Cuộc Đời Học Sinh


– Thử thì thử chứ sợ gì! – Tôi chấp nhận ngay chứ dù gì tôi cũng chì lắm à, diễn xuất cũng kha khá đấy.

Thế nhưng, cứtưởng nàng sẽ hỏi tôi mấy câu bình thường thôi vậy mà nàng bỗng dưng chộp lấy mặt tôi, dí sát vào mặt nàng, tươi cười hỏi:

– Nói đi, Phong có nhìn lén hay không?

Sặc, thật… Hỏi gì kiểu như thế chứ, bình thường tôi đã không dám nhìn thẳng mặt nàng quá 5 giây rồi, giờ đây nàng còn chơi kiểu này nữa ai mà chịu cho thấu.

Nhìn cái khuôn mặt thon thon cộng với đôi mắt xanh óng ánh như thế sắc thép còn phải tan chảy nữa là…

– Ahhh, Lan ăn gian… – Tôi ngã ra ghế giãy đành đạch nhằm tìm cứu cánh.

– Làm gì đó, trả lời mau lên! – Lan nhăn mũi cù léc tôi.

– Này hai người làm gì ồn ào thế? – Lam Ngọc nhíu mày.

Ôi cứu cánh của tôi đây rồi, Lam Ngọc ơi, mau đổi chỗ với tôi đi, ngồi đây nữa chắc tôi bị Lan đầy đọa đến chết mất.

– Hề, tụi này đang chơi trò hỏi đáp mà, Phong thua mà không chịu nhận nên là oái oái lên đó! – Lan nói trắng trợn mặt tỉnh bơ.

– Ừm… Nhỏ tiếng thôi, chỗ công cộng đấy! – Nhỏ nhắc nhở xong rồi quay đi bàn chuyện với Nhi Lùntiếp.

Ôi, thôi rồicứu cánh duy nhất của tôi, ức… Chết rồi.

Tiêu tùng với em Lan rồi.

– Hề hề, Phong đểu nhễ! – Lan lườm tôi cháy mắt.

– Ực… đâu có… – Tôi nuốt khan.

– Đã bảo là không gọi lớn tên của Lan ở chốn công cộng mà!

– Hic… Phong chỉ sơ ý thôi!

– Mà không sao, giờ trả lời câu hỏi lúc nãy đã! Gấp, luôn và ngay đi! – Nàng nhại câu nói của tôi.

– Không trả lời được không?

– Phải trả lời! – Nàng càng áp sát tôi.

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng như thế, thì đột nhiên, một bàn tay thon thon, nhỏ nhỏ quen thuộc từ đâu lao vút đến, dán chặt mảnh giấy vào vào trán của em Lan y như cảnh trong mấy bộ phim pháp sư bắt cương thi vậy.


– Ơ, Phương đó hả, làm giật cả mình.

– Lan vén mảnh giấy lên, tươi cười.

Ồ, thì ra người lúc nãy ra tay diệt trừ cương thi hại người đó là nhỏ Phương hay sao, có lẽ nhỏ thấy tôi bị dồn đến đường cùng nên ra tay tương trợ đây mà.

“Ok luôn! Tiến lên nào Ngọc Phương! ” – Tôi nghĩ thầm hai mắt sáng rỡ.

– [Bạn đừng giỡn quá trớn với bạn Phong như thế] – Lan đọc rầm rầm tờ “bùa” sau khi gỡ nó khỏi trán.

“Yeahhh! Phảiđó, trừng trị cương thì đi, Ngọc Phương vô đối! ”

– Oa… Thì ra bạn giao tiếp được hả! – Em Lan mắt sáng rỡ.

Gật.

– Bạn giao tiếp bằng cách viết giấy này à?

Gật – Nhỏ Phương vẫn gật đầu mặc dù ngơ ngác chưa biết gì.

– Trùi ui, nói chuyện với mình đi, mình ngưỡng mộ bạn học giỏi từ lâu lắm rồi đó, mà tưởngbạn không giao tiếp được cơ – rồi em lườm tôi cháy mắt – Phong sít ra tý đểmình trao đổi bài vở với Ngọc Phương nào.

Rồi thế là xong, mặc dù nhờ có Ngọc Phương mà tôi khỏi phải bị Lan tra khảo nữa, những thay vào đó, tôi lại lâm vào tình cảnh bi đác hơn nhiều.

Do muốn trao đổi bài vở với Ngọc Phương nên Lan đã đẩy tôi ra rìa, cho ngồi cạnh với nhỏ Lam Ngọc, mà các bạn biết tính nhỏ này rồi đấy.

– Phong đấy hả? Quậy phá là 15 điểm hạnh kiểm nhá! – Nhỏ lườm tôi tóe lửa, hàn khí tỏa ra đầy mình.

– Ực… giờ này đâu phải là giờ học đâu, nên trừ thế đâu có hợp lí lắm nhỉ? – Tôi nuốt khan chống chế.

– Tôi có phải là lớp trưởng không? – Nhỏ buông một câu sắc lẻm đầy băng giá.

– Phải… phải! – Tôi lắp bắp.

– Hợp lí chưa?

– Hợp… – Tôi trả lời ngay đơ, không kháng cự.

Và thế là Lan vẫn vô tư cười nói với nhỏ Phương.


Còn tôi thì ngồi ngày đơ như khúc củi kế bên nhỏ lớp trưởng.

Tưởng như tôi mà động đậy chút nào là lên bàn thờ ngồi ngay vậy.

Ai nói tôi sướng đâu?
Đã 6h30 mà vẫn chưa thấy Mai ở đâu, chúng tôi đã bắt đầu sốt ruột, bình thường, Mai rất đúng hẹn, thậm chí còn đến rất sớm nữa, nếu có trễ thì cũng gọi điện đến thông báo trước một tiếng rồi, không có chuyện bặc vô âm tín như vậy.

Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên nổi lo ngại.
– “Liệu Mai có bị bọn thằng Vũ theo dõi không nhỉ? Nếu mà đúng như thế thì nguy to rồi! ”

– Ê đi đâu vậy? – Tôi định dẫn xe đi kiếm Hoàng Mai thì bị thằng Toàn nếu lại.

– Tao đi kiếm nhỏ Mai, tao thấy không ổn!

– Không ổn gì thế? Bộ có lẹo tẹo với nhỏ Mai hở? – Nhỏ Tiên vượn tọc mạch.

– Uầy, Nói chung là tôi phải đi, việc này khó nói lắm! – Tôi nhăn mặt.

– Có chuyện gì giữa ông với Hoàng Mai sao? – Nhỏ Ngọc khoanh tay trước ngực nhíu mày.

– Thì đã bảo là không nói được mà! – Tôi gằn giọng mắt bình tĩnh.

– Ông không nói thì tôi không cho ông đi! – Nhỏ Tiên chặn trước đầu xe tôi uất hàm.

Cái con nhỏ Tiên này vốn đã xích mích với tôi khá nhiều vì vụ tôi giành chức cán sự anh văn với nó rồi, nên giờ có dịp trả thù là nó tận dụng ngay để phá tôi cho bằng được, bằng chứng là bây giờ nhỏ hiên ngang dùng thân hình bồ tượng để chặn xe tôi lại, giá mà nó là con trai thì nãy giờ đã ăn mấy quyền của tôi mà đo đất rồi.

– Thôi mà Tiên, đừng có cản Phong nữa, chắc bạn ấy có lí do riêng mà! – Thấy tình hình căng thẳng Lan liền can ngăn.

– Hứ! Thằng con trai như nó mà có lí do lí diếc gì, dám có chuyện gì mờ ám với nhỏ Mai lắm! Nhìn mặt nó sở khanh thế mà! – Nhỏ hếch môi.

– Bà có tránhra để tôi đi không? – Mắt tôi bây giờ đã long sòng sọc.

– Không tránh đấy thì làm gì nhau – Nhỏ đanh lại tôi.

Lúc đấy tôi đã mất bình tĩnh hoàn toàn, cơn tức giận đã lấn ác đi lí trí, tôi không còn tự chủ được bản thân nữa.

Tức tối, tôi nghiến răng ken két mà chỉ thẳng vào mặt con nhỏ:

– Muốn biết chứ gì? Được! Nghe cho kĩ đây, tôi… là bạn trai của Hoàng Mai, việc giữa hai chúng tôi không liên quan gì đến bà, khôn hồn thì tránh đường…

– “Muốn biết chứ gì? Được! Nghe cho kĩ đây, tôi là bạn trai của Hoàng Mai, việc giữa hai chúng tôi không liên quan gì đến bà, khôn hồn thì tránh đường! ”

Không gian xung quanh tôi bỗng dưng im bặt, tất cả mọi người đều tròn mắt sững sốt trước trước lời tuyến bố hùng hồn của tôi, không ai nói với ai một lời nào cả, thằng Toàn chỉ biết lắc đầu thở dài, còn Lan thì hai mắt đỏ hoe như sắp khóc, tệ hơn nữa là nhỏ Phương, hai mắt nhỏ dần đanh lại, càng ngày càng xa xăm còn hơn là lúc mới gặp nhỏ nữa…

– “Mình… mình đã nói cái quái gì thế này, mày điên rồi Phong ơi! Em Lan đang đứng trước mặt mày mà mày lại nói thế sao? ”

“… ring… ring… ring… ring… ” – Tiếng điện thoại vang lên như xé tan bầu không khí tĩnh mịt, ngột ngạt và nặng nề đang bao trùm lấy tôi, vội vàng mở điện thoại, tôi kinh ngạc khi nghe thấy tiếng Hoàng Mai yếu ớt ở đầu bên kia.

– Phong… Phong ơi! Mai đang bị bọn thằng Vũ ép vào ngõ cụt rồi, cứu Mai với!

– Mai… đang ở đâu? – Tôi sốt sắn.

– Mai ở đối diện… lotte… á… tút… tút… tút… tút…

– Mai, sao rồi, Mai… – Tôi hốt hoảng thực sự.

– Có chuyện gì thế mày? – Toàn phỡn khẩn trương.

– Mai bị bọn xấu chặn đường rồi, đang ở lotte gì đó, tao không biết nữa!

– Lotte là hiệu đồ ăn có nhiều trụ sở lắm, biết tìm ở đâu? – Nhỏ Ngọc nhíu mày.

– Trước hết là phải tìm hết những hiệu đồ ăn tên lotte thôi, không còn thời gian đâu, mau đi! – Tôi sốt sắn.

– Ờ, đành vậy! – Khanh khờ thở dài.

Vì bọn nó còn loay hoay đợi taxi nên tôi lấy xe đạp đi trước, tranh thủ từng phút từng giây quý giá:

– Hoàng Mai mà có mệnh hệ gì thì bà chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy! – Tôi trừng mắt quát vào mặt Tiên vượn làm nó thất kinh trước khi vút xe lao đi.

– “Lotte, lotte, lotte là chỗ nào mới được chứ, khắp cái thành phố này có cả chục cái lotte nào là thức ăn nhanh, nào là nhà hàng, nào là đồ uống biết kiếm Mai ở đâu bây giờ? ”

Tôi chạy hết hiệu lotte này đến hiệu lotte khác vẫn không thấy tung tích của Mai đâu cả, lòng tôi như lửa đốt, cứ mỗi giây trôi qua tôi lại càng lo lắng, bồn chồn, cứ mỗi phút trôi qua, tôi lại gậm gực, điên tiết.

– “Mai đang ở đâu vậy? Biết thế Phong chẳng cần sĩ diện mà chở Mai đi thì đâu đến nổi thế này chứ, mày tệ quá Phong ơi… ”

Phen này là tiêu rồi, bọn thằng Vũ khốn kiếp, ác nhân chuyện gì cũng dám làm cả, Hoàng Mai đã lọt vào tay bọn nó thì chẳng khác nào một con cừu non giữa bầy sói hung bạo chứ.

Càng nghĩ tôi lại càng nóng lòng…

– “Trời ơi, Phong ơi là Phong, mày đã hứa bảo vệ cho Hoàng Mai rồi sao lại để Mai phải gặp tình huống như thế nữa chứ, mày thật là… gra… a… a” – Tôi liên tục đấm mạnh vào gốc cây ven đường đến nổi tay tóe cả máu.

– “Giờ phải làm sao đây? ” – Tôi ngồi bệch xuống gốc cây, vò đầu bức tóc suy nghĩ.

– Ơ, kìa mẹ ơi! Anh kìa đang làm gì vậy? – Một thằng nhóc tò mò hỏi mẹ nó khi thấy tôi ngồi thẫn thờ ở gốc cây.

– Thôi! Đừng nhiều chuyện con… Mấy thành phần xấu xa của xã hội đó, dính vào phiền lắm!


– Mình đi mua bánh kem ha mẹ – Thằng nhóc vòi vĩnh.

– Ừ để mẹ đón taxi lên cửa hàng bánh kem lotte ha?

“Sao gì cơ… ” – Một luồn điện chạy xuyên qua người tôi.

Phải rồi, em Mai nói là đi lấy bánh kem mà, nên có thể em chỉ ở vòng quanh cửa hàng bánh kem lotte thôi, không thể ở chỗ khác được, đích thị là ở chỗ đó rồi.

– Cô ơi, nói cho con biết cửa hàng bánh kem lotte ở đâu đi! – Tôi sốt sắn lây vai người mẹ đó.

– Ừ ừ, được rồi, từ từ để cô chỉ!
Nắm trong tay cái địa chỉ cửa hàng bánh kem, tôi phóng xe như điên trên con đường đông đút của phố thị về đêm mà không ít lần suýt va chạm với xe khác.

Sau này nghĩ lại tôi nên tìm từng người mà xin lỗi, áy náy quá mà.

– Ê thằng kia, đi phải nhìn đường chứ! – Một ông chú quát tháo khi xe tôi lao vút lên từ sau lưng ông ấy.

– Thằng nhóc kia, mày điên à? – Lại một người khác la oái lên khi tôi va phải cánh tay ông ta.

– Thằng điên! Đứng lại cho tao! – Lần này thì tôi lượn vòng sang một khúc cua, va trúng một người đang xơi ngon lành bác phở ven đường làm tô phở lật úp vào mặt người đó luôn.

Đến giờ phút nguy hiểm thế này rồi, tôi chẳng còn quan tâm đến những việc đó nữa.

Việc tôi cần làm lúc này là đảm bảo an toàn cho Hoàng Mai.

– “Mai ơi! Em không được có chuyện gì đấy, nhất định phải đợi Phong tới, nhất định đấy! ”

Đến nơi, tôi dáo dác nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy tung tin của Hoàng Mai đâu cả.

Giờ đây tôi đang bối rồi cùng cực, tôi chẳng còn manh mối nào nữa hết, cửa hàng bánh kem tôi cũng đã đến rồi, tôi còn phải tìm bao lâu nữa chứ… ức…

Cố gắng lục lại những manh mối Hoàng Mai đã để lại cho tôi, cuối cùng tôi cũng suy ra được một chi tiết hết sức đáng giá.

– “ Phong… Phong ơi! Mai đang bị bọn thằng Vũ ép vào ngõ cụt rồi… ”

– “Mai ở đối diện… lotte… ”

“Đối diện lotte”, “ngõ cụt”.

Không cần suy nghĩ gì thêm nữa, tôi lao như một mũi tên vào con hẻm đối diện cửa hàng bánh kem.

Vào sâu trong ngõ, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nham nhở của bọn thằng Vũ, cùng với tiếng chống trả yếu ớt của Hoàng Mai.

Cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm, tôi lao đến chỗ phát ra tiếng động ấy.

Khi đến nơi, tôi như chết lặng bởi cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận