Nhẹ nhàng ngồi cạnh Ngọc Phương, tôi đánh bạo vỗ vai nhỏ kèm theo vài tiếng gọi be bé đủ để nhỏ có thể nghe được mà không bị giật mình:
– Phương à, Phong nè, có nhận ra không?
Lần này tôi vui như mở cờ trong bụng khi mà nhỏ đã có phản ứng, dù chỉ là quay sang nhìn tôi thôi nhưng đó cũng là một bước tiến ngoài mong đợi rồi, như vậy có nghĩa là ngỏ vẫn còn ý thức chứ chưa bị mất hoàn toàn, âu cũng là một điều may mắn.
– Để Phong đỡ Phương dậy nhé… nào… – Tôi ân cần sốc vai nhỏ nâng lên, nhẹ nhàng và từ từ.
Thế nhưng khi vừa đứng dậy, mặt nhỏ bỗng dưng biến sắc, tựa hẳn vào lòng tôi mà khụy xuống đất, tay vẫn còn nắm chặt lấy ngực áo của tôi, mặt mày nhăn nhó đền phát sợ.
Thêm một lần nữa nhỏ lại ngồi bệch xuống đất, nhưng lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhỏ cứ ôm cái chân phải mà mím môi, mặt mày tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy xuống đầm đìa ướt cả áo…
– Để Phong xem nào… – Tôi nhẹ nhàng nắn vào cổ chân của nhỏ.
– Hơ… ức… – Nhỏ nắm chặt lấy tay tôi như ngăn cản.
– Uầy, bị trặc chân rồi, để Phong nắn lại đã…
– Hức… – nhỏ lắc đầu lia lịa.
– Đừng sợ mà, nắn nhanh lắm, không đau đâu…
– … – Nhỏ cúi gằm mặt, lưỡng lự.
– Thôi bây giờ thế này, Phong điếm đến 3 là sửa khớp lại cho Phương nhé, đồng ý không?
Gật.
– Rồi điếm nhé, 1… rốp…
Áp dụng chiến thuật đánh lạc hướng như mọi khi, khi vừa đếm số đầu tiên là tôi đã nhanh tay sửa khớp lại cho nhỏ, một chiến thuật lúc nào cũng thành công và đạt được nhiều hiệu quả trên cả mong đợi, thế nhưng với nhỏ Phương, việc này lại ở một đẵng cấp khác…
Ngay khi vừa sửa khớp xong, nhỏ bàng hoàng, ngã vào lòng tôi mà ôm cứng ngắc, kèm đó theo là tiếng khóc rống xuyên thủng tầng mây với cường độ có thể sánh ngang với tuyệt kĩ thiếu lâm sư tử hống mà giang hồ thường đồn đại.
– Ấy, đứng có rống lên như thế người ta nhìn chết… – Tôi luống cuống ghì đầu nhỏ vào ngực mình để át đi tiếng khóc, phải nói là bàn dân thiên hạ đang nhìn tôi như kẻ ức hiếp con gái nhà lành vậy.
Thế là thế quái nào nhỉ, lúc nãy nhỏ bị tên kia bắt sao không ai đoái hoài gì đến, còn giờ đây nhỏ chỉ khóc huhu trong lòng tôi thế này thôi là cả chục con mắt hình viên đạn xỉa vào mình tôi rồi, rõ khổ mà, thiệt là ức chế tinh thần quá đi…
– Nín đi mà… á… oái… ấy da… – Tôi trợn mắt, nghiến răng ken két chịu đau.
Thay vì hét toán lên, Ngọc Phương đã chuyển sang một chiêu thức vô cùng mới đó là thiên cẩu sực tâm, à dịch ra có nghĩa là dùng miệng cắn vào ngực, mà không phải chỉ cắn bình thường thôi đâu, nhỏ còn nghiến trèo trẹo nữa chứ, ngay trúng vết thương cũ do Hoàng Mai để lại luôn, làm tôi bây giờ muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong, mặt cứ méo méo như trái dưa leo vậy.
Hoàng Mai đứng sau lưng tôi quan sát sự việc từ nãy đến giờ cũng lấy làm khó chịu mà bước đến, toan ngăn cản Ngọc Phương không cắn tôi nữa.
– Này, Phương…
– Suỵt… – Tôi suỵt miệng, lắc đầu ra hiệu cho Hoàng Mai bình tĩnh.
Mặc dù còn tỏ ra khó chịu lắm nhưng Hoàng Mai cũng miễn cường mà nép sang một bên, khoanh tay trước ngực mà tiếp tục quan sát tình hình, trông bộ dạng thì lửa giận trong lòng có vẻ đang bùng cháy dự dội tợn, đồ rằng tôi mà không vì giúp đỡ Ngọc Phương là đã bị em lăng trì xử trảm không thương tiếc rồi.
Phải đến một lúc lâu sau đó nhỏ Phương mới bĩnh tĩnh lại mà nhã hàm răng sắc lẽm khỏi người tôi, tuy là không còn khóc nữa nhưng thi thoảng nhỏ vẫn còn nấc lên bần mà dụi nước mắt trên mặt, thiệt là siêu dễ thương quá đi mà.
– Hừm… – Tiếng Hoàng Mai gầm gừ phía sau làm tôi tỉnh mộng.
Xét thấy Ngọc Phương đã hồi phục trở lại, vẻ mặt không còn tái nhợt, thiếu sức sống như trước nữa, nên tôi đánh bạo mà mở lời với nhỏ:
– Đã bình tĩnh lại chưa?
Gật gật.
– Chân hết đau rồi chứ hả?
Gật gật, lắc.
Chắc các bác có thể không hiểu những cử chỉ đó của Ngọc Phương nhưng đối với tôi, một người bạn ngồi chung bàn với nhỏ đã hơn một tháng nay mà nói thì những cử chỉ đó chẳng có gì là lạ cả, nhỏ cứ như là một cô bé trong thể xác người lớn vậy, còn nhớ lúc mượn viết của tôi thì nhỏ thường cầm cây viết lên vẫy vẫy trước mặt tôi, còn muốn kiểm tra xem tôi có làm bài tập chưa thì nhỏ thường lấy ngón tay vẽ ngoạt ngoẹt lên cuốn bài tập mà nhíu mày, rồi khi nhỏ khát nước thì lại chụm ngón tay lại dốc lên miệng trông xinh lắm cơ, thế nhưng một cử chỉ làm tôi điêu đứng nhất là mỗi khi cần một người chia sẽ chuyện gì buồn, nhỏ thường chỉ ngón tay về người đó rồi đan hai bàn tay lại, để lên má và chỉ có mình tôi mới hiểu những cử chí đó mà tâm sự với nhỏ thôi.
Trở lại với hiện tại, những cử chỉ bây giờ của nhỏ theo kiến thức am hiểu của tôi có thể hiểu là chân nhỏ đã hết đau rùi, chỉ còn hơi ê ẩm thôi.
Vậy thì tôi cũng tạm yên tâm mà đỡ nhỏ Phương dậy, ngồi lì ờ dưới đất hoài cũng kì lắm, người ta cứ đi ngang rồi nhìn dzô làm tôi quê thấy tía luôn, dám tưởng là ăn xin ngoài đường mới ác chứ.
– Nào, để Phong dìu nhá… – Tôi đỡ nhỏ Phương như đỡ trứng.
– Phong này, để em đỡ Phương cho… – Hoàng Mai nhanh nhẫu cất lời.
– Nhưng mà…
– Để em đỡ Phương cho, chồng… ngốc… – Hoàng Mai nhấn mạnh hai chữ cuối làm tôi sựt nhớ ra là em nãy giờ đang bùng bùng cơn lửa cũng chẳng dám làm căng cho hỏng chuyện.
– Rồi, cẩn thận… – Tôi miễn cưỡng trao nhỏ cho Hoàng Mai.
Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mất đi, nhỏ Phương bối rối ghì chặt lấy tay tôi.
– Không sao đâu… – Tôi cười hiền trấn an nhỏ.
– Phải đó, để Mai dìu Phương cho, Phong nãy giờ mệt rồi… – Hoàng Mai nói hộ.
Phải vất vả, khuyên bảo đến rụng cả lưỡi, Ngọc Phương mới có thể an tâm mà buông tay khỏi tôi được, giờ đây tôi mới biết việc làm chấn động đến một cô bé dễ bị tổn thương sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào, thậm chí sẽ không còn hồi phục như trước được.
Điều này làm tôi nhớ lại lúc tôi tuyên bố hùng hồn Hoàng Mai là bạn gái tôi trong tiệc sinh nhật, Ngọc Phương cũng đã từng biểu hiện như thế một lần nhưng không nặng như bây giờ, chắc lúc nãy nhỏ đã hoảng sợ lắm.
Yên tâm vì Ngọc Phương đã có Hoàng Mai chăm sóc, tôi lân la tiến về chỗ Lam Ngọc giờ đây đang khóa chặt tay tên áo đen đó mà tra khảo làm hắn hốt hoảng toát mồ hôi hột.
Phải nói việc thẩm vấn, tra khảo là một công việc sở trường của nhỏ Ngọc lớp trưởng, chẳng có đứa nào trong lớp mà không lắp bắp trước hàn khí lạnh băng của nhỏ cả, cộng thêm từ lúc biết nhỏ có võ thì ai ai cũng xếp re hết, bao gồm cả tôi nửa đấy mấy thím ạ, bất hạnh lắm cơ.
– Ê, thằng kia, có phải lão Trung kêu mày tới đây phải không? – Tôi hăm he nắm đấm, dọa nạt tên áo đen.
– Này, này Phong, bĩnh tĩnh lại… – Lam Ngọc bỏ tay khỏi người tên đó ngăn tôi lại.
– Kìa, sao bà không khóa hắn lại, coi chừng hắn chạy đó…
– Chúng mày yên tâm, tao không chạy đâu mà lo.
– Hắn nhếch môi.
– Ý gì đây? – Tôi kinh ngạc.
– Tụi bây muốn hỏi gì cứ hỏi, tao cũng ghét cái lão đó lắm rồi, chỉ là một thằng lưu manh đầu đường xó chợ ỷ có chút đỉnh tiền bày đặt thuê người lập băng nhóm này nọ.
– Ô, mày ghét lão đến thế à?
– Ờ, cái thằng cha làm phách tao ghét lắm, tính chơi ổng một vố mà lại sợ bị trả thù, giờ có chúng mày ở đây thì muốn hỏi gì cứ hỏi?
– Vậy ông ta có qua lại với người phụ nữ nào không? – Lam Ngọc thẩm tra.
– Ý tụi bây nói là cái bà lẳng lơ có nhỏ con gái lớn lớn cỡ chúng mày phải không?
– Phải, chính bà đó…
– Ngày nào mà hổng tới, riết quen mặt, vợ của thằng chả chứ ai?
– Thế con nhỏ đó có phải con của hai người đó không?
– Ai biết, lúc nhập băng với ổng tao đã thấy rồi… Mà nói trước nghe, ổng chỉ kêu tao đến đây theo dõi nhỏ này thôi, còn không thì bắt về chứ tao không biết ổng định làm gì cả?
– Thế mày còn biết gì nữa không? – Tôi nhíu mày.
– Hết rồi, tao không rành mấy cái chuyện này lắm, ổng kêu thì tao làm thôi!
– Ẹc, vậy mà đòi chơi ổng, mày đang giỡn mặt với tao hả? – Tôi tức tối.
– Thôi nào, có đỡ hơn không mà! – Lại bị nhỏ Ngọc ngăn lại.
– Uầy, đi đi, đừng có bén mảng đến gần con bé kia nữa! – Tôi xua tay mặc dù trong lòng vẫn còn ấm ức lắm.
Tưởng là được manh mối nào đó, ai ngờ hỏi ngay trúng cái thằng khùng, chỉ nói chuyện đâu đâu, còn mấy chuyện quan trọng thì chẳng biết tẹo nào, vậy mà đòi lật đổ lão Trung thì chắc lật bằng niềm tin.
Đúng là chủ nào thì tớ nấy mà, lão Trung hơi khác người nên đàn em của ổng cũng chã ra hồn ma gì, không bằng một góc của bọn giang hồ thực thụ.
Chã trách, nghe tên đó nói lão chỉ là một tên lưu manh dư dã tiền bạc thôi, có biết đánh đấm gì đâu, thảo nào tôi lại hạ gục đàn em của ổng dễ vậy, cứ tưởng tôi võ công cao cường cơ, ai ngờ chỉ là một lũ ô hợp…
Thế nhưng trước khi chạy đi trốn sự dòm ngó của dân chúng, hắn cuối cùng cũng để lại một thông tin hữu ích:
– Ê, tao quên nói với tụi bây là ngày mai ổng sẽ ra tay đó, tụi bây liệu mà lo thân đi…
– Khoang đã, ra tay khi nào… – Tôi gọi với nhưng tên khốn đó đã chạy mất xác.
Quả thật nếu đúng như hắn nói thì ngày mai ông Trung sẽ ra tay hay sao, có nên tin tên khùng này không nhỉ, dù gì hắn cũng là tay chân của ổng nên tôi hơi dè chừng, nhưng nói với chúng tôi những đều đó thì hắn được lợi ích gì đâu nhỉ, khó hiểu thật?
– Hỏi được thông tin gì rồi? – Hoàng Mai lỉnh kỉnh dìu Ngọc Phương về phía bọn tôi.
– Cũng không nhìu, toàn là những tin ngoài lề, nhưng hắn có nói là ngày mai ông Trung sẽ ra tay đấy… – Lam Ngọc đăm chiêu.
– Có chuyện đó nữa sao? – Em thản thốt.
– Ừ, nhưng cũng không biết có phải là sự thật không?
– Thà tin là có chứ đừng tin là không, tốt nhất vẫn phải phòng hờ trước thôi.
– Nhỏ Ngọc quả quyết.
– Nếu thật vậy thì phải theo sát Ngọc Phương rồi, bà có cách gì không?
– Bây giờ tôi sẽ chở Phương về chỗ trọ, rồi ngày mai sẽ đến rước bạn ấy, mọi người thấy thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...