi liền ngồi xuống một chạc cây to .đôi chân khẽ đung đưa , hết nhìn đông lại nhìn tây bộ dáng rất thư thả .
“Ngươi muốn làm gì trên đấy?” Lam Điện Diễm không hề tức giận hỏi.
Ánh mắt trời phía sau chiếu lên mặt nước phản chiếu lên thân hình nhỏ bé của Thủy Nhi một vầng sáng khiến cho nàng giống như đang phát ra ánh sáng như những tinh linh trong thần thoại ,nhẹ nhàng tuyệt mỹ.
“Nga, ta là đang chờ cha mẹ của chúng về nhà.” Thủy Nhi chỉ chỉ chiếc tổ chim bên cạnh ,bên trong có một đám chim non .
Lam Điện Diễm hơi ngạc nhiên xong làm như không để ý đến thủy nhi, xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút!” Tiếng nói trong và vang như tiếng chuông bạc của Thủy Nhi vang lên ngăn bước hắn .
“Chuyện gì?” Lam Điện Diễm không thèm quay đầu hỏi.
Thủy Nhi đem đám dây leo xung quanh buộc vào môt ít quả có màu hồng hồng thả xuống dưới chỗ hắn nói : “Cái này ăn rất ngon, cha hãy nếm thử đi.”
Lam Điện Diễm khẽ dừng bước, mắt lạnh nhìn đám quả dại không thèm trả lời bước đi không quan tâm, Thủy Nhi một tay cầm lấy đám dây nhanh chóng tụt xuống chặn trước mặt Lam Điện Diễm .
Lam Điện Diễm cau mày nhìn Thủy Nhi.
Thủy Nhi hì hì cười, đôi mắt ngập nước, tràn ngập chờ mong nhìn Lam Điện Diễm.
“Thật sự là rất ngon nha ,Cha , người mau nếm thử đi.”
Lam Điện Diễm cúi đầu nhìn Thủy Nhi dùng làn váy đưng một đống quả có màu hồng hồng .
Hắn khẽ hắng giọng một tiếng, không phải vì thấy đám quả kia, mà là vì dưới làn váy kia lộ ra một mảng chân trơn nhẵn mịn màng trắng nõn.Hắn lạnh lùng nhíu mày ,không hiểu cảm giác khó chịu từ đau lại chồi lên.
Thấy Lam Điện Diễm không có phản ứng Thủy Nhi nhanh chóng dùng tay nhặt một quả đưa lên sát môi Lam Điện Diễm,không để ý thấy Lam Điện Diễm đang nhăn mặt khó chịu nhanh chóng đưa quả dại kia vào trong miệng hắn .
Lam Điệm Diễm biểu tình tức giận cực độ ,không thèm để ý Thủy Nhi đang ra sức nịnh nọt lấy lòng mình bằng cách đút đồ ăn cho mình ,không chút lưu tình xoay người bước đi thật nhanh .
Thủy Nhi bỗng cảm thấy mất mát, bất quá rất nhanh, nàng lại chuyển sự chú ý về phía bốn chú chim nhỏ đang chờ mẹ về kia .
Chim chóc líu ríu, Thủy Nhi cũng líu ríu, không biết bọn họ ở nói cái gì đó, tóm lại, rất có giai điệu .
Thủy Nhi trở lại nhà gỗ khi trời đã khuya.
Ánh trăng đã sớm bao phủ toàn bộ khu rừng, phát ra vầng sáng xanh biếc .Thủy Nhi rón rén đi vào trong phòng phát hiện ra Lam Điện Diễm đã nằm ở tấm thảm Ba Tư thượng hạng , nhắm chăt hai mắt như đang ngủ.
Thủy Nhi nhẹ nhàng kéo tủ quần áo, lấy ra áo ngủ sạch sẽ để thay, sau đó tiến đên bên cạnh Lam Điện Diễm.
Nghĩ đến chuyện nàng đã từng đọc một cuốn sách thấy những đứa trẻ trong ấy đều được ngủ cùng cha mẹ ,Thủy Nhi lộ ra nụ cười ngọt ngào cẩn thận ,nhẹ nhàng xích lại gần Lam Điện Diễm .
Trong không khí truyền đến một hương thơm lạ lẫm tươi mát, trái tim vốn sắt đá của Lam Điện Diễm khẽ nhảy khiến hắn chột dạ, từa như có cảm giác lạ lạ nào đó khẽ len vào trái tim hắn .
Ngay sau đó, hắn tự nguyền rủa mình , chết tiệt! Mình thật sự là đã bị trúng tà !
Trời vừa tờ mờ sáng, phía trên nhà Thủy Nhi truyền đến âm thanh của cánh quạt máy bay.
Lam Điện Diễm đứng dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thủy Nhi hắn không dánh thức nàng dậy mà trực tiếp ôm nàng lên máy bay.Hắn cũng không hiểu nổi mình vì sao lại làm nên cái chuyên không ai tưởng tượng được này.
Khi Thủy Nhi tỉnh lại liền phát hiện chính mình đang trên máy bay.
Nhìn sang bốn phía, lại nhìn sang Lam Điện Diễm, bỗng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, khôn mặt lúc trước luôn cười hì hì xinh đẹp lúc này âm u như mặt trời bị mây che khuất ,phút trốc nước mắt dâng lên nơi hốc hắt và nhanh chóng lăn dài trên má .
Lam Điện Diễm nhìn Thủy Nhi , không quan tâm đến việc nàng đang khóc ,muốn đem nàng xem như không khí xung quanh, cảm xúc của người khac hắn chưa bao giờ quan tâm.
Nhưng là thật lâu sau Thủy Nhi vẫn tiếp tục nức nở .
Lam Điện Diễm cảm thấy đầu hắn lại bắt đầu đau ! Có thể là đang bay cao quá nên thiếu dưỡng khí thôi !
Một giờ sau, Thủy Nhi từ nức nở lại biến thành gào khóc.
Lam Điện Diễm rốt cuộc nhịn không được điên cuồng hét lên với Thủy Nhi .
“Chết tiệt! Ngươi khóc cái gì! Nếu không muốn theo ta trở về, ta lập tức đem ngươi ném xuống!”
Thủy Nhi bị tiếng hét dọa cho không còn dám khóc.
Nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ mặt đau khổ ủy khuất,không dám phát ra âm thanh nhưng nước mắt vẫn không ngăn được tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp
Lam Điện Diễm buồn chán thở hắt ra.
Lập tức đến trước mặt Thủy Nhi, cái mũi như sắp chạm vào mũi nàng buồn bực nói :
“Chết tiệt! Không cho phép khóc!” (hana : ca bá đạo quá)
Người kia sau một hồi kìm nén lại càng nức nở hơn !
Lam Điện Diễm một tay nắm chặt cái cằm nhỏ của Thủy Nhi ,đôi mắt mất kiên nhẫn như sắp bắn ra tia lửa đia ngục trừng mắt hung hăng quát nàng : “Ta nói là không được khóc nữa .Có nghe thấy hay không .”
Thủy nhi ủy khuất hấp hấp cái mũi, một bên nức nở một bên phát ra câu nói đứt quãng : “Ngươi là đã không để cho ta nói lời tạm biệt đến bạn của ta ,là ngươi không cho ta tạm biệt bạn của ta… ô ô ô ….
Ta sẽ không được gặp lại chúng nữa mà ……”
Lam Điện Diễm phiền chán vuôt vuôt mũi, chết tiệt , thật là đau đầu quá đi : “Chúng nó là ai?”
“Huyền Vũ, Đại Thanh, còn có cả Tiểu Ngoan nữa… Ô ô… Làm sao bây giờ… Ta sẽ rất nhớ chúng nga, ô ô… Tuy rằng ta rất muốn được ở cùng một chỗ với cha , nhưng là… Ta cũng sẽ rất nhớ chúng nga…”
Lam Điện Diễm cảm thấy dù hắn có chiến đấu ba ngày ba đêm liên tiếp cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi như lúc này ! Hắn mỏi mệt dùng tay gõ vào trán, sau đó lại làm nên chuyện khiến cho người điều khiển máy bay lúc này chỉ mong mình có thể không cần tiếp tục cầm lái để ngã xuống vì ngạc nhiên : “Quay lại!”
“Cái gì?”Mặc Chích Kiếm kinh ngạc hỏi lại.
“Ta nói quay lại!” Lam Điện Diễm hét lên một tiếng âm thanh vang đến tận mây xanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...