Giang Tùy Chu nghe vậy sửng sốt: “Gì cơ?”
Hoắc Vô Cữu nói: “Chẳng phải muốn đi săn sao? Ta đi cùng ngươi.”
Y vừa nghe đã biết, làm như lời Hoắc Vô Cữu nói là không thể được.
Hai người kia kiến nghị y mang theo Từ Độ, chính là muốn cho Từ Độ ở bên cạnh bảo hộ y, tránh việc Bàng Thiệu muốn động thủ với y trong lúc đi du săn.
Dẫu sao Hoắc Vô Cữu cũng không đứng lên nổi, nếu dẫn theo hắn đi, nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn thì có khi cũng sẽ không kịp thời bảo hộ hắn.
Nhưng kỳ quái, y hơi hơi hé miệng, nhưng lại không nói nên được lời cự tuyệt.
Thậm chí trong lúc nhất thời còn có hai phần động tâm.
Thật giống như người này đã ở bên cạnh y lâu lắm rồi, cho dù chẳng làm được việc gì, nhưng chỉ cần hắn ở nơi đó thì sẽ có một cảm giác an toàn khó hiểu.
Giang Tùy Chu trầm mặc một lát rồi mới đè nén cái ý nghĩ thiếu lý trí đó xuống.
Y mở miệng nói: “Nhưng mà, chung quy ngươi không tiện hành động.
Lâm An cách Thiên Bình Sơn tận mấy trăm dặm, đi đường mệt nhọc……”
Hoắc Vô Cữu lại nói: “Cũng không có vấn đề gì.”
Giang Tùy Chu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn nâng mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ngươi phải mang theo gia quyến, ta cũng được tính vào đó chứ?”
Giang Tùy Chu hơi hơi hé miệng.
Y đang muốn phản bác.
Nhưng câu nói vừa mới nói ra kia thì lại trái ngược với sự chờ mong thầm kín trong lòng y.
Lúc này bị Hoắc Vô Cữu chen lời, cuối cùng cũng không mở miệng nữa.
Một lát sau, y chậm rãi nói: “Vậy ở trên đường, ngươi nhất định phải chú ý an toàn.”
——
Sau hôm đó, Giang Tùy Chu bận rộn hẳn lên.
Mùa hạ sắp tới, phục chế của Hậu Chủ đều phải đổi mới.
Việc làm y phục là chức trách của Phủ Nội Vụ, mà y phục cũ mùa đông xuân của Hậu Chủ thì phải qua tay Lễ Bộ, sau khi ghi sổ nhập hồ sơ thì mới được bảo quản thích đáng.
Gần đây Lễ Bộ bận rộn, chuyện này liền rơi xuống đầu Giang Tùy Chu.
Tất nhiên Giang Tùy Chu biết, chuyện long bào không thể khinh thường chút nào, vạn nhất có gì bất trắc ở trong tay y thì đó chính là tội lớn.
Bởi vì Bàng Thiệu nên y vô cùng cẩn thận, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, không dám để Bàng Thiệu tóm được một chút nhược điểm nào.
Cho nên đã liên tiếp vài ngày không đến chỗ của Hoắc Vô Cữu.
Y không tới, Ngụy Giai liền tìm được cơ hội ở chỗ này lâu hơn để hội báo những tin tức trong kinh và cả ở Bắc Lương cho Hoắc Vô Cữu.
Hôm đó, hắn ta cũng biết được tin tức Hoắc Vô Cữu muốn cùng đi du săn.
Ngụy Giai mừng rỡ, nói: “Tướng quân nói không vội đi, hóa ra là bởi vì chuyện này! Chúng ta đi theo bọn họ xuất cung, vậy sẽ không cần phải tự mình trốn khỏi thủ vệ kinh thành.
Nhất định bọn hắn có mấy nghi thức rất rườm rà, chờ ra khỏi thành, tốt nhất là nên tìm cơ hội kim thiền thoát xác!”
Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt nói: “Không trốn.
Ngươi chuẩn bị một chút, giả trang thành tiểu tư đẩy xe lăn cho ta.”
Ngụy Giai sửng sốt: “Tướng quân?”
Hoắc Vô Cữu nâng mắt nhìn hắn ta, sau đó nghe hắn ta hỏi: “Ngài không chạy trốn, vậy tính toán đi làm cái gì?”
Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt nói: “Chẳng phải đi săn sao? Thì cứ săn thú thôi.”
Ngụy Giai vội nói: “Tướng quân đừng dọa ta! Ngài đã không muốn mượn lần này để chạy trốn, mà còn đi……”
Chỉ nghe Hoắc Vô Cữu chặn lời hắn ta.
“Chỉ là bởi vì, ta có một suy đoán.” Hắn nói.
“Phải cần tự mình đi theo, thì mới có thể yên tâm được.
Nếu ta đoán không sai, lúc chuyện phát sinh, ngươi sẽ tự biết.”
Ngụy Giai nghe vậy, đành phải ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Hoắc Vô Cữu hỏi: “Thời gian này Tĩnh Vương đang bận cái gì?”
Ngụy Giai nói: “Đang giúp cẩu hoàng đế chỉnh lý long bào.
Thấy y đi sớm về trễ nhiều ngày rồi, đều là đang bận chuyện này, hình như là sợ có người động tay động chân.”
“Vậy có người động tay chân không?” Hoắc Vô Cữu hỏi.
Ngụy Giai nói: “Thật ra cũng có một người.
Bàng gia, người ở Lễ Bộ, cũng chẳng phải đại quan gì, là thứ chất của Bàng Thiệu.
Nhưng mà Tĩnh Vương đã sớm đề phòng hắn ta rồi, đến bây giờ vẫn chưa cho hắn ta tìm được cơ hội xuống tay.”
Hoắc Vô Cữu buông quyển sách trên tay, trầm ngâm một lát.
“Hắn ta muốn động thủ, đơn giản là muốn gây ra cho Tĩnh Vương chút chuyện rắc rối đại bất kính.” Hắn nói.
Ngụy Giai nghe vậy liên tục gật đầu: “Đúng vậy! Thuộc hạ nghe nói, cẩu hoàng đế xa hoa lãng phí, y phục cũ mặc qua một mùa rồi sẽ không mặc lại nữa.
Cho nên, sau khi những long bào này được sắp xếp thu hồi xong, bình thường cũng không còn ai kiểm kê.
Ngài nói xem, nếu như thiếu mất một hai bộ, sau đó lại xuất hiện ở Tĩnh Vương phủ, vậy chẳng phải Tĩnh Vương điện hạ sẽ có cái cớ để đầu rơi xuống đất sao?”
Ngụy Giai hoàn toàn mang ánh mắt như kiểu chuyện không hề liên quan tới mình, cứ tự ý nói đến hăng hái, không hề chú ý tới tướng quân nhà mình đang trầm ngâm sờ sờ cằm.
Tiếng nói của hắn ta vừa dứt, thì nghe tướng quân mở miệng hỏi.
“Lấy bản lĩnh của các ngươi, đi lấy một bộ long bào, có khó khăn không?”
Ngụy Giai sửng sốt.
“Tướng quân, ngài muốn mượn tay gã để giết Tĩnh Vương ư?”
Hoắc Vô Cữu lẳng lặng nhìn về phía hắn ta.
Ngụy Giai bị nhìn mà sau lưng rét run, lúng ta lúng túng ngậm miệng: “Thuộc hạ lỡ lời, thỉnh tướng quân chỉ thị.”
Chỉ thấy tướng quân nhà mình thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng.
“Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân(*).”
(*) Ý là, anh dùng cách gì đối phó tôi thì tôi sẽ dùng lại cách đó để đối phó với anh.
Gần nghĩa với câu “Gậy ông đập lưng ông” / “Ăn miếng trả miếng”.
——
Thứ chất của Bàng Thiệu làm việc dưới quyền y, Giang Tùy Chu vẫn luôn biết.
Tuy nhiên, thứ chất này của Bàng Thiệu vốn chỉ là một đứa con thứ không được sủng ái như huynh trưởng của hắn ta.
Bàng gia bọn hắn gia lớn nghiệp lớn, con cháu đầy đàn, tất cả các cháu trai của gã ta dù có đếm cả hai tay cũng không hết.
Tất nhiên cũng sẽ chẳng để loại thứ chất này ở trong lòng.
Rốt cuộc người thứ chất này có được lòng Bàng Thiệu hay không, Giang Tùy Chu không thể nào biết được.
Nhưng mà, người này ở dưới quyền y không gây ra sai lầm, hiển nhiên y không có quyền đuổi hắn ta đi, cho nên chỉ đành phải coi chừng nhất cử nhất động của hắn ta, tránh gây chuyện mà thôi.
Nhưng mà, chưa được mấy ngày, người này lại đã tự mình xảy ra chuyện.
Hôm nay, Giang Tùy Chu vẫn luôn ở Lễ Bộ tiếp tục xử lý công việc, bận rộn mãi đến đêm khuya, khó khăn lắm mới được hồi phủ.
Mãi cho đến khi y trở lại phủ, tinh thần có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy chuyện phát sinh sáng nay không phải là sự thật .
Y trở về phủ, cuối cùng lại cầm lòng không được mà lập tức đi tìm Hoắc Vô Cữu.
Thời gian từ ngày đó đến bây giờ, có chuyện xảy ra liền đi tìm Hoắc Vô Cữu, không ngờ đã nghiễm nhiên trở thành thói quen của y rồi.
Hoắc Vô Cữu còn chưa ngủ.
“Làm sao vậy?” Thấy y ngồi xuống trước mặt mình, Hoắc Vô Cữu mở miệng hỏi.
Giang Tùy Chu ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi nói: “Một người dưới quyền của bản vương đã chết rồi.”
Lông mày Hoắc Vô Cữu nhíu lại: “Ai?”
Giang Tùy Chu nói: “Một tiểu quan Lễ Bộ, tên là Bàng Tùng, là…… một thứ chất của Bàng Thiệu.”
Hoắc Vô Cữu lập tức đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
Từ trước đến giờ Ngụy Giai luôn làm việc nhanh nhẹn, chắc là hôm nay đã đắc thủ.
Hoắc Vô Cữu bất động thanh sắc: “Nhìn dáng vẻ này của ngươi, chẳng lẽ là đang khổ sở thay Bàng Thiệu?”
Giang Tùy Chu lắc lắc đầu.
“Không phải.” Y nói.
“Bản vương chỉ cảm thấy quá ly kỳ, giống như đang nằm mơ vậy.”
Nói rồi, y nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, nói: “Ngươi có biết hắn ta chết như thế nào không?”
Dĩ nhiên Hoắc Vô Cữu biết.
Dù sao thì giết chết người kia chính là chủ ý của hắn, là mệnh lệnh của hắn.
Tuy nhiên, hắn lại rất là cổ vũ, hỏi: “Chết như thế nào?”
Giang Tùy Chu nói: “Khi hắn ta đang đi tới phủ Đại Tư Đồ được nửa đường, thì ngựa kéo xe bỗng nhiên bị hoảng sợ, hắn ta bị hất văng ra khỏi xe rồi ngã chết.”
Hoắc Vô Cữu bất động thanh sắc: “À, hóa ra là ngoài ý muốn.”
Giang Tùy Chu vội nói: “Nhưng mà, trong xe ngựa hắn ta, lại rơi ra một bộ long bào mà hắn ta cất giấu.
Ít nhiều bá tánh đều nhìn thấy, hiện giờ trong kinh đang ồn ào xôn xao, đều nói rằng Bàng Thiệu có ý đồ làm phản, muốn thay thế họ Giang.”
Hoắc Vô Cữu cười vài tiếng.
Quả nhiên Ngụy Giai làm việc luôn khiến người ta yên tâm, làm trước làm sau đều không để lại chút dấu vết nào, tất cả đều dựa theo mệnh lệnh của hắn.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Chu nói: “Tất nhiên Hoàng Thượng tức giận, lập tức gọi Bàng Thiệu tới giằng co.
Tuy Bàng Thiệu có biện bạch, nhưng Hoàng Thượng lại không nghe lọt.
Cuối cùng, Bàng Thiệu đành phải ném trách nhiệm đi, chỉ nói rằng chính mình không biết một chút nào về việc này, có lẽ là đứa cháu không được sủng ái này của gã ta tự mình sinh ra dị tâm, không biết muốn làm cái gì.
Vì muốn xua tan nghi ngờ của Hoàng Thượng, gã ta còn chủ động đề nghị, muốn nghiêm trị chi thứ Bàng Tùng kia của Bàng gia.”
Giang Tùy Chu chậm rãi hít một hơi.
“Hôm nay, cả nhà Bàng Tùng, bao gồm phụ huynh, đã cùng nhau vào ngục, chắc hẳn cho dù còn giữ lại được tính mạng, thì cũng phải bãi quan cách chức tất cả, đày đi ra biên cương.”
Hoắc Vô Cữu bất động thanh sắc mà cong cong khóe môi, rất là vừa lòng với kết quả này.
Hắn hỏi: “Vậy chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Giang Tùy Chu gật đầu: “Là chuyện tốt, nhưng ta lại cứ cảm thấy…… rất quái lạ.”
Y nhíu mày, như có điều suy tư mà nói.
Hoắc Vô Cữu mặt tỉnh bơ nhếch lông mày, rất bất ngờ với phản ứng của y.
“Quái chỗ nào?” Hắn hỏi.
“Thời gian này, Bàng Thiệu liên tục xảy ra điều bất trắc, nhưng ngươi và ta đều biết, những việc bất trắc đó đều do ta làm ở sau lưng.” Y nói.
“Nhưng việc hôm nay, ta không hề động thủ chút nào hết.”
Hoắc Vô Cữu nói: “Có lẽ là trùng hợp?”
Giang Tùy Chu chẳng chút nghĩ ngợi mà lắc đầu.
“Tuyệt đối không thể.” Y nói.
“Thế nên ta suy nghĩ…… người sau lưng là ai, lại có thể lợi hại như vậy.”
Hoắc Vô Cữu không nói gì, lẳng lặng nghe y nói.
Giang Tùy Chu nói: “Người này có tin tức linh hoạt, tâm tư khéo léo, thủ đoạn cũng lưu loát tàn nhẫn.
Hiện giờ, Bàng Tùng đã chết, chết không đối chứng, duy chỉ để lại một chứng cứ thông cáo thiên hạ, tất nhiên sẽ khiến cho Bàng Thiệu hết đường chối cãi.
Đã bày cục như vậy, còn nhanh nhẹn diệt khẩu, chắc chắn người này là một nhân vật tàn nhẫn.”
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, gật gật đầu thuận theo lời y nói.
Giang Tùy Chu cau mày nói tiếp.
“Có chuyện còn kì quái hơn, hắn lại không làm liên lụy đến bản vương chút nào.”
Hoắc Vô Cữu thầm nghĩ, đó chẳng phải là nói nhảm sao.
Giang Tùy Chu vẫn còn nói: “Kiện long bào trong xe ngựa kia, vừa vặn đã từng qua tay Bàng Tùng, có ghi lại trong hồ sơ Lễ Bộ, không chút liên quan nào tới bản vương cả.
Thủ đoạn người này đã nham hiểm mà còn công kích Bàng Thiệu, còn vừa vặn tránh né ta, ngươi nói xem…… người này, liệu ta có quen hay không?”
Mi tâm Hoắc Vô Cữu nhíu chặt.
Có lẽ không chỉ là quen đâu.
Hắn oán thầm trong bụng.
Trên mặt, hắn vẫn tỉnh bơ, sắc mặt trầm tĩnh thản nhiên.
“Có lẽ vậy.” Hắn nói.
“Ngươi có suy đoán gì?”
Giang Tùy Chu trầm ngâm.
“Bản vương suy nghĩ cả buổi chiều, nghĩ cả trăm lần mà mãi không ra.” Y nói.
“Hiện giờ trong triều, người có thể có bản lĩnh chống đối Bàng Thiệu không nhiều lắm.
Lâu tướng quân không có ở Lâm An, chắc hẳn cũng không duỗi tay được xa như vậy.
Tề Mân có tâm, nhưng lại không phải người sẽ ra tay chém giết …… Nếu cứ tính như vậy, bản vương vẫn không biết là ai.”
Y mang vẻ ngưng trọng mà nhìn chằm chằm ánh nến bập bùng trên bàn, nghiêm túc suy nghĩ, chân mày nhíu chặt, trong lúc nhất thời khiến Hoắc Vô Cữu sinh ra vài phần áy náy như đang trêu đùa y.
Có lẽ là Giang Nam nhiều mưa, nơi nơi ẩm ướt, thời gian lâu rồi, ngâm đến nỗi tim của người ta cũng dễ dàng mềm nhũn.
Hắn thở dài trong lòng, há miệng đang muốn nói chuyện.
Lại thấy Giang Tùy Chu giương mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt nhiễm hai phần ý cười.
“Có lẽ là bản vương không nghĩ được rồi, mặc kệ là ai, tóm lại chính là một người tốt rất lợi hại.” Y nói xong, nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ Hoắc Vô Cữu qua lớp chăn.
“Nếu hắn đã như thế, chắc hẳn trong lòng cũng có thiện chí với bản vương.
Ngươi yên tâm, một ngày nào đó nếu biết người kia là ai, nhất định bản vương sẽ gắng sức phó thác hắn, nhờ hắn che chở phù trợ cho ngươi.”
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, lời nói đã đến bên miệng nhưng lại nuốt tất cả vào.
“…… Như vậy rất tốt.”
Một lát sau, hắn chậm rãi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...