Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Đỗ vĩ minh nhận được thư của cảnh nguyên, nói không lâu nữa sẽ rời biên quan,có thể sẽ đến thắm hắn, nhờ hắn giúp quét tước tòa nhà trên trấn một phen.

Cảnh nguyên mua nhà ở trấn trên khi nào, sao mình lại không biết. Chìa khóa ở chỗ chu văn vương võ, đỗ vĩ minh cũng không nghĩ nhiều bảo chu văn dẫn người đi quét tước. Tòa nhà này rất lớn, ít nhất gấp hai cửa hàng của đỗ vĩ minh thêm hậu viện, đỗ vĩ minh không khỏi líu lưỡi, thế này thì phải bao nhiêu bạc.

Này nhiều lắm thiếu bạc. Tòa nhà này đỗ vĩ minh trước kia đi qua luôn không đóng cửa, hóa ra là cảnh nguyên mua vào. Cảnh nguyên nghĩ sao lại đến trấn nhỏ này mua nhà? Quên đi, chờ hắn về rồi hỏi.

Trong nhà chỉ có gia cụ cơ bản, đương nhiên thiếu không ít thứ, ngân phiếu cảnh nguyên lưu lại đỗ vĩ minh đã chuẩn bị tốt, chờ hắn về sẽ trả lại cho hắn. Thấy trong nhà thiếu không ít đồ đạc, đỗ vĩ minh liền đặt mua giúp hắn. Tòa nhà rất lớn, có tiền viện và hậu viện, đỗ vĩ minh đoán cảnh nguyên chắc sẽ muốn ở tiền viện, hậu viện bình thường là để cho người làm ở, phòng ở cũng không tinh xảo như tiền viện. Đỗ vĩ minh làm chủ mua cho cảnh nguyên hai người làm, đương nhiên đều là tin cậy nghe lời, như vậy mình không ở đây cũng có người trông cửa.

Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, tòa nhà cũng thu thập ra khuông ra dạng. Đỗ vĩ minh ban đầu ở trong nhà ở vài ngày, lúc ấy hết thảy đều chưa yên ổn, phải ở lại trông coi, giờ đều ổn định rồi, đỗ vĩ minh cũng phải về cửa hàng nhà mình.

Thấy cảnh nguyên có tòa nhà lớn như vậy, đỗ vĩ minh cảm thấy chịu kích thích. Nhân số trong nhà càng ngày càng nhiều, viện này thoạt nhìn cũng hơi nhỏ. Ôi, sắp sửa trong thôn sẽ xây nhà mới, nào có dư tiền mua thêm, chờ sang năm rồi nói sau.

Khi đến bình phúc trấn đã là chạng vạng, trên đường không thấy ai, lưu cảnh nguyên khó nén tâm tình kích động. Vĩ minh rời đi đã vài tháng, cuối cùng hắn cũng giải quyết xong chuyện ở biên quan. Ngày đêm chạy đi cuối cùng cũng về tới nơi này, không biết vĩ minh có kích động như mình không.

Mặt tiền cửa hàng đã đóng, lưu cảnh nguyên trực tiếp đến hậu viện gõ cửa.

“ai vậy? Cửa hàng đóng rồi, muốn mua mời ngày mai lại đến.”

“ta tìm thiếu gia các ngươi.”

Chu văn vừa nghe là tiếng của vương gia vội ra mở cửa.


“vương gia, vừa rồi nô tài không nghe ra là tiếng của ngài.” Mau chóng giải thích, lưu cảnh nguyên phất tay bỏ qua cho hắn.

“thiếu gia của các ngươi đâu.”

“thiếu gia đang ở trong phòng nghỉ ngơi, mấy ngày nay lo cho tòa nhà của ngài nên mệt.”

Lưu cảnh nguyên không nói thêm gì, trực tiếp đi đến phòng vĩ minh. Nghênh đón hắn là oa nhi vẻ mặt hưng phấn.

“cảnh nguyên ca ca, cảnh nguyên ca ca, ngươi đến khi nào vậy.”

“hừ, nhẹ một chút, ca ca ngươi đang ngủ.”

Oa nhi âm thầm thè lưỡi, ta không phải là nhìn thấy huynh nên vui mừng ư.

“đến đây, để ta xem oa nhi có cao lên không.”

Lưu cảnh nguyên ngồi xuống nhìn kỹ, oa nhi đã cao hơn so với trước khi mình đi không ít, hai người thấp giọng nói chuyện. Lưu cảnh nguyên thấy vĩ minh nằm nghỉ ngơi, phía dưới mắt có hơi thâm, xem ra mấy ngày nay chịu vất vả.

Nhìn chính là ánh chút thanh, thật vất vả hắn. Đứa ngốc này, mình vốn nghĩ đây là tòa nhà về sau hai người sẽ ở, đương nhiên hy vọng hắn sẽ thích, có thể theo hiếu ý hắn mà bố cục. Có điều không ngờ lại làm hắn bị mệt. Đúng là mình lo lắng không chu toàn.


“biểu thiếu gia, đến uống bát canh đậu xanh đi. Tiểu thiếu gia cũng đến uống.” Chu văn bưng hai chén canh đậu xanh đến, vương gia vừa mới đã dặn, về sau cứ gọi hắn là biểu thiếu gia, không thể gọi vương gia vương gia, bằng không sẽ gây thêm phiền toái cho vĩ minh.

Không cần nói, canh đậu xanh ngâm nước giếng mát lạnh đúng là dễ uống, so với đặt ở trong hầm trong cung cảm giác không giống. Chu văn bưng canh đậu xanh lên liền lui xuống, hắn biết vương gia đến nên đã dặn nhân khang làm thêm vài món ăn, bản thân cũng nên đến hỗ trợ. May là nhà mình mở hàng ăn, nguyên liệu có săn, bằng không nửa đêm canh ba thật đúng là không biết đi đâu mua nguyên liệu nấu ăn.

“nhân khang, buổi tối phải trổ hết tài năng, làm thêm vài món, biểu thiếu gia đến đây.” Nhân khang gật gật đầu đồng ý. Đỗ vĩ minh thấy ngủ thật là thoải mái, vốn có chút nóng nực ngủ không yên, về sau hình như có gió mát thổi thới, càng ngủ càng ngon, nếu không phải bụng kêu to chắc còn muốn ngủ một hồi nữa.

Đỗ vĩ minh mở mắt ra phát hiện cảnh nguyên đang ngồi ở bên giường quạt cho hắn, không phải là mình hoa mắt chứ? Đỗ vĩ minh nhắm mắt lại, dụi dụi, lại mở ra nhìn, thật sự là cảnh nguyên.

“cảnh nguyên, ngươi tới khi nào, sao không gọi ta.”

“nhìn ngươi ngủ ngon nên không nỡ gọi. Ta cũng vừa đến không bao lâu, tỉnh rồi thì dậy ăn cơm đi.”

Lưu cảnh nguyên đã dặn chu văn múc nước nướcđặt ở trong phòng, lúc này vừa vặn dùng đến, vắt khăn cho vĩ minh lau mặt.

“lau mặt rồi ra ngoài ăn cơm.”

Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, đỗ vĩ minh còn hơi trì độn, tự nhiên mà nhận khăn lau mặt, chờ lau xong rồi mới phát hiện đây hình như là cảnh nguyên giúp hắn vắt khăn. Ngẩng đầu thấy cảnh nguyên vẻ mặt tự nhiên, đỗ vĩ minh cũng không nói gì.


Vừa rồi khi mình ngủ, có phải cảnh nguyên cũng quạt giúp mình? Đỗ vĩ minh có chút giật mình nhưng không nghĩ nhiều, liền cùng cảnh nguyên cùng ra sân. Trong viện đã thắp đèn, trên bàn đã tràn đầy mỹ thực. Đỗ vĩ minh bảo mọi người cùng ngồi xuống ăn, đám chu văn ban đầu không chịu, sau lại thấy vương gia phất tay mới chịu an vị.

Tay nghề của nhân khang cũng không tệ, có vài món so với đỗ vĩ minh làm càng ngon hơn. Bởi vì là mùa hè, cho nên làm không ít rau trộn, dưa chuột thát lát, rau trộn mộc nhĩ, măng thái sợi, canh cà chua, v.v

Lưu cảnh nguyên không nói nhiều, đồ ăn này phong phú hơn ở biên quan, hương vị cũng ngon, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch một chén mì lạnh. Đỗ vĩ minh vừa gắp rau cho hắn, vừa bảo hắn từ từ ăn. Dần dần mọi người cũng nói nhiều lên, đương nhiên trong đó không thể thiếu công lao của oa nhi.

Đỗ vĩ minh thấy cảnh nguyên ăn hai chén mì lạnh, lại xử lý một bát đây nem rán thì không cho hắn ăn thêm nữa, rượu chè ăn uống quá độ cũng không phải là chuyện tốt. Hắn bảo nhân khangmúc cho cảnh nguyên một chén canh vịt nấu bí, để hắn chậm rãi uống.

“ngày mai cũng có thể ăn, ăn nhiều một lúc không tốt, đợi lát nữa đói thì ăn thêm bữa khuya.”

Lưu cảnh nguyên gật gật đầu.

“ca ca, buổi tối ăn khuya có thể uống ăn bánh trôi rượu không?”

“con mèo tham ăn này, chỉ có biết ăn thôi. Chút nữa làm xong bài tập hôm nay rồi nói sau, bằng không có nấu cũng không cho ngươi ăn.”

Oa nhi cười hì hì lắc đầu, ca ca sao có thể không cho hắn ăn chứ, nói chúng yêu cầu của mình đều sẽ được thỏa mãn.

Một bữa cơm ăn nửa ngày mới xong, bởi vì thời tiết nóng bức nên không lo bị nguội, mọi người vui chơi giải trí rất cao hứng.

“cảnh nguyên, ngươi chút nữa về nhà hay ở đây ngủ?”

Tòa nhà của lưu cảnh nguyên cách cửa hàng của đỗ vĩ minh không xa, đi đường cũng chỉ mất một nén nhang, có điều hiện tại sắc trời đã tối muộn, sang bên kia còn phải ép buộc một phen, không biết hắn có chịu không.


“hôm nay trước hết ở cùng ngươi, chờ ngày mai đi qua. Vĩ minh, ngươi cũng sang ở đi.”

“vậy oa nhi có thể cùng qua không?”

“tòa nhà cách cửa hàng của ngươi gần như vậy, trong hậu viện người càng ngày càng nhiều, đã sắp không đủ chỗ ở. Dù sao một mình ta ở bên kia cũng hiu quạnh, ngay cả người nói chuyện cũng không có.”

Đỗ vĩ minh từ chối một phen cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, trong suy nghĩ của hắn, thời gian cảnh nguyên ở lại chắc sẽ không dài, mình coi như qua bồi hắn. Phòng trong viện cứ giữ lại, chờ cảnh nguyên rời đi liền chuyển về ở. Đỗ vĩ minh nghĩ như vậy không sai, có điều về sau cơ hồ không có cơ hội thực hiện, việc này để nói sau.

Bữa khuya ban đêm rốt cuộc như tâm nguyện của oa nhi ăn bánh trôi rượu. Món ngọt này sau khi đưa ra rất được các cô nương trấn trên thích, có điều khuê nữ đợi gả bình thường là không thể ra khỏi cửa mua nên có không ít thiên kim tiểu thư cho hạ nhân nhà mình mua về làm điểm tâm ăn buổi chiều. Bánh trôi rượu coi như một món điểm tâm chiêu bài của cửa hàng.

Lưu cảnh nguyên tối nay cuối cùng như nguyện cùng vĩ minh ngủ ở trên một cái giường. Đỗ vĩ minh vốn định ngủ cùng oa nhi một giường, để cảnh nguyên một mình một giường. Có điều không ngờ khi bọn họ muốn ngủ oa nhi đã chiếm lấy giường chính vù vù ngủ.

Sợ làm tỉnh oa nhi, đỗ vĩ minh liền nhận đề nghị của cảnh nguyên hai người ngủ ở trên một cái giường. Hai năm nay, vóc dáng hai người đều dài hơn không ít, đặc biệt là lưu cảnh nguyên cao hơn đỗ vĩ minh một cái đầu, làm cho đỗ vĩ minh bực mình không thôi.

Cái giường này cũng không lớn, hai người nằm ở giữa chỉ có khoảng cách nửa thước, nếu không cẩn thận lật người sẽ đụng tới đối phương. Đỗ vĩ minh không nghĩ nhiều, trước kia khi học đại học, ở trong ký túc xá nều nhiều người thì cũng có bạn học ngủ chung, hơn nữa cũng không phải chưa từng cùng cảnh nguyên ngủ, sợ cái gì.

Hai người nằm nói chuyện một lát, đỗ vĩ minh liền cản không được triệu hồi của thần ngủ.

“vĩ minh, vĩ minh”, không có đáp lại, lưu cảnh nguyên lật người đối mặt với vĩ minh. Tham lam nhìn khuôn mặt ngủ say sưa ngọt ngào của đỗ vĩ minh, cảm thấy thời khắc này thật viên mãn. Khi Ở biên quan đau khổ chiến đầu, mình chính là dựa vào tưởng niệm vời hoàng huynh và mong muốn không muốn xa rời vĩ minh mới nhịn xuống được, hiện tại cuối cùng cũng khổ tẫn cam lai.

Nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt đỗ vĩ minh, khi nào thì mới chân chính có được hắn? Quên đi, mọi chuyện phải từ từ, không nên dọa hắn chạy mất.

Bởi vì là mùa hè, quần áo vải dệt mặc trên người vốn mỏng, lưu cảnh nguyên nhìn đỗ vĩ minh phát hiện chính mình lâm vào quẫn cảnh, không biết là vì thời gian dài không giải quyết hay là nhìn thấy vĩ minh mà kích động, tiểu huynh đệ đã ngẩng đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận