Cuộc gặp gỡ chí mạng

 
Chương 2: Xuyên tim
Trần Kình xông ra khỏi nhà, đến khi cửa thang máy đóng lại hắn mới ý thức được một vấn đề, tại sao hắn phải ra ngoài? Ngước mắt nhìn gã đàn ông ủ rũ trong gương, hắn giật mình, giơ tay vuốt mặt, trong lòng buồn bực, mình mà lại bị một người phụ nữ đánh gục. Hắn mệt mỏi dựa lên tường thang máy, cảm giác đau trên sống lưng truyền đến đại não lần nữa, cơn đau chết tiệt! Không lâu sau, cửa thang máy bật mở, thì ra ban nãy hắn theo thói quen ấn xuống tầng hầm, hắn nghĩ cũng đúng hắn phải ra ngoài hít thở. Nhưng vừa móc túi quần, còn nhẵn thín hơn cả cái đầu trọc khốn kiếp, chẳng có chìa khóa xe, điện thoại hay ví tiền. Mặc dù nếu đã muốn ra ngoài sẽ luôn có cách, nhưng hắn đứng nguyên đó một lúc rồi quay trở lại thang máy.
Đứng trước cửa nhà, Trần Kình nghĩ, chỉ quay lại lấy đồ rồi quay người đi ngay, nhưng sau khi hắn ấn mật mã vào nhà, còn chưa kịp tìm đồ đã nghe thấy tiếng khóc nức nở yếu ớt phát ra từ phòng vệ sinh. Hắn lập tức xông vào, nhìn thấy Lâm Uyển ngồi trên mặt đất. Cô nghe thấy giọng hắn, chầm chậm ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, còn có chút bối rối, giọt nước mắt vương trên khóe mi. Nhìn thấy cô trong bộ dạng này khiến hắn cảm giác trái tim mình như bị ai đó ra sức đập một nhát thật mạnh.
Lúc hắn bước qua, liếc mắt thoáng thấy màu đỏ tươi trong bồn cầu, trong lòng lo sợ, không dám nhìn tiếp. Sau đó trông xuống cô, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Uyển Uyển, đây là sự trả thù của cô sao? Hại người hại mình…” Hắn chợt nhớ tới hình ảnh Trần Túy từng nhắc, “đánh bom liều chết”, đúng là hình ảnh liên tưởng chết tiệt. Hắn vươn tay đỡ cô, cô trốn ra sau, hắn cương quyết bế cô lên đi ra ngoài.
Lâm Uyển vùng vẫy trong lòng hắn: “Thả tôi ra, anh định làm gì?”
“Đi bệnh viện.”
“Không đi.”
Trần Kình sầm mặt chửi: “Khốn kiếp! Đã ra nông nỗi này còn không đi, mẹ kiếp, cô muốn chết như vậy?”
“Đó là hiện tượng bình thường.” Lâm Uyển yếu ớt giải thích.
Trần Kình vừa nghe thấy, tức đến suýt thì vứt cô xuống đất, hét đến rách họng: “Bình thường cái đếch gì? Có phải chảy cạn máu rồi cũng bình thường? Lâm Uyển có phải đầu óc cô hỏng nặng rồi? Tôi nói cho cô biết, cô muốn chết cũng phải đợi tôi gật đầu, mẹ kiếp, cô còn nợ tôi một đứa con đấy…” Hắn vừa bế cô vừa chửi mắng đi ra cửa, bỗng nhớ ra gì đó, quay người trở vào, lấy chìa khóa xe và một chiếc thẻ ngân hàng trong ngăn kéo nhét vào túi.
Trên đường tới bệnh viện, Trần Kình phóng xe rất nhanh, Lâm Uyển ngồi cạnh nhìn xe cộ vun vút lướt qua ngoài cửa sổ, mấy lần định mở miệng đều bị hắn gầm lên chặn lại: “Mẹ kiếp! Cô im mồm, bây giờ tôi không muốn nghe cô nói.”
Lâm Uyển mệt mỏi nhắm mắt lại, nghĩ thầm, với tốc độ này chưa kịp đến bệnh viện thì họ đã phải đi gặp Diêm Vương rồi. Nhưng nghĩ lại, chết thì chết, sống mệt mỏi đau khổ thế này thật chẳng có ý nghĩa gì.
Rất nhanh đã tới bệnh viện, Trần Kình bế Lâm Uyển hùng hổ xông vào, cô vùng vẫy muốn xuống đất tự mình đi lại bị hắn gào cho một trận. Một y tá chào đón hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
“Xuất huyết nhiều.” Trần Kình thở dốc trả lời.
Lâm Uyển vội giải thích: “Tôi vừa mới phá thai bằng thuốc.”

Y tá đưa họ đi khám bác sĩ, bác sĩ hỏi han kĩ càng rồi kê đơn siêu âm, bảo phải xác nhận xem bào thai đã được thải ra hết hay chưa, còn nói nếu như chưa đào thải hoàn toàn sẽ phải làm phẫu thuật nạo thai. Trần Kình phản ứng lại, hỏi: “Vậy chẳng phải sẽ chịu tội hai lần ư?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ trả lời, không lấy làm lạ: “Dùng thuốc phá thai chính là như vậy, gây tổn hại ít với cơ thể nhưng một khi không thành công, trái lại còn phải chịu nhiều hơn. Hơn nữa quá trình uống thuốc rất đau khổ, cho nên rất nhiều người chọn cách phá thai không đau đớn.”
Trần Kình nghe xong chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, bức bối như bị ai đó ghìm chặt yết hầu. Nhìn theo bóng dáng gầy yếu của Lâm Uyển lúc rời đi với y tá, hắn càng xót xa trong lòng. Bác sĩ đứng một bên nói: “Nếu thật sự xót xa cho bạn gái thì bình thường nên chú ý một chút, cơ thể phụ nữ chẳng chịu nổi mấy lần giày vò như thế này.”
Trần Kình nghe rồi chỉ muốn cười khẩy, cười nhạo bản thân, xưa nay hắn luôn tự tin, lần này không cho Lâm Uyển uống thuốc cũng là do hắn tin tưởng khả năng kìm chế của bản thân mình. Nhưng sự thực chứng minh, tự tin quá mức chính là ngu dại, mà sự ngu dại của hắn lại phải để người khác gánh hậu quả, thế giới này thật không công bằng.
Rất nhanh đã có kết quả siêu âm, bác sĩ quan sát ảnh nói: “Bào thai không còn, hủy thai rất thành công, cô về nghỉ ngơi dưỡng sức, một tuần sau đến kiểm tra lại.”
Lâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhưng Trần Kình khi nghe thấy hai chữ “thành công”, trái tim lại đau đớn như bị cứa một nhát. “Thành công”, từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy từ này thật mỉa mai. Hắn không nhịn nổi, hỏi Lâm Uyển một câu: “Bào thai đã thải ra từ khi nào?”
Lâm Uyển sững người, khẽ đáp: “Chắc là từ sáng nay.”
Trần Kình lại bị cứa thêm một nhát dao nữa, đau đến mức hắn suýt rên lên thành tiếng. Hắn không khỏi hối hận, tại sao mình không về sớm một ngày, nếu vậy có lẽ đã bảo vệ được con hắn. Khi nãy trong lúc chờ đợi, hắn có hỏi qua bác sĩ một chút về tình trạng phá thai, thì ra đây là quá trình dài đằng đẵng và đau khổ như vậy. Hắn phát hiện Lâm Uyển còn tàn nhẫn hơn cả hắn, hắn tàn nhẫn với người khác, cô lại tàn nhẫn với chính mình. Sáng nay, Lâm Uyển nói mấy chữ đó vô cùng nhẹ nhàng, nhưng hắn nghe thấy chúng vang dội mạnh mẽ, hắn cảm thấy cuộc đời chết tiệt này đúng là một vở hài kịch. Ngày hôm nay của ba mươi hai năm trước hắn chào đời từ trong bụng mẹ, ba mươi hai năm sau vào cùng một ngày, con của hắn bị vứt bỏ từ trong bụng mẹ, bởi vì cha nó là tên khốn nạn, mẹ nó không thèm sinh ra nó.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Trần Kình vẫn bế Lâm Uyển chẳng nói nửa lời, cô cũng không vùng vẫy nữa, đầu cô dịu dàng áp lên trước ngực hắn, chưa đi được mấy bước, cô đã khẽ gọi: “Trần Kình.”
Bước chân Trần Kình bỗng ngừng lại, cúi đầu nhìn cô, Lâm Uyển nhắm mắt nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chính tại phòng cấp cứu của bệnh viện.”
Cô nói câu này có chút xúc động, Trần Kình trong lòng xót xa, đành phải nhìn về phía hàng ghế chờ bên cạnh, người trong lòng hắn đã từng ngồi ở đây, bây giờ nghĩ lại, quả thực hắn đã sinh lòng ham muốn từ khi đó. Có lúc hắn cũng thấy khó hiểu, sao giữa hoàn cảnh đó mình lại có thể nảy sinh hứng thú với một cô gái toàn thân dính máu, trông thảm hại vô cùng? Có lẽ hắn thật sự giống động vật khát máu, ví dụ như cá mập, ngửi thấy mùi máu tanh liền phấn khích, muốn nuốt chửng cô gái đó và cả vết máu trên người cô...
“Chúng ta bắt đầu tại đây, vậy kết thúc tại đây đi.”
Giọng nói của Lâm Uyển nhẹ tựa lông hồng, nhưng lọt màng nhĩ Trần Kình lại chói tai như tiếng kim khí va quẹt. Hắn không chịu nổi nữa, lập tức gầm lên: “Mẹ kiếp! Lâm Uyển cô đừng tưởng tôi không mắng cô đánh cô mà được đằng chân lân đằng đầu.” Hắn nuốt cục tức không biết từ đâu trào lên, nghiến răng nói: “Tôi nói cô biết, bây giờ tôi muốn giết người.”
Lâm Uyển cười khổ, nói khẽ: “Nhất định đừng làm, tôi vừa giết người, cảm giác này không tốt chút nào.”
“Cô im mồm.” Trần Kình cảm thấy mình sắp điên rồi, ngày trước hắn thích nghe giọng nói của cô gái này như vậy, lúc nào cũng không kìm nổi dùng mọi cách thức để cô lên tiếng. Nhưng bây giờ cô vừa mở miệng đã bắn tên ra ngoài, còn toàn là tên tẩm độc, vèo vèo xuyên vào tim hắn không lệch một mũi, hắn quả thật đau đớn đến không chịu nổi.

“Anh biết không, số lần tôi tới bệnh viện trong suốt hai mươi năm qua gộp lại cũng chẳng bằng hơn hai năm nay, đến nỗi tôi còn nghĩ, có lẽ đến một ngày nào đó, tôi đã được đưa tới nhà xác rồi...”
“Uyển Uyển, đừng nói nữa.” Trần Kình cảm thấy mình đã đau đến tê dại.
“Trần Kình, nếu có một ngày tôi chết đi, anh không được thông báo cho ai hết, đưa tôi tới một sườn núi nở hoa hướng dương dại là được, cũng không cần chôn, rắc tro lên mặt đất, như vậy còn tự do hơn so với chôn xuống lòng đất...”
Trần Kình không thể chịu đựng thêm, lại khùng lên: “Lâm Uyển, mẹ kiếp, cô im mồm cho tôi, cô đừng tưởng dùng chiêu khích tướng là có tác dụng, tôi nói cho có biết, tôi vững vàng sắt đá, không rơi vào tròng của cô đâu.”
Lâm Uyển oan ức nói: “Nhưng những gì tôi nói đều là thật...”
Trần Kình bỗng cúi đầu, dùng miệng của mình bịt miệng cô lại. Việc chết tiệt này tuyệt đối không liên quan gì đến sự lãng mạn, bây giờ hai tay hắn đều bận, chỉ có miệng là có thể dùng được, hắn không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào của cô nữa.
Hắn chẳng hề khéo léo, cũng chẳng chút dục vọng mà lấp kín môi cô như vậy, cho đến lúc Lâm Uyển không nói gì thêm hắn mới rời đi, ngẩng đầu. Nhìn thấy gương mặt Lâm Uyển đã đầy nước mắt, cổ họng hắn lại tắc nghẹn nhưng rồi cô lại cười, dí dỏm nói: “Nhìn anh trông cứ như cũng khóc rồi ấy.”
Trần Kình ngẩn người, sau đó mới nhận ra trên mặt mình cũng ướt đẫm, toàn là dính từ trên mặt cô, gió vừa thổi qua bỗng lạnh giá.
Lâm Uyển vẫn không chịu tha cho hắn, trêu chọc hỏi: “Trần Kình, nếu tôi chết rồi, anh có rơi nước mắt vì tôi không?”
Trần Kình thở dài, cười khổ đáp: “Lâm Uyển, cô tin không, mẹ nó chứ, tôi chết trước cô mất!”
Trần Kình bế Lâm Uyển lên xe, đóng cửa lại ngồi vào ghế lái. Tay hắn cầm vào vô lăng nhưng không thể nắm chặt, hắn thử lại lần nữa, đúng là chẳng có chút sức lực. Lâm Uyển ở bên cạnh nghiêng đầu im lặng không lên tiếng, nhìn màn đêm tối đen như mực bên ngoài, hắn dứt khoát tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Còn vài tiếng nữa là ngày hôm nay sẽ trôi qua, hắn mới ăn vài miếng từ lúc trưa nên đến bây giờ đã đói, chẳng trách chẳng còn chút sức lực. Hắn lại nhớ tới chủ đề ban nãy, hắn nghĩ nếu hắn chết rồi nhất định phải bắt Lâm Uyển tuẫn táng[1], như vậy nếu thật sự tồn tại cõi âm chết giẫm, hắn vẫn có thể ở cùng cô, nếu có kiếp sau chết tiệt, hắn sẽ có thể đầu thai chuyển kiếp cùng cô...
[1] Chôn theo cùng.
Trần Kình vội lắc đầu, toàn ý nghĩ điên khùng gì thế này, hắn là người theo chủ nghĩa duy vật, chủ nghĩa vô thần, xưa nay không hề tin vào chuyện ma quỷ. Hắn cũng không hề xem nặng tình yêu trai gái sâu đậm, hắn khịt mũi khinh bỉ những gã đàn ông cả ngày tình yêu tình đương, đau khổ vì đàn bà. Nhưng bây giờ hắn lại có thể thường xuyên chơi trò đa sầu đa cảm gì đó như đàn bà, hắn chịu không nổi, nhìn phía sau gáy Lâm Uyển, có phải mình đã bị cô truyền nhiễm rồi không?
Nghĩ đến đó, hắn hạ cửa sổ xe để gió lạnh ùa vào, gió vừa thổi qua người, hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, sức lực trong cơ thể hình như cũng hồi phục mấy phần. Cảm thấy người bên cạnh run lên một cái, hắn vội kéo cửa sổ lên rồi khởi động xe, lên đường về nhà.

Trần Kình nghe nói phụ nữ phá thai xong gọi là Tiểu Nguyệt Tử[2], giống như Đại Nguyệt Tử[3], cũng không thể xem nhẹ. Hắn lên mạng tra những điều cần chú ý, bảo cô giúp việc ngày trước chỉ làm bữa sáng, bây giờ ở lại ban ngày để chăm sóc Lâm Uyển, hầm cho cô các loại canh bổ máu. Hắn còn thường về nhà lấy cây sâm dại mà mẹ mình cất giữ, trước khi ăn còn sợ bổ quá phải hỏi lại bác sĩ, bác sĩ nói hồng sâm tốt, hắn lại bảo người đi mua hồng sâm. Hắn còn đích thân gọi điện thoại tới chỗ làm của Lâm Uyển xin nghỉ nửa tháng cho cô. Sau khi ở cùng Lâm Uyển, hắn từng bảo người giới thiệu cho công ty cô mấy vụ quảng cáo lớn, cấp trên của cô đương nhiên coi hắn như thần tài, không những vui vẻ đồng ý mà còn hỏi có cần nghỉ thêm mấy ngày nữa không?
[2] Tiểu Nguyệt Tử: Ngày ở cữ của phụ nữ sau khi phá thai.
[3] Đại Nguyệt Tử: Ngày ở cữ của phụ nữ sau khi sinh.
Bỏ điện thoại xuống, Trần Kình nghĩ, những gì hắn có thể làm cho Lâm Uyển cũng đã nhiều như vậy rồi, mà không hoàn toàn đúng, hắn còn có thể làm một điều vì cô, điều hắn làm dễ như trở bàn tay, cũng là điều mà cô mong muốn nhất. Thật ra mấy ngày nay hắn luôn rất mâu thuẫn, đã sống được ba mươi hai năm mà xưa nay chưa từng mâu thuẫn như vậy, nên buông tha cô hay không?
Thời gian này hắn luôn nghĩ, Lâm Uyển là gì đối với mình. Bây giờ hắn đã biết, cô chính là một con diều, gợi nhớ niềm vui thú thuở nhỏ còn sót lại cùng suy nghĩ cố chấp khó hiểu của hắn. Trong mắt cô, hắn đang chà đạp cô, bỡn cợt cô, cô vẫn coi rằng mình đã bị hắn độc chiếm, nhưng chẳng phải hắn đang ngửa lên nhìn cô đó sao. Hắn giống như đứa bé thả diều, ngắm con diều màu sắc sặc sỡ đang nhẹ nhàng bay lượn giữa trời xanh, từ đáy lòng cảm thấy dễ chịu, thoải mái, bỗng tạm thời quên đi phiền muộn trong cuộc đời. Sau cùng hắn là kẻ phàm tục, cả ngày bị trói buộc bởi những thứ tầm thường, vì vậy hắn mới vô cùng khát khao có một cõi Niết Bàn như thế, khát khao một người thuần khiết, chưa từng bị nhiễm bụi như thế.
Hắn biết cách thức của hắn có vấn đề, thứ hắn nắm trong tay không phải dây diều, mà là dây thừng, là xích sắt. Nhưng nếu mối quan hệ của hai người họ không bắt đầu một cách tệ hại, không có những trói buộc vô phương tháo gỡ thì hắn tội gì phải khổ sở thế này? Ông trời biết hắn thích nhìn cô cười biết bao, nhưng trước mặt hắn cô chỉ khóc lóc và cáu kỉnh, cô giống như một chú chim luôn muốn thoát khỏi chiếc lồng, vùng vẫy khiến bộ lông vũ đẹp đẽ của mình rụng rơi lả tả…
Nhưng… buông tha cô rồi, hắn không cam tâm, quả thực không cam tâm. Lúc nhỏ người ta có thể bắt một con sâu róm chơi cả sáng, có thể khi sở hữu một con robot biến hình liền cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời, nhưng theo sự tăng dần của tuổi tác những thỏa mãn và niềm vui đơn thuần đó lại càng ngày càng hiếm hoi. Đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn, thỏa mãn, có được một cô nàng không tồi, vui mừng, nhưng qua rồi cũng chỉ là hư không. Hắn tưởng cả đời này sẽ như vậy, cho đến cái đêm đó, hình bóng xinh đẹp xuất hiện trước cửa phòng cấp cứu. Rồi hắn nắm chặt lấy, không từ thủ đoạn chiếm làm của riêng, bây giờ bảo hắn buông tay, hắn không cam tâm, hắn vẫn luyến tiếc.
Nhưng không buông tha cô? Dáng vẻ yếu ớt thảm thương ấy của cô lại khiến hắn không đành lòng. Sáng sớm hôm qua, khi tỉnh dậy hắn phát hiện cô đang ngẩn ngơ nhìn mình, cô nhẹ nhàng hỏi: “Trần Kình, tại sao anh phải giữ tôi không buông, thứ anh muốn anh đều đạt được rồi, thể xác, danh dự, tôi quả thực không nghĩ ra còn có thứ gì đáng để anh chinh phục.”
Hắn bình tĩnh đáp: “Chắc cô vẫn chưa ngủ đủ rồi.”
“Có phải anh đã yêu tôi?”
Hắn nghe xong liền sững người, lập tức phản bác: “Cô nói mơ đấy à? Mau ngủ thêm một lát đi, tôi phải tới công ty đây.”
Dứt lời, hắn liền vội vàng ngồi dậy xuống giường, còn chưa vào phòng tắm lại nghe thấy tiếng cô: “Anh nhất định đừng yêu, vì yêu là một việc đau khổ còn nhiều hơn hạnh phúc, rất mệt, thật đó.”
Hắn “hừ” một tiếng, quay người lại, khinh thường nói: “Yêu? Đó cũng chính là việc ngốc nghếch mà chỉ những kẻ ngốc nghếch như cô mới làm, Lâm Uyển, tôi không yêu cô, sau này cũng sẽ không yêu cô.”
Nói xong hắn liền quay người bước nhanh vào phòng tắm, mở vòi hoa sen mức mạnh nhất, để nước nóng bao trùm bản thân, dường như chỉ cách thức dữ dội như vậy mới có thể làm lắng xuống những buồn bực trong lòng. Tình yêu, một chủ đề đã bặt tăm nhiều năm, giống như một ngọn núi lửa, hắn tưỏng nó đã tắt, nhưng gần đây lại bắt đầu sục sôi, rục rịch hoạt động, sắp sửa gây ra một tai họa cực lớn. Còn hắn lúc này, chỉ như động vật nhỏ ở xung quanh, đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Trần Kình đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đập vào mắt là tòa nhà cao ngất và tấm kính đang phản chiếu ánh sáng. Phong cảnh cứng nhắc và lạnh lẽo như vậy là thứ hắn thường thấy nhất, cũng là thứ quen thuộc nhất, mỗi khi nhìn thấy nó, hắn liền cảm thấy rất yên tâm. Nhưng mỗi lần trông xuống dòng người trên phố cỡ bằng con kiến, một cảm giác lạnh lẽo tự nhiên dâng trào trong hắn. Tuy cùng là loài kiến, nhưng hắn thấy kẻ đứng trên cao sẽ được phép xem thường, thậm chí không thèm đếm xỉa đến kẻ dưới chân, bởi địa vị quyết định tất cả.
Nhưng vấn đề là bây giờ hắn ở trên cao vô cùng lạnh lẽo và cô đơn, bắt một con kiến từ mặt đất lên để chơi đùa, nắm chặt thì sợ bóp chết nó, nới lỏng tay thì nó lại chuồn mất, rồi trà trộn vào đạo quân ngàn vạn con kiến bên dưới kia, khiến hắn không thể nào tìm được. Trần Kình nâng cốc cafe trong tay uống một hơi, lại mở lòng bàn tay trái ra ngắm nhìn. Hắn bật cười, không ngờ có một ngày hắn lại lúng túng vì một con kiến.
Nghĩ tới đây, hắn cầm di động trên bàn lên, gọi cho cô giúp việc ở nhà: “Hôm nay cô ấy thế nào? Ăn nhiều không? Ừm, tâm tính ra sao...”
Hơn bảy giờ tối Trần Kình đã về. Lúc vào phòng ngủ, Lâm Uyển đang cầm lọ thuốc dốc ra tay, nhìn thấy hắn, cô sợ hãi đến mức bàn tay run rẩy, rơi mất mấy viên xuống đất. Hắn hơi đau lòng hỏi: “Nhìn thấy tôi làm em sợ đến vậy à? Tôi là hổ chắc?”

Lâm Uyển đổ ra một viên, uống nước nuốt xuống, lạnh lùng nói: “Người còn đáng sợ hơn động vật.”
Hắn bước về phía cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Hôm nay vẫn chảy máu à?”
Lâm Uyển đang uống nước lập tức ho sặc sụa, hắn vội vỗ lưng cô, quan tâm nói: “Em không sao chứ?”
Lâm Uyển ho đến mức mắt đỏ ngầu, sau khi hết ho, bực tức nói: “Anh cố ý đấy à?”
“Không phải bác sĩ dặn quan sát tình trạng chảy máu sao, đây là tôi đang quan tâm em mà?”
“Ai cần anh quan tâm?”
“Haiz, khỏi phải nói người muốn tôi quan tâm nhiều đến mức nào, đáng tiếc tôi chẳng cho họ sự quan tâm, chỉ cho em.”
“Tôi không thích.”
“Em không thích cũng vô dụng, tôi cứ muốn cho.”
“Vô liêm sỉ.”
Trần Kình lập tức nổi giận, mắt trợn lên hỏi: “Em nói cái gì?”
Lâm Uyển thấy tình hình không ổn, liền đứng dậy định rời khỏi phòng ngủ. Trần Kình giơ tay kéo cô lại, cô mất trọng tâm ngã ngồi lên chân hắn, hắn ôm chặt cô hỏi: “Uyển Uyển, em cầm tinh con gì?”
Cô không trả lời, hắn liền cười nói: “Chắc em cầm tinh con hồ ly nhỉ?”
Lâm Uyển ở trong phòng khách xem phim truyền hình một lúc, lại cảm thấy vô vị, Ni Ni bị xích ngoài ban công, chìa khóa thì bị Trần Kình tịch thu, hắn nói hiện tại cơ thể cô yếu ớt cần cách xa nó một chút. Ni Ni ở trong lồng rên ư ử mãi, cô nghe đến khó chịu lại về phòng đọc sách. Cơ thể đúng là yếu ớt hết sức, chỉ xem vài trang mà đã lơ mơ buồn ngủ. Trần Kình vẫn đang làm việc trong thư phòng, cô đặt sách lên tủ đầu giường, kéo chăn nằm xuống.
Đang ngủ say, nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm lượng tiếng sau cao hơn tiếng trước, khóc đến xé lòng xé phổi. Lâm Uyển phản ứng lại, lập tức bò dậy xỏ dép lê, bước nhanh sang phòng bên, bật đèn, miệng dỗ dành: “Con à, sao rồi, mẹ đến đây.”
Cô tới trước giường đứa bé, định khom lưng bế con, nhìn thấy bàn tay nhỏ bụ bẫm đang vẫy của đứa bé, cô lập tức sững người, bàn tay đó lại chỉ có hai ngón. Cô sợ hãi lùi lại một bước, đứa bé khóc mãi khóc mãi, bỗng mở miệng, nôn ra một ngụm máu tươi, máu kia càng chảy càng nhiều, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ cả cơ thể nhỏ bé...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận