Cuốn Đi Quá Khứ

“Phập!”

Tôi chết rồi, chỉ vì đi giặt vài cái khăn và đụng trúng mấy tên đầu gấu, tôi chết một cách thê thảm bởi con dao xuyên người. Thật lãng xẹt!

Cái kẻ tàn ác, hắn ra tay mạnh đến nỗi tôi còn chưa kịp cảm thấy đau, thậm chí tôi còn chưa kịp hấp hối. Số tôi thật là quá ngắn mà…… Nhưng tôi còn thở thì phải….

- Á!

Tôi còn sống, tôi vẫn còn sống và phải chịu khủng hoảng tinh thần. Thật đáng sợ…. Con dao không cắm vào người tôi, nó xuyên qua chiếc cặp nằm trên xe của Tiến

Tinh thần tôi chẳng thể giữ vững được nữa, chân tay cứ không ngừng run lên… Tôi không muốn chết đâu. Hu hu

- Ha ha ha……..

Tên Dũng nhìn chằm chằm vào tôi rồi hắn cùng đám đàn em bật cười một cách khả ố. Tại sao bọn họ lại cười như thế? Rốt cuộc là những kẻ đó đang nghĩ gì vậy chứ!! Có ai đó, làm ơn, hãy giúp tôi thoát khỏi đây!

Rút con dao một cách thô bạo ra khỏi chiếc cặp, tên Dũng nhếch mép cười, hắn chầm chậm tiến đến chỗ tôi như một tên ác quỷ, cái vẻ thích thú của hắn lại khiến tôi càng thêm hoảng, không ngừng lia qua lia lại cái vật sắc nhọn kia hắn nhếch môi

- Mày chọn nhầm vị trí rồi. Phải là ở đây, ở đây hoặc ở đây thì mới đúng chứ!

Lia con dao qua khắp người tôi hắn nở nụ cười man rợ, không thể chịu được nữa.

Vờn qua vờn lại, tôi chẳng khác nào một món đồ chơi, chết lúc nào cũng không đoán được. Tôi chẳng thể tiếp tục đứng đây được nữa. Tôi sắp khóc mất rồi…

- Này nhỏ, sao im lặng thế? Biết sợ rồi à? Hay lại giả điên?

Thì thầm vào tai tôi, tên Tiến nhếch môi cười khẩy, tất cả những gì lúc này tôi có thể nghĩ tới là hạ mình van nài


- Thả…. tôi…. ra

- Sao? Nhỏ nói gì?

- Làm ơn…. Để tôi đi!

Tiến nâng cằm tôi, gương mặt hắn chẳng bộc lộ chút cảm xúc. Cứ tưởng hắn sẽ phá lên cười vì cái sự mềm yếu của tôi. Nhưng không, hắn buông tay, quay người hất mặt nhìn Dũng

- Tao chán rồi, mày xử đi!

Rồi hắn bước đến dựa người vào xe và châm một điếu thuốc như kẻ ngoài cuộc ngồi xem trò vui.

Một niềm hi vọng len lỏi, tôi cầu cho tên Dũng cũng mất hứng mà bỏ đi như Tiến. Thế nhưng hắn chỉ dừng vài giây sau đó lại cầm con dao phe phẩy. Hắn lại cười, vết xẹo trên mặt hắn thật đáng sợ.

- Nhỏ thích đùa chút cho vui không?

- Không…. Làm ơn hãy tha cho tôi! Tôi sai rồi… Lúc đó tôi không nên làm như thế… Làm ơn!

- Lúc nãy to mồm lắm mà, sao bây giờ lại nói còn không ra hơi vậy? Có cần anh giúp cho lấy sức lại không?

- Không! Đừng, bỏ tôi ra!!!!!

“Bốp!!”

Thật kinh tởm, hắn ta, hắn ta vừa sờ soạng khắp người tôi, tại sao hắn lại làm như thế? Tôi chỉ khiến hắn không trốn học được thế mà hắn lại đối sử với tôi như thế sao? Kinh tởm, tôi kinh tởm hắn

- Mẹ kiếp! Mày… Mày đám đá tao à!

Dũng gầm lên trước mặt tôi, mọi thứ mờ nhạt vì nước mắt. Hắn tức giận, hắn tức giận vì tôi đã đá hắn… Tôi đã… đá… hắn sao?

- Con khốn này!

“Vụt”

Nhắm mắt, co người chờ hắn giáng cơn giận xuống. Có lẽ hôm nay tôi sẽ chẳng toàn thay trở về. Mọi thứ lúc này thật im lặng, cứ chờ và chờ.

Nhưng cũng đã được vài giây, tôi chẳng thấy đau, cũng chẳng nghe tiếng động. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi phải mở mắt ra thôi, mở mắt…

Tiến! Hắn…

- Bỏ đi! Biến thôi!

- Mày làm gì vậy? Mày không thấy nó vừa làm gì tao sao?

- Tại mày động vào nó thôi, dù gì thì nó cũng chỉ phản kháng. Bỏ đi, tao chán rồi!


Tiến gạt tay Dũng rồi bỏ ra xe, hắn bước đi thật nhanh. Đám đàn em cũng thả tôi ra, thế nhưng tôi chẳng thế nhích chân nổi, mọi thứ lúc này vẫn còn rất khủng khiếp, tôi chưa nghĩ được gì cả.

- Mày thích thì cứ đi, chuyện này mà bỏ qua thì tao *** làm đại ca nữa!

“Tách”

Dũng không bỏ cuộc, hắn đang rất hận tôi, hắn cầm cái vật sắc nhọn ấy và hướng về phía tôi thật nhanh. Tôi muốn bỏ chạy, thế nhưng toàn thân lại cứng đơ, tất cả những gì toi có thể làm lúc này là hét lên và đỡ lấy

- KHÔNG!!!

“Bốp!!”

- Tao nói là bỏ đi!! Còn tụi bây, đi chưa hay thích ăn đấm?

..

“Brừm….!!”

Bọn chúng đều đã đi cả… Đi cả rồi, đi cả rồi.

Tôi chẳng thể nào đứng nổi nữa, tất cả những gì tôi có thể làm là ôm lấy đầu gối và khóc. Mọi thứ thật kinh khủng, bọn chúng tại sao lại đối xử với tôi như thế, hắn tại sao lại đối xử với tôi như thế?

Không, tôi muốn xua đi tất cả, xua đi, tại sao nó cứ mãi ám ảnh trong đầu tôi, hình ảnh lúc nãy. Kinh tởm, tôi hận hắn, cả tên Dũng và tên Tiến ấy! Biến mất, tất cả những tên ấy sẽ biến mất khỏi cuộc đời của tôi. Biến mất… hức hức



Mọi chuyện đã qua rồi, có lẽ tôi nên về nhà thôi, ngày hôm nay là một cơn ác mộng, không tồn tại cũng chẳng ai biết và tôi sẽ quên đi nó.

* * *
Ax, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi, gần về tới nhà lại tự dưng quay đầu xe. Không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ tôi lại cắn rứt sao? Cắn rứt vì một con nhỏ không ngừng chơi khăm tôi? Điên mất!

Không biết cô ta có còn ở đó không… kia chẳng phải là cô ta sao?


- Nà…..

Cô ta bị ma nhập hay sao ý nhỉ, tôi còn chưa kịp gọi đã chạy vụt đi mất. Hình như, cô ta vừa khóc thì phải, hay là tôi nhìn nhầm nhỉ?

Đạp, đạp, đạp cô ta cứ không ngừng đạp, đến độ tôi cả bíp còi cả chục lần nhưng cô ta vẫn chẳng chút phản ứng, không lẽ cô ta bị… Không, tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Phải hỏi cho rõ mới được

- Này, lòe loẹt……. NÀY!!!

“KÉT!!”

Cô ta phanh gấp một phát, cứ như kẻ vừa làm chuyện xấu sợ bị phát hiện, thật là đáng ngờ.

- Gì vậy? Làm tôi giật cả mình!

- Vừa khóc à?

- Làm….. làm gì có chứ! Tôi mà khóc sao?

- Lúc nãy tôi thấy cô bị bọn người kia vây lại, không sao chứ?

- Cậu thấy sao?

Cô ta bỗng bặm môi, rồi trừng mắt nhìn tôi một cái đầy thù hằn. Sau đó lại đạp xe thật nhanh. Gì vậy chứ? Tôi có làm gì cô ta đâu? Không lẽ cô ta bị thần kinh rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận