Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết


Hôm đó Giang Tùy Chu hồi phủ đã muộn, nhưng vẫn không muộn bằng Bàng Thiệu.
Bọn hạ nhân Bàng phủ kinh hoàng khiếp sợ mà chờ ở trong phủ, mãi cho đến khi qua canh bốn, phía chân trời hơi nổi vầng trắng, mới có hạ nhân gác cổng tới báo rằng lão gia từ trong cung đã trở về.
Bọn hầu hạ xung quanh chưa từng nhìn thấy Bàng Thiệu mang sắc mặt âm trầm như vậy bao giờ.
Trong lúc nhất thời, mọi người ngay đến thở mạnh cũng không dám, mắt thấy Bàng Thiệu đã đi thẳng tới chính đường, đóng cửa lại, lập tức đi gặp mấy vị đại thần đã đến chờ ở Bàng phủ đến bình minh kia.
Hạ nhân đứng ngoài cửa, nghe thấy Bàng Thiệu nổi giận một trận rất lớn ở trong phòng.
Mà bọn quan viên trong phòng cũng không dám thở mạnh một hơi nào.
Bọn hắn đều biết tâm tư của Bàng Tùng, hắn ta nịnh bợ lấy lòng Bàng Thiệu, gãi đúng chỗ ngứa thì cũng không phải là ngày một ngày hai.

Nhưng mà, chẳng ai ngờ được rằng người này lại lớn mật như vậy, còn đúng dịp như thế, xảy ra chuyện ngay trên đường tới Bàng phủ.
Phụ thân Bàng Tùng là một huynh thứ của Bàng Thiệu, tuy quan chức không cao bằng Bàng Thiệu, nhưng lại là một trợ thủ cực kỳ đắc lực của gã ta.

Hôm nay vì để tẩy thoát hiềm nghi cho mình mà Bàng Thiệu đẩy cả nhà hắn ta ra ngoài, đối với Bàng Thiệu mà nói, đây không phải là thằn lằn đứt đuôi, mà chính là tự chặt đứt một tay.
Hiển nhiên Bàng Thiệu phẫn nộ.
Nhưng gã ta đã lớn tuổi, sau khi ở lại trong cung chịu đựng hơn phân nửa thì cũng đã không còn sức lực nổi giận nữa.

Chẳng qua chỉ đập vỡ một cái chung trà, răn dạy mấy người trước mặt vài câu rồi ngồi thở hổn hển ở trên ghế thái sư.
“Tưởng y chỉ là con chó bệnh sống không được mấy năm, nhưng không ngờ lại răng nhọn móng sắc đến như vậy, hóa ra là ta vẫn luôn khinh thường y.” Bàng Thiệu nghiến răng nghiến lợi nói.
Quan viên bên cạnh vội hỏi: “Đại Tư Đồ, chẳng lẽ chuyện này là có người cố ý làm ra?”
Bàng Thiệu cười lạnh.
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ đúng lúc hắn ta muốn lấy long bào để vu oan cho Tĩnh Vương đến tìm ta tranh công, thì vừa vặn con ngựa bị hoảng sau đó ngã chết, còn vừa vặn khiến long bào bay ra từ trong xe ngựa hắn ta ra ngoài?” Gã ta nói.

“Nếu không phải có người làm, vậy chính là chư vị thần tiên ở trên trời muốn mạng của Bàng Thiệu ta rồi.”
Người khác vội nói: “Bàng đại nhân nói rất phải, quả thật việc này kỳ lạ! Nhưng mà…… Làm sao đại nhân biết được, việc này do ai làm?”
Bàng Thiệu giương mắt nhìn về phía hắn ta.
“Trên dưới toàn triều, còn ai cần làm việc này, hơn nữa có ai có bản lĩnh có thể làm chuyện này?”
“Này……”
Trong lúc nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bàng Thiệu cười lạnh một tiếng.
“Đúng lúc, Hoàng Thượng thích săn thú, qua mấy ngày nữa trên bãi săn, ta sẽ đưa hắn một đại lễ, lấy công chuộc tội.”
——
Bàng Tùng vừa chết, ngay cả những chuyện lặt vặt ở Lễ Bộ của Giang Tùy Chu cũng suôn sẻ hơn không ít.

Chưa đầy mấy ngày, y đã làm xong hết những việc trong tay.
Thấy đã sắp vào hạ, khoảng cách ngày Hậu Chủ khởi hành đến Thiên Bình Sơn đã dần dần tới gần.

Giang Tùy Chu nghỉ ngơi mấy ngày, rồi bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi săn.
Chuyện này đối với y mà nói, quả thật rất phiền toái.
Y vốn không biết cưỡi ngựa cho lắm, trước khi xuyên qua, cùng lắm chỉ đi tới trại nuôi ngựa rồi mang trang bị đầy đủ cưỡi một vòng trên đường đua bằng phẳng mà thôi.

Sau khi đi tới nơi này, y đi ra ngoài không phải ngồi kiệu thì là ngồi xe ngựa, chưa từng cưỡi ngựa một lần nào.
Đến lúc đó tới bãi săn rồi, phải tìm mọi cách để lười biếng, chắc hẳn còn phải tốn một chút thời gian.
Mà Cố Trường Quân và Từ Độ thì rất không yên tâm với của quyết định Giang Tùy Chu, đã đến khuyên y rất nhiều lần.
Bọn họ không yên tâm, không chỉ là vì không tín nhiệm với Hoắc Vô Cữu.

Mà hơn cả là vì Hoắc Vô Cữu tàn phế, đi đường còn không nổi, nếu có nguy hiểm gì thì tất nhiên không thể trông cậy vào hắn.
Nhưng Giang Tùy Chu lại rất yên tâm.
“Bãi săn hoàng gia mà, chắc hẳn sẽ không gây ra nhiễu loạn gì quá lớn.” Y nói.

“Huống chi, Hoắc Vô Cữu là một tù binh, bản vương lại ‘ghét bỏ’ hắn, tất nhiên phải coi chừng hắn nhiều hơn.

Nói như vậy, chuyện vào núi săn thú gì đó là có thể né tránh rồi.”
Vừa nghe Giang Tùy Chu nói như vậy, hai người cũng cảm thấy có chút đạo lý.

Hơn nữa bọn họ thật sự khuyên không nổi Giang Tùy Chu, cho nên đành phải từ bỏ.

Cuối tháng tư, Hậu Chủ nghi trượng(*) ra khỏi Lâm An.
(*) Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ...!mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.
Mấy trăm xa kỵ oai nghiêm, dưới sự hộ vệ của rất nhiều Ngự lâm quân ra khỏi thành, một đường đi về phía bắc.
Thiên Bình Sơn cách Lâm An hơn hai trăm dặm về phía Tây Bắc, thuộc nội cảnh phủ Tô Châu.

Nơi này vốn là một vùng phong cảnh sơn tú lệ thủy, nổi danh với những ngọn núi kỳ tuyệt, vách đá hiểm trở, lại tràn đầy cây phong ở khắp núi, vừa vào thu sẽ có lá phong đỏ rợp bóng xuống suối, phong cảnh vô cùng đẹp mắt.
Trước khi Cảnh đô dời về phía nam, nơi này rất là náo nhiệt, thường có du khách lui tới, trên núi còn có một đạo quán.

Nhưng dời đô tới năm thứ hai, Bàng Thiệu liền coi trọng khu vực này, cho người vây nơi này lại, từ đó đã biến thành chỗ của thiên gia, ngay cả đạo quán trên núi cũng bị san bằng, xây lại thành cung điện.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Tùy Chu ra khỏi thành Lâm An.
Sáng sớm y đã dẫn theo Hoắc Vô Cữu vào cung, lên xe ngựa của Tĩnh Vương phủ.
Dạo này Hậu Chủ không vừa lòng cho lắm, sáng sớm mà khuôn mặt đã cứng nhắc, đến tận khi thấy Hoắc Vô Cữu thì mới lộ ra nụ cười hiếm có, hung hăng mà châm chọc hắn vài câu.
Chỉ trong phút chốc tâm tình Hậu Chủ đã xoay chuyển, nhưng vẫn không quên, phái thêm hai ba phần binh lực đến vây quanh xe ngựa của Tĩnh Vương phủ.
Giang Tùy Chu vừa lên xe, liền chú ý tới.
Y xốc mành lên nhìn vài lần, cười nói với Hoắc Vô Cữu: “Ngươi nhìn xem, trận địa lớn như vậy, đúng là chỉ bên cạnh Hoàng Thượng mới có.”
Hoắc Vô Cữu xuyên qua khe hở cửa sổ của xe ngựa, nhàn nhạt nhìn thoáng ra bên ngoài, ý vị không rõ mà cười một tiếng.
“Coi trọng ta rồi.” Hắn nói.
Không hiểu sao, Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy tiếng cười này tràn đầy khinh miệt, thật giống như……
Thật giống như chân hắn đã khỏi, tựa như hoàn toàn khinh thường những người đến trông chừng hắn như thế này vậy.
Giang Tùy Chu bị chính ý nghĩ này của mình dọa sợ, nhếch môi một cái, chỉ coi là do mình đang sốt ruột trông mong Hoắc Vô Cữu bình phục, trông mong đến nỗi nhìn cái gì cũng thấy giống.
Phía chân trời ửng vầng trắng, nghi trượng chậm rãi bắt đầu khởi hành.
Tuy Hậu Chủ nói là đi ra ngoài săn thú, nhưng kỳ thật chính là tìm cái cớ để đi du sơn ngoạn thủy.

Đi theo xung quanh đoàn xe toàn là người hầu cung nữ thái giám, hơn nữa còn mặc giáp cầm cờ nghi trượng, cho nên đội ngũ di chuyển cực kỳ chậm chạp.
Ra khỏi Lâm An, đi dọc theo đường cái hướng thẳng về phía bắc.


Đã nửa ngày rồi, mà dường như vẫn chưa đi được bao xa.
“Chẳng biết phải đi bao lâu?” Tới gần giữa trưa, Giang Tùy Chu xốc tấm mành gấm xe ngựa lên, hỏi Mạnh Tiềm Sơn ở bên ngoài.
Mạnh Tiềm Sơn vội nói: “Hồi bẩm Vương gia, dựa theo cước trình hiện giờ, chắc hẳn cũng phải tới đêm mới đến Thiên Bình Sơn.

Nhưng mà mới vừa rồi thị vệ đằng trước truyền lời, nói cả ngày hôm nay sẽ không ngừng lại nghỉ ngơi, nếu không sẽ phải qua đêm ở giữa đường, ngày mai mới có thể tới nơi.”
Giang Tùy Chu giương mắt nhìn mặt trời treo cao trên trời, đáp một tiếng rồi buông màn xe xuống.
Lui về trong xe ngựa, y thở dài.
“Thật là giày vò mà.” Y nói.
Hoắc Vô Cữu nhìn về phía y: “Sao vậy?”
Giang Tùy Chu dựa về phía sau.

Xe ngựa của thân vương tất nhiên sẽ rất xa hoa thoải mái, đặt cả xe lăn của Hoắc Vô Cữu ở bên trong cũng dư dả.

Ghế dựa y đang ngồi cũng rất rộng rãi thoải mái, trên bàn nhỏ bên cạnh còn có chung trà và điểm tâm.
Nhưng thân thể này của y lại cứ có bệnh nhà giàu.
“Ngồi lâu lắm rồi, toàn thân đều không thoải mái cho lắm.” Y dịch gối mềm phía sau ra một chút, thở dài.
“Còn cần hơn nửa ngày.” Hoắc Vô Cữu nói.
“Ừm, đúng rồi.” Giang Tùy Chu nói.

“Sáng sớm hôm nay thức dậy sớm, xe ngựa này cứ đong đưa đau cả đầu.”
Hoắc Vô Cữu nâng mắt nhìn về phía y.
Nam tử mặc hoa phục cẩm y, khuôn mặt tựa như điêu khắc, y ngồi xiêu vẹo trong một mảnh cẩm tú mềm mại, cau mày vừa ngại trên người mỏi nhừ, vừa ngại đau đầu, quả thật là đã quen được nuông chiều.
Đối với Hoắc Vô Cữu mà nói, cưỡi ngựa mấy ngày liên tiếp đánh tập kích đều là chuyện hết sức bình thường, nếu gặp phải tình huống nghiêm trọng, ngựa còn chưa kịp cưỡi đã mang vết thương đi trong mưa tuyết gió cát tiến về phía trước thì cũng là chuyện thường gặp, nào có thời gian để ngại này ngại kia.
Nếu đặt vào Hoắc Vô Cữu ở một năm trước, có người nói như vậy trước mặt hắn, sớm đã bị hắn xách bằng một tay ném ra khỏi xe rồi.
Nhưng lúc này, hắn lại nghĩ thầm, đúng thật.
Đã hai ba canh giờ rồi, đi xóc nảy như vậy mà không cho người ta cơ hội nghỉ ngơi một chút, đúng là không hiểu nhân tình gì cả.
Hắn giơ tay rút hai cái gối mềm bên cạnh mình ra, nhét vào bên cạnh Giang Tùy Chu, nói: “Thời gian còn sớm, ngươi ngủ trước một lát.”
Giang Tùy Chu dựa vào gối mềm, y cũng không mệt đến vậy, ngược lại còn nói chuyện với Hoắc Vô Cữu: “Nói thật, ngày nào ngươi cũng ngồi trên xe lăn, mệt thật đấy.”
Hoắc Vô Cữu không biết tại sao ngồi lại có thể mệt, nhưng mà y đã nói vậy, hắn đành nói thuận theo lời y: “Vẫn ổn.”
Giang Tùy Chu nói tiếp: “Bản lĩnh của đại phu mấy ngày nay chữa bệnh cho ngươi cũng chỉ như vậy.

Ngươi yên tâm, dạo này Cố Trường Quân vẫn luôn giúp ngươi tìm kiếm, tuy tạm thời chưa có kết quả gì, nhưng khoảng một năm rưỡi nữa là có thể tìm được người có thể chữa khỏi cho ngươi rồi.”

Hoắc Vô Cữu ngược lại có chút tò mò.
“Sao ngươi lại chắc chắn như vậy?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Chu nói: “Cái gì?”
Hoắc Vô Cữu nói: “Chữa khỏi cho ta.”
Hắn dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Ngày đó, là Giang Thuấn Hằng chính mắt nhìn chằm chằm ta bị hành hình, mãi cho đến khi cả thái y và người hành hình đều nói chân này của ta coi như vĩnh viễn bị phế đi thì gã mới cho dừng tay.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Sao ngươi lại khẳng định, chắc chắn có thể chữa khỏi?”
Nhất thời Giang Tùy Chu có chút nghẹn lời.
Biết chuyện này là một chuyện, nhưng nghe Hoắc Vô Cữu kể lại cho y, lại là một chuyện khác.
Rõ ràng là một chuyện cũ đau đớn thê thảm máu tươi đầm đìa như vậy, mà Hoắc Vô Cữu lại có thể nói ra nhẹ nhàng bâng quơ như thế, tựa như người chịu đựng hình phạt hôm đó không phải hắn, người hiện giờ ngồi ở trên xe lăn, cũng không phải hắn vậy.
Mãi trong chốc lát, Giang Tùy Chu vẫn chưa nói nên lời.
Đúng lúc Hoắc Vô Cữu đặt ánh mắt thăm dò lên người y, Giang Tùy Chu mới giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mở miệng.
“Bản vương nói, có thể chữa khỏi cho ngươi, vậy chính là có thể chữa khỏi cho ngươi.” Y nói.
Trên mặt y không có biểu cảm gì, nhưng Hoắc Vô Cữu có thể nhìn thấy một loại kiên định từ trong mắt y.
Không phải loại kiên định do tình thế bắt buộc, mà là loại kiên định chắc chắn phải làm một chuyện, cho dù có phải trả cái giá cao hơn nữa thì cũng sẽ không tiếc nuối.
Tay Hoắc Vô Cữu đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt.
Lại Giang Tùy Chu nói tiếp.
“Thiên hạ nhiều đại phu như vậy, không phải tất cả đều ở Thái Y Viện, bọn họ cũng không phải đều biết hết tất cả các phương pháp chữa bệnh.

Huống chi, Giang Thuấn Hằng làm chuyện ác chẳng chừa, nhất định không phải chuyện gì cũng có thể thuận theo tâm ý gã.” Giang Tùy Chu nói.
Hoắc Vô Cữu nhìn y.
Hắn muốn nói cho y, kỳ thật chuyện mà y nỗ lực muốn làm, đã sớm làm được rồi.
Nếu không phải y xả thân tự hủy hoại thân thể, mượn cớ thay mình tìm y, Lý Trường Ninh cùng Ngụy Giai cũng sẽ không tìm được tới sớm như vậy, hắn cũng sẽ không chữa khỏi hai chân sớm được như thế, chưa dẫn đến mảy may tàn tật.
Nhưng mà, hắn nhất thời nói không nên lời.
Ngay lúc đó bản thân mình chỉ coi những thứ này đều chẳng có liên quan gì với y, hai người không có bất cứ dây mơ rễ má nào, cho nên cũng không cần phải thẳng thắn thành thật.
Nhưng hiện tại, hắn lại muốn có liên quan với đối phương, rồi lại bởi vì ý niệm nhất thời hôm ấy mà bắt đầu lo lắng nếu không thẳng thắn thành thật, thì sẽ bị quy về phạm trù lừa gạt.
Từ trước đến nay hắn sát phạt quả quyết, nhưng hiện tại, chỉ là một câu nói đơn giản, lại bị môi lưỡi đè vào trong răng, ngập ngừng qua lại, nói mãi không nói được nên lời.
Một lát sau, chỉ còn lại một tiếng “Ừm” nhàn nhạt, chớp mắt một cái đã biến mất(*), bị tiếng bánh xe lộc cộc che giấu.
(*) Nguyên văn là “sảo tung tức thệ” (稍纵即逝): là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là vừa buông lỏng đã rơi mất.

Dùng để hình dung sự dễ dàng qua đi của thời gian hay cơ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận