CHƯƠNG 135: ĐỪNG CÓ MƠ “Ngoan, vậy em phải cẩn thận một chút đấy!” Trịnh Thiên Ngọc nhẹ nhàng buông Mai Thùy Hân ra, sau đó còn lưu lại một nụ hôn trên môi cô. Mai Thùy Hân phát hiện, chỉ cần cô dùng lời ngon tiếng ngọt làm nũng, năn nỉ Trịnh Thiên Ngọc thì Trịnh Thiên Ngọc đều sẽ đáp ứng cô.
Xem ra Trịnh Thiên Ngọc thật ra cũng không khó đối phó đến thế.
Trước đây là cô quá ngốc, chỉ biết một mực chống đối anh. Cuối hành lang chỗ căn phòng của Cẩm Tâm ở có một phòng tập gym.
Mai Thùy Hân đẩy Trịnh Thiên Ngọc vào trong nói: “Anh vào đó chờ em.
Em muốn một mình nói chuyện với Cẩm Tâm.” Từ lần trước sau khi cô tự sát không thành thì Cẩm Tâm đã hận Trịnh Thiên Ngọc thấu xương.
Cô rất sợ Cẩm Tâm sẽ nói ra lời gì quá đáng trước mặt Trịnh Thiên Ngọc, khiến cho mọi người đều lúng túng. “Sao thế? Em dẫn anh đi gặp bạn sẽ rất mất mặt sao?” Nhìn thấy Mai Thùy Hân cứ đuổi anh đi, sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc lại sa sầm. Nếu là trước đây Mai Thùy Hân lại sẽ cãi nhau với anh, nhưng bây giờ cô đã hiểu anh rồi.
Cô dịu dàng nắm tay Trịnh Thiên Ngọc, nhỏ giọng nũng nịu: “Thiên Ngọc à, người ta nào có ý đó chứ.
Người ta chỉ là cảm thấy quá đột ngột, sợ sẽ dọa đến Cẩm Tâm mà thôi.
Anh đừng hung dữ với em như thế được không?” Đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, dáng vẻ ngây thơ. Trịnh Thiên Ngọc quả nhiên dính chiêu này.
Anh cúi người nhéo má cô: “Được rồi, mau vào đi.
Anh ở bên kia chờ em.” Mai Thùy Hân gõ cửa.
Cẩm Tâm xuất hiện, nhìn thấy Mai Thùy Hân bên ngoài, Cẩm Tâm lập tức yên tâm: “Thùy Hân à, tối qua cậu chạy đi đâu thế? Mình tìm cậu khắp nơi!” Viền mắt của Cẩm Tâm hồng hồng, vừa nhìn đã biết chắc chắn cô ấy vừa mới khóc xong. Mai Thùy Hân trong lòng cảm thấy không chịu nổi, vội ôm chặt cánh tay của Cẩm Tâm nói: “Cẩm Tâm, xin lỗi cậu! Tối qua tớ … Ừ, tớ…” Mai Thùy Hân thực sự không biết nên nói thế nào với Cẩm Tâm. “Tối qua có phải cậu ở bên cạnh Trình Thiên Ngọc không?” Cẩm Tâm nói ra sự thật thay cho Mai Thùy Hân. “Ừm.” Mai Thùy Hân hơi lo Cẩm Tâm sẽ không vui.
Cô ngẩng đầu nhìn Cẩm Tâm, sau đó ấp a ấp úng nói: “Cẩm Tâm, chuyện đó, tớ đồng ý quen Trịnh Thiên Ngọc rồi.” Nhưng Cẩm Tâm lại không hề tức giận, chỉ nghiêm túc nhìn cô: “Thùy Hân, cậu chắc chắn muốn ở bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc chứ? Tớ cảm thấy anh ấy không thích hợp với cậu.” “Ừm, tớ đã đồng ý làm bạn gái một tháng của anh ấy rồi.
Cẩm Tâm, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu.
Tớ sẽ xử lý thật tốt.” Mai Thùy Hân lại không muốn dây dưa vấn đề này với Cẩm Tâm nữa, nên vội vàng đổi đề tài: “Mắt của cậu sao vậy? Cậu vừa khóc đấy à?” Trước khi Mai Thùy Hân đến quả thật Cẩm Tâm đang lén khóc ở trong phòng. Cô cảm thấy bản thân bị lừa rồi.
Bùi Tuấn đối xử với cô hoàn toàn không nghiêm túc chút nào, anh ta chỉ là đùa giỡn mà thôi, nhưng nực cười là bản thân cô lại còn tưởng thật. Cẩm Tâm cảm thấy mất mặt, còn đang do dự có nên cho Mai Thùy Hân biết chuyện giữa cô và Bùi Tuấn hay không? Thấy Cẩm Tâm im lặng, Mai Thùy Hân cho rằng cô ấy khóc là vì lo lắng cho mình nên rất cảm động nói: “Cẩm Tâm, chắc cậu lo lắng cho tớ nhiều lắm.
Tớ xin lỗi…Sau này nhất định sẽ kịp thời thông báo cho cậu biết hành tung của tớ.
Cẩm Tâm, xin lỗi cậu…” Thấy Mai Thùy Hân nói như vậy, Cẩm Tâm cũng ngại nói tiếp chuyện của Bùi Tuấn. Thôi bỏ đi, cứ xem như là một giấc mộng xuân thôi, đã qua thì cho qua luôn.
Dù sao cô cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, cũng nên phá bỏ tấm thân xử nữ này rồi. Cẩm Tâm cười gượng nói: “Thùy Hân à, cậu không có chuyện gì là tốt rồi.” Bỗng điện thoại của Cẩm Tâm vang lên, ngắt quãng cuộc nói chuyện giữa hai người.
Trong lòng cô nảy lên, lẽ nào là Bùi Tuấn gọi đến sao? Cô vội vàng nhào tới nghe: “A lô?” “Xin chào, tôi ở bộ phận tiếp tân, có một vị khách nam bảo tôi đưa cho cô một sợi dây chuyền phỉ thúy.” Là một giọng nữ lịch sự. “Hả?” Cẩm Tâm sờ cổ, quả nhiên không thấy sợi dây chuyền đâu, chắc chắn là tối qua rớt lại trong phòng Bùi Tuấn. Nhưng tại sao anh không tự đưa cho cô, lại phải nhờ nhân viên bộ phận lễ tân đưa chứ? Anh không muốn nhìn thấy cô đến vậy sao? Nghĩ tới đây, mặt Cẩm Tâm dần trở nên trắng bệch giống như có một mũi dao chậm rãi đâm vào tim cô. “Cẩm Tâm, cậu sao thế?” Thấy sắc mặt Cẩm Tâm không được tốt, Mai Thùy Hân quan tâm hỏi. “Ồ, tớ không được khỏe, không có chuyện gì, nằm nghỉ một chút là được.
“ Quả thật giờ phút này Cẩm Tâm không có tâm trạng nói chuyện với Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân nhìn sắc mặt tái nhợt của Cẩm Tâm, lại nghĩ tới Trịnh Thiên Ngọc đang đợi cô, cô nói: “Vậy Cẩm Tâm à, cậu cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe nhé.
Tớ đi trước đây.
Lát nữa sẽ đến gọi cậu đi ăn cơm.” “Ừm.” Trong lòng Cẩm Tâm đang có chuyện nên cô nặng nề gật đầu, trong mắt lại bắt đầu phủ một tầng hơi nước.
Cô cắn chặt môi không để bật ra tiếng khóc trước mặt Mai Thùy Hân. Mai Thùy Hân không chú ý tới vẻ khác thường của Cẩm Tâm, khó khăn bước ra ngoài, cố gắng để tư thế đi không quá khó coi, nhưng vết sưng đau giữa hai bắp chân lại càng kịch liệt hơn, khiến cô không khỏi chau mày. Trịnh Thiên Ngọc đã chạy bộ được một lúc, anh vừa cảm nhận được cơ thể hơi nóng lên thì nhìn thấy Mai Thùy Hân từ xa đang từng bước khó khăn đi về phía này. Trịnh Thiên Ngọc nhảy từ trên máy chạy bộ xuống, chạy tới bên cạnh Mai Thùy Hân, ôm chặt cô: “Em đã nói với Cẩm Tâm rồi?” “Ừm.” Mai Thùy Hân giãy dụa trong lồng ngực của anh, lo lắng ngó trái ngó phải, chỉ sợ những người khác nhìn thấy bọn họ đang ở chỗ này quấn lấy nhau. “Đi thôi.
Về phòng anh giúp em thoa thuốc.” Trịnh Thiên Ngọc nhìn dáng đi khó nhọc của Mai Thùy Hân thì đau lòng muốn chết.
Tối qua anh không nên kích động như vậy, chỉ trách Mai Thùy Hân quá mê người khiến anh muốn ngừng mà không được, muốn cô hết lần này tới lần khác. Đến phòng Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân nhịn đau đưa tay ra nói với anh: “Thuốc thoa đâu? Em vào phòng tắm thoa.” Trịnh Thiên Ngọc nở nụ cười xấu xa: “Cần gì vào phòng tắm? Em nằm trên giường thoa có phải tiện hơn không?” Mai Thùy Hân vẫn chưa hiểu được ý của anh, cô ngây thơ nói: “Vậy anh vô phòng tắm trước đi.
Em thoa thuốc xong rồi sẽ gọi anh, lúc đó anh mới được đi ra.” Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của Mai Thùy Hân, tâm trạng cực kỳ tốt.
Anh thích nhất dáng vẻ khờ khạo này của cô.
Anh hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong miệng, dịu dàng mút lấy mùi hương và sự ngọt ngào của cô. Mai Thùy Hân cảm nhận được phía dưới của mình bắt đầu bị vật gì đó đụng vào, cô sợ đến nỗi đẩy Trịnh Thiên Ngọc ra: “Này! Chỗ này của em còn đau đấy.
Anh đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!” Trịnh Thiên Ngọc cười xấu xa, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp hoàn mỹ của anh chút nào: “Đầu em toàn chứa thứ gì thế? Anh chỉ là muốn tự tay thoa thuốc cho em thôi!” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...