Vậy đấy, trong vòng 5 ngày từ thứ 2 đến thứ 6 tôi hoàn toàn gặp xui.
Bình thường thìkhông kêu, lựa ngay lúc đang bế tắc lại cứ nhè tôi ra mà kêu suốt.
Hết điểm 0môn lý lại đến trừ 2 điểm kiển tra 15 phút môn sử còn gì khổ bằng chứ, híc! Làmmấy đứa trong lớp được xem gala cười miễn phí mấy ngày liền.
Ấy thế mà mấy nàng lại không tha, cứ hỏi rối rít lên:
– [Phong hôm nay bị làm sao thế? ] – Nhỏ Phương thắc mắc.
– Ớ… bị giựt hụi!
– [Đáng ghét, người ta hỏi thăm mà cứ giỡn]
Thế là tôi lĩnh ngay cú giẫm chân mang đậm thương hiệu Ngọc Phương.
– Nè, làm gì Phong cứ như người mất hồn vậy? – Mai tròn mắt.
– Vừa bị sàm sỡ!
– Ơ… Phong đêu…
Lại lĩnh thêm cú véo hông cật lực của Hoàng Mai nữa.
– Hê! Mấy hôm nay sao vậy? – Lan hấp háy mắt.
– Nhớ bộ “thoải mái” của Lan ấy mà!
– Hơ… Phong háo sắc…
Cuối cùng là cái cốc đầu thần thánh của Lan mắt biếc.
Kết quả là tàn tật từ đầu tới chân, híc!
Cò kè cũng đến thứ 7, tôi cũng vừa hoàn thành xong 2 món quà sinh nhật để tặng Mai.
Nhìn cái lắc tay đính hạt cườm với móc gắn điện thoại hình ngôi sao may mắn mà tôi tâm đắc vô cùng.
Chẳng phải khó làm gì mà cái yếu là vật liệu cực kì khó tìm.
Vì là lắc tay nên tôi phải kiếm vật liệu cườm vừa đẹp lại vừa nhẹ để không nặng tay khi đeo.
Kiếm khắp thành phố muốn rụng cả chân mới mua được đủ số cươm với kích cỡ mong muốn.
Đầu tiên là dùng kim may sỏ những sợi cước qua thân những hạt cườm, lại còn phải chỉnh sửa để tạo dáng cho lắc.
Mất hết 3 ngày để hoàng thành.
Kế đến là móc gắn điện thoại hình ngôi sao, cái này mới khó bạo, nội kiếm khuyên kim loại hình ngôi sao thôi cũng khó rồi, may thay làm sao khi đi qua chỗ bán đồ lưu niệm “dạo”, tôi thấy ngay cái sợi dây chuyền hình ngôi sao năm cánh, thế là tôi chộp luôn sợi dây đó về cắt ra lấy được hình ngôi sao, còn phần dây nối thì dùng một phần sợi dây chuyền để làm, gắn thêm một tí hạt cườm để trang trí nữa là xong tuốt, hề hề! Ngon lành cành đào luôn!
Đang ngồi ngắm nghía thành quả cả tuần lễ lại bị thằng Toàn đập vai:
– Ê mày! Đi mua quà với tao!
– Ơ, quà nào, cho ai?
– Thì quà cho em Mai mày chứ đâu, mấy ngày nay bận quá tao chưa mua được!
– Trời, sao mày vô tâm thế, biết bao giờ mới có con gái thích đây!
– Úi xời, mấy nhỏ con gái trong lớp chả em nào đạt chuẩn của tao cả! Họa chăng có em Lanna thì còn được.
– Nó đưa lên cằm suy xét.
– Ơ! Thế mày thích cái thể loại gì? – Tôi mỉa mai.
– Cỡ tao thích thì không phải loại vừa, phải là một tiểu thư kiêu kì, lạnh lùng, thân hình bóc lửa khiến người ta say mê kìa! – Nó gật gù.
– Bớt mơ đi con trai, làm gì có loại người thế chứ, họa chăng có nhỏ Lam Ngọc lớp trưởng ấ ycũng lạnh lùng, kiêu kì lắm.
– Thôi cho tao xin, con nhỏ ấy dữ bỏ xừ, lấy nó về làm má tao chắc!
Nói xong hai thằng lăn lộn ra cười rớm cả nước mắt.
Cơ mà nhỏ Lam Ngọc không tệ như thằng Toàn nói đâu, tuy nghiêm chỉnh, đàng hoàng khó gần thế chứ nhỏ trong ra dáng lắm đấy, so về nhan sắc thì không thua kém gì 3 em hot girl kia đâu, nhiều khi còn trội hơn cả nhỏ Phương nữa cơ.
Ngặc cái hơi bị ghét con trai nên vẫn chưa có người yêu cái kiểu mà người ta gọi nôm na là “ế” đấy.
Tôi với nó đi đến chợ ĐK để tìm mua quà bởi vì chợ này rất lớn, có đủ tất cả các loại mặt hàng, tôi cũng chỉ nghe nói thôi chứ chưa đến bao giờ.
Lần đầu tiên đến đây mới thấy nó tấp nập cỡ nào, Tết mà đến chợ này chơi thì vui phải biết, ngày thường cũng đông đến thế cơ mà.
Sau một hồi lựa quà ở quầy thú nhồi bông, cuối cùng nó cũng lựa được con mèo kitty mà nó cho là món quà phụ hợp với em Mai nhất.
– “Thằng này trông thế mà cũng tinh ý thật”
Mới nghĩ bụngkhen nó mấy câu mà nó đã giở chứng:
– Ê! Qua quầy mĩ phẩm mày ơi!
– Làm gì?
– Mua chai lăn nách tặng kèm, còn mày cũng mua hộp kẹo thơm miệng đi!
– Thằng bệnh hoạn này! – Tôi xông đến cốc cho nó mấy cái lên đầu mới chịu thôi giỡn.
Đang đi dạo trong chợ để giết thời gian thì bỗng chuông điện thoại tôi réo lên ầm ĩ.
Đó là số của Hoàng Mai.
– À… lố… Phong đây!
– Ư… Tối nay Phong khỏi về đón Mai nhé, để Mai tự đi taxi lên được rồi.
– Ủa sao vậy? Để phong đưa lên cho tiện.
– Thôi, Mai còn phải ghé tiệm bánh lấy bánh kem nữa, mất thời gian lắm, vả lại… – Em trầm giọng.
– Vả lại sao?
– Phong chưa là gì với Mai hết mà, đưa Mai đi như thế người ta hiểu lầm đấy.
– Giọng em hơi buồn.
– Ừ… ừ, đành vậy! – Tôi bối rối.
– Hì, thôi bye Phong, tối gặp lại nha!
– Ừ, bye!
Kỳ lạ quá! Đột nhiên trong lòng tôi lúc đó lại dấy lên cảm giác bồn chốn khó tả làm tôi không thểnào cười được.
Có lẽ do tiếp xúc với em trong thời gian qua khiến tôi phần nào cũng có một chút tình cảm đối với em rồi, giờ nghe em nói thế tôi cũng buồn lắm.
“ Phong chưa là gì với Mai hết mà… ”
– Ê, Bị hớp hồn hả mạy? – Thằng Toàn đập vai tôi.
– Ơ không, nhỏ Mai gọi tao khỏi đến đón, sợ bị hiểu nhầm!
– Hề hề! Thế thì mày an tâm rồi, nhỏ cũng biết điều đấy chứ!
– Thôi dẹp mày đi!
Bổng thằng Toàn thay đổi sắc mặt, chỉ tay về hướng quầy bán quần áo tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Ê, ê, có phải em Lanna với nhỏ Lam Ngọc hông mạy!
Nhìn theo hướng tay nó chỉ, tôi không khỏi sững sờ khi nhìn thấy trước mắt tôi chính là Lan đang loay hoay chọn đồ cũng với nhỏ Ngọc.
Hôm nay nàng mặc áo voan trắng, khoác ngoài một bộ áo khoác vest ngắn tay với bộ juyp đen ngắn khoe chân dài nõn nà trông quyến rũ, quý phái lạ lùng.
Nhìn nàng cứ như một thiếu nữ phương Tây thực thụ vậy, dám mái tóc em màu vàng nữa thì chẳng ai nhận ra em là người việt đâu, thật!
– “Lan úi” – Tôi hét to gọi Lan.
Nghe tiếng gọi của tôi, nàng tròn xoe mắt, nhíu mày nhìn dáo dác xung quanh.
Thoáng ngạcnhiên khi nhìn thấy tôi nhưng nàng cũng vẫy tay mỉm cười.
– Ê, mày kêu ai là Lan vậy? Bộ mới quen thêm em nào nữa hả? – Thằng Toàn thắc mắc.
– “Chết thật, trước giờ tụi nó chỉ gọi nàng là Lanna chứ có gọi là Lan như mình bao giờ đâu, bây giờ lỡ dại miệng gọi tên nàng rồi”
– Ờ thì tao gọi tên Lanna đó, mà tao đọc lướt nhanh quá nên mày chỉ nghe Lan thôi! – Tôi gãi đầu, ấp úng đáp.
Ấy thế mà nó tin thật.
Biết nó mù anh văn nên tôi lôi vài cách đọc từ vựng ra là nó thoái lui ngay, không hỏi tiếp nữa.
Vừa đến nơi chưa kịp hỏi han gì đã bị nàng lôi xềnh xệch ra chỗ khác thanh toán.
– Ứ… Phong đểu! Gọi tên ở nhà của Lan trước mặt người khác làm gì? Xấu hổ chết! – Nàng phụng phịu.
– Hic, Phong không biết, lỡ dại mồm thôi! – Tôi cười trừ.
Khẽ cốc đầu tôi nàng lại mắng.
– Sau này có mặt bạn bè thì gọi Lan là Lanna nha! Gọi tên kia kì lắm!
– Ừ… ừ biết rồi!
Vừa lúc đó hai ông bà ông vãi lại xen vào.
– Ê! Trước mặt tụi tui mà kéo nhau ra chỗ khác tâm sự sao – Thằng Toàn nhíu mày.
– Hì, dặn dò Phong mua tý đồ thôi mà! – Nàng tinh nghịch.
– Ơ, chẳng phải mình mua đồ xong rồi sao? – Nhỏ Ngọc ngạc nhiên.
– Hề… Đồ này Phong mới biết chỗ mua! – Nàng lè lưỡi bịa chuyện.
Đến lượt thằngToàn kéo xềnh xệch tôi ra chỗ khác tra khảo.
– Ê nhỏ Lan nhờ mày mua gì thế, nước hoa?
– Không.
– Kẹo thơm miệng?
– Càng không!
– Chẳng lẽ…
– Chẳng lẽ gì?
– Lăn nách…
– Nách cái đầu mày nghĩ bậy – Tôi điên tiết cốc nó phát rõ đau.
– Chứ gì? – Nó suýt xoa quả đầu.
– Chỉ là trò chuyện bình thường thôi!
– Tao cứ tưởng phương Tây nó phóng khoáng hơn chứ!
– Phóng, phóng bố mày chứ phóng – Tôi lăm le cái cốc trước mặt nó.
– Thôi nà ohai ông, ở chốn công cộng mà! – Nhỏ Ngọc khoang tay trước ngực tỏ vẻ không hài lòng.
– Ờ hề hề, thôi qua chuyện khác đi, hai bà vào đây làm gì! – Toàn phỡn tinh ý lái chủ đề.
– Thì mua quà cho Hoàng Mai, hôm nay sinh nhật bạn ấy mà! – Nhỏ ngọc nhún vai.
– Ơ… Thế ra Hoàng Mai cũng mời hai bạn nữa hả! Tụi này cũng đi mua quà nè! – Tôi ngạc nhiên.
– Thế hai ngườiđã mua quà chưa, rồi thì mình ra chỗ hẹn luôn! – Lan khẽ nghiêng mái đầu.
– Tụi này mua rồi, thôi ra chỗ hẹn đi, 5h45 rồi còn gì!
– Ừ, đi thôi! Mình cũng mệt lắm rồi! – Nàng cười tươi rói.
Khi đến điểm hẹn ở quán karaoke Q, Thì mọi người đã có mặt đông đủ cả, từ Khanh khờ, Kiều ẹo, Nhi lùn, ngạc nhiên nhất là có cả nhỏ Phương nữa.
Nhưng đều đáng ghét nhất là Mai lại mời nhỏ Tiên vượn đến.
Tôi vốn không ưa nhỏ này chút nào, con gái gì đâu mà lỗ mãng, ăn nói sỗ sàng phát ớn, nghe là chạy mặt liền.
Cả đám cùng nhau vào phòng karaoke, ngồi tán dốc để qua thời gian.
– [Hi, lại gặp Phong rồi… ] – Nhỏ Phương ngồi cạnh tôi mỉm cười rạng rỡ.
– Hề, Phương được mời lúc nào mà không nói cho Phong biết thế?
– [Mời từ lúc thứ 2 rồi mà Phương sợ công việc không cho phép nên không dám hứa! ]
– Sặc, côngviệc gì ghê thế? Đàm phán vì hòa bình thế giới chăng? – Tôi trêu đểu.
– [Đồ đángghét] – Vừa nhận được cuốn sổ là tôi cũng vừa nhận luôn cú giẫm chân thần thánh của Ngọc Phương.
– Au… da, trêu tý thôi mà, tàn phế rồi nè! – Tôi suýt xoa bàn giò đang bị chấn thương loại nặng.
– [Cho chừa, cứ chọc người ta mãi] – Nhỏ phụng phịu lườm tôi.
– Hic, trêu tý cho vui mà! Thế Phương bận công việc gì?
– [Phân loạisách mới nhập, phân tích từng loại sách, ghi chép vào sổ tay! ]
– Hí… khặc… khặc… oái… – tôi suýt phát cười vì công việc “hệ trọng” của nhỏ Phương nhưng phải hoảng hồndịch sang một bên né cú giẫm tóe lửa của nhỏ.
– [Không chơivới phong luôn! ] – Nhỏ tức tối quay đi.
Chết thật, Nhỏ Phương dễ giận quá đi mất, mới chọc có mấy câu mà đã nổi cáu lên rồi, làm tôi năn nỉ gần mười mấy phút đồng hồ muốn rụng cả lưỡi luôn.
Mà quả thật công việc của nhỏ làm tôi buồn cười thật mà, tưởng việc hệ trọng gì chứ, ai ngờ những việc lẻ tẻ đó thì lúc nào làm chả được.
Báo hại tôi mém tàn phế chân còn lại rồi.
– … Ọc… đồ háo sắc – Vừa địa hàng Lan không được bao lâu lại bị thó cổ ngay tại trận.
– Au… da, đau quá, đánh gì mà kinh hồn vậy! – Tôi suýt xoa quả bụng vì vừa nàng bị tọng mộtphát đau điếng.
– Hứ, nhìnlén, cái tật không bỏ! – Nàng nguýt dài.
– Ặc… Đâu có, Phong nhìn bâng quơ thôi, trúng ai rán chịu chứ! – Tôi chối đây đẩy.
– Thế có thử không? – Nàng lườm tôi.
– Thử gì? – Tôi giật bắn.
– Thử xem Phong có nói dối không ấy mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...