Cơ mà mọi chuyện cũng chỉ có thể đến đây mà thôi, tính cả Bạch Hạc Đế Quân, có đến bảy vị Linh Đế cường giả thuộc phe Thái Diễn Thánh Địa ở đây.
Linh Đế chính là Linh Đế, không phải là con chó con mèo để có thể tùy tiện vong mạng, càng không phải nói chiến lực của Linh Đế so với Thiên Tôn chính là không cùng một đẳng cấp.
Tử Phong rất nhanh, đây là sự thật, thậm chí cả đám Linh Đế đại lão thuộc phe Thái Diễn Thánh Địa hay là cả bọn đang đứng ngoài quan chiến cũng phải thừa nhận là bản thân không làm ra được cái tốc độ như vậy, cơ mà nhanh thì nhanh, so với thiên địa pháp tắc chi lực có nhanh hơn được không?
Bảy vị Linh Đế cường giả, trong đó có cả Bạch Hạc Đế Quân thực lực thâm bất khả trắc ra tay, pháp tắc chi lực ở phiến thiên địa này giống như hồng thủy mãnh thú mà phô thiên cái địa ập lên đầu Tử Phong, Ngũ Hành chi lực, Phong chi pháp tắc, Lôi điện pháp tắc các thứ không thể phân biệt được cái nào với cái nào đồng loạt đánh tới.
Tử Phong thực ra là có thể dựa vào thực lực của mình để ngạnh kháng những pháp tắc chi lực mang tính hủy diệt này, nhưng mà hắn điên nhưng không có ngu, khi không lại lao đầu vào chỗ hiểm để làm gì.
Cơ mà hắn cũng không thể tránh né, pháp tắc chi lực là một thứ vô cùng huyền diệu, căn bản không né nổi.
Cũng không phải như vậy có nghĩa là công kích của pháp tắc chi lực là nhanh đến mức nào, nhưng mà pháp tắc chi lực công kích không liên quan đến cái gọi là tốc độ, mà là quy tắc! Tử Phong có nhanh đến mức nào, thậm chí nhanh như tốc độ ánh sáng, thứ mà hắn vốn không thể đạt đến vào lúc này, chừng nào hắn vẫn đang ở dưới vòm trời này, thân thể tồn tại ở Huyền Linh đại lục, hắn không thể chạy thoát khỏi quy tắc, chỉ có thể chống trả.
Thực ra thì cái tốc độ khủng khiếp vượt quá sức tưởng tượng này của Tử Phong chính là tổng hợp của nhiều yếu tố.
Thứ nhất phải kể đến những phù văn trên người của hắn, thời điểm ở trong Thiên Ma Thánh Cung, Tử Phong đã đem chính cơ thể mình ra để thí nghiệm, dùng trọn vẹn bảy ngàn bảy trăm năm mươi tư đạo phù văn tốc độ cấp thấp khắc lên người.
Mỗi một đạo phù văn tốc độ này đều có hiệu quả cực thấp, với trạng thái hiện tại của Tử Phong thì chẳng khác nào muối bỏ bể, nhưng mà lượng biến sẽ dẫn đến chất biến, khi mà số lượng phù văn lên tới mấy ngàn cái, hơn nữa lại kết hợp với nhau tạo thành một phù văn trận hoàn chỉnh, đó cũng là thời điểm chất biến diễn ra.
Tử Phong không rõ là tốc độ của mình được tăng phúc bao nhiêu, nhưng hắn biết rằng trước khi kích hoạt phù văn và sau khi kích hoạt phù văn là hai trạng thái cách biệt nhau giống như trên trời dưới đất, vậy là đủ.
Yếu tố thứ hai đó chính là thanh kiếm hắn cầm trên tay, không khó để nhận ra, thanh tachi không chút màu mè hoa mỹ, cơ bản đến mức không thể cơ bản hơn được nữa chính là Tài Quyết Chi Nhận.
Tài Quyết Chi Nhận ngoại trừ việc tồn tại giống như một nơi phong tồn linh lực vượt ngưỡng của Tử Phong để bảo vệ cho cơ thể hắn, chân chính có ba trạng thái.
Trạng thái chưa được giải ấn chính là thanh tachi này, rất cơ bản, rất thuần túy, người khác nhìn vào cũng chỉ coi đó là một khối sắt vụn, đến cả Huyền Khí cũng không sánh bằng.
Trạng thái giải ấn một phần chính là thanh kiếm màu đen rực cháy bên trong ngọn lửa màu tím mà Tử Phong đã từng dùng, ngoài ra nó còn một trạng thái cuối cùng nữa khi giải ấn hoàn toàn.
Khoan hãy nói đến những thứ xa vời kia, ở dạng tachi, Tài Quyết Chi Nhận mặc dù chính là chưa được giải trừ phong ấn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bản thân nó không sở hữu năng lực đặc thù nào.
Nếu như ở dạng giải ấn một phần, Tài Quyết có thể thôn phệ pháp khí cường hóa bản thân, đồng thời sở hữu năng lực biến đổi bản thân trở thành chính kiện pháp khí ấy nhưng uy lực được nâng lên một tầng thứ khác, vậy thì ở dạng tachi, Tài Quyết chỉ có đúng một năng lực, hơn nữa lại là năng lực dạng bị động.
Năng lực này rất đơn giản, chính là tăng cường tốc độ cho Tử Phong, nhưng vấn đề không phải nằm ở chỗ năng lực này phức tạp bao nhiêu, mà là hiệu quả tăng phúc của nó.
Tử Phong ở trong trạng thái này, tốc độ của hắn về cơ bản được đẩy lên một cái mức độ kinh khủng, kinh khủng đến mức thời điểm hắn chưa đột phá Linh Đế, sử dụng cái tốc độ này liền tương đương với tự sát, cơ thể của hắn không thể chịu nổi cái tốc độ của chính mình.
Phù văn tốc độ rất lợi hại, nhưng so với tăng phúc của Tài Quyết liền giống như cặn bã, chỉ là Tử Phong bây giờ đã là Tam Tọa Linh Đế, sức chịu đựng của cơ thể không còn như xưa, hắn có thể chịu đựng được Tài Quyết, vậy cũng không ngại dùng luôn cả đám phù văn đó để có thể trở nên nhanh hơn.
Mặc dù là lần đầu tiên sử dụng, nhưng kết quả không nằm ngoài dự tính của Tử Phong, tốc độ của hắn.....nói bậy một chút thì con mẹ nó chính là không phải con người, đừng nói là Tam Tọa Linh Đế, Bán Thần Cảnh cũng không có được cái tốc độ biến thái này, nếu hắn toàn lực phát động, hơn nữa ở vào cái tiền đề đối phương chưa kịp phản ứng, dù cho có gặp phải cường địch Bán Thần Cảnh thì Tử Phong cũng có tự tin chạy trốn được.
Nhưng mà chung quy lại đây cũng chỉ là tốc độ đơn thuần, so sánh với thủ đoạn chơi đùa pháp tắc chi lực của Linh Đế đại lão hay cường giả Chí Tôn thì không lên được mặt bàn, một đạo pháp tắc lực công kích đủ để khiến Tử Phong phải đứng im tại chỗ không nơi tránh né, chỉ có thể ngạnh kháng.
Thực ra việc Tử Phong bị mấy tên Linh Đế của Thái Diễn Thánh Địa ép lui không thể thi triển tốc độ cũng là nằm trong dự liệu, hơn nữa cơ thể của hắn cũng đã bắt đầu đến cực hạn, tốc độ kinh thế hãi tục kia không phải là thứ có thể tùy tiện dùng mà không trả giá, dù đám Linh Đế kia không ra tay, Tử Phong cũng buộc phải dừng lại, trừ khi hắn muốn trọng tổ lại thân thể một lần nữa sau khi bị chính tốc độ của mình mài thành một đám thịt vụn.
Trên thực tế thì cái tốc độ này bất kể là từ bên ngoài nhìn vào hay nghe qua mô tả thì vô cùng ngưu bức, nhưng tác dụng thực tế khi đối chiến lại là cái gân gà, chỉ có thể dùng để đối phó với võ giả ở dưới Linh Đế chi cảnh, một khi gặp phải Linh Đế, trừ khi hắn xuất kỳ bất ý công kích, bằng không thì rất khó có thể đề lên được tác dụng gì.
Cơ mà với thực lực hiện tại của hắn, dưới Linh Đế chi cảnh đều là cặn bã, hắn tùy tiện một chiêu cũng có thể đập chết, so với giẫm nát một con gián cũng chỉ là thêm vài phần khí lực, hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát, vậy thì vì cớ gì hắn lại muốn thi triển ra tràng cảnh vừa rồi, vì thử hiệu quả của năng lực chăng?
Tất nhiên là không phải, Tử Phong xác thực là tồn tại một chút xíu tâm tư muốn thử nghiệm hiệu quả năng lực trong thực chiến, nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ, chân chính ảnh hưởng đến quyết định của hắn là Mai Thường Hi.
Nàng là người đề ra kế hoạch này, cũng như là người nảy ra chủ ý muốn “quảng cáo” cho Tử Phong một trận, dĩ nhiên nàng sẽ tìm đủ mọi cách để mọi thứ diễn ra một cách hoàn mỹ nhất.
Với thực lực của Tử Phong thì nàng rất có lòng tin, đây không phải là sự tin tưởng mù quáng, mà dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với hắn để thiết kế kịch bản.
Không biết tại sao nhưng Mai Thường Hi vẫn luôn ẩn ẩn có cảm giác rằng, thực lực thật sự của Tử Phong không chỉ dừng lại ở vỏn vẹn trong tầng thứ Linh Đế, nếu rủi cho có cường giả Chí Tôn xuất hiện, nàng cảm thấy hắn vẫn có thể đối phó được.
Không phải là nàng cho rằng hắn đến cả Chí Tôn cũng có thể đánh bại, nhưng chắc chắn là hắn sẽ không thua, đó là lòng tin của nàng, hơn nữa nguyên bản trong kế hoạch, nếu Thái Diễn Thánh Địa đến cả Chí Tôn cũng mang ra, vậy thì ngăn cản là không có ý nghĩa.
Tại sao lại nói là không có ý nghĩa? Bởi vì Tử Phong đây là đang lấy danh nghĩa ân oán cá nhân để đối nghịch với Thái Diễn Thánh Địa, nhưng chung quy cũng chỉ là giao tranh ở tầng thứ Linh Đế, các bậc đại lão chân chính sẽ không vì một chút mâu thuẫn này mà dấy lên chiến loạn, nhưng mà một khi xung đột đã nâng cao đến tầng thứ Bán Thần, vậy thì gần như chắc chắn là sẽ dẫn đến sự can thiệp của Chí Tôn Kim Điện.
Linh Đế cường giả cực kỳ khủng bố, nhưng vẫn có một số ít thủ đoạn hi hữu có thể ảnh hưởng đến cấp bậc này, nhưng Bán Thần Cảnh thì khác, chỉ cần một Bán Thần Cảnh làm loạn là đủ để đem cả cái đại lục lật úp lên bảy bảy bốn mươi chín lần có dư, Chí Tôn Kim Điện có thể sẽ không màng đến mấy tên Linh Đế tiểu đả tiểu nháo, nhưng nếu có Bán Thần Cảnh giao tranh, bọn họ sẽ ngay lập tức làm ra hành động.
Vậy nên nếu Thái Diễn Thánh Địa thực sự xuất ra Chí Tôn cường giả, Mai Thường Hi cảm thấy kế hoạch liền có thể đem vứt đi là vừa, không đáng để cưỡng ép.
Rất may đó là đúng như nàng dự liệu, Thái Diễn Thánh Địa không hề điều động Chí Tôn cường giả, chỉ mời ra một tên Bạch Hạc Đế Quân.
Cơ mà nghĩ lại cũng phải, Linh Đế cường giả ở trong thế lực cấp bá chủ như là Thái Diễn Thánh Địa cũng thuộc lực lượng trung kiên, là nòng cốt của Thánh Địa, lại càng chẳng phải rau cải trắng tùy tiện trảo một cái liền ra mấy bó lớn.
Linh Đế còn như vậy, Chí Tôn Bán Thần Cảnh thì khỏi cần phải bàn, mỗi một Chí Tôn liền có thể trực tiếp đại biểu cho chính Thánh Địa, sao có thể chỉ vì một chuyện nho nhỏ này mà hưng sư động chúng được.
Mà kể cả có Chí Tôn cường giả hứng thú với ngôi mộ cổ này, Thái Diễn Thánh Địa cũng sẽ vì mặt mũi mà không dễ dàng để cho cường giả như vậy dẫn đội, đối với các thế lực khác trong thiên hạ không khác nào người lớn bắt nạt trẻ con, Thái Diễn Thánh Địa vẫn luôn gắn cái mác chính đạo trên thân sao có thể bỏ xuống được mặt mũi mà làm vậy.
Không có Chí Tôn hiện thân, Tử Phong liền có thể thoải mái chơi đùa, Mai Thường Hi chỉ sợ thiên hạ không loạn, lúc trước đối với Tử Phong liền tuyên bố xanh rờn
“Có chiêu thức nào màu mè hoa mỹ, càng nổ bạo, càng gây chấn động thị giác, càng khiến người khác thán phục sợ hãi rồi kinh nghi bất định các thứ thì lôi hết ra, không cần phải mang theo hiệu quả giết địch, chỉ cần mang theo hiệu quả đánh vào thị giác là được!!”
Tử Phong khi nghe thấy nàng nói như vậy cũng thiếu chút nữa liền phun trà trong miệng ra ngoài, ngươi coi ta là cái gì, diễn viên hí kịch à? Hơn nữa chiêu thức màu mè hoa lá cành là cái quỷ gì, đây là muốn đánh nhau hay là đóng phim Hollywood?
“À quên, tận lực kéo dài trận chiến nhé, ta không muốn ngươi vừa mới xuất hiện liền trực tiếp bổ ra một kiếm đem kẻ địch toàn bộ bốc hơi khỏi nhân gian đâu, như vậy không đủ kích thích a!” Mai Thường Hi giống như không hề nhìn thấy ánh mắt quái dị của Tử Phong, vỗ vỗ vai hắn cười nói.
Đấy chính là lí do mà Tử Phong phải nhọc công tốn sức làm ra một pha xuất hiện hoành tráng, sau đó còn phải tự hủy, à nhầm tự làm khổ mình mà bày ra cái tốc độ kinh người đó xong chỉ thu được mấy cái xác Thiên Tôn rác rưởi, tất cả đều là vì diễn xuất a.
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Mai Thường Hi đã nói đến như vậy, hắn cũng phải cố mà đi làm, dù sao thì trong tâm lý của hắn, nàng cũng được coi là nửa cái người nhà của mình, chỉ cần không phải là chuyện gì quá mức khó khăn, nếu có thể thì hắn vẫn sẽ tận lực đi hoàn thành, diễn thì diễn, không phải là chuyện gì to tát, ngược lại đối phương cũng chỉ là một tên Ngũ Tọa Linh Đế, tùy tiện chơi đùa cũng không thể thua được, chiều chuộng nàng một chút thì đã làm sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...