Trần Kình bận rộn trong thư phòng đến hơn mười một giờ, lên giường mơ màng được một lúc thì bị tiếng hét của Lâm Uyển đánh thức. Hắn vội lay cô, gọi to: “Uyển Uyển, em tỉnh lại đi.”
Lâm Uyển bị cơn ác mộng cuốn lấy, mở mắt rồi vẫn giữ vẻ sợ hãi lẩm bẩm một mình: “Hai, chỉ có hai...”
Trần Kình ôm cô, không rõ lý do liền hỏi: “Hai cái gì? Em mơ thấy gì thế?”
Lâm Uyển lắc đầu, khóc hu hu trong lòng hắn, nói mơ hồ không rõ: “Nó chỉ có hai ngón tay, là dị dạng... Tôi không nên sinh ra nó, tôi sai rồi...”
Trần Kình nghe thấy trong lòng kinh hãi, dường như đã hiểu ra chuyện gì, nhưng lại không suy ra được chút manh mối. Lâm Uyển giọng nghẹn ngào vẫn đang tiếp tục: “Nhưng nó vẫn chết, làm thế nào đây…”
Trần Kình chẳng kịp nghĩ quá nhiều, vỗ lưng cô trầm giọng nói: “Nó chưa chết.”
Lâm Uyển nghe vậy ngẩng đầu, nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ mà có thể nhìn thấy gương mặt có đẫm nước mắt, đôi mắt to long lanh như hai con suối. Trần Kình đưa tay lau nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói: “Nó lên thiên đưòng rồi.”
Lâm Uyển nửa tin nửa ngờ, nước mắt vẫn long lanh trào ra từ khóe mắt. Trần Kình tiếp tục dùng ngón tay nhẹ nhàng lau, dịu dàng nói: “Nơi đó là một nơi tốt đẹp, nó ở đó sẽ rất hạnh phúc, Uyển Uyển, hãy tin tôi.”
Lâm Uyển tựa đầu vào ngực hắn, cơ thể vẫn run rẩy, mới một lát mà nước mắt đã thấm ướt áo ngủ. Trần Kình còn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng hắn đã tắc nghẹn, không phát ra nổi chút âm thanh. Hắn đành cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu Lâm Uyển, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Không biết đã bao lâu trôi qua, người trong lòng cuối cùng không khóc nữa, hơi thở hỗn loạn cũng trở nên đều đặn. Trần Kình lúc này mới mở mắt, đặt ngay ngắn lại Lâm Uyển đang ngủ, đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó xuống giường. Hắn đến thư phòng, bật đèn, lấy ra một bao thuốc từ trong ngăn kéo, vội vàng bật lửa châm thuốc, ra sức hít một hơi. Nhãn hiệu thuốc lá bình thường đã hút quen mà lại bị sặc, hắn cố nhịn khẽ ho khan vài tiếng, rồi tiếp tục hút, cho đến khi hút xong một điếu hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, sự náo loạn trong lòng cũng từ từ lắng xuống.
Hai từ “dị hình” ban nãy của Lâm Uyển khiến hắn như trúng sét đánh, trong lúc dỗ cô ngủ hắn đã hiểu rõ, đa số người Trung Quốc đều tin vào nhân quả bảo ứng, càng thích nguyền rủa người khác. Dân gian có một câu chửi rủa nổi tiếng “Sinh con không miệng”, hắn xưa nay không tin vào tà môn dị giáo, cho dù thật sự có báo ứng hắn cũng không sợ, làm người thì khó tránh khỏi cái chết, giày vò đủ, chết rồi cũng bằng hòa. Nhưng có người tin, ví dụ như Lâm Uyển, hắn không biết nguyên nhân này chiếm mấy phần lúc cô quyết định phá thai. Có điều hắn rất khó chịu, trong lòng cô hắn chính là kẻ táng tận lương tâm, ngay cả một đứa con khỏe mạnh cũng không xứng đáng có được.
“Đứa con” ư? Nghĩ đến từ này lần nữa, Trần Kình không khỏi than thở. Trong cuộc sống, hắn sắm rất nhiều vai, con trai, anh trai, anh em, cấp trên, nhưng chưa từng nghĩ đến vai người cha. Hắn không biết liệu có phải vì “thứ mất đi là thứ tốt nhất” hay không, nhưng hiện tại hắn thật sự nhớ đứa con đó. Không hiểu tại sao hắn luôn cảm thấy đó là con trai, hơn nữa lớn lên sẽ rất giống hắn, hắn nghĩ, nếu nó có thể được sinh ra khỏe mạnh, nhất định hắn sẽ cưng chiều hết mực...
Trần Kình không dám nghĩ tiếp, bởi tưởng tượng mới là thứ đau khổ nhất, bạn có thể tưởng tượng thành địa ngục, cũng có thể tưởng tượng thành thiên đường. Hắn châm thêm điếu thuốc, rồi nhắm mắt tập trung tinh thần hút, hà hơi, lại hút, lại hà hơi, dường như bản thân đang làm việc quan trọng nhất trên thế gian vậy.
Song, suy cho cùng, trên thế gian này còn có rất nhiều việc quan trọng hơn hút thuốc. Lúc hút đến điếu thứ ba, Trần Kình lại nhớ ra một việc, hắn dập tắt thuốc, đứng dậy trở về phòng ngủ, tìm thấy túi của Lâm Uyển trong tủ. Ngoảnh đầu liếc nhìn, trông cô ngủ khá ngon giấc, hắn nhẹ nhàng kéo khóa ra, tìm kiếm từng chút bên trong, lấy ra một lọ thuốc.
Quay lại thư phòng lần nữa, Trần Kình chỉnh đèn bàn sáng lên, cẩn thận quan sát nhãn hiệu bên trên, tên thuốc là Sulpiride, từng hàng chữ nhỏ nêu rõ các tác dụng của thuốc. Hắn càng xem càng kính hãi, cuối cùng nắm chặt lọ thuốc, chặt đến mức dường như muốn bóp nát nó.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó bật máy tính, thời gian khởi động ngắn ngủi hôm nay bỗng trở nên dài đằng đẵng. Đợi chương trình chạy xong, hắn nhập ba chữ vào khung tìm kiếm, sau đó mở thông tin đầu tiên. Hắn lướt qua những dòng chữ mang tính khái niệm kia, kéo thẳng đến mục triệu chứng.
“Rối loạn giấc ngủ... Bệnh nhân nữ sẽ xuất hiện rối loạn kinh nguyệt... Ăn không ngon, trọng lượng cơ thể giảm rõ rệt... Giảm bớt ham muốn tình dục... Bệnh nhân nghiêm trọng sẽ xuất hiện ảo tưởng và hành vi tự sát.”
Xem đến cuối tin, Trần Kình bỗng lỏng tay, lọ thuốc đã bị bóp biến dạng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang rải rác khiến hắn giật mình. Hắn vô thức nhìn về phía cửa, sau đó mới phát hiện mình chẳng hề hít khí vào. Hắn thở hắt ra, rồi chán nản dựa vào lưng ghế.
Hắn muốn cười khẩy, nhưng miệng lại cười khổ, xưa nay hắn khoe khoang mình thông minh, kết quả lại là kẻ đần độn nhất trên thế giới. Lâm Uyển không bình thường, càng ngày càng không bình thường, hắn biết, nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến việc này. Hắn tưởng cô lập dị, tưởng cô yếu đuối, tưởng cô do quá nhung nhớ người tình cũ mà nghĩ không thông. Hắn thậm chí vì điều đó mà canh cánh trong lòng, lúc nào cũng nghĩ xem nên làm sao để khoét bỏ hình bóng ấy trong trái tim cô. Hắn nghĩ đủ mọi thứ, nhưng lại chưa từng nghĩ cô mắc phải bệnh trầm cảm.
Hắn tưởng bệnh trầm cảm chỉ người vô vị thương xuân tiếc thu mới mắc phải, hắn tưởng ai cũng dũng mãnh, bách độc bất xâm giống mình, nói cho cùng, vẫn là hắn chưa hiểu hết Lâm Uyển mà thôi. Chưa hiểu, là bởi chưa đặt mình vào hoàn cảnh người khác để nghĩ, bây giờ hắn đổi vị trí để suy xét, nghĩ mình thành cô, đem tất cả những chuyện mà cô gặp phải trong suốt chưa đầy hai năm nay lắp vào đầu mình... Sau đó, hắn cảm thấy hắn muốn tự sát, cô nàng Lâm Uyển ngốc nghếch này sao chỉ làm một lần chứ, có phải ngày ngày tự sát, đêm đêm tự sát, kiểu gì cũng sẽ có một lần thành công.
Suy cho cùng, vẫn là cô quá lương thiện, cô không thể và cũng không thèm làm những việc đi ngược với đạo đức đó, cô chỉ biết ngốc nghếch dùng cách thức tổn thương chính mình để trả thù hắn. Cô và hắn đúng là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cô bị những quy định cứng nhắc ràng buộc, còn hắn coi thường những giới luật ấy, luôn tìm trăm phương ngàn kế lợi dụng sơ hở. Cô gặp phải hắn đúng là điều bất hạnh vô cùng, xui xẻo đến tám kiếp người.
Hắn lại tiếp tục nghĩ, nghĩ về những chuyện của Lâm Uyển trước khi gặp hắn, biến những con chữ mà hắn có được khi điều tra cô thành hình ảnh sống động. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, hắn lại cười giễu thành tiếng, hắn chỉ vì một cảnh ngộ gặp phải thuở nhỏ mà căm ghét thế tục, luôn cảm thấy cả thế gian đều có lỗi với mình. Nhưng so với hắn, Lâm Uyển mới là người mà cả thế gian đều có lỗi. Cô đã chịu đựng nhiều bất công như vậy, nhưng hắn lại còn thêm sương lên tuyết, đổ dầu vào lửa. Nghĩ đến đây, hắn phát hiện hai cụm từ này rất quen tai, lập tức nhớ tới lời Phương Chính từng nói, tên đó còn bảo rằng “Cậu sẽ hủy hoại cả đời cô ấy”. Hắn ôm đầu cười khổ thành tiếng, hắn thật sự đã hủy hoại Lâm Uyển rồi.
Một tiếng “lách tách” khẽ vang, Trần Kình cúi đầu nhìn, thì ra là nước mắt của mình rơi xuống đầu gối. Hắn liền nhớ lại lời Lâm Uyển từng hỏi “Nếu tôi chết rồi, anh có rơi nước mắt vì tôi không?”
Khi nghe xong câu nói ấy, hắn thấy rất khó chịu. Bây giờ nghĩ lại, mặc dù cô chưa chết, nhưng đã suýt chết, chỉ kém việc chết đôi chút mà thôi. Trong nháy mắt, đầu óc hắn bị nhồi nhét hai giọng nói, “Cậu sẽ hủy hoại cả đời cô ấy”, “Nếu tôi chết rồi...” Hai câu này cứ tuần hoàn vô tận, giống như hai sợi gai mềm dẻo vặn thành một sợi dây thừng ghì chặt yết hầu hắn, khiến hắn không thể hít thở. Hắn trong cơn hoảng loạn, cầm bao thuốc, lấy ra một điếu, sau đó run run châm lửa, nicotine không còn là nicotine, mà là dường như đã trở thành dưỡng khí của hắn.
Trần Kình hút liền vài hơi thuốc rồi mất tinh thần tựa vào ghế, nhắm mắt lại, bên tai vang vọng một câu cha hắn từng nói. Ông bảo rằng, một người nếu có thể sống hồ đồ thì cả đời hạnh phúc, nếu có thể sống sáng suốt thì cả đời cũng có thể hạnh phúc, nhưng nếu hồ đồ nữa đời rồi chợt sáng suốt, hoặc là sáng suốt nửa đời rồi chợt muốn giả hồ đồ, đây đều là sự bất hạnh cực độ.
Trần Kình ngửa đầu nghĩ, đây là báo ứng à? Hắn sai rồi, trên thế giới này quả nhiên có báo ứng, ai nói ông trời không có mắt. Hắn rất thông minh, hơn nữa thủ đoạn nham hiểm, hắn không phải không bị báo ứng, mà là được nuông chiều, dung túng, đợi đến khi tội ác tích đủ, một đòn mất mạng. Mẹ kiếp, lại còn thực hiện trò xử tội liên đới, kéo cả người phụ nữ của hắn và con hắn xuống địa ngục.
Hay, quá là hay.
Một mùi khét trôi nổi trong không khí, lúc này Trần Kình mới trở lại bình thường, lập tức cảm thấy ngón tay đau rát như thiêu như đốt, tay hắn bỗng run lên, một đoạn tàn thuốc và đầu thuốc lá rơi từ đầu ngón tay xuống. Hắn giơ tay lên xem, chỗ mép trong ngón trỏ và ngón giữa tay phải, cũng chính là chỗ kẹp thuốc đã bị bóng thành hai vệt màu trắng, cảm giác nhoi nhói đến giật mình không ngừng truyền tới đại não, nhưng hắn chỉ liếc nhìn chứ không để ý nữa. Rất đau, nhưng hắn nghĩ, thứ này đem so với nỗi đau khổ của Lâm Uyển khi dùng thuốc phá thai quả là chẳng đáng nhắc đến.
Mãi tới khi bên ngoài hừng sáng Trần Kình mới đứng dậy khỏi ghế, ngồi suốt mấy tiếng nên cơ thể hơi tê cứng, hắn nghiêng đầu căng duỗi tứ chi một lát, sau đó quay về phòng ngủ. Lâm Uyển vẫn chưa tỉnh, hắn nhẹ nhàng ngồi bên giường quan sát cô, trong đầu hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó cô cũng rất nhợt nhạt, nhưng còn khá hơn bây giờ rất nhiều, bây giờ là màu trắng yếu ớt, màu trắng tiều tụy. Tất cả những điều này đều do hắn hại cả, còn hắn lại chỉ quan tâm đến việc hưởng lạc của bản thân, quăng tất cả những cảm nhận của cô, nguyện vọng của cô lên chín tầng mây...
Hắn không kìm nổi lòng, vươn tay chạm vào mặt Lâm Uyển, nhưng lúc cách da cô một centimet, hắn chợt ngừng lại, bây giờ không phải lúc thương cảm, hắn còn việc quan trọng hơn để làm.
Nửa tiếng sau, Trần Kình xuất hiện trước cửa nhà Lâm Uyển, tay cầm chìa khóa lục tìm từ trong túi cô. Sau đó hắn nghĩ đi nghĩ lại, sở dĩ hắn không hề phát hiện ra bệnh trầm cảm ở Lâm Uyển, một mặt là do hắn vô tâm, mặt khác là do Lâm Uyển đang cố sức che giấu, mặc dù cô ở lại chỗ của hắn, nhưng dấu vết của sinh hoạt thường ngày lưu lại vô cùng ít ỏi. Hắn biết ban ngày cô đều ở đây, tuy không hài lòng lắm, nhưng hắn cũng không thể gò ép cô. Hắn biết lòng tham cũng cần có mức độ, nếu không sẽ dồn ép cô phát điên, nhưng hắn không ngờ rằng, chính mình lại bị cô dồn ép đến phát điên lên trước.
Trần Kình mở cửa tiến vào, đi thẳng tới phòng ngủ. Hắn lục lọi từ tủ đầu giường, ngăn kéo, tủ quần áo gì đó, tất thảy đều không bỏ sót. Hắn cũng chẳng quan tâm xem mình có vi phạm pháp luật hay làm trái đạo đức hay không, những thứ đó trước kia chưa từng trói buộc được hắn, bây giờ càng không thể, nói trắng ra, hành vi cưỡng đoạt này của hắn so với trộm cắp còn tồi tệ hơn gấp bội.
Chỉ một lần tìm kiếm như vậy mà hắn đã có chút thu hoạch “bất ngờ”, đó là thứ mà hắn từng cố sức né tránh. Ví dụ như chiếc hộp nhỏ trong tay, dưới sự thúc giục của lòng hiếu kì, hắn đã mở nó ra, và rồi cặp nhẫn tình nhân kia như kim châm đâm xuyên đôi mắt khiến hắn đau đớn, đâm xuyên cả trái tim hắn...
Trần Kình nhìn chằm chằm một lúc, tự cười nhạo bản thân, xem ra vì hành vi xâm phạm chỗ ở công dân bất hợp pháp này mà hắn thật sự đã bị trừng phạt. Hắn cẩn thận đặt chiếc hộp trở lại, mệt mỏi ngồi lên giường, vươn tay vuốt ve ga trải màu hồng bằng vải bông in hoa văn tròn, lại nhìn giấy dán tường màu hồng nhạt, hắn liền thở dài. Đây chính là thể giới của Lâm Uyển, thì ra nó lại khác biệt với thế giới của hắn đến vậy.
Hắn chán nản ngồi một lát, rồi lấy lại tinh thần đứng dậy, còn phải tìm tiếp nữa. Hắn đến không phải để tham quan, cũng không phải đề điều tra đời sống riêng tư của cô, mà là để tìm manh mối bệnh tình của cô. Trước kia có việc gì cần điều tra hắn đều trực tiếp sai bảo cấp dưới hoặc bỏ tiền thuê người, vì thời gian của hắn vô cùng quý báu, không thể lãng phí vào mấy việc nhỏ nhặt vô giá trị. Bây giờ hắn chỉ muốn tự mình làm, thứ mà hắn để vuột mất, hắn phải tự tay tìm lại từng chút một, thứ mà hắn đã hủy hoại, hắn cũng sẽ bù đắp từng chút một.
Chỉ có điều, trong lúc tìm kiếm, hắn vẫn không thể cầm lòng tìm hiểu về cuộc sống của Lâm Uyển. Ví dụ như khi nhìn thấy một dãy CD và DVD trên giá sách, hắn không nhịn nổi đành xem thử cô thích những gì. Ồ, thì ra cô cũng thích Hứa Ngụy, còn sưu tầm cả phim “Trùng Khánh Sâm Lâm” và “Lam Môi Chi Dạ”, thì ra cô cũng thích đạo diễn Vương Gia Vệ. Sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc CD dùng giấy bọc một cách tùy ý, hắn rút nó ra, chỉ thấy một dòng chữ tiếng anh được viết ngẫu nhiên: Gloomy Sunday.
Trần Kình không kìm được, hơi thở như bỗng ngừng lại, bài hát này đã bị xem như “ca khúc tự sát”, cũng đã bị cấm lưu hành tại một số quốc gia. Lúc hắn học đại học, do tò mò mà hắn đã nghe một lần với lũ bạn cùng phòng, không có chút cảm giác, thế là hắn trêu đùa nói rằng: “Có lẽ vì chúng ta dương khí quá thịnh, quỷ thần không dám tới gần.” Bây giờ nhìn chiếc CD đầy vẻ kì dị này trong tay, hắn chợt thấy có sự áp lực và căng thẳng không thể nói thành lời. Lâm Uyển tại sao muốn nghe thứ này? Rốt cuộc cô đã nghe bao lâu? Hành động tự sát của cô có phải liên quan đến nó? Sau đó hắn bỗng nhớ ra một manh mối, lấy di động chuyển xem ngày tháng, quả nhiên, hôm tang lễ của Vương Tiêu chính vào ngày chủ nhật.
Trần Kình đứng trước giá sách đờ đẫn một lúc lâu rồi mới nghĩ ra mục đích lần này của mình, bệnh của Lâm Uyển đã đến mức nghiêm trọng không thể kéo dài thêm, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Hắn hệt như phát điên, lục tung lên một hồi, biến căn nhà được Lâm Uyển thu dọn ngăn nắp thành một mớ hỗn loạn, cuối cùng hắn cũng không biết mình đang tìm manh mối hay đang phát tiết một cách đơn thuần. Đúng lúc hắn cảm thấy không thể xoay sở, định gọi điện thoại tìm người điều tra thì một tấm danh thiếp rơi xuống từ trong một quyển tạp chí.
Hắn vốn chẳng để ý, nhưng ánh mắt lướt qua mấy chữ mấu chốt trên đó, ngay lập tức, hắn hệt như thấy bảo bối, liền ngồi xuống, hết sức cẩn thận nhặt nó lên. Sau đó cũng không quan tâm căn phòng này đã bị mình biến thành một đống hỗn loạn, hắn đẩy cửa xông ra ngoài.
Ngoại truyện Trần Kình 1
Trần Kình học đại học ở vùng khác, khi ấy tuổi trẻ nông nổi, chán ngán tất cả những thứ quen thuộc, muốn đổi môi trường để bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Mấy anh em hẹn nhau đi Mỹ đi Anh, hắn thì sao, có lẽ do thời niên thiếu chịu ảnh hưởng từ sự giáo dục chủ nghĩa ái quốc của ông ngoại nên hắn không có thiện cảm với các cường quốc. Vì vậy lúc điền nguyện vọng thi đại học, hắn liền múa bút viết một trường đại học nổi tiếng nằm trong một thành phố xa xôi thuộc lãnh thổ tổ quốc.
Thông báo nhập học vừa đến tay, mẹ hắn trông thấy, hai mắt liền đỏ ngầu, cái thằng này, nơi đó lạnh biết bao nhiêu, đến lúc con đóng băng lại thì biết làm sao?
Ông ngoại trợn mắt vểnh râu, thằng nhãi con, thà mày biến đến nơi nào xa một chút, đi thẳng sang Mát-xcơ-va còn hơn.
Trần Túy thì cười ha ha nói, “Anh, anh đừng dẫn về cho em một bà chị dâu người Hà Lan vai u thịt bắp là được, em lo không có cách nào giao tiếp với chị ấy.”
Cả nhà chỉ có cha hắn gật đầu khen ngợi, tốt, cũng nên đi để rèn luyện.
Sau khi Trần Kình tới trường đại học, quả là một khoảng thời gian yên bình.
Ở đây chẳng ai biết hắn là con trai của người nào đó, cháu ngoại của người nào đó, càng chẳng có ai đặc biệt quan tâm đến hắn, ngay cả cô chia cơm ở nhà ăn cũng sẽ không vì trông hắn đẹp trai mà lấy cho hắn thêm một muôi thức ăn. Nhưng hắn lại thấy tự do vui vẻ, như một chú ngựa non chạy ra khỏi chuồng, tham lam hít thở không khí của tự do. Ban ngày hắn cưỡi chiếc xe đạp mua về từ chợ đồ cũ, đi qua đi lại giữa lớp học, kí túc và nhà ăn; buổi tối chơi điện tử một lúc trước khi đi ngủ, hoặc đánh mấy ván bài với bạn cùng phòng hoặc là làm vài ván cờ tướng với mấy ông anh giường trên.
Bốn chiếc giường tầng lớn bằng sắt trong kí túc, tám anh em sống cùng nhau đến từ khắp nơi trên đất nước, trong đó có một nửa đều từ nông thôn lên, còn có một sinh viên rất nghèo. Họ hoàn toàn không giống với những người hắn từng tiếp xúc trước kia, họ thật thà chất phác, thẳng thắn đáng yêu. Trong không gian bé bằng lòng bàn tay, vang vọng các giọng địa phương, mùi thối chân phảng phất, đến xoay người cũng có thể đụng phải người khác. Lúc mới đầu, Trần Kình không quen chút nào, nhưng khả năng thích ứng của đàn ông trời sinh mạnh mẽ, nên chưa đến một tháng hắn đã quen với cuộc sống bầy đàn hỗn loạn chật chội này.
Cuối tuần, hắn tới sân vận động chơi bóng, thỉnh thoảng giết thời gian trong thư viện, hoặc là ra ngoài đi dạo. Thành phố lạ lẫm này đối với hắn mà nói lại vô cùng có sức hấp dẫn.
Tuy nhiên, mười tám, mười chín là độ tuổi nóng vội, có thứ gọi là hormone luôn làm loạn trong cơ thể.
Đại học H là một ngôi trường lấy khoa học kĩ thuật làm trọng tâm đào tạo, tỉ lệ nam nữ hơi mất thăng bằng, trong học viện công nghệ thông tin mà Trần Kình đang theo học, nữ sinh lại càng là bảo vật quý hiếm, cho dù là cấp bậc tầm thường cũng được những nam sinh chưa từng thấy thế giới bên ngoài kia tâng bốc thành công chúa.
Trần Kình là người từng chứng kiến thế giới bên ngoài, thanh thuần ngọc nữ, cô nàng khêu gợi gì đó đều chưa từng làm hắn động lòng, huống hồ là mấy con bé như màn hình phẳng chẳng rõ trước sau này. Nhưng hắn chơi bóng mấy tháng, đi khắp di tích văn hóa, non sông gấm vóc của thành phố H, thậm chí cả của thành phố lân cận, phát hiện năng lượng trong cơ thể vẫn dư thừa quá nhiều, vậy là hắn bèn nghĩ cách.
Thật ra cũng khó trách, con trai mới lớn từng trải nghiệm kiểu như hắn, kích thích có thừa không thể bình tĩnh, nội tâm lại không thanh tịnh. May mà tỉ lệ nam nữ của trường đại học H dù có mất cân bằng thêm nữa thì vẫn có nữ sinh, cũng chẳng phải Thiếu Lâm Tự, mà kể cả là Thiếu Lâm Tự vẫn có thể xuống núi ăn một bữa thịnh soạn, nếu không sao biết được “đàn bà là sư tử” chứ. Thêm nữa, cho dù là trường ta không có, vẫn còn có trường bên cơ mà, phụ nữ ư, chỉ sợ ta không muốn, chỉ cần muốn thì chẳng lo không có.
Thượng đế nói “Ta muốn ánh sáng”, ánh sáng liền xuất hiện, Trần Kình nghĩ, ta muốn phụ nữ, phụ nữ liền xuất hiện... Nói chính xác là nữ sinh xuất hiện.
Cô gái này là hoa khôi khoa lịch sử, tên Hà Lâm, mỹ nữ kiểu cổ điển, mái tóc thẳng dài có thể đi quay quảng cáo Pantene, mặt trái xoan, đôi mắt to, nụ cười đẹp như trăng lưỡi liềm, miệng nhỏ hoa anh đào, trên má còn có hai lúm đồng tiền.
Nói về chuyện quen biết của Trần Kình với Hà đại mỹ nữ thì cũng có thể miễn cưỡng đánh hơi được mùi lãng mạn.
Lần đầu tiên, vào một ngày nào đó của đợt huấn luyện quân sự, có cô nàng mơ mơ màng màng dậy muộn, không tìm được lớp, liền tùy tiện chen vào lớp Trần Kình chạy bộ cùng. Khi đó Trần Kình làm lớp trưởng, lúc điểm danh đã lôi cô nàng ra, hại cô nàng bị sĩ quan mắng, bị sinh viên trong cả sân vận động cười.
Lần thứ hai, vào buổi dạ hội đón sinh viên mới mấy ngày sau đó, một đám con trai thô lỗ trong kí túc của Trần Kình rảnh rỗi sinh nông nổi, bèn chạy sang khoa lịch sử xem dạ hội. Trần Kình cũng bị xúi giục đi xem, suốt ngày ở cùng một đám đực rựa, đi rửa mắt cũng tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...