Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Lời nói của Bạc Dạ Bạch chẳng khác nào chỉ bản thân cô không có tự ái, trải qua chuyện này cùng không biết bao nhiêu đàn ông!

Rõ ràng, hắn phải biết, người đàn ông cùng cô … Chỉ có hắn a!

Như đoán ra được cô đang nghĩ gì, anh ta nhàn nhạt hỏi: " Trước tôi, cô vẫn còn trong trắng, làm sao có người đàn ông nào khác được nhỉ."

Hóa ra đây là điều anh ta muốn nói, Trì Vi thấy không khỏi tức giận.

Rất nhanh, cô thuận miệng qua loa lấy lệ một câu: " Đừng nói bậy! Tôi nghĩ phía dưới, dài như vậy, chắc chắn không ai so sánh được với lão sư …"

" Nói như vậy, buổi tối đó lên giường với tôi, cô cảm thấy thỏa mãn rồi sao."

Đôi mắt Bạc Dạ Bạch vẫn trong veo, giọng nói nhẹ nhàng như mây gió.

Nghe xong vẻ mặt Trì Vi cứng đờ, nghĩ đến đêm đính hôn, móng tay đã bấm vào lòng bàn tay tự khi nào, miễn cưỡng vui cười: " Thỏa mãn, đương nhiên! Bằng không làm sao tôi có thể thay đổi ý định, muốn bao nuôi lão sư đây? "


Hừ, lại dám nói mình thỏa mãn. Nói đến tối hôm đó, cảm giác duy nhất của cô là đau đến sâu trong xương tủy!

Không sao, cô sẽ nhịn … Việc nhỏ không nhịn ắt sẽ không làm được việc lớn, đợi kế hoạch bao nuôi thành công, cô sẽ bấm bút tính sổ luôn một lần!

Trì Vi còn đang mải suy nghĩ, anh ta đột nhiên cúi xuống đỉnh đầu cô nói nhè nhẹ: " Nếu như vậy, cô chứng minh cho tôi xem."

Chứng minh …Chứng minh cái gì!

Còn chưa nghĩ thông suốt, Trì Vi đã thấy người đàn ông đưa tay, nắm lấy tay mình, từ từ kéo lên đứng dậy khỏi mặt đất.

Sau đó, anh ta lôi ép cô tới gần chiếc giường.

" Oành.."

Trong nháy mắt, Trì Vi cảm thấy người đàn ông vung tay, thân thể cô đã lảo đảo ở trên giường.

Đang muốn hoàn hồi, mở miệng hỏi: " Lão sư …"

Đột nhiên vừa mở miệng đã thấy anh ta cúi người áp sát, xướng cốt đụng vào người rất khác biệt,đè lên chiếc váy ướt, không thể buông ra.

" Xé tan."

Chiếc váy ướt đẫm trên người Trì Vi đã bị anh ta lôi ra, lập tức lộ ra da thịt trần trụi!

" Bạc Dạ Bạch, ngươi, ngươi, ngươi … Ngươi muốn làm cái gì."

Cuối cùng Trì Vi vẫn hoảng loạn, cố gắng vội vã ngăn cản người đàn ông.


" Một người đàn ông, một người phụ nữ, ngoại trừ ân ái ra, đại tiểu thư nghĩ còn có thể làm cái gì."

Bạc Dạ Bạch lành lạnh hỏi ngược lại, khiến người nhìn thấy đáng sợ.

" Ân … ái."

Đột nhiên nghe thấy hai chữ này, đôi mắt Trì Vi trừng lớn lên, thật không thể tin nổi."

" Đại tiểu thư, cô là người trưởng thành, không phải một đứa trẻ, cần gì phải giả bộ ngây thơ … Đêm hôm khuya khoắt, một mình đi tới nhà nam nhân, còn giả bộ bất tỉnh ở lại, tốt nhất không phải tôi nên chuẩn bị giúp cô sao."

Sắc mặt Trì Vi lúc trắng lúc xanh, một tay giữ y phục của chính mình, tay còn lại giữ mặt của người đàn ông: " Bạc Dạ Bạch, ngươi thật là vô liêm sỉ! "

" Làm sao, đại tiểu thư không đồng ý sao."

Nhìn thấy bàn tay chống cự của cô, Bạc Dạ Bạch chậm rãi đứng dậy, hờ hững hỏi.

"" Làm hay không làm! Ngươi coi ta là cái gì. Ta không phải hạng bán … ""

Trì Vi giận dữ và xấu hổ, quay về phía đàn ông xả giận, giọng nói tràn đầy căm ghét.


Chỉ là chưa kịp nói xong, đột nhiên cô cứng họng, ngơ ngác nhìn anh ta.

"" Hóa ra, thứ đại tiểu thư muốn chứng minh là, không muốn bị tôi lấy đi … ""

Bạc Dạ Bạch vẫn ung dung, vẫn bình tĩnh mà lãnh đạm: " Vì lẽ đó, đại tiểu thư bao dưỡng đàn ông, không phải thỏa mãn ham muốn, vậy thì … là vì cái gì."

" Ta …"

Ngay lúc này, Trì Vi đã rõ, khi nãy hắn không phải là muốn làm gì mình, mà là để thăm dò!

Chỉ tiếc anh ta không giống những người đàn ông bình thường khác, đối với điều kiện mình đưa ra, không hề có chút bận tâm nào!

Như vậy, để đạt được mục đích, phải từng bước, từng bước một!

" Lão sư, chẳng qua là tôi cảm thấy, chúng ta chưa đủ quen thuộc, nên từ từ …"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận