Hai ngay sau khi lưu cảnh nguyên hết sốt thì dọn vào nhà mình mua, cùng chuyển đi còn có đỗ vĩ minh và oa nhi, chu văn, vương võ, lý do chính là một người ở tòa nhà lớn như vậy rất tịch mịch… khi đỗ vĩ minh nghe cái lý do đó thì khóe miệng liền co rút, tịch mịch, cảnh nguyên ngươi làm vương gia nói thế không khỏi có chút kỳ quái.
Thu hoạch vụ thu đúng hạn, đây đối với nông dân chính là chuyện đáng mừng vui nhất, bận rộn một năm không phải là vì điều này sao? Trong cửa hàng chỉ để lại chu văn, nhân khang, nhân an và tích xuân đỗ vĩ minh mang theo đám vương võ về thôn hỗ trợ, lưu cảnh nguyên cũng muốn đi theo.
Bởi vì ruộng năm nay so với năm trước nhiều hơn nên việc đương nhiên cũng càng nhiều, may là lần này có đủ nhân thủ.
Đến khi thu hoạch vụ thu kết thúc, mỗi người đều đen đi một vòng, liên thu là con gái cũng không ngoại lệ. Liên thu lần này chủ yếu phụ trách công tác hậu cần như nấu cơm đưa cơm, nhưng nhiều miệng ăn quá nên mỗi bữa phải nấu hai nồi cơm cộng thêm bánh bao bánh ngô. Cảnh nguyên từng làm ruộng, tuy không thuần thục nhưng có thể giúp một tay.
Trong ruộng chủ yếu là trồng ngô, lúa và đậu nành. Sau khi thu hoạch, đỗ vĩ minh phát hiện sân trong nhà căn bản là không đủ dùng, xem ra chuyện xây thêm phòng phải lên lịch ngay. Thấy hầm và kho chứa chất từng túi lương thực, đỗ vĩ minh cũng không khỏi vui vẻ. Đối với một người nông dân thì không có gì so với lương thực đầy kho có thể làm cho người ta cao hứng hơn.
Thu hoạch vụ thu xong đương nhiên vẫn còn có một đống việc, ngô phải tách hạt ngô, lúa cũng cần đập thóc, đậu nành phải chuẩn bị để ép dầu, những việc này giao cho đám liên đại. Đợi cho ruộng nghỉ một thời gian sẽ bắt đầu trồng khoai tây và khoai lang vụ thu, sẽ còn bận nữa.
Đỗ vĩ minh không thể không lên trấn trên một chuyện, trong cửa hàng cũng bận không có chỗ để thở. Gần đây có không ít thôn dân đều đến bình phúc trấn bán lương thực, việc làm ăn trong cửa hàng cũng tốt hơn. Đỗ vĩ minh nhìn tình huống mà hận không có thuật phân thân.
Cảnh nguyên sai hai người làm của mình đến cửa hàng hỗ trợ mới đỡ khẩn cấp, xem ra hết đợt bận rôn này, trong nhà lại phải điều chỉnh một phen.
Hai tháng này đối với đỗ vĩ minh tuyệt đối xem như bận đến chân chổng lên trời, vừa phải bận việc đồng àng, vừa không thể bỏ việc trong cửa hàng, may là hết thảy cuối cùng cũng bình yên vượt qua.
Có 5 mẫu trồng khoai tây vầ khoai lang, còn có hai mẫu trồng cải trắng, củ cải và rau mùa đông, còn lại thì tạm thời cho đất nghỉ, chờ mùa xuân năm sau lại trồng. Việc làm ăn trong cửa hàng cũng đi vào quỹ đạo, đỗ vĩ minh cuối cùng cũng có thể đem tâm tư đặt lên nhà mới.
Việc xây nhà mới tốn một phen công phu, vốn một bên nhà đỗ vĩ minh là nhà trưởng thôn nên đỗ vĩ minh muốn dựng phòng mới ở phía bên kia, như vậy phòng cũ có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ai ngờ xuất hiện một nhà thím lâm phản đối, bởi vì phòng đỗ vĩ minh muốn dựng lấn vào một nửa đất trồng rau nhà bọn họ.
Đỗ vĩ minh mời thôn trưởng ra mặt, đồng ý bỏ ra một mẫu đất cho nhà họ mới xem như giải quyết xong việc này. Dùng một mẫu đất đổi ba bốn phân đất trồng rau bên cạnh, trong thôn không ít người đều cảm thấy lý nhị lần này thật coi tiền như rác.
đỗ vĩ minh lần này định xây phòng mới theo hình thức tứ hợp viện. Đương nhiên như vậy vừa tốn nguyên vật liệu vừa tốn thời gian, nhưng nghĩ đến tính lâu dài thì vẫn xây lớn một chút cho yên tâm, sau nhà còn chuẩn bị đào một hồ nước.
Phòng cũ được giữ nguyên, phòng mới xây bên cạnh. Bởi vì đúng lúc nông nhàn nên trong thôn có không ít người nhàn rỗi, vài người trong đó chủ động đến hỗ trợ xây phòng. Dựa vào biểu hiện khi xây phòng lần trước của đỗ vĩ minh nên mọi người đều rất nhiệt tình.
Mỗi ngày bao cơm trưa cộng thêm tiền công, có chỗ tốt nên ai ai cũng tranh làm. Người nhiều cũng không phải việc tốt, đỗ vĩ minh giao cho đại trụ việc chọn người. Đại trụ coi như là người được chọn kế nhiệm thôn trưởng, bình thường làm người cũng phúc hậu, phần lớn thanh niên đều nghe hắn nói.
Việc phụ trách xây phòng thì giao cho liên đại, đỗ vĩ minh vẫn rất tín nhiệm năng lực của hắn trên phương diện này.
Bận rộn gần hai tháng cuối cùng cũng hoàn thành phòng mới vào tháng chạp, nhìn thấy thành quả như vậy đỗ vĩ minh cực kì hài lòng.
Bởi vì không có bê tông, đỗ vĩ minh lần này dùng đất và gạch xanh để xây phòng, mất đến 20 lượng bạc. Gia cụ trong phòng còn chưa có đủ, đặt làm ở chỗ thợ mộc trương. Giờ đã làm xong gia cụ cho ba gian phòng, cố gắng đẩy nhanh tốc độ thì có lẽ trước năm mới có thể làm xong hết.
Lần này thu hái ô liu trên núi có không ít người nhìn thấy, mọi người đều tò mò lý nhị muốn nhiều quả trám như vậy làm gì. Có không ít thôn dân vô giúp vui cũng hái chút ô liu xanh về, nhưng đỗ vĩ minh vẫn hái được phần lớn. Có lẽ chuyện hái ô liu không được bao lâu người trong thôn đều sẽ biết đến, đến lúc đó cây ô liu sau nhà cũng đã kết quả.
Ô liu xanh hái về đỗ vĩ minh chuyển hết lên cửa hàng, năm nay động tác trong nhà đỗ vĩ minh thật có chút lớn, lúc này không thích hợp phơi ô liu trong thôn nên đành mang đến cửa hàng làm.
Đám thôn dân cũng đang hăm hở chuẩn bị cho tết âm lịch. Thừa dịp còn chưa hạ tuyết, đám thanh niên trong thôn tổ chức một lần săn thú, chủ yếu tham gia đều là thanh niên trai tráng. Đỗ vĩ minh và lưu cảnh nguyên cũng dẫn theo vương võ và liên đại tham gia cho máu.
Từ khi mở cửa hàng, đỗ vĩ minh không ở trong thôn được là bao, cơ hội có thể lên núi liền càng ít. Đối với lần lên núi này, đỗ vĩ minh coi như đang đi du ngoạn. Đỗ vĩ minh không thạo săn thú nên chỉ đơn giản đi sau những người khác hỗ trợ một tay một chân. Nhưng đã lâu chưa thả lỏng như vậy vẫn khiến đỗ vĩ minh cảm thấy hưng phấn. Đã bao lâu rồi không chơi vui thế này.
Đợt đi săn lớn trong thôn đã hai ba năm không tổ chức nên thành quả rất kinh người. Chim trĩ thỏ hoang hoẵng thì không nói, thế nhưng còn bắt được lợn rừng và lộc. Lần này trước khi lên núi đã nói rõ, con mồi bắt được sẽ chia đều, một phần lưu lại làm thịt khô dùng vào ngày phúc trạch, còn phần lớn thì chia đều cho mỗi nhà.
Nhà đỗ vĩ minh được phân ba con gà rừng, hai con thỏ hoang, nửa con hoẵng, còn có mấy khối thịt lợn rừng lớn và hai khối thịt lộc nhỡ. Đỗ vĩ minh cầm một ít lòng heo về, lạp xưởng đỗ vĩ minh tự chế hiện tại trong thôn không ít nhà cũng biết làm, bởi vì ăn ngon mà để lâu được nên được đám thôn dân nhiệt liệt hoan nghênh. Phần lớn lượng thịt đem làm thịt khô và thịt muối, chỉ để lại một ít để nấu luôn trong ngày.
có thể do ngày tết đến gần, người trên đường nhiều hơn so với ngày thường, trong cửa hàng cũng bận rộn hơn nhiều.
“thiếu gia, đã có không ít người hỏi chúng ta muốn mua lạp xưởng, ngươi xem có nên làm một ít bán trong cửa hàng không.”
Đỗ vĩ minh thật không ngờ lạp xưởng lại có nguồn tiêu thụ như vậy, không ít người nghe nói thứ này có thể để được lâu liền muốn mua về ngày tết nấu. Món lạp xưởng làm có hơi phiền phức, nhưng hắn thấy cũng được nên đồng ý làm một ít ở bán trong cửa hàng.
Ô liu muối và ô liu ngào đường đỗ vĩ minh hiện tại đã không còn cung cấp cho thiên hương lâu nữa. Từ sau chuyện dầu nành, đỗ vĩ minh rất ít có tiếp xúc với tần chưởng quầy. Hiện tại làm ô liu muối và ô liu ngào đường chủ yếu là dùng trong cửa hàng nhà mình, hoặc là làm thành dầu ô liu. Lượng tiêu thụ dầu nành sau một thời gian bùng phải quả nhiên ổn định xuống, đỗ vĩ minh cũng không cần mỗi tối tăng ca làm dầu.
Phòng mới nhà đỗ vĩ minh tuy đã xây xong, gia cụ cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng muốn chuyển vào cũng phải chờ một thời gian. Cổ đại rất chú ý mấy chuyện này, cuối cùng chọn hôm nay hai mươi hai tháng chạp chuyển vào nhà mới.
Vì khi xây phòng có không ít thôn dân đến giúp cho nên hôm nay ở nhà có bày vài bàn cơm mời các hương thân đến uống ly rượu nhạt. Đỗ vĩ minh nghỉ ngơi trong cửa hàng một ngày, một ngày trước trở về chuẩn bị. May là nhà mình mở quán ăn, đồ ăn chuẩn bị cũng tiện. Có điều thật không ngờ, ngày đó vẫn có chuyện, nguyên nhân chính là đỗ vĩ minh uống quá nhiều.
“lý nhị, chúc mừng chúc mừng.”
“cám ơn thôn trưởng, trong khoảng thời gian này ít nhiều nhờ có ngài chăm nom.”
“nhị cẩu tử à, mau cưới tức phụ đi, đại thẩm biết không ít đối tượng tốt, ngày mại sẽ giới thiệu cho ngươi nhé.”
“thím, cám ơn ngài trước. Cái này không vội mà.”
“lý nhị, chúng ta còn chờ uống rượu mừng của ngươi đó.”
“…”
Gần như một nhà đều đến chúc mừng, thôn tu hành vốn cũng không lớn, nhà ai có cái việc hiếu hỉ thì chính là toàn thôn xuất động. Việc này lưu cảnh nguyên cũng không giúp nổi hắn bởi vì đối tượng người ta đến chúc mừng vốn là vĩ minh, nên đương nhiên đối tượng chuốc rượu cũng là hắn. Dưới sự vây công của các bác các chú các cô các dì, đỗ vĩ minh bất hạnh uống say.
“không cần đỡ ta, ta rất tỉnh, tiếp tục uống nào.”
“vĩ minh, vĩ minh, lau mặt đi.”
“cảnh nguyên, ngươi đứng cho vững, đừng lắc lư, làm ta hoa cả mắt”
Lưu cảnh nguyên thật dở khóc dở cười, chính ngươi say được không, còn bảo người ta đừng lắc lư. Liếc vương võ một cái, cuối cùng cũng đem được vĩ minh vào phòng. Chuyện bên ngoài thì giao cho liên đại và chu văn phụ trách.
“cảnh nguyên, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta rất cao hứng.”
“được, ta biết ngươi cao hứng. Uống chút trà nào.”
“ta không uống trà, ta muốn uống rượu.”
“được được được, đây là rượu, ngươi mau uống đi.” Đỗ vĩ minh uống xong một ly trà.
“cảnh nguyên, ta hát cho ngươi nhé, ta hát ngươi nhe.
Muốn giữ lại lại không thể giữ
Lời ôn nhu không thể nói chỉ đành hát lên
Cõi lòng tan nát ôm chặt lấy nhau trong yên lặng, ực….”
Đây là hát loạn thất bát tao gì đây, biết tửu lượng của vĩ minh không tốt, có điều tình hình hôm nay chắn cũng chắn không được. Nhưng tửu lượng thế này không khỏi cũng quá…
Đỗ vĩ minh hát xong còn than nóng, bắt đầu cởi quần áo. Đây chính là tháng chạp, quần áo càng ngày càng ít đi. Bản thân cởi còn chưa tính, còn bắt buộc cảnh nguyên cũng phải cởi. Đến cuối cùng hai người chỉ còn lại có áo đơn.
“cởi, đều cời, ngươi xem ta đều cởi hết rồi, ngươi sao còn chưa cởi.”
“vĩ minh, vĩ minh, ngươi yên nào, mau ngủ đi.”
Lưu cảnh nguyên cảm thấy đây là đang khảo nghiệm ý chí của mình. Ai ngờ mình chỉ thất thần một lát, món đồ cuối cùng trên người cũng bị cởi. Thấy đỗ vĩ minh cầm cái áo đơn của mình dào dạt đắc ý, lưu cảnh nguyên thật hết chỗ nói rồi. Đây là thế nào?
“được được được, cởi xong rồi, mau ngủ đi.”
“cảnh nguyên, ngươi nói ông trời sao lại không công bình như vậy, dựa vào cái gì jj của ngươi lớn hơn của ta ?”
Đỗ vĩ minh một tay nắm cảnh nguyên, một tay nắm chính mình, cẩn thận so sánh một phen, rất không vui nói.
Ngươi cao hơn ta còn chưa tính, khỏe hơn ta còn chưa tính, dựa vào cái gì thứ này cũng lớn hơn ta ?”
Lưu cảnh nguyên thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài, thật là loạn thất bát tao. Về sau tuyệt đối không thể để vĩ minh uống rượu nữa, uống thành cái gì đây không biết.
“đúng đúng đúng, ông trời thật không công bình, vĩ minh ngươi về sau phải ăn nhiều một chút, chắc chắn sẽ cao lên, thứ này cũng có thể lớn lên.”
“thật vậy chăng?” Đỗ vĩ minh ngẩng đầu thật lòng hỏi.
“thật, ta có bao giờ lừa ngươi chưa.”
Đỗ vĩ minh nghiền ngẫm một lát phát hiện tiểu huynh đệ của cảnh nguyên thế nhưng chậm rãi ngẩng đầu.
“cảnh nguyên, chỗ này của ngươi sao lại cứng lên?”
Lưu cảnh nguyên ngay cả tâm muốn chết cùng có, bị ngươi nắm ở trong tay ngắm nghía nửa ngày, tiểu huynh đệ có thể không cứng ư!?
“vĩ minh, đừng động, mau ngủ đi, ngươi đừng động, cẩn thận cảm lạnh.”
“không cần, cái này ta biết, để ta giúp ngươi.” Hai tay đỗ vĩ minh bắt đầu trượt động trên tiểu huynh đệ của cảnh nguyên, tiểu huynh đệ của cảnh nguyên càng ngày càng cứng rắn, hơn mười phút sau cuối cùng tiết ra.
“xem đi, ta đã nói ta có thể giúp ngươi mà.”
“vĩ minh, ta thật cám ơn ngươi. Tốt rồi, ngươi mau ngủ đi.”
Đỗ vĩ minh ép buộc gần một canh giờ mới ngừng, sau đó thì vù vù ngủ. Lưu cảnh nguyên lau thân đổi quần áo cho hắn, may là trong phòng sớm đã đốt than, bằng không thế nào cũng bị lạnh cóng một phen.
Có điều sau khi lau người xong cho đỗ vĩ minh, tiểu huynh đệ của lưu cảnh nguyên lại thành thực ngẩng đầu, lần này không có vĩ minh hỗ trợ, lưu cảnh nguyên chỉ có thể tự giải quyết vấn đề. Ôi, khi nào thì mới có thể chân chính giải quyết vấn đề đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...