Từ lúc Từ
Man theo công chúa Hòa Húc trở về từ Hồng Giác Tự, lại qua một tháng,
gió dần dần rút đi sắc thu dễ chịu, thay vào đó là cơn rét lạnh đến thấu xương, cây cối vốn đang mang những chiếc lá khô sắc vàng, trong lúc lơ
đãng đã trở nên hoàn toàn trơ trụi. Vì thế ngay tại lúc mọi người còn
đang trong dư vị mùa thu hoạch của tiết thu, thì mùa đông đã lặng lẽ đến gần.
Từ Man ngồi
trong hành lang, cầm khung thêu mặt quạt lên, đây là lễ vật nàng đã đồng ý tặng cho đại ca, kỳ thi mùa xuân sang năm đại ca sẽ lên đài, huynh ấy cùng với đường ca Hải Phong nhà tiểu thúc muốn cùng đi thi cống sĩ. Mặc dù bây giờ do cải cách nên chế độ tiến cử dần dần xuống dốc, bên cạnh
đó khoa cử chậm rãi được mở rộng, nhưng dù sao Phái Bảo Thủ còn chiếm
phân lượng không nhỏ trong đó, cho nên những hàn môn vô y* muốn dựa vào khoa cử để thay đổi vận mệnh, vẫn là thiểu số như trước. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng đế cữu cữu cầu hiền** như khát, lại khổ không có cách nào.
* hàn môn vô y: những nhà nghèo không có giá thế, không có chỗ dựa nên không được tiến cử, chỉ có thể dựa vào
khoa thi để vào triều làm quan.
** hiền: bề tôi có tài, lại chính trực.
“Thỉnh an quận chúa.”
Tranh thủ
được một khắc thảnh thơi, cũng có người ở không đến phá đám, Từ Man lơ
đễnh thu hồi kim chỉ, ngẩng đầu nói: “Hoàng gia Đại cô nương có gì chỉ
giáo?”
Hoàng Tú
Oánh cẩn thận quan sát Từ Man, ngoại trừ thấy nàng ngày càng xinh đẹp
hơn trước ra, quả thật không cảm thấy có gì không ổn, bèn nhìn quanh,
nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa ngày gần đây đi Hồng Giác Tự?”
Từ Man gật gật đầu, đây cũng không phải chuyện gì bí mật.
“Vậy có cảm thấy chỗ nào… à ờ, không khỏe không?” Hoàng Tú Oánh hồ nghi dè chừng hỏi, cử chỉ cũng có chút cổ quái.
Từ Man vừa
định lắc đầu, lại cảm thấy câu hỏi của Hoàng Tú Oánh là lạ, đè nén tâm
tư cẩn thận suy nghĩ lại, mới bừng tỉnh đại ngộ, hẳn là lúc trước mình
dọa nàng ta, nàng ta liền cho mình là thứ quỷ quái linh tinh gì đó, lần
này đi Hồng Giác Tự, có lẽ nàng ta còn tưởng rằng mình sẽ bị lão tăng
trong chùa thu phục cũng nên?
Lại đảo mắt một cái, Từ Man nhìn Hoàng Tú Oánh đang chuyên chú quan sát mình, ánh mắt thất vọng kia, trong nháy mắt đã xác định.
Đối với
những người cổ đại như họ, trọng sinh vốn là chuyện rất đáng sợ lại
không thể biết trước được, nếu chuyện này bị người khác biết, sẽ giống
như treo một cây đao trên đỉnh đầu, khống chế gắt gao vậy. Đây cũng là
một trong những lý do Từ Man lần trước muốn đe dọa Hoàng Tú Oánh, dù sao mấy năm nay, mặc dù nàng ta không an phận, nhưng đó cũng là dùng trên
người Gia Cát Sơ Thanh, còn ở chỗ mình, nàng ta cùng lắm là châm ngòi
khích tướng một chút, dựng chút tin đồn về mình, lại không có thực chất
uy hiếp. Nhưng dù vậy, Từ Man lại hiểu rất rõ, tình huống này sẽ không
lâu dài, dù sao hai người họ đã là kẻ thù, bất luận mình có làm gì,
Hoàng Tú Oánh căn bản sẽ không buông tha cho chuyện báo thù, hiện tại
thực lực của nàng ta chưa đủ, nếu đợi đến ngày Đại hoàng tử lên ngôi, e
là nàng ta sẽ trả lại mình cả vốn lẫn lời.
“Làm gì có?
Nơi đó phật âm tường hòa, linh khí bức người, sao có thể không khỏe
được?” Từ Man buông khung thêu vẫy Thanh Mai và Hương Xuân lui ra, chậm
rãi đi tới trước mặt Hoàng Tú Oánh, hai người đứng sóng đôi. Mặc dù
Hoàng Tú Oánh lớn tuổi hơn Từ Man, nhưng so ra, Từ Man chỉ thấp hơn nàng một chút không nói, khung xương cũng nhỏ hơn, song điểm quan trọng là,
Từ Man tuổi không lớn, nhưng bởi vì ảnh hưởng của cốt truyện, mà tuổi
nhỏ đã bắt đầu phát dục, mắt thấy đã sắp sửa “triều dâng sóng dậy” (ngực to) giống như trong sách miêu tả: “đầy đặn gần như căng rách quần áo” rồi.
Mà đối lập
với vóc dáng phổng phao của Từ Man, vì tác giả theo đuổi kiểu phụ nữ
điềm đạm trí tuệ điển hình, thành thử Hoàng Tú Oánh lại có thân hình
cứng ngắc, rất chi là đoan trang, chỉ nhìn vào bộ dạng, Từ Man nghĩ nát
óc cũng không ra, vì sao tác giả cho rằng một người phụ nữ muốn tướng
mạo không có tướng mạo, muốn dáng người không có dáng người, có thể
trọng sinh báo thù thành công chứ? Hay là vì để cho nữ phụ xinh đẹp diễm tục, ngực to não phẳng đến làm nền?
Trong lòng Từ Man không khỏi khinh bỉ Gia Cát Sơ Thanh, ánh mắt cái quái gì!
Không nhìn
ra Từ Man đang lạc vào cõi tiên, Hoàng Tú Oánh thất vọng cũng chỉ trong
một cái chớp mắt, lập tức liền khôi phục như thường nói: “Dĩ nhiên rồi,
nghe nói Hồng Giác Tự có không ít Phật động, là thật sao?”
Từ Man nghĩ
đến, liền càng xáp tới gần Hoàng Tú Oánh nói: “Đương nhiên là thật, chi
bằng Hoàng Đại cô nương tự mình đi một chuyến xem sao.”
“Nhất định
là phải đi rồi, có điều khí trời hôm nay vẫn còn lạnh, vẫn nên chờ ngày
ấm lại nói sau.” Hoàng Tú Oánh không nóng không vội nói, cũng không nhìn ra chột dạ.
“Vậy thì tốt quá, biết đâu trong chùa Hồng Giác Tự có một vị đại sư còn đang chờ
Hoàng Đại cô nương thì sao.” Từ Man rút khăn lau lau tay, nói như thật.
Hoàng Tú Oánh sửng sốt, vội hỏi: “Đại sư nào?”
Từ Man nhìn nàng từ trên xuống dưới, thần bí nói: “Đại sư biết lai lịch của ngươi.”
“Là ai?”
giọng Hoàng Tú Oánh bỗng trở nên bén nhọn, sau đó cứng ngắc chế trụ, làm như không sao cả: “Quận chúa khéo nói đùa, ta nào có lai lịch gì.”
“Đúng a,
ngươi thì có lai lịch gì chớ?” Từ Man cũng không giải thích, dù sao đại
sư gì đó kia đều là giả, bất quá chỉ muốn dọa nàng ta chút thôi.
Nói đoạn, Từ Man bèn toan trở về, hứng gió lâu, đối với thân thể cũng không tốt.
Nhưng Hoàng
Tú Oánh mặt ngoài trấn định, trong lòng lại hoảng hốt. Nàng luôn cảm
thấy Từ Man như biết gì đó, nhưng mấy năm nay Từ Man lại không hề làm
điều gì, nhiều lắm là đưa đến chút lá bùa gọi là trường thọ, trừ tà cầu
may. Khiến Hoàng Tú Oánh cực kỳ rối bời, nàng quan sát Từ Man bấy lâu
nay, lại không phát hiện Từ Man có chỗ nào giống người trọng sinh như
mình, dù sao kiếp trước Từ Man là hạng người gì, nàng còn không biết rõ
sao? Từ Man trước mắt này hoàn toàn có tính cách khác hẳn người kia.
Nàng cũng từng nghĩ, liệu Từ Man này có thể là do yêu ma quỷ quái nào
biến thành không, nhưng Từ Man này lại dám ở trong chùa, làm gì có con
yêu quái nào tu vi cao thâm như vậy? Cho nên Hoàng Tú Oánh còn hoài
nghi, biết đâu có lẽ Từ Man thật sự được phái đến từ tòa tiên sơn nào đó giám thị mình, bằng không, vụ bắt cóc lần trước, chỗ giấu người kín đáo như thế, sao nàng ta có thể tìm được biểu ca tới cứu, đây không phải cổ quái thì là gì?
Trán Hoàng
Tú Oánh vã đầy mồ hôi, nếu đúng như nàng nghĩ, vậy chẳng phải là mình
đang đấu với trời ư? Chút hành động nhỏ trước đó của mình, chẳng phải là đều lọt vào mắt của ông trời sao? Hơn nữa vì năm đó thấy chết mà không
cứu, e là Từ Man tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. (hành động nhỏ: xấu xa, ám muội)
Càng nghĩ
càng sợ, mắt thấy Từ Man muốn đi, nàng thốt lên hỏi: “Quận chúa lần
trước nói ta cùng với Đinh Hạo Nhiên, là… là đại sư nói?”
Từ Man quay đầu lại, ý vị thâm trường cười nói: “Hoàng Đại cô nương thấy sao?”
Sau đó, Từ
Man không để ý đến nàng nữa, lập tức dẫn người rời đi. Nàng mới sẽ không nói rõ ràng đâu, nàng chính là muốn cho Hoàng Tú Oánh mơ mơ hồ hồ, cả
ngày thấp thỏm lo ngay ngáy, cứ để cho nàng ta từ từ mà đoán đi.
Mãi đến khi
Từ Man đã đi xa, Hoàng Tú Oánh vẫn đứng yên tại chỗ, con ngươi vốn trong trẻo sáng ngời dần dần nhiễm một tầng sương mờ, một cảm giác hận đến
thấu xương khiến khuôn mặt ôn hòa thân thiết trước đó trở nên vặn vẹo
khác thường. Hận ý tuôn ra, lại thật sâu nhận lại một cảm giác vô lực,
nàng cũng từng muốn gây ảnh hưởng đến Từ Man, muốn làm cho nàng ta thân
cận với mình, như thế, các nàng sẽ không còn mâu thuẫn, chính mình cũng
có thể bảo vệ gia tộc, cứu biểu ca. Nhưng mà, xem ra là Thiên Đạo bất
nhân, cư nhiên không cho nàng cải thiên nghịch mệnh, Từ Man này còn thần bí hơn nàng tưởng, nay lại quấn lấy biểu ca không buông, một nhà Đại
trưởng công chúa cũng vẫn đứng về phe Phái Cách Tân y như trước.
Phải chăng
đây là thiên mệnh không thể sửa ư? Hoàng Tú Oánh lau sạch máu bị bấm ra
trong lòng bàn tay, phảng phất như đến cả con ngươi mắt cũng bị nhiễm
đỏ.
Nếu đã không thể sửa, thì tại sao lại cho nàng sống lại? Không, nàng đã chết một
lần, đã không còn tin vào số mệnh nữa, nếu trên người Từ Man có nhiều
tầng bảo hộ, vậy thì nàng sẽ nhổ đi từng tầng một, nàng muốn xem thử,
một Từ Man sau khi mất sạch tất cả, sẽ có kết cục như thế nào.
“Nếu đã không thể cho ta sử dụng, vậy hủy đi thì hơn.” Hoàng Tú Oánh có hơi hướm như kẻ bị thần kinh, nhếch miệng cười nói.
Thiên mệnh
cho dù không đứng về phía nàng, thế thì nàng cần gì phải để ý đến lương
tâm nữa, vì những người nàng muốn bảo vệ, nàng có thể vứt bỏ tất cả, dù
sao đã sống lại một lần, cái mạng này cũng là nhặt được, không bằng để
cho nàng vật lộn một lần đi.
Từ Man còn
không biết sự biến chuyển trong tâm lý của Hoàng Tú Oánh đã thay đổi
theo xu hướng bất thường, từ ý định dụ dỗ làm hư lúc ban đầu, đến đấu
tranh tư tưởng kèm áy náy thăm dò mấy năm trước, rồi đến trước mắt hận
không thể trừng trị nàng cho thống khoái. Hiện tại Từ Man đã đem tất cả
tinh lực đều đặt vào việc nghe lén hóng chuyện.
Hôm nay mẫu
thân cũng đến Phượng Tê Cung, đang cùng Hoàng hậu lôi kéo công chúa Hòa
Húc nói chuyện, đến xế chiều công chúa Hòa Phong cũng hay tin mà đến,
hoàn toàn bỏ mặc luôn đứa con trai chưa đến một tuổi ở nhà. Xem ra, hôm
nay bọn họ đã quyết tâm, muốn thuyết phục công chúa Hòa Húc tìm người gả ra ngoài.
“Hòa Húc,
muội không muốn nghĩ đến mình, cũng phải nghĩ cho Tần thái mỹ nhân chứ,
lão nhân gia bà tuổi tác cũng không nhỏ, lại chỉ có mỗi một đứa con gái
là muội.” Hoàng hậu thấy mọi người nói nửa ngày đều chưa có điểm kết,
bèn lôi đòn sát thủ ra.
Quả nhiên, công chúa Hòa Húc trầm mặc, cũng không né trái tránh phải nữa.
Hòa Phong
thấy có hy vọng, vội nói: “Tỷ, muội thấy dì Tần rất thích con nít, thằng lớn nhà muội lỳ phải biết, vậy mà dì ấy có thể chơi với nó cả ngày, lại còn cười vui vẻ, như thế không phải mỗi thích thôi đâu.”
Đại trưởng công chúa cũng xen vào nói: “Tần thái mỹ nhân mấy năm nay thân mình cũng không được tốt.”
Ba người
thay nhau nói, rốt cuộc công chúa Hòa Húc chống đỡ không nổi, lỗ tai đỏ
ửng, nói: “Lương tướng quân nhỏ hơn muội 5 tuổi.”
Hoàng hậu
nháy mắt với Đại trưởng công chúa, ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm túc
nói: “Nhưng hắn hôm qua tự mình đến chỗ huynh trưởng muội cầu hôn rồi.”
Công chúa Hòa Húc như bị dọa sợ, giật mình một cái sau không ngừng lắc đầu nói: “Không có khả năng, không có khả năng!”
“Sao lại
không có khả năng, muội còn nghe nói, hoàng huynh thế mà đương trường
tống cổ hắn ra khỏi đại điện, bắt quỳ mãi đến giờ Ngọ mới cho về.” Hòa
Phong đúng lúc lại chêm thêm cây đuốc vào.
Đại trưởng
công chúa tất nhiên không để mình tụt lại sau, vội nói: “Nếu Hòa Húc đã
không nhìn trúng hắn, thế thì hắn làm thế là đã khinh thường hoàng quyền rồi, hắn rõ ràng là tướng quân hộ giá a đệ đặc biệt phái đi bảo vệ
muội, sao lại có suy nghĩ không an phận đó được chứ?”
Hòa Húc bị
tỷ tỷ chụp mũ một cái, sắc mặt cũng không ổn, tuy nàng không muốn tiếp
nhận một chàng trai nhỏ hơn mình 5 tuổi, nhưng vậy cũng không có nghĩa
là nàng muốn nhìn hắn đi tìm chết a.
“A tỷ!” Hòa
Húc kéo tay áo Đại trưởng công chúa cầu tình nói: “Hắn nhất định là vì
lần trước ra ngoài du ngoạn, muội nhất thời hứng chí cùng hắn tách khỏi
đoàn người, sau gặp phải mưa to ở Hàng Châu, cùng tránh mưa, hắn chỉ là
hơi có chút hành động vượt quá, cũng không phải chuyện lớn gì. Muội nghĩ hắn cũng là quân tử… cho nên mới…”
Từ Man đứng
sau bình phong nghe được toàn bộ, trong lòng tò mò ý đồ của vị tướng
quân kia, nhưng xem ý tứ của mẫu thân dì ba và cả mợ, xác nhận là rất
ưng ý người nọ. Từ Man mím môi cười trộm, nhị nương còn ở trong cung,
người nọ khẳng định là đang chờ ở cửa cung, không bằng đi thám thính một chút nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...