Cuộc Đời Học Sinh


– Nghe cũng hay đấy, vậy được không Phương? – Tôi gật gù quay sang hỏi nhỏ Phương.

– Um… – Nhỏ khẽ gật đầu, ra cử chỉ tay tỏ vẻ đồng ý.

– Phìu, thôi được rồi, để mình đỡ bạn ra chỗ giữ xe nhé, nào cẩn thận… – Lam Ngọc ân cần khoác vai nhỏ Phương.

Thiệt quả đúng là một lớp trưởng gương mẫu và có trách nhiệm, thành viên nào quá khích nhỏ sẽ không nương tay nhưng nhưng ngược lại thành viên nào khó khăn, nhỏ sẽ tận tình giúp đỡ, chỉ cần có ai động chạm gì đến thành viên trong lớp, nhỏ sẽ bảo vệ ngay tức khắc, có thể nói Lam Ngọc là người con gái đầu tiên tôi nễ phục, chắc chắn một điều như thế và sau này vẫn vậy.

– À, đi thôi… – Tôi líu ríu bước theo chân Lam Ngọc.

– Phong à, ở lại em nói nghe chút… – Hoàng Mai ngọt giọng nhưng đầy dao kiếm.

– Vậy tôi với Ngọc Phương về trước nhá…

– Ực, về chung đi… – Tôi nuốt khan.

– Đã bảo ở lại đây em nói chút mà… – Hoàng Mai nũng nịu, níu tay tôi lại.

Thế là tôi ngậm ngùi nhìn nhỏ Phương và Lam Ngọc khuất dần về phía quán nước, bỏ lại mình tôi nơi đây cô đơn và lẻ lôi và sau lưng là một cô gái đang bùng bùng lửa giận…

– Phong… Hay quá ha? Khoái lắm rồi chứ gì?

– Hả? Khoái cái gì?

– Được Phương ôm chắc sướng lắm phải không, nhìn mặt phởn thế mà?

– Sặc, bất khả kháng mà… Không làm thế thì sao Phương có thể bình tĩnh lại chứ?

– Hừm… Phương có vẻ thân với anh lắm nhỉ, việc gì cũng dựa vào anh hết? – Em nhìn tôi nghi hoặc.


– Ẹc, thì ngồi chung nhờ vả qua lại thôi mừa, không có gì đâu! – Tôi hốt hoảng chối ngay tốc xẹt.

– Có thật không, thấy ngày nào cũng tay bắt mặt mừng mà?

– Ực… Hồi… hồi nào… Anh là anh trong sáng lắm nhé… – Tôi cố trấn tĩnh.

– Thiệt hông đó… – Em hỏi dồn.

– Thiệt luôn chứ bộ…

– Ừa, dù gì em cũng không tin anh Phong lừa dối em nhỉ? – Mai nheo mắt.

– Phải, phải… Anh hông có lừa dối gì đâu… – Tôi miễn cưỡng trả lời mặc dù trong lòng cảm thấy áy náy lắm.

– Bởi thế em hông có giận anh lâu được Phong à… – Em lại cười hiền mà nắm lấy tay tôi.

Bất giác, trong lòng tôi chợt cảm thấy thật bình yên, Hoàng Mai có thể bí ẩn, Hoàng Mai có thể hay giận dỗi và cũng rất hay ghen tuông nhưng chung quy lại thì chỉ vì em yêu tôi, em không muốn mất tôi và em chính là bạn gái của tôi, đôi lúc ở bên em tôi cũng cảm thấy ấm áp lắm, ngoài tính khí thất thường ra, em vẫn là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng mà, cầu mong em vẫn mãi như thế nhé Hoàng Mai
Trở lại với vụ lùm xùm về gia đình của Ngọc Phương, tin tức mới nhất mà chúng tôi vừa cập nhật được từ tay chân của ông Trung là ổng sẽ ra tay vào ngày mai, tức là vào thức 7, để đề phòng bị đánh úp bất ngờ, Lam Ngọc đã tình nguyện “bảo kê” Ngọc Phương suốt từ nhà đến trường và từ trường về nhà.

Như thế thì tôi cũng có phần an tâm, chỉ có điều là chẳng biết ông Trung đang dự định làm cái giống gì đây, thằng cha đó khùng khùng điên điên kiểu gì mà chẳng dám làm, chỉ tội cho nhỏ Phương mà thôi.
Hôm nay là một ngày thứ bảy bình thường như bao ngày thứ bảy khác, chỉ khác có một điều là chuyện của Ngọc sẽ được định đoạt trong ngày thứ 7 này, mọi chuyện đã âm ỉ quá lâu, đến hôm nay sẽ là nhưng diễn biến cuối cùng, cả chuyện của Ngọc Phương và sự mất tích của thằng Toàn.

Như thường lệ, khi vào đến lớp là nhỏ Phương lại lật tập sách ra mà ôn lại bài cho ngày hôm nay, tôi thì có phần rảnh rỗi một tí khi mà môn học bài hôm nay chỉ có môn sử của ông thầy già khó tính và môn văn của cô Chiêu trẻ măng, nhưng rất tiếc là tôi đã trả bài những môn đó hết rồi, dự là đến học kì sau sẽ tiếp tục tao ngộ với những người đó tiếp vậy.

Hề hề, học sinh là thế đấy các bác ợ, một khi đã trả bài được môn nào rồi thì đừng mong mà học bài môn đó lần nữa, hối trước tôi vẫn thường nghĩ vậy đấy, cho đến khi bị ông thầy vật lý kêu lên trả bài đến 3 – 4 lần trong 1 học kì, từ đó tởn đến già luôn…

Yên tâm là nhỏ Phương đã an toàn trong lớp, tôi vươn vai, hít thở không khí trong lành của một ngày không phải học bài.

Thấy tôi ung dung ngã người ra băng ghế đá trước cửa lớp, Hoàng Mai tò mò mà đi đến ngồi cạnh tôi:

– Nè, sao anh không học bài đi, hôm nay bài sử dài lắm đó!


– Ờ, thì anh học rồi… – Tôi cắn môi nói dối vì nếu mà tôi nói lí do là trả bài rồi khỏi trả nữa thì Hoàng Mai thế nào cũng sạc cho một trận.

– Đọc vài câu cho em xem… – Hoàng Mai tung chiêu hiểm hóc.

Chết chửa, mạnh mồm cho cố rồi bây giờ cứng họng luôn, lấy đâu ra miếng lịch sử nào mà đọc cho em đây, chẳng lẽ lại đọc mấy cái câu người nguyên thủy dùng mã tấu nữa sao, như thế bị em bêu đầu như chơi chứ giỡn.

Binh pháp tôn tử có câu, 36 kế chạy là thượng sách, nên đã lâm vào tình trạng thế này rồi, không chạy cũng uổng.

– À, Mai ơi… – Tôi giả lơ.

– Sao, có chuyện gì vậy, không đọc đi… – Em chưng hửng.

– Ngọc Phương nhờ anh nhắn em vào lớp có chuyện gì ấy…

– Thật sao?

– Thật… luôn… – Tôi nuốt khan.

– Ừ, để em vào xem, anh lo học bài đi đấy.

– Rồi, ô kê con dê…

Khi Hoàng Mai vừa đi vào lớp thì tôi cũng biến mất tăm luôn, ở lại chừng nào nguy hiểm chừng đó, cứ đợi cho đến khi trống điểm vào học rồi hẳn chạy vào lớp, có thế mới toàn mạng với Hoàng Mai thôi, ừ thì ít nhất là toàn mạng cho đến khi ra chơi, còn xui xẻo thì nghỉ 5 phút giữa tiết, chung quy lại đều chết, ôi cái thân tôi.

Đang lỉnh kỉnh “trốn hụi” ở tầng hai thì tôi phát hiện hai tên lạ mặt đang đi theo hướng ngược lại, nói lạ thì lạ ở trong trường này thôi chứ thực ra hai tên đó chính là đàn em của ông Trung, có hóa thành tro tôi cũng nhận ra mà, à câu này trong phim kiếm hiệp chém gió hơi quá tay đấy các bác ợ.

Nhưng có một điều rất lạ là hai tên này hôm nay lại mặc đồ rất ư là lịch sự, kiểu như đi đám ma vậy, nói đi đám cưới thì tâng bóc cho bọn chúng quá, nhưng quả thật là bọn chúng hôm nay trông khác hẳn, thấy có điều nghi hoặc, tôi liền rẽ vào cầu thang dẫn xuống tâng trệt để tránh sự chú ý của bọn chúng.


Lần này tôi mới giật mình thật sự khi mà bọn chúng lân la vào phòng hiệu trưởng để bàn bạc cái vụ gì đó, thật mờ ám, 2 tên du côn vào phòng của hiệu trưởng để làm cái quái gì nhỉ, gặp lại thầy cũ chăng? Bọn này có học vấn gì đâu mà gặp.

Hay là bạn cũ của ông thầy này? Uầy, một ông thầy hiệu trưởng thì có liên quan gì đến bọn du côn này đâu, họa chăng thì ông thầy này cũng cầm đầu một băng xã hội đen khét tiếng ấy chứ, cơ mà giả thuyết này chỉ là viễn vong thôi, tôi biết ông hiểu trường này hiền lắm mà, chỉ là bị bọn nhà giàu chén ép quá nên chẳng thế nào lên tiếng được.

Và rồi bọn chúng cũng bước ra khỏi phòng, vẻ mặt trông phởn lắm, cứ như là đạt được mục đích rồi vậy, thề với các bác là nếu như không ở trong trường thì tôi đã tri hô anh em trong lớp ra truy sát tụi nó rồi, 37 đứa con gái cùng cào cấu không chết cũng bị thương.

Thế nhưng cũng chẳng có chuyện gì nếu như tôi không tình cờ nghe được bọn chúng nói chuyện:

– Hề hề, kì này xem cái bọn nít ranh đó còn bày được trò gì.

– Bày được cái đách gì nữa, tụi mình đường đường chính chính mà lị.

– Thôi, lên đón con nhỏ lẹ đi, tao thèm rượu tới nơi rồi.

Thế là bọn chúng cứ hiên ngang hếch cái mặt móc lên trời mà ung dung đi lên lầu 3, tiến về phía lớp tôi.

Cảm nhận được có chuyện không lành, tôi vội chạy vào lớp, giục nhỏ Phương tìm chỗ trốn, thế nhưng người tính không bằng trời tính, vừa vào đến lớp đã bị Hoàng Mai sạc cho một chập đến thộn cả mặt mày:

– Anh hay rồi nhỉ? Dám lừa cả em nữa, quá đáng lắm rồi…

– Ơ, thì…

– Ồ… ồ… ồ… – Cả lớp mặt đứa nào cũng khoái chí nhìn chúng tôi.

– Chu choa, lại còn anh với chả em, lãng mạn ghê ta? – Tiên vượn châm ngòi cho một loạt các câu bơm đểu sau đó.

– Hâm mộ hai người quá à, hí hí… – Kiều ẹo che mặt ngượn ngùn.

– Đã tiến đến anh – em rồi sao, chắc sau nay sẽ là vợ chồng đó… – Nhi lùn cũng không bơm không kém cạnh.

Và thế là:

– Oa… hông biết hai người này luôn nha!

– Trùi ui, giấu diếm đến giờ luôn.


– Anh – em nữa kìa…

– Bla… bla… bla…

Những câu nào câu nấy của mấy con nữ mở miệng ra là xỉa xói vào tôi đến đỏ mặt tía tai, thí đều chưa xì khói như cái máy hơi nước mà thôi.

– Trời ơi Mai, em đang làm cái gì vậy, mọi người chú ý kìa! – Tôi thất kinh nhìn xung quanh như một đám sói hám mồi.

– Thì kệ, trước sau gì cũng biết, đâu cần phải ngại chứ… – Em tỉnh bơ như chưa hề có chuyện gì.

– Phải đó, trước sau gì cũng biết mà… – Tiên vượn lại chề cái mặt móc ra mà bởm đểu.

– Tất cả mọi người, trật tự hết cho tôi.

– Lam Ngọc sừng sộ, ổn định lớp.

Thế là cả lớp im bặc không một tiếng hó hé, phải công nhận là tiếng nói của Lam Ngọc có kí thiệt, hét phát im luôn không ai dám cãi, cái điệu này mà đi đọc diễn văn thì chắc là có cảm xúc dữ lắm đây.

Sặc, phải lo chuyện của Ngọc Phương trước đã.

– Phong đi đâu đấy… – Mai tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi gấp gáp tiến về chỗ Ngọc Phương.

– Chuyện gấp lắm, phải dẫn Ngọc Phương đi lánh nạn đã… – Tôi trả lời qua loa rồi chạy đến lôi Ngọc Phương đi trong sự ngạc nhiên của nhỏ.

– Này Phong… Chờ đã! – Hoàng Mai gọi với.

– Một lát Phong sẽ giải thích…

Thế nhưng tôi đã chậm một bước, vừa chạy đến của lớp thì bọn chúng đã đứng lù lù một đống đợi sẵn, tôi khai tấn định động thủ thì bọn chúng nhếch môi chẳng hề sợ hãi:

– Có ngon thì đánh đê, đây là trường học đấy…

– Mày… – Tôi khựng lại, để Ngọc Phương nép sau lưng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận