Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Lưu cảnh nguyên có chút bi thảm vượt qua buổi tối này, vọt nước lạnh tắm hai hồi, ở ngoài phòng cho dịu cuối cùng mới giải quyết được vấn đề của mình.

Khi về đến phòng lại nhìn thấy mặt vĩ minh, cứ như vậy lăn qua lộn lại một buổi tối, đến sáng mới lim dim đi vào giấc ngủ.

“cảnh nguyên, cảnh nguyên, tỉnh tỉnh, dậy ăn điểm tâm.”

Đỗ vĩ minh nghĩ cảnh nguyên chắc là vài ngày trước chạy trên đường mệt mỏi nên mới có thể ngủ như chết như vậy, nhưng sau đó lại phát hiện hình như không ổn, trên người cảnh nguyên sao lại nóng thế, phát sốt rồi.

“vương võ, nhanh đến y quán mời đại phu tới. Chu văn bưng một chậu nước lạnh vào cho ta.”

Oa nhi chạy vào. “ca ca, sao thế, có phải cảnh nguyên ca ca bệnh rồi không?”

“oa nhi, đợi lát nữa ca ca không thể đưa ngươi đi học, bảo nhân an đưa ngươi đi được không?”

“không cần, ta có thể tự đi. Cảnh nguyên ca ca có phải bệnh rất nặng không? Liệu có giống cha và nương không?”

“oa nhi yên tâm, cảnh nguyên ca ca chỉ phát sốt, uống thuốc vào sẽ không sao. Ngươi mau đi ăn sáng, đợi lát nữa phải đến trường.”

Oa nhi lo lắng nhìn, cảnh nguyên ca ca mặt thật là đỏ.

Chu văn bưng nướcvào. “thiếu gia, biểu thiếu gia sao vậy?”

“phát sốt, vương võ đi mời đại phu chưa?”

“dạ, đi rồi.”


“chu văn, lại đi lấy một cái khăn đến.”

Đỗ vĩ minh thay phiên đổi khăn cho cảnh nguyên, đêm qua còn tốt, sao sáng sớm nay lại đột nhiên phát sốt?

Nếu một tối dội nước lạnh hai lần còn chịu qua gió lạnh, không phát sốt mới kỳ quái.

“oa nhi, đừng nhìn, nói không chừng chờ ngươi tan học về cảnh nguyên ca ca đã tốt rồi, mau, ăn sáng rồi đến trường đi.”

Oa nhi lưu luyến rời đi, trên mặt vẫn lo lắng. Không bao lâu sau vương võ liền mang theo đại phu trở lại. Ưu điểm khi ở trấn trên chính là xem bệnh so với ở trong thôn dễ dàng hơn.

“đại phu, ngài mau nhìn xem, ngày hôm qua còn tốt, sáng nay đột nhiên phát sốt.”

Đại phu kiểm tra một phen sau đó nói là do cảm lạnh, kê thuốc, nói là uống thuốc rồi thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Đỗ vĩ minh bảo vương võ đi theo đại phu đi bốc thuốc, bản thân thì tiếp tục trông chừng cảnh nguyên. Hôm nay nóng như vậy sao lại có thể cảm lạnh? Đỗ vĩ minh nghĩ mãi mà không rõ.

“thiếu gia, đây là nước cơm, có nên đút cho biểu thiếu gia uống một ít trước không?” chu văn bưng nước cơm vào phòng. May là nhà mình mở hàng ăn, cháo là một trong những món bán buổi sáng nên lập tức có ngay.

“cảnh nguyên, cảnh nguyên, tỉnh tỉnh, uống chút nước cơm nào.”

Cảnh nguyên vẫn không có phản ứng gì, cuối cùng hai người phải hợp lực mới khiến hắn uống một chén nước cơm nhỏ. Đỗ vĩ minh lại đổi một chậu nước mới, thay phiên đổi khăn trên trán.

“thiếu gia, ngươi đi ăn cơm trước đã, từ sáng sớm đã vội vàng đến cơm còn chưa ăn.”

“ta không đói bụng, chu văn, ngươi đi ăn trước rồi đến lượt ta.”


Chu văn thấy đỗ vĩ minh như vậy không có cách nào thì đành nhanh chóng ra ngoài hai ba ngụm giải quyết bữa sang, tiến vào đổi cho đỗ vĩ minh đi ăn cơm. Đỗ vĩ minh vào trong cửa hàng ăn cơm vừa lúc cũng có thể nhìn xem buổi sáng có vấn đề gì không, may mắn, trong cửa hàng hết thảy đều bình thường, đã qua giờ cao điểm buổi sáng nên cũng không có nhiều khách nhân.

“thiếu gia, ta đã để lại cho ngài một chén cháo và bánh xửng đó.”

“được rồi.”

Đỗ vĩ minh rất nhanh giải quyết bữa sáng của mình, lại dặn nhân khang giữ bữa sáng cho vương võ rồi về hậu viện. Trán cảnh nguyên hình như không con nóng như ban đầu nữa, không biết có phải do tâm lý hay không. Đỗ vĩ minh bảo chu văn ra ngoài cửa hàng hỗ trợ, giờ cơm trưa một chốc nữa sẽ bắt đầu, cần chuẩn bị trước. Vương võ cũng đã bốc thuốc trở lại.

“vương võ, ngươi đi ăn cơm đi, thuốc này đưa cho liên thu đi sắc.”

Vương võ gật gật đầu, cầm gói thuốc đi tìm liên thu. Đỗ vĩ minh cảm thấy mình càng ngày càng có kinh nghiệm chăm nom bệnh nhân. Cùng cảnh nguyên gặp nhau cũng là bởi vì hắn bị thương, sau đó là vương võ bị thương, thu dưỡng oa nhi cũng là bởi vì hắn sinh bệnh. Ngày mai có nên đi bói một quẻ không?

Bởi vì là cảm lạnh, trên người cảnh nguyên đắp một cái chăn mỏng, đỗ vĩ minh nhìn đã thấy nóng. Trời nóng thế mà còn đắp chăn, cảnh nguyên có phải đêm qua không có chăn đắp mới cảm lạnh không? Đỗ vĩ minh thầm đoán.

Nhớ trước kia khi phát sốt vào mùa hè, ăn dưa hấu là tốt nhất, nhưng tình huống hiện tại cho hắn ăn dưa hấu hình như hơi khó. Nếu không thì làm chút nước dưa cho cảnh nguyên uống vậy.

Mấy ngày trước đỗ vĩ minh cặm cụi làm một cái máy ép nước, kỳ thật rất đơn giản, chính là tìm một ống trúc thô, ở dưới đáy chọc vài cái lỗ, ở giữa mài sạch sẽ, sau đó đem hoa quả đặt vào trong ống trúc rồi dùng một cái ông trúc nhỏ ấn xuống là được. Đương nhiên không tiện như hiện đại nhưng đã rất không tệ. Lần trước làm nước ép dưa chuột cà rốt rất được đám oa nhỉ hoan nghênh.

Đỗ vĩ minh tìm người mang dưa hấu tới ép nước, dưa hấu bởi vì lượng nước nhiều nên so với các loại hoa quả khác làm dễ hơn, chỉ chốc lát sau đỗ vĩ minh đã ép ra một ly nước dưa.

“cảnh nguyên, cảnh nguyên, tỉnh tỉnh, uống nước.”

Cảnh nguyên đã đỡ hơn nhiều, vừa rồi đã tỉnh lại, có điều hơi đau yết hầu, lười nói chuyện. Hắn thấy đỗ vĩ minh bưng chén tới thì phối hợp há mồm ra. Hương vị nước dưa hấu ngọt ngào dần dần tràn vào trong miệng cảnh nguyên.


“vĩ minh, làm sao vậy?”

“không có, không có gì. Cảnh nguyên, huynh đã đỡ hơn chưa? Có phải còn mệt không? Đợi một lát sẽ có thuốc, uống thuốc rồi hẵng ngủ tiếp.”

“Ừ, ngại quá, lại làm phiền ngươi.”

Đỗ vĩ minh giả bộ tức giận, “với ta còn khách khí như vậy, có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”

Cảnh nguyên lắc đầu, trên mặt tỏ ra không tiện mở miệng, đỗ vĩ minh cảm thấy rất kỳ quái. “làm sao vậy?”

“à, ta muốn xả ra một chút.”

Đỗ vĩ minh lập tức có chút choáng váng, ặc, vậy phải làm sao bây giờ, phòng này cách nhà xí một khoảng, hơn nữa hiện tại cảnh nguyên còn bệnh cũng không thể trúng gió.

“để ta giúp ngươi lấy bô tới nhé?”

Cảnh nguyên gật gật đầu. Cái bô này là chuẩn bị cho oa nhi dùng buổi tối, là vì tiểu hài tử buổi tối đi nhà xí không tiện.

“cảnh nguyên, ngươi dùng đi.“

Cảnh nguyên lộ ra biểu tình khó xử.

“làm sao vậy?”

“ta không có khí lực.”

Đỗ vĩ minh hiểu được, quên đi, mình vẫn nên ra tay giúp một cái. Đỗ vĩ minh giúp cảnh nguyên giải quyết vấn đề này, có điều không khỏi có chút oán thầm. Người này lớn lên cao hơn mình thì thôi đi, sao ngay cả tiểu đệ đệ cũng lớn hơn mình nhiều như vậy, ông trời thật không công bằng.


Cảnh nguyên đỏ mặt, lần đầu tiên được vĩ minh hầu hạ như vậy thật đúng là… thấy vĩ minh vô cùng trấn định, cảnh nguyên cảm thấy mình đúng là thua kém. Bởi vì phát sốt nên mặt vốn đỏ ửng, vĩ minh không phát hiện ra cảm xúc của hắn. Cảnh nguyên còn không biết vì vĩ minh thường xuyên phải chăm nom oa nhi nên hiện tại chỉ coi hắn thành oa nhi mà chăm nom thôi. Nếu cảnh nguyên biết đỗ vĩ minh nghĩ như vậy, chắc sẽ muốn hộc máu.

Đỗ vĩ minh dặn cảnh nguyên nằm nghỉ ngơi rồi ra ngoài giúp hắn đổ bô, thuận tiện rửa cái tay, xem liên thu sắc thuốc thế nào. Khi đỗ vĩ minh không ở trong phòng, lưu cảnh nguyên liên đem tình cảnh lúc trước ghi nhớ vào trong đầu.

“cảnh nguyên, uống thuốc nào.”

Cảnh nguyên nghe theo uống thuốc, thuốc rất đắng. Đỗ vĩ minh cầm hai miếng mứt ngọt cho hắn áp đắng.

Cơn sốt của lưu cảnh nguyên qua trưa thì tốt hơn, uống thêm hai đợt thuốc nữa có lẽ thân mình sẽ không có chuyện gì nữa, vào buổi tối trán chỉ còn hơi nóng. Thấy đỗ vĩ minh bưng bữa tốt vào, lưu cảnh nguyên xụ mặt, không thể nào, lại là cháo hoa?!

“vĩ minh, ta đã tốt lên rồi, có thể ăn cơm không? Ta không muốn ăn cháo nữa. Thứ này ăn nhanh no nhanh đói.”

“cảnh nguyên, buổi tối phải cố ăn một chút, lát nữa còn phải uống thuốc nữa. Chờ mai ngươi khỏe lại ta sẽ nấu cơm cho ngươi ăn.”

“không thể nào, còn uống thuốc nữa ư?”

“đương nhiên, ngươi cò n chưa hoàn toàn hết sốt mà. Đương nhiên là phải uống thuốc.”

“cảnh nguyên ca ca, ngươi sợ uống thuốc ư? Oa nhi so với ngươi lợi hại hơn, oa nhi không sợ uống thuốc.”

Lưu cảnh nguyên nghe thế sao có thể chịu phục, lập tức cầm thìa mà bắt đầu uống cháo, chỉ là uống cháo uống thuốc thôi, có gì phải sợ. Mình cũng không phải lần đầu tiên uống thuốc, nhưng thuốc này đắng ngắt mà. Đỗ vĩ minh thật không ngờ cảnh nguyên cũng có một mặt nghịch ngợm như vậy, đây là lộ bản tính ư?

Đến tối lưu cảnh nguyên muốn tắm rửa, bị vĩ minh rất đương nhiên cự tuyệt. Nhõng nhẽo đòi hỏi mãi vĩ minh mới chịu cho phép hắn lau người. Một ngày này mồ hôi đã sắp chảy thành sông, bản thân có thể ngửi thấy mùi là, nếu không tắm thì đêm nay đừng hòng ngủ nổi.

Thôi, thôi, không thể tắm rửa thì lau người cũng tốt, vẫn hơn là cái gì cũng không được làm.

Vốn đỗ vĩ minh muốn giúp cảnh nguyên lau người, nhưng bị cảnh nguyên cường ngạnh cự tuyệt. Cho xin, hôm nay khi dùng bô bản thân còn suýt không khống chế được, nếu để vĩ minh giúp mình lau người, thì không phải trực tiếp chảy máu mũi luôn sao. Mình vì sao mà sốt, còn không phải vì đêm qua dội nước lạnh hứng gió ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận