Cuộc Chiến Thượng Vị

Cầm chiếc lá đỏ, Từ Man soi về phía mặt trời, màu đỏ vàng kim, trên chiếc lá đỏ tươi còn mang theo lấm tấm vàng kim, giống hệt như những lỗ hổng biết hô
hấp, mang theo làn gió ấm áp. Cất phiến lá đỏ kia vào hộp, Từ Man muốn
trở về chế thành thẻ kẹp sách có hương, những vật theo mùa mang đầy dấu
vết sinh mệnh này, Từ Man cảm thấy so với đủ loại thẻ trưng trong phòng, càng hợp sở thích của nàng hơn.

Nơi này là
chùa Hồng Giác Tự ở trên núi Ngưu Thủ Sơn, từng có cái tên là Phật Quật
Tự, vì nơi này có không ít tượng đá phật tổ ở trong động quật, cũng là
một trong những ngôi chùa cổ nhất trong thành Kiến Khang. Mặc dù không
gian song song, lịch sử thay đổi, nhưng đứng tại nơi lâu đời tĩnh mịch
này, trong từng tiếng tiếng chuông chùa vang vọng, Từ Man vẫn không khỏi cảm thán sự bao la rộng lớn của nơi đây. Trái tim vốn gấp gáp xốc nổi ở trần thế, cũng được âm phật gột rửa, dần dần yên ả lại, quét sạch sương mờ trước mắt, mới có thể quan sát rõ thế giới này.

Ôm hộp, vuốt hình điêu khắc trên vách đá, nhớ lại kiếp trước mình cũng là một người
trong đám du khách, cũng tại vị trí này, nàng đã từng tới, nhưng chỉ có
thể đứng xa xa nhìn. Chính là đồng dạng tình cảnh này, khiến Từ Man bỗng có một loại cảm giác mê mang không biết thân đang ở nơi nào, tựa như bỏ qua cách ăn mặc của mình, bỏ qua sự tồn tại của đám nha hoàn ma ma ở
xa, chỉ cần nàng nhắm mắt lại, rồi mở ra, thế giới liền biến thành hình
dáng như ban đầu của nàng, nàng có thể từ Từ Man khôi phục thành Từ Mãn, câu chuyện cũ đã nhiều năm kia, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng
trong thư viện mà thôi.

“Quận chúa, Hòa Húc điện hạ phái người tới tìm ngài.”

Tay Từ Man
khựng lại, thở dài, một lần nữa ổn định lại tâm tình, ôm hộp xoay người, mỉm cười nói: “Nhị nương nương đã hỏi được thiên cơ gì rồi sao?”

Thanh Mai đi vòng đến sau lưng Từ Man, nhặt lá cây dính trên váy nàng, vừa định ném
xuống, chỉ thấy Từ Man đưa chiếc hộp tới, nói: “Tính kết thiện duyên
sao.”

Thanh Mai
cong người cúi đầu, để chiếc lá vào trong hộp, mới nói: “Thiên cơ gì ạ,
nô tỳ cũng không biết, nhưng nô tỳ thấy lúc công chúa Hòa Húc điện hạ đi ra, vẻ mặt có chút cổ quái.”

Từ Man đưa
hộp cho Hương Xuân đang đi tới, nhớ tới chuyện mẫu thân lo lắng mấy ngày trước, tinh thần lập tức tỉnh táo, thần bí lém lỉnh hỏi: “Cổ quái như
thế nào?”

Thanh Mai nhớ lại một chút, mờ mịt nói: “Giống như… giống như vừa vui vừa lo.”

“Vừa vui vừa lo?” Từ Man lẩm nhẩm, mắt híp lại, bước chân tăng nhanh, chút nỗi niềm
thương hoài vừa rồi như ném lên chín tầng mây.


Từ Man mang
theo đám nha hoàn ma ma bước vào thiền viện, nơi này có cung cấp thiện
phòng cho khách đến dâng hương nghỉ ngơi, mấy năm trước chưa bao giờ
thấy công chúa Hòa Húc vào chùa dâng hương, nhưng qua mấy năm nay, cõi
lòng nàng đã bình thản, đem tất cả chuyện cũ chất chứa trong lòng buông
ra, thay vào đó lại thích môi trường u nhã tĩnh mịch của chùa miếu,
thường xuyên sẽ đến chùa ở một đoạn thời gian, lúc ở Hàng Châu đã thế,
trở về Kiến Khang cũng không ngoại lệ, cũng là Từ Man may mắn gặp đúng
dịp.

“Nhị nương
nương, con đã trở lại.” Cất bước vào phòng, Từ Man để Hương Xuân cởi bỏ
áo choàng, mới đi đến bên người công chúa Hòa Húc, lại không gặp loại vẻ mặt như Thanh Mai nói.

Công chúa
Hòa Húc đang uống trà khổ đinh đặc hữu của chùa, tuy đắng lại chất chứa
rất nhiều mùi vị phức tạp, tựa như cuộc sống này vậy, quanh đi quẩn lại, người trong lòng vốn ngỡ là phu quân cả đời lại chỉ là người qua đường
đi lướt qua nhau, sợ là chỉ có người thân mới có thể chân chính gắn bó
làm bạn bên mình cả đời.

“Thu cao khí sảng quả không tệ, nhưng dù sao nơi này cũng là trên núi, đừng chạy
giỡn để cả người đổ mồ hôi, bằng không trời trở lạnh dễ nhiễm phong hàn
đấy.” công chúa Hòa Húc hiện giờ không con không cái, Hòa Phong lại sinh toàn con trai, ba chị em họ chỉ có mỗi một cô nương bảo bối này, có con trai cũng không tinh quý bằng Từ Man.

“Nhị nương
nương, gần chùa có nhiều cây phong lắm, một mảng đỏ rực trông đẹp cực
kỳ, dì xem con nhặt được hẳn một hộp lá phong này, đem về làm thẻ
hương.” Từ Man cầm chiếc hộp tới, đem từng chiến lợi phẩm hôm nay ra
khoe cho công chúa Hòa Húc xem, rất là đắc ý.

Công chúa
Hòa Húc lật một chiếc lá phong, bất đắc dĩ nói: “Thật không biết đầu óc
con nghĩ cái gì, con nhà người ta đều thích vàng bạc châu báu, vải vóc
lụa là, con lại thích những thứ phàm vật (vật tầm thường) này.”

“Cái gì mà
phàm vật, rõ ràng là linh mẫn vật.” Từ Man lấy chiếc lá trong tay công
chúa Hòa Húc để lại vào hộp, chu miệng làm nũng nói: “Nhị nương nương
nói mới là tục vật ấy.”


Con người
vốn là thế, thứ có được rồi sẽ không yêu thích nữa, đối với những thứ
vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là kia, các cô gái khao khát phần lớn là
không thể có được hoặc là có không nhiều lắm. Còn đối với người cái gì
cũng có như nàng, không chỉ là tất cả châu báu gấm vóc của nước Ngô,
hiện tại Gia Cát Sơ Thanh có được đường biển thông thương, cho dù những
thứ của châu Âu, trong nhà cũng có không ít, đương nhiên không đa dạng
mới lạ như thời hiện đại, song đây là điều mà đến kiếp trước Từ Man cũng tuyệt đối không ngờ tới.

Công chúa Hòa Húc từ ái nhìn Từ Man, tâm tư không biết lại bay đi đâu.

Từ Man ngồi
mới một lúc đã thấy chán, nghe nói trong thiền viện này có một gốc cây
hoa mai từng được dời đến từ núi Hoa Mai Sơn, đã có tuổi thọ trên trăm
năm, trước đây Từ Man vẫn chưa có cơ hội đi xem thử, hiện tại nếu đã
không có gì, lại không hóng được chuyện gì của công chúa Hòa Húc, bèn
sửa sang một chút, lại khoác áo choàng đi ra sân.

Lòng vòng
hết cả sân, Từ Man mới phát hiện một gốc cây mai cực kỳ tráng kiện tại
phía sau một nhà kho cũ kỹ, vị trí của cây mai không quá thu hút, song
thân cây to lớn ngoằn ngoèo uốn khúc kia, và cả những nhánh cây duỗi
người vươn thẳng lên trên, đều khiến cho người khác không thể bỏ qua sự
tồn tại của nó. Bây giờ vẫn là mùa thu, trên cành chưa ra hoa, nhưng dựa vào số cành, Từ Man nhìn ra, nếu đợi đến mùa đông, hoa mai bung nở,
thật sự sẽ như ‘hương mai lan tỏa mười dặm’.

“Không biết, mai này màu gì nhỉ?” mặc dù có thể đợi đến mùa đông lại đến xem, nhưng Từ Man đã có chút không đợi được.

Bên cạnh nhà kho, không biết từ đâu xuất hiện một bà lão, mặt đầy nếp nhăn, tóc hoa
râm, lưng còng, mắt híp lại như không thấy đường đi, thân vận quần áo
vải bông như rất lâu chưa giặt, bẩn thỉu lại còn đầy mụn vá.

Thấy bà ta
đột nhiên xuất hiện, Thanh Mai và Hương Xuân đi theo Từ Man lập tức cảnh giác đứng chắn trước mặt, ánh mắt bất thiện nhìn bà lão kia. Từ Man lại không sợ hãi, dù sao sân viện này đã sớm được thân vệ bao vây, Hồng
Giác Tự cũng không phải là ngôi chùa nhỏ, mấy biện pháp an toàn tất
nhiên phải có, huống hồ thế giới này cũng không giống như trong tiểu
thuyết võ hiệp, có mấy màn gì mà vượt nóc băng tường, bắt người độn thổ

gì đó.

Bà lão kia
không hề nói gì, chỉ chắp tay thi lễ với các nàng, sau đó cầm chổi đi ra ngoài, bước chân rất chậm, thoạt nhìn có hơi khập khễnh. Nhưng lúc đi
ngang qua Từ Man, hơi ngừng lại, dùng giọng nói khàn khàn, chậm rãi nói: “Cây này là mai đỏ.”

Nói xong, bà lão kia cung kính khom người rồi rời đi, Thanh Mai đi theo phía sau,
mãi đến khi thấy bà ta ra khỏi sân mới trở lại, thuận tiện còn hỏi thân
vệ canh cửa, mới biết được bà ta là người vẩy nước quét nhà trong chùa,
không họ không tên, mọi người đều gọi bà ta là Mai bà bà, vừa rồi là đặc biệt đến quét dọn nhà kho để công chúa chứa những đồ không cần thiết.

Từ Man biết
trong chùa miếu thường thu lưu vài phụ nữ trẻ em không có năng lực tự
nuôi sống mình, coi như là một loại công đức, hiện tại tận mắt thấy một
bà lão như vậy, khó tránh khỏi sinh lòng trắc ẩn, bèn kêu Hương Xuân đi
xin chỉ thị của công chúa Hòa Húc, đặc biệt quyên góp một ít ngân lượng, cấp cho những cụ bà và trẻ em cô quả này may vài bộ đồ mới, dù sao mùa
thu sắp qua, mùa đông sẽ đến, sẽ không chịu nổi.

Đương lúc Từ Man còn đang suy nghĩ làm việc thiện, Mai bà ba vừa mới quét sân kia,
run run rẩy rẩy đi đến rừng trúc phía sau chùa, nơi đó có một gian thiện phòng cũ nát, trước đây vốn là nơi ở của tội tăng, nay để bà làm chỗ
dung thân.

“Người cũng
đã thấy rồi, sau này đừng có tự ý hành sự nữa.” Dường như có người ẩn
mình trong rừng trúc, nhưng Mai bà bà lại không quay đầu nhìn, cũng
không trả lời.

“Độc của lão phụ Từ gia kia đã được giải, bà cũng đừng nghĩ động thủ lần nữa, lão
phụ đã có chỗ phát giác, nhưng chủ thượng đã đến giải quyết hậu quả cho
bà rồi.”

Nói xong,
người nọ không lên tiếng nữa, mà bà lão cũng không hề nhúc nhích. Cách
một thời gian dài, gió thổi rừng trúc vang lào xào, lá khô có vàng có
xanh rải rác trên đất, vô cùng hiu quạnh. Đột nhiên, trên cánh tay đặt
bên hông bà lão có một giọt nước mắt nhỏ xuống, môi cũng run run, rốt
cuộc nghẹn ngào nặn ra một câu: “Thật giống, thật sự quá giống, y hệt
như Tuyền phu nhân lúc còn sống vậy.”

Gió cuốn trúc diệp, bóng người khẽ lung lay.

Không biết từ đâu xuất hiện một người áo xám, quỳ xuống đất ôm quyền, lại không hề nói một lời.

Trước mặt
hắn có hai người, ngồi cách nhau một bàn đá, một tăng một tục, một áo
vàng một áo trắng, đang cầm quân cờ trong tay hạ trên bàn cờ bạch ngọc,

cạnh bàn cờ có một chiếc lư đồng nhỏ đang phả ra khí đàn hương, khói
hương lượn lờ bốc lên, tinh tế lại phiêu phiêu.

“Đại sư, tâm bất định ư?” thanh âm tuy hơi khàn khàn lại không khó nghe, đầu ngón
tay cầm cờ của thiếu niên kia trong suốt như muốn hòa cùng một thể với
quân cờ trắng nắm trong tay.

Lão tăng áo vàng kia cười ha ha, phản thủ hạ một con cờ, nhíu nhíu hàng lông mày trắng nói: “Tâm của tiểu hữu đã sớm động rồi.”

Người thiếu niên kia phớt lờ lời này, làm như không có việc gì hạ xuống một quân, nhưng tai hắn rõ ràng đã đỏ lên.

“Có một số việc không thể cưỡng cầu, cậu cũng đừng trách bà ta.” Lão tăng áo vàng đặt quân cờ xuống, bưng chén trà khổ đinh lên.

Thiếu niên
kia lắc đầu, hơi có chút tiếc hận nói: “Bà ta đã quá mức liều lĩnh, nói
thế nào, đó cũng là ngoại tổ mẫu của ta, lần này nếu không nhờ Hoàng gia biểu muội, ngoại tổ mẫu e là…”

“Trong lòng
bà ta có hận, không phải cậu đã sớm biết, bằng không sao bà ta phải nghe lệnh cậu.” Lão tăng áo vàng nhấp một ngụm trà, lại cầm một quân cờ lên, bất đắc dĩ nói.

Thiếu niên gật gật đầu, nhớ tới hành động của ngoại tổ mẫu cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, oan oan tương báo đến khi nào.

Lão tăng áo
vàng thấy thiếu niên cũng bưng chén trà, nhưng thấy trong chén trà lại
là nước trắng, không khỏi hiếu kỳ nói: “Tiểu hữu trước đây không phải là một người yêu trà sao?”

Thiếu niên
kia lại lắc đầu, nhấp ngụm nước, nói: “Có người nói, thân thể ta không
tốt, uống trà sẽ làm giải dược tính không nói, còn không có lợi cho giấc ngủ, ta thấy cũng có lý, nên chỉ uống nước trắng.”

Lão tăng áo
vàng vẻ mặt cổ quái nhìn người thiếu niên trước mặt: môi hồng răng
trắng, mặt quan như ngọc, quả thật là từ đầu đến chân cũng không nhìn ra điểm nào cho thấy thân mình hắn không tốt.

Thiếu niên
biết lão tăng đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, dáng vẻ khổ não nói: “Lời
của người khác ta vẫn luôn không để ý tới, chính là của nàng lại không
được.”

Lão tăng bị hắn chặn nghẹn một câu, có chút tức tối nói: “Lão nạp chờ xem thời điểm cô nương kia biết được chân tướng.”

Thiếu niên
lại chậm rãi buông chén trà, duỗi tay lấy ra một quân cờ, tay còn lại
thì vén ống tay áo tuyết trắng lại, gió thu phớt qua, tóc trên trán
thiếu niên khẽ phiêu phiêu, áo trắng nhẹ lay động. Lúc quân cờ được
thiếu niên nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, chợt nghe thiếu niên mở miệng nhẹ nhàng nói: “Đại sư, ông thua rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận