Vu Phùng Cửu thường tan làm khá muộn, vì vậy nên Hướng Đường Nghi sau khi tan học đều chạy qua văn phòng của anh rồi ngồi chờ anh sau khi xong việc thì khênh mình cùng về.
Vu Phùng Cửu nghĩ rằng cô còn nhỏ tuổi nên thích được chiều chuộng, vì vậy nên cô thích làm gì cũng được, còn anh thì cứ cưng nụng cô vậy thôi.
Nhưng thực chất, Hướng Đường Nghi đến đây không phải là vì lí do đó mà là cô đang hối hận đến chết khiếp với thái độ hùng hổ lần đó của mình.
Hướng Đường Nghi còn đi học nên không thể canh trừng anh suốt được, mà mới tối hôm qua, khi Vu Phùng Cửu đang nấu cơm ở trong phòng bếp, có một bức thư được gửi tới trước cửa nhà bọn họ.
Miên Lễ vừa lật bức thư lên thì cái tên “Kiều Uyển Viên” đã đập ngay vào mắt, mở ra thì ở bên trong chỉ có đúng một dòng chữ được viết trên một tờ giấy trắng rất to.
“Sáu giờ mười lăm phút.”
Hướng Đường Nghi nhớ đến dòng chữ đó, bất giác ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ được đặt ở trên kệ tủ đựng đồ của Vu Phùng Cửu.
Mười tám giờ năm phút rồi…
Vu Phùng Cửu vô tình ngẩng đầu lên, thấy cô nhìn đồng hồ thì tưởng rằng cô muốn về rồi, anh liền gập lại chiếc máy tính xách tay để trên bàn, cầm theo những tập tài liệu cần thiết để mang về nhà làm nốt.
“Ta đi thôi.”
“Ơ, anh xong rồi sao?”
“Xong được cũng nhiều rồi.
Về nhà còn nấu cơn sớm, không thì ai đó sẽ chết lả mất đấy.”
Biết thừa anh đang cười mình nên cô chỉ có thể lườm anh rồi cầm ba lô đi học đi theo sau đuôi anh xuống dưới tập đoàn.
Cô đứng ở dưới sảnh, còn anh thì đi lấy xe ở bên dưới hầm.
Như bị ma xui quỷ khiến mà cô cứ nơm nớp lo sợ rồi liếc nhìn đồng hồ ở trên mặt điện thoại, cứ thấy thời gian càng ngày càng trôi dần đến sáu giờ mười ba phút thì cô lại càng cảm thấy cơ thể mình căng thẳng hơn, bất giác ngó nghiêng ra xung quanh.
Chết tiệt! Cô bị bức thư kì quái đó của Kiều Uyển Viên làm cho đầu óc mơ màng rồi!
Hướng Đường Nghi vỗ vỗ vào mặt mình mấy phát để tỉnh lại rồi lo lắng mà xoa xoa chiếc bụng đang càng ngày càng nhô lên rõ hơn của mình.
Suy nghĩ tiêu cực không tốt cho bé con, cô phải hạn chế những ý nghĩ không tốt ấy lại mới được.
Tuy đã tự mình nói như vậy nhưng nhiều khi Hướng Đường Nghi vẫn không thể kìm được mà mở điện thoại lên xem, ngay khi màn hình vừa mới sáng điện, từ số mười ba đã chuyển thành con số thứ mười lăm mất rồi.
Cô bần thần nhìn chằm chằm vào khung giờ trên điện thoại, cả người bất chợt rùng lên khi nghe thấy từ đằng xa xa kia có tiếng còi xe tải vang lên.
Nhìn chiếc xe càng lúc càng tiến đến gần mình, hai chiếc đèn pha của nó khiến cho tầm mắt cô mờ lóa, cơ thể của Hướng Đường Nghi trong vô thức đứng bất động như một cây cột đá, đôi mắt mở to ra nhìn chiếc xe từ từ tiến tới gần mình rồi sau đó chạy sượt qua.
Cùng lúc chiếc xe tải đã đi qua, số phút trên đồng hồ đã sang mười sáu phút rồi, chiếc xe BMW màu bạc quen thuộc từ trong hầm cũng đã chạy lên rồi dừng lại ở bên cạnh cô.
Hướng Đường Nghi bây giờ mới giật mình mà thoát ra khỏi trạng thái thất thần.
Cô cảm nhận được ánh mắt thắc mắc của anh đang nhìn cô như muốn hỏi tại sao cô còn chưa bước vào thì mới vội vàng mở cửa xe ra rồi đặt chân ngồi vào bên trong.
“Sao bỗng dưng thẫn thờ thế?”
“À, không có gì.
Chỉ là em đang đói đến run người thôi.”
“Anh đã nói em không cần phải chờ anh mà.
Ở nhà em cứ nấu rồi ăn trước đi, anh rồi sẽ về sau.”
“Không cần không cần.
Em thích đợi anh mà.
Em muốn chúng ta về chung với nhau cơ.”
Vu Phùng Cửu nhìn cô rồi mỉm cười, anh vẫn như thường ngày giúp cô cài dây đai an toàn rồi gạt cần số xe phóng đi.
Tối đó ngủ cùng với nhau, nằm gác một chân lên người của Vu Phùng Cửu, Hướng Đường Nghi chẳng biết nghĩ gì mà lại lo lắng nói vu vơ.
“Phùng Cửu, em sợ.”
Vu Phùng Cửu nằm ở bên cạnh vuốt nhẹ lên má cô, vừa cẩn thận xoa lên chỗ bụng đã căng to ra khá rõ ràng rồi, nếu như người khác để ý kĩ một chút thì sẽ nhận ngay ra điều khác thường.
“Sao sợ?”
“Em sợ con em mất bố.”
“Ngốc này, sao tự sưng lại nói vậy? Em nói thế khác nào bảo trong tương lai anh sẽ chết đâu?”
“Không phải.
Em sợ anh bị người khác cướp đi.”
Vu Phùng Cửu luôn biết bà bầu thì thường xuyên sẽ suy nghĩ rất nhiều, nhưng cái vấn đề khiến cho cô rầu rĩ này thì anh chịu.
“Nếu thế thì em thà nói là anh chết còn hơn.
Có đời nào anh dám phản bội em chứ?”
“Không phải!” Hướng Đường Nghi lại nhõng nhẽo: “Anh không phải là muốn phản bội mà là vì bị người ta dắt mũi!”
“Cả hai cái dù cách thức khác nhau nhưng cùng chung kết quả là anh phụ lòng em thôi.
Mà điều đó có chết anh cũng không làm.
Ngủ đi nào con sâu nhỏ.
Điều mà em cần phải quan tâm hiện tại là cái bụng này có vẻ khá nặng rồi, em định đến bao giờ mới xin bảo lưu đây?”
Hướng Đường Nghi đang nghĩ miết về Kiều Uyển Viên cũng vì câu hỏi ấy của anh mà bị đánh lạc hướng luôn, hì hì cười rồi rúc đầu vào trong chăn.
“Có sao đâu! Bài giảng đợt này hay quá nên em chưa muốn xin nghỉ đâu! Em chỉ cần mặc áo phồng lên là chẳng ai nhận ra cả.
Đợi đến cuối tháng đi, rồi em sẽ xin bảo lưu sau.
Thật đấy.”
“Hứa chưa?”
“Hứa!”
Cô hô lên rất quyết đoán, còn tăng thêm cả sự nhượng bộ trong anh bằng một nụ hôn vào má.
Đương nhiên Vu Phùng Cửu nhận ra được âm mưu ấy của cô, nhếch mép cười lưu manh rồi bất thình lình lật người ngồi lên rồi đè cô ra ở dưới thân, mở rộng hai chân của cô sang hai bên eo mình.
“Muốn hứa gì thì ít nhất cũng phải có gì đó tương xứng để đánh đổi chứ? Hai tuần chờ bằng một đêm hai tiếng.
Không bớt.”
Hướng Đường Nghi trợn mắt nhìn anh, còn chưa quá ba giây đã thấy mình bị lột sạch sành sanh mất rồi.
Sao cô có thể quên chứ? Người làm nghề kinh doanh như anh rất rành về vụ giao dịch.
Lấy được sự tin tưởng từ anh, thì đổi lại cô phải cho anh thứ mà anh muốn.
Mà ngoài người của cô ra thì anh còn thèm cái gì khác nữa đâu?
Con sâu bé nhỏ chỉ có thể khóc ròng nhìn bản thân chuẩn bị bị nuốt vào trong bụng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...