Phía trước Bạc Dạ Bạch nghe thấy tiếng động, theo bản năng quay người lại.
Trì Vi không kịp phản ứng, chỉ có thể nắm lấy tay anh ta, mượn lực để đứng vững.
Ai biết, cái mà cô bắt được … Vẻn vẹn chỉ là chiếc áo tắm trên người hắn.
Không chỉ có như vậy, bên ngoài áo tắm chỉ có một chiếc thắt lưng buộc tùy ý, Trì Vi đột nhiên lôi mạnh làm nó bị kéo dài ra.
Sau khi tắm rửa, anh ta chỉ choàng một chiếc áo tắm, bên trong không mặc đồ.
Khi Trì Vi kéo ra, đột nhiên nó bị lộ, không khí rơi vào yên tĩnh.
Nhìn xem, Bạc Dạ Bạch vẫn bình thản, đôi môi mỏng lợt lạt khẽ nói: " Đại tiểu thư, cô không thể đợi được sao? "
Không kịp đợi cái gì.
Trì Vi chật vật nằm trên mặt đất, theo bản năng vừa ngẩng đầu nhìn,vô tình nhìn thấy giữa hai chân người đàn ông.
Như là sống trong rừng rậm với một con hổ, người đàn ông bên ngoài đẹp đẽ, quá mức không hợp để thể hiện sự nguy hiểm, tàn nhẫn, dữ tợn.
" A! Thật xấu hổ …"
Trì Vi hét lên một tiếng, nhắm hai mắt lại, trong miệng nói câu đánh giá tiếp theo.
" Ầm ầm.."
Ngoài cửa sổ tiếng sấm lại rền vang.
Ban đầu, Trì Vi không thể ngừng suy nghĩ về phần thân dưới quái dị, thô to của người đàn ông!
Khi tiếng sấm vang lên đột nhiên cô nhớ về cái chết của mẹ mình vào sáu năm trước.
Đêm hôm ấy Trì Viễn và Diệp Tố Chi làm chuyện đồi bại, không biết rõ vị trí, đúng là loại tầm thường!
Nhất thời khuôn mặt Trì Vi tái nhợt, không còn một vệt máu, cảm giác trong dạ dày cuồn cuộn buồn nôn khó tả.
" Ầu.. "
Bởi vì không nhịn được nên Trì Vi nghiêng đầu vỗ ngực, cứ như vậy ầu mấy lần.
" Xấu đến mức nôn mửa, cũng thật là thiệt thòi cho đại tiểu thư."
Bạc Dạ Bạch lấy tay buộc áo lại, ở trên cao nhìn xuống cô gái, lớp sương mù trong ánh mắt tan đi, lành lạnh không nói ra được.
Dù như thế nào đi nữa, hờ hững không phân tranh nhưng thấy Trì Vi phản ứng như vậy, rõ ràng đối với đàn ông là nỗi nhục nhã lớn nhất!
" Điểm này không chịu được, còn nói gì đến bao nuôi."
Tiếp theo Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt hỏi, chỉ cảm thấy giúp đỡ cô là một quyết định sai lầm.
" Tôi không thể chấp nhận được …"
Nôn khan mấy lần, Trì Vi thấy có chút thoải mái hơn nên vội vã phủ nhận.
Sau đó cô lại ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của anh ta, ra vẻ khó dễ giải thích: " Lão sư, là do dạ dày tôi có chút khó chịu, nên mới buồn nôn, không phải cố ý ám chỉ anh …"
Trì Vi vừa nói vừa nháy đôi mắt sáng của mình, tầm mắt đi xuống, rời vào giữa hai chân anh ta.
Cho là hiện tại hắn có áo tắm che chắn, nhất thời không cách nào nhìn thấy, nhưng rõ ràng khi nãy,cô thấy rất rõ … Không cách nào phủ nhận, không phải xấu bình thường, mà khá dữ, như một đại quái vật!
Chẳng qua, chuyện bao dưỡng hắn đã khó khăn nghìn trùng, nếu bản thân ăn ngay nói thật, sợ là lại chọc giận hắn, càng không thể nào đạt được mục đích.
Đàn ông mà, rất sĩ diện, chắc chắn không cho phép xúc phạm, đặc biệt là phụ nữ!
Bởi vậy Trì Vi đảo con mắt một cái, thử an ủi một câu: " Lão sư, anh không phải nghĩ nhiều! Đàn ông mà, từ dài đến nhỏ rồi xấu rồi ngắn, anh so với họ vẫn có phần lợi hại hơn..."
" Lợi hại chỗ nào."
Không ngờ Bạc Dạ Bạch vẫn hững hờ hỏi.
Trì Vi ngẩn ra, cố gắng suy nghĩ, cuối cùng cũng miễn cưỡng trả lời: " Chính là… Rất lớn …Đúng! Là rất lớn …"
Điều này, thực sự là sự thật.
Còn nhớ đêm đó, hắn cưỡng bức bản thân, làm thân thể mình bị xé rách đau đớn đến mức gào khóc!
" Đại tiểu thư, cô thực sự có kiến thức rộng rãi, quen thuộc như vậy, không biết đã xem qua bao nhiêu người."
Tiếng nói Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng thanh thoát như rượu rót vào lòng người.
Nghe vậy, Trì Vi nhíu mày, có chút xấu hổ hỏi: " Lão sư, anh có ý gì đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...