Cuồng Huyết Thiên Ma


Một trận chiến này Tử Phong không hề có được sự trợ giúp thực tế nào ngoại trừ một chút nhân thủ của Triệu gia trà trộn trong đám tán tu để lan truyền lời đồn, nâng cao uy danh của hắn.

Thực tế thì cao tầng Triệu gia cũng có một chút lí giải về “thực lực” của Tử Phong, bởi vì hắn không hề “giấu diếm” a, mọi người đều biết rằng hắn đã từng là cường giả “Thương Hải Cảnh”, tao ngộ ám toán mà tu vi thụt lùi, đang dần dần khôi phục lại, chuyện này được chính Tử Phong vô tình hay cố ý để lộ ra, rất nhanh liền lan rộng ra khắp cao tầng Triệu gia.
Nhưng mà nếu chỉ như vậy thì Triệu gia cũng không đến nỗi kiêng kỵ Tử Phong đến thế, nguyên nhân là bởi vì bọn hắn “điều tra” ra được, tuy không còn tu vi đỉnh phong như xưa, nhưng nếu bất kể đại giới, hắn vẫn có thể y nguyên khôi phục lại tu vi của mình trong thời gian ngắn, thừa đủ để nghiền nát bất kể kẻ địch nào, hoặc giả ít nhất là đứng ở thế bất bại.
Triệu gia sau khi phân tích cái “tin tức” bí mật này, tất cả đều cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, mẹ nó cái thể loại này so với một cường giả Thương Hải Cảnh chân chính không chút thương tích còn đáng sợ hơn gấp vạn lần a.

Bởi vì nếu tu vi vẫn còn đó, có lẽ Tử Phong sẽ không tùy tiện làm ra chuyện mất mặt, hướng tới tiểu bối tu vi thấp hơn mà xuất thủ, nhưng mà đang từ thần đàn ngã xuống nhân gian, tâm tình của ai cũng sẽ cực kỳ hỏng bét, nếu chẳng may Triệu gia chọc giận vị đại lão này, hắn nổi điên lên trực tiếp bất kể hậu quả, đem tu vi khôi phục thời kỳ đỉnh phong, một chưởng đập bẹp Triệu gia thì lúc đó kêu oan với ai bây giờ.
Tử Phong chính là tính toán ra được cái này nên mới cố tình để lộ ra mấy đạo tin tức giả dối đó, hơn nữa cái này cũng chính là tự đưa cho mình một bậc thang, các ngươi thấy đó, trong lúc chiến đấu ta chỉ có thể bày ra một chút thực lực như thế này không phải là vì ta vốn không phải cường giả tuyệt thế, ta chỉ là bị thương nên không thể ra tay toàn lực mà thôi! Hắn biết rất rõ thân ở vị trí càng cao, mấy tên chính trị gia này lại càng có suy nghĩ biến thứ đơn giản trở thành phức tạp, năng lực não bổ thập phần cường đại, chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ hắn, mà kể cả thực sự nghi ngờ, cũng không một ai dám đánh cược rằng bản thân mình suy đoán có đúng hay không.

Vì vậy khi Tử Phong ngỏ lời không muốn Triệu gia tham dự kế hoạch này, Triệu gia liền sảng khoái tiếp nhận, một phần là vì những lí do như trên, phần còn lại là vì bản thân Triệu gia cũng không muốn lộ mặt.
Công kích mang theo pháp tắc chi lực cường đại phô thiên cái địa hướng Tử Phong phóng tới, khiến hắn trong nhất thời không thể không dừng lại, tay trái giơ lên vung mạnh một cái, phóng ra một luồng lôi chi pháp tắc thập phần cường đại, trực tiếp hóa giải thế công của đối phương, đồng thời thuận thế mà rút lui kéo giãn khoảng cách.
Lúc này bất kể là tán tu, thế lực nhất lưu nhị lưu hay là cao hơn như thế, ánh mắt đều nhất loạt đổ dồn về phía nơi Tử Phong đang đứng, thần sắc trên mặt mỗi người in hằn thật sâu vẻ sợ hãi, thực sự là một màn vừa rồi quá mức khủng bố rung động lòng người, có muốn không sợ hãi cũng khó khăn, ai nấy đều đem chính bản thân thế chỗ vào, sau đó rùng mình nhận ra rằng kể cả dùng hết toàn lực cũng không thể nào đối phó được với đạo tử quang giống như đòi mạng kia.
Bảy tên Linh Đế thuộc phe Thái Diễn Thánh Địa cũng không dám tùy tiện truy đuổi, một phần là vì không đuổi kịp, phần lớn là vì bọn hắn cũng sợ a, không phải là sợ bản thân mình gặp phải chuyện không may, mà bởi vì lúc này bọn hắn đang giống như mấy con gà mẹ, tận lực bảo hộ đám môn nhân Thánh Giai còn sống sót dưới cánh của mình, nếu bỏ qua mà truy sát Tử Phong, không dám nói là có thể đuổi kịp hay không, nhưng nếu đối phương quay đầu trở lại làm một phát hồi mã thương, đám đệ tử này tuyệt đối là chết chắc.
Tuy rằng mấy tên đệ tử này chỉ có tu vi Thánh Giai, địa vị ở trong tông môn hay gia tộc không quá mức tôn sùng, nhưng mà bọn hắn mỗi người đều là tương lai của chính thế lực đó a, nếu chết hết tại đây cũng có thể tạo thành ảnh hưởng mang tính hàng duy đả kích đối với mỗi thế lực, không thể không bảo vệ cho được.
Ngược lại Bạch Hạc Đế Quân là người tỉnh táo nhất, lão cảm thấy trong chuyện này có điểm gì đó kì lạ, từ việc Tử Phong trực tiếp hiện thân, thẳng mặt muốn đối địch với Thánh Địa, rồi một màn khoa trương vừa rồi nữa, tu vi của lão cực kỳ thâm hậu, dĩ nhiên nhận ra rằng một màn vừa rồi khiến người khác nhìn vào phải rúng động tâm can, nhưng chân chính có tác dụng thì chẳng được bao nhiêu, chỉ nhìn vào chiến quả là biết, phí công phí sức như vậy mà lại chỉ giết được có vài tên Thiên Tôn, với thực lực của đối phương căn bản không cần phải nhọc lòng như vậy.
Đây cũng chính là điểm đáng ngờ khiến Bạch Hạc Đế Quân do dự không xuất thủ toàn lực, lão có thể chắc chắn rằng có một âm mưu nào đó ẩn phía sau, tốt nhất nên giữ lại một chút dư lực đề phòng bất trắc, lấy bất biến ứng vạn biến.

Còn một vấn đề nữa, đó là vừa rồi khi Tử Phong xuất thủ, tuy đã che giấu rất kỹ nhưng lão vẫn nhạy bén phát hiện ra được một tia khí tức của hắn, chỉ là một Tam Tọa Linh Đế, là ai cho hắn ta lá gan muốn một mình đối địch với chúng cường giả Thánh Địa, bao gồm cả một Ngũ Tọa Linh Đế như lão.

Chẳng lẽ hắn muốn vượt cấp mà chiến? Bạch Hạc Đế Quân vừa nghĩ đến đây liền lắc đầu, chuyện này căn bản là không thể nào, ở cảnh giới thấp kém như là Vương cấp, Tôn cấp, có thể dựa vào thiên phú, dựa vào tài năng, dựa vào ngoại vật để vượt cấp chiến đấu, nhưng đạt tới cái tầng thứ Linh Đế này, chênh lệch mỗi tiểu cảnh giới đều lớn tới mức dọa người, sự khác biệt giữa một Nhị Tọa Linh Đế và một Nhất Tọa Linh Đế giống như Thiên Tôn đại lão khi dễ Thánh Giai tiểu bối vậy, vô địch trong cùng một cảnh giới ngược lại là có, nhưng chỉ cần vượt qua một tiểu cảnh giới, thực lực cũng sẽ phát sinh biến hóa về chất, có thể xông qua được đạo khảm này chính là chuyện người si nói mộng.
Tử Phong thì lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, hắn lúc này đang tận lực đè nén xao động hung bạo đang hoành hành bên trong cơ thể hắn, hạn chế tổn thương đến mức lớn nhất lên trên nhục thể của mình, một bên đề phòng quan sát kẻ địch, một bên vô tình cố ý liếc mắt về phía Mai Thường Hi đang ẩn núp ở phía xa.
Không rõ là thần giao cách cảm hay là trùng hợp, Mai Thường Hi lúc này đang được một đám cường giả của Triệu gia vây quanh bảo vệ bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng nở một nụ cười tươi rói vui vẻ, trên mặt hớn hở như trẻ con bắt được quà, kín đáo giơ một ngón tay cái lên cho hắn, khẩu hình biến đổi mấy lần, tuy không phát ra tiếng nhưng hắn có thể hiểu được nàng đang muốn nói gì
“Tiếp tục đi còn chờ gì nữa?! Nhớ là phải thật hoành tráng, thật hoa mỹ đó nha, làm tốt về ta có thưởng!”
Ánh mắt của nàng lúc nói xong mấy câu cuối không hiểu sao lại có chút mị ý câu nhân, cái lưỡi nhỏ nhắn vươn ra ngoài liếm lên cặp môi đỏ mọng mềm mại một vòng.

Tử Phong thấy vậy mà không khỏi mặt đen lại, trên trán xuất hiện mấy đạo gân xanh, hắn tự nhiên có xúc động muốn bỏ ngang cái kế hoạch mà trực tiếp lao tới chỗ nữ nhân điên chỉ sợ thiên hạ không loạn kia mà vật nàng ra đánh mông một trận, làm ơn đi, đây là lúc nào rồi mà còn đùa?
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Tử Phong cũng không hề có ý định làm thật, thứ nhất đó là kế hoạch vẫn quan trọng hơn, thứ hai đó là kể cả không quan tâm đến kế hoạch, hắn cũng không dám làm thế thật, hắn chỉ sợ làm vậy nữ nhân này liền nảy ra cái chủ ý quái đản nào đấy, tưởng tượng đến cảnh đấy thôi mà hắn cũng cảm thấy run tay, tốt nhất là không nên trêu chọc tới nàng.

Loại bỏ tạp niệm trong đầu, Tử Phong lúc này liền nghiêm túc, hắn nắm chắc mình có thể đứng ở thế bất bại không có nghĩa là hắn có thể buông lỏng dạo chơi, trong chiến đấu thì chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra, một Thiên Cơ Tông rách nát có thể ném ra một đạo phù lục cấp Linh Đế, vậy trong số bảy tên cường giả Linh Đế trước mặt, tự nhiên có tên nào đó lôi ra một kiện cấm khí cấp Bán Thần cũng không phải là không thể.
“Ngươi....” Bạch Hạc Đế Quân toan mở miệng ra nói, chỉ là trong miệng vừa thoát ra được một chữ, Tử Phong đối diện đã cười phá lên ngắt lời
“Khặc khặc khặc, không cần phải nói nhảm, giữ những lời nói đó để đến kiếp sau đi.

Lĩnh Vực – Sâm La Vạn Tượng!!!!”
Lấy Tử Phong làm trung tâm, không gian xung quanh hắn đột nhiên vặn vẹo mất trật tự, một lớp bích chướng với đủ loại màu sắc lấy một tốc độ khủng bố lan rộng ra khắp tứ phương tám hướng, đi đến đâu liền khiến hoàn cảnh xung quanh thay đổi hoàn toàn đến đó.

Vốn dĩ nơi đây là một vùng đồi núi cỏ xanh mơn mởn, cây mọc thành rừng, chỉ trong một cái nháy mắt liền biến thành đủ loại dị tượng trên đời.
Dung nham nóng bỏng thiêu đốt khiến không khí ở trên vặn vẹo, liệt hỏa hừng hực bốc lên tận trời cao, băng thiên tuyết địa trắng xóa cả một vùng trời, hoang mạc khô cằn tràn ngập sỏi đá, biển khơi sâu thẳm rộng mênh mông sóng vỗ phập phồng, rừng mưa nhiệt đới tràn ngập cây xanh ẩm ướt, lôi trì ầm ầm giáng xuống thiên phạt, cuồng phong bạo vũ hợp lại thành từng đạo long quyển phong xông tới tận thiên khung, đầm lầy nhầy nhụa nhớp nháp lan tràn khắp nơi.....!Vô số dị tượng nhiều đến mức không thể đếm hết được đồng loạt xuất hiện, hơn nữa lại ở sát ngay cạnh nhau tạo thành một tràng cảnh hết sức phi lý, thế nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó, lí trí nói rằng chuyện này là vô lí, nhưng thâm tâm lại có cảm giác hòa hợp đến kỳ lạ.
Dị tượng lan rộng ra xung quanh rất nhanh, trong nháy mắt đã vươn xa đến mấy vạn dặm, đem toàn bộ phiến không gian rộng lớn kinh khủng này biến thành một biển dị tượng tranh phong.


Trong khoảnh khắc đó, những võ giả có tu vi thấp như Tướng cấp, Vương cấp căn bản còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã liền bị đủ loại lực lượng cuồng bạo đến từ vô số dị tượng xoắn nát thành cám vụn, đến cả Tôn cấp cường giả cũng không thể chịu đựng được mà vắt chân lên cổ chạy thục mạng, chỉ hận không thể sinh ra thêm hai ba đôi chân nữa để có thể chạy nhanh hơn, tất cả chỉ để thoát khỏi cái địa ngục như đang xuất hiện trên trần gian này.
Những võ giả mạnh mẽ hơn cũng không mấy dễ chịu, Thánh Giai võ giả cảm thấy khí cơ trong người tắc nghẽn, linh lực giống như bị đóng băng không thể điều động, bản năng muốn câu thông thiên địa pháp tắc cũng vô dụng.

Trong khi đó thì Thiên Tôn cường giả, thậm chí cả một vài vị Linh Đế sơ giai đại lão cũng bị áp chế một cách mạnh mẽ, tuy không đến mức nửa thành thực lực còn lại cũng không có như Thánh Giai, nhưng cái mà bọn hắn dựa vào nhất đó là pháp tắc chi lực thì lại không cánh mà bay, dường như phiến thiên địa này đã không còn là thiên địa mà bọn họ vẫn quen thuộc nữa, căn bản không thể câu thông với pháp tắc chi lực trong tự nhiên.
Những người này chỉ là chịu phải một chút ảnh hưởng bên lề của Sâm La Vạn Tượng, tình cảnh của bảy tên Linh Đế thuộc phe Thái Diễn Thánh Địa như thế nào thì không cần phải bàn cãi nữa, lúc này tất cả đều cảm thấy cơ thể giống như bị rút đi quá nửa lực lượng, mọi thứ trong người đều bị một nguồn ngoại lực ngăn chặn quấy nhiễu khó có thể tụ tập lực lượng, pháp tắc chi lực quen thuộc bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là những đạo pháp tắc chi lực trông thì quen thuộc nhưng lại lạ lẫm đến không ngờ.
Thời điểm Tử Phong còn chưa đột phá Linh Đế chi cảnh, Sâm La Vạn Tượng ở mức độ toàn lực áp chế đã có thể khiến Tam Tọa Linh Đế bị chặt đứt thiên địa chi kiều, hoàn toàn không thể câu thông với pháp tắc chi lực tự nhiên, hiện tại bản thân hắn cũng đã là một Linh Đế, hơn nữa còn lại là Tam Tọa Linh Đế hàng thật giá thật, những người này đến cả Tứ Tọa Linh Đế cũng chẳng phải, bị áp chế hoàn toàn chính là chuyện dễ hiểu.
Bạch Hạc Đế Quân lúc này cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, lão kinh nghi bất định phóng thần thức ra xung quanh, chỉ để chưa đến nửa giây sau liền đau đớn thu hồi lại thần thức của mình, nóng bỏng, tê dại, băng hàn thấu xương, phong câu sắc bén, không khí khô cằn thô ráp, tất cả đều giống như lũ quét trực tiếp đổ ập lên thần thức của mình khiến lão không thể chịu đựng nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận