Hoàng Mai bây giờ đang bị tên Vũ ép sát vào tường, chiếc đầm búp bê hồng lợt em mặc ngày nào đã bị xé tan phần trên, để lộ ra từng chỗ da thịt hồng hào, bàn tay dơ bẩn, nhem nhuốt của hắn đang sờ soạn khắp người của Hoàng Mai mặc cho em chống đỡ yếu ớt trong vô vọng.
– Dừng lại… – Tôi nắm chặt nắm đấm, quát to hết cỡ.
Tên Vũ thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, nhìn tôi cười đểu cán:
– Ố chà chà… Biết bọn anh đang mở tiệc ở đây nên định đến ăn ké hả?
– Thả Hoàng Mai ra lập tức! – Tôi trừng mắt nhìn nó gằn giọng.
– Tao đã ngồi vào bàn tiệc rồi, khó mà bỏ đi lắm, phải ăn hết đã! – Vừa nói nó vừa xé thêm mấy mảng áo trên người Hoàng Mai ra trước mắt tôi.
– Bọn khốn nạn, không thể tha thứ được nữa! – Tôi hùng hổ tiến về phía hắn, mắt long lên sòng sọc như tóe lửa.
– Khoang đã! Nêu mày tiến thêm một bước nữa thì tính mạng của Hoàng Mai khó mà bảo toàn đấy!
– Sao, mày… – Tôi sững người lại khi phát hiện hắn đang cầm con dao phe phẩy trước cổ Hoàng Mai.
– Hề hề, có thế chứ, bây giờ quỳ xuống cho tao! – Hắn cười đểu cán, ra lệnh cho tôi.
– Mày… – Tôi căm tức.
– Sao? Mày muốn lãnh xác của Hoàng Mai hay gì?
– Thằng chó… – Tôi rít qua từng kẽ căn, cắn môi quỳ xuống trước mặt hắn.
– Đó, ngoan thế chẳng phải tốt hơn không?
– Giờ mày thả Hoàng Mai ra được chưa?
– Gấp thế? Lúc nãy mày quỳ xuống hình như còn chưa phục thì phải, nói “em xin lỗi anh Vũ đi”! – Nó nhếch môi.
– Hừ… – Tôi nghiến răng ken két.
– Sao? Tỏ thái độ với anh à? – Hắn lại phe phẩy con dao trước mặt Hoàng Mai.
– Em xin lỗi anh Vũ! – Tôi quát lớn trừng mắt nhìn nó.
– Sao? Nói lại xem, tao nghe chưa rõ?
– Được, em… xin… lỗi… anh… Vũ! – Tôi cố nhấn mạnh từng chữ trước mặt nó.
– Hề hề, ngoan ngoãn như thế từ lúc đầu thì đâu có xảy ra chuyện như ngày hôm nay nhỉ?
– Mày hành hạ người khác suốt ngày như thế mày vui lắm sao? – Tôi căm tức nhìn nó.
– Không biết sao chứ hành hạ hai tụi bây tao vui sướng vô cùng đấy! Nhất là em đó, Mai à! – Nó vừa nói vừa nựng gò má Hoàng Mai.
– Tên thối tha, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa tôi cũng không bao giờ để anh làm nhục đâu! – Hoàng Mai nghiến răng quát vào mặt nó.
– Chu choa, vì tên nhóc này mà khướt từ anh sao?
– Anh không được gọi Phong như thế!
– Anh thích gọi đấy làm gì nhau, thằng nhóc, thằng nhóc, thằng nhóc.
– Nó nhìn tôi nữa mắt, mỉa mai.
Tên khốn kiếp, ngoài ba tôi ra không có ai được phép gọi tôi là thằng nhóc cả, tôi đã nóng đến đỉnh điểm rồi, giá như Hoàng Mai không ở trong tay nó tôi đã có thể giết nó từ lâu rồi.
Thằng khốn!
– He he he, đó anh gọi đó, em làm gì anh nào!
– Hức… Anh là tên thối tha nhất mà tôi từng gặp, tôi ghê tởm anh! – Mai trừng mắt, nhìn hắn tóe lửa.
– Sao lại thế chứ, theo anh đi, em sẽ có tất cả, còn theo thằng này em được gì?
– Anh tưởng có tiền là có tất cả sao? Tuy Phong không giàu có hơn anh nhưng ngoài khoảng đó ra cậu ấy hơn anh mọi thứ! Đi với Phong tôi mới tìm được niềm hạnh phúc thực sự! Còn đi với anh thì được gì chứ? Đau khổ, giày vò, lợi dụng? Có tiền thì vui được sao?
– Em nói hơi quá rồi, em cũng đã từng lợi dụng anh đấy thôi, không có anh thì thằng em của em đi học được chắc?
– Tôi thừa nhận là đã lợi dụng anh, nhưng lúc đó tôi cũng đã tính đến chuyện sẽ tình nguyện ở bên anh suốt đời, nào ngờ anh lại hèn hạ đến thế! Anh thật là gớm ghiếc…
– Anh chỉ muốn được gần bên em thôi mà? – Nó làm mặt gian ôm sát Mai vào người.
– Buông tôi ra, đồ khốn! – Hoàng Mai giãy giụa yếu ớt trong lòng nó.
– He, he, he, yên nào… Ahhhhhhhh… – Nó trợn mắt hét lớn vì bị Hoàng Mai cắn vào ngực.
– Con nhỏ khốn kiếp, cắn tao à… chát… – Nó điên tiết tát vào mặt Hoàng Mai rõ lớn làm em ngã ra đất, khóe môi đã ứa máu.
– Thằng chó, mày dám… – Tôi sôi máu xông lại nó.
– Ê, ê tao bảo mày làm sao? Quỳ xuống cho tao! – Nó lao đến Hoàng Mai kề dao vào cổ em.
– Thằng khốn nạn mày sẽ phải trả giá… – Tôi nắm chặt nắm đấm, quỳ xuống trước mặt nó.
– Khừa khừa, Mai à, người mà em thích đây sao? – Hắn ngước cầm Hoàng Mai lên.
– Đồ khốn… – Hoàng Mai phun máu vào mặt hắn.
– Con nhỏ láo, mày… – Nó định vung tay lên tát Hoàng Mai nhưng lại thôi – Được lắm, anh sẽ hạ nhục người mà em yêu trước mặt em nhá?
– Anh định làm gì… – Mai trừng mắt nhìn hắn.
Nói rồi hắn bước về phía tôi đang quỳ, chìa bàn chân ra trước mặt tôi mà nhếch môi cười đểu:
– Hề hề, mày liếm sạch giày cho tao…
“… mày liếm sạch giày cho tao… ”
Thằng Huy đã nói đúng, bọn nhà giàu đã thôn tín cả cái trường này vào trong tay bọn chúng rồi, sớm hay muộn gì tôi cũng bị bọn chúng hạ nhục mà thôi, chỉ có điều việc này đến quá sớm.
Tôi đã cảnh giác giác trong suốt thời gian hơn 1 tháng qua, cũng là ngần ấy thời gian tôi cố gắng hết mình để bảo vệ Hoàng Mai khỏi tay bọn thằng Vũ.
Nhưng rốt cuộc, giờ đây tôi còn không bảo vệ được mình nữa, huống hồ chi là Hoàng Mai bé bỏng đang bị chúng giày vò, hành hạ đang nằm sõng soài ở đó, khóe môi của em giờ đây máu đã rướm máu, tôi thấy xót lắm, ức lắm nhưng không thể làm gì được, tôi đã quá bất cẩn, mất cảnh giác trước thủ đoạn hèn hạ của bọn chúng, để giờ đây tôi phải trả giá đắt cho sự mất cảnh giác của mình.
… bốp… hự…
– Sao… Lì với tao đó hả? – Hắn quát lớn sau khi đã đá thẳng vào mặt tôi một cú đau điếng.
– Xin lỗi anh Vũ! – Tôi quờ quạng ngồi dậy quỳ xuống trước mặt hắn.
Bây giờ tôi và Hoàng Mai chẳng khác nào cá nằm trên thớt cả, chống đối với bọn chúng chỉ làm chúng tôi bị giày vò hơn thôi, cách tốt nhất bây giờ là phải thực hiện những gì chúng yêu cầu, có như thế tôi mới có thể kéo dài tình hình mà nghĩ cách cứu Hoàng Mai.
Nhưng quả thật, nếu hắn còn tiếp tục những trò đểu như thế này nữa thì tôi sẽ chẳng kiềm chế được lâu nữa đâu…
– Hề hề, ngoan lắm nhóc, bây giờ liếm giày cho tao, mau lên! – Nó cười đểu cán, đưa chân trước mặt tôi.
– Không được, Phong không được làm như vậy? – Hoàng Mai hét to.
– Không còn cách nào khác đâu Mai, chúng ta giờ không có quyền lựa chọn.
– Mai xin lỗi, tất cả là tại Mai… hức…
– Đừng khờ thế chứ, Mai không có lỗi gì cả, Mai chỉ là nạn nhân trong việc này thôi.
– Thôi đủ rồi, làm nhanh đi, nếu không tao giết nhỏ Mai bây giờ – Thằng Vũ trợn mắt nhìn tôi.
– Được, tao làm… – tôi từ từ cúi xuống chân nó.
– Hé hé, có thế chứ!
– Đừng mà Phong… hức! – Hoàng Mai yếu ớt, giàn giụa trong nước mắt.
– “Không còn cách nào khác nữa rồi Mai à, chỉ là liếm giày thôi mà, chắc sẽ không sao đâu, ba anh có dạy rằng nín thở thì sẽ không còn cảm nhận được mùi vị nữa, phải không nhỉ… Đổi lại em sẽ được cứu, chắc thế, em sẽ được cứu mà! ” – Tôi nghĩ thầm trong đầu.
– Hức… dừng lại đi… – Em đau khổ cùng cực trong nước mắt.
Tôi từ từ cúi xuống liếm từng phần chiếc giày nhơ nhuốt của nó mà không khỏi kinh tởm, nhưng tôi vẫn cố gượng.
Tôi có thế cảm nhận được hết cái mùi vị của cát, của đất bẩn, của những gì mà hắn giẫm lên, tôi cảm nhận được hết, ức lắm, đau lắm nhưng tôi không thể làm gì hơn được… Tôi hoàn toàn bị áp đảo rồi.
Từ đó đến giờ tôi không bao giờ chịu thua bất cứ ai cả, cái cảm giác bị người khác chà đạp nó tức lắm, tính tình tôi lại nóng nảy, chắc chắn thế nào cũng sẽ sinh chuyện.
Nhưng giờ đây, tôi lại phải hạ minh trước một tên cầm thú không bằng như thằng Vũ, cảm giác tức tôi đó lại nhân lên gấp bội phần.
– Chà chà, cũng sạch ghê nhỉ! Giỏi! Có tiền đồ đấy! – Nó khoái chí vò đầu tôi như một con thú nuôi không hơn không kém.
– Tao đã liếm sạch giày cho mày rồi, mau thả Hoàng Mai ra!
– Giề? Tao nói là thả Hoàng Mai ra hồi nào? Mày lảng tai à?
– Mày… Tôi nghiến răng trèo trẹo trước mặt nó.
– Mày lại tỏ thái độ với tao rồi à? Tụi bây, giết nhỏ Mai cho tao! – Hắn ra lệnh cho 2 thằng đàn em của mình kề dao vào cổ Mai.
– Dừng lại…
– Sao? Còn tỏ thái độ với tao nữa không?
– Em xin lỗi anh Vũ, em sẽ không thế nữa! – Tôi uất nghẹn, cắn răng hạ mình trước nó.
– Hè hè hè, tốt, thế mới được! Giờ thì ăn hộp cơm đó cho tao! – Nó chỉ tay về hộp cơm thừa ven đường.
– Mày… – Tôi sững sốt.
– Sao? Có ăn không? Ăn cơm hoặc Hoàng Mai sẽ bị làm nhục trước mặt mày?
– “Thằng chó khốn nạn, rồi tao sẽ trả lại cho mày gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí gấp nghìn lần những gì mày đã làm cho tao hôm nay đấy, chờ đi.
” – Tôi nghiến răng đi về phía hộp cơm giờ này đang bốc mùi khủng khiếp.
– Sao chớ? Ăn đi, nhìn cái gì nữa? – Nó nhếch môi khi thấy tôi trầm ngâm nhìn hộp cơm.
Hộp cơm vẫn còn một chút ít, có vẻ ai đó đã ăn thừa rồi bỏ ở đây lâu rồi! Mùi hôi thối khiến tôi nhiều lần phải bụng miệng lại không bị nôn.
Chằng còn cách nào khác nữa, tôi đành làm theo ý nó thôi, Hoàng Mai đang trong tay nó mà, rồi nó sẽ phải trả giá thôi.
– Phong, chạy đi! Xin Phong đấy đừng lo cho Mai nữa! – Hoàng Mai uất nghẹn nhìn tôi.
– Không, chuyện đã đến nước này rồi, còn chạy làm gì nữa! – Tôi bóc nắm cơm giờ đã nhão nhoẹt trên tay.
– Đừng mà… – Hoàng Mai mím môi nhìn tôi, dầm dề nước mắt.
Từ từ đưa nắm cơm lên miệng, càng ngày tôi càng cảm thấy mùi hôi thối nồng nặc hơn.
Nhịn thở là cách tôi nhất tôi có thể làm lúc này để ngăn cho mùi thối sộc thẳng vào mũi, cái mùi kinh tởm có thể làm tôi buồn nôn bất cứ lúc nào.
Nó còn tởm hơn cả chuột chết nữa…
Nắm cơm đã gần đến miệng, tôi nhắm mắt há miệng ra thật to để có thể tọng một lần hết số cơm này, tôi chỉ muổn giải quyết một lần cho xong, ăn từ từ chỉ làm tôi thấy gớm ghiếc thêm.
Khi mà hạt cơm đầu tiên chạm vào đầu lưỡi tôi, tôi có thể cảm nhận được cái vị chát cùng mới vị tanh của cơm thừa đã bỏ lâu ngày.
– “Gắng lên đi Phong, mày làm được mà… chỉ là cơm thưa thôi, ăn đi, không được nôn… ăn đi… ”
– Không… dừng lại… hự… – Một tiếng thét kinh hãi cất lên đúng lúc tôi vừa nếm hạt cơm đầu tiên cùng với nó là tiếng người là ó đau đớn.
Giật mình mở mắt, đã thấy Hoàng Mai vùng dậy đạp vào chỗ hiểm tên đàn em kia một phát khiến hắn trợn mắt ngã đụi xuống đất.
– Bắt con bé? – Tên Vũ quát lớn.
Tên đàn em còn lại lăm le con dao, lao đến chỗ Hoàng Mai lúc này đang chạy bán sống bán chết để cứu lấy mạng sống của mình.
Vừa định tóm lấy tay Hoàng Mai, tên đó đã bị một bàn tay khác gạt phắng ra, tọng vào mặt nó một quả đau điếng làm nó loạng choạng bước lùi về phía sau mấy bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...