"Tôi nói không gả là không gả! Ngày mai tôi sẽ tìm ba tôi nói cho rõ ràng!"
Biết Lưu Yến Thanh tính cách ngang bướng, Lâm Mai nghiến răng, sắc mặt thâm trầm: "Chẳng lẽ cô quên anh cô đangở Mỹ trị bệnh à? Muốn nó nhanh khỏi bệnh thì cô bắt buộc phải gả!" "Bà! Bà rốt cuộc làm gì anh tôi rồi?"
Lưu Yến Thanh nổi giận trừng mắt với Lâm Mai, cô biết Lâm Mai đang uy hiếp mình.
Lưu Hiếu Dương anh trai cô là cảnh sát Interpol, lập rất nhiều chiến công, vì thường xuyên phải đối đầu với các tổ chức mafia nên rất nhiều kẻ thù, anh bị bọn tôi phạm gài bẫy hãm hại, trở thành người thực vật, đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Anh cô vốn phải về nước chữa trị, nhưng bị Lâm Mai giở trò giấu đâu đó bên Mỹ.
Trước mặt ba cô, Lâm Mai giải thích rất rõ ràng và có lý, là để sắp xếp bác sĩ tốt nhất ở Mỹ cho anh cô.
"Sức khỏe ba cô vẫn luôn không tốt, để cho ông ấy biết anh cô ở Mỹ điều trị gặp vấn đề, còn không lo lắng đổ bệnh sao?"
Lâm Mai không trả lời vấn đề Lưu Yến Thanh nêu ra, chỉ tự nói tự đáp, sắc mặt tỏ vẻ lo lắng bất an.
Bà ta hiểu tính cách của Lưu Yến Thanh, tuy rất bướng bỉnh, nhưng tình thân luôn là nhược điểm trí mạng của cô
Lưu Yến Thanh nghiến răng, ngữ khí hòa hoãn hơn, nhưng vẫn cứng cỏi: "Tại sao không gả Lưu Thuần Nhã? Cô ta lớn hơn tôi một tuổi, cũng chưa gả cho ai, tại sao lại bắt tôi phải gả?"
Lâm Mai nghe thấy cũng có vẻ buồn phiền, ánh mắt nhìn Lưu Yến Thanh thoảng chốc càng thêm sắc bén, không ngại nói thắng: "Cô nghĩ tôi muốn chọn cô à? Đường đường một tập đoàn quốc tế cây cao bóng cả như thế, tôi bám được đã bám từ lâu rồi, là người ta chi đích danh cô! Lưu Yến Thanh, tôi nói cho cô biết, việc này bất kể như thế nào, cô không muốn gả cũng phải gả, nếu không anh cô như thế nào tôi không dám nói trước" "Bà..." Lưu Yến Thanh giận điên, nhưng cân nhắc một chút không thể không thỏa hiệp: "Được! Tôi đồng ý th "Haha, nếu cô sớm ngoan ngoãn nghe lời như thế, anh cô cũng không cần chịu khổ nhiều vậy!" Thấy Lưu Yến Thanh buông xuôi, Lâm Mai đắc ý cười haha đầy xảo trá.
Liếc Lâm Mai cháy mắt, Lưu Yến Thanh cần môi trở về phòng, trong lòng khổ sở không thôi, từ sau khi cô bước chân vào nhà, cơn ác mộng của cô đã bắt đầu.
Về việc vì sao chủ tịch tập đoàn quốc tế kia lại chọn địch danh cô làm vợ, cô cũng lười suy nghĩ
Mười giờ sáng ngày hôm sau.
Một chiếc du thuyền tư nhân năm tầng sang trọng neo tại bờ biển ngập nắng.
Trên boong thuyền, một người đàn ông anh tuấn ăn mặc đắt tiền cầm chiếc ly rượu vang Pháp đỏ sậm thượng hạng đứng mặc gió thổi phần phật, chất rượu đỏ như máu sóng sánh trong lỵ, vô cùng quyến rũ.
Khuôn mặt hắn đẹp như tượng, dáng người cao lớn, đường nét góc cạnh rõ ràng, cả người toát ra một thứ khí chất khiến người ta sợ hãi.
"Thiếu gia, đây là người tối hôm qua đã lén bỏ thuốc vào rượu của ngài." Thiên Phong lôi một người đàn ông bị trói gô đến trước mặt Lâm Thành Thông.
"Lá gan mày cũng lớn lắm, dám cả gan bỏ thuốc vào rượu của tao?" Giọng nói hắn không quá lớn, nhưng mang theo mùi máu đáng sợ khiến người ta cảm thấy kinh hoàng, Lâm Thành Thông tà ác tựa quỷ satan vừa l thoát ra từ địa ngục, đôi mắt vẫn tơ máu lạnh lùng, tàn nhắn, không khác quỷ Atula.
"Chủ...!chủ tịch...!là chủ tịch tập đoàn Đông Phương bảo tôi làm, tôi...!tôi bị ép..." Người đàn ông quỳ dưới sàn boong, rống lên van nài.
"A, vậy thì trong vòng 10 ngày tao sẽ san bằng tập đoàn Phương Đông, cho nó hoàn toàn biến mất.
Còn nó, giết!" Lâm Thành Thông ngữ khí lạnh tanh, thậm chí không thèm nhíu mày, trực tiếp hạ lệnh.
"Vâng!"
Thiên Phong nhận lệnh, chuẩn bị lui xuống, nhưng đột nhiên Lâm Thành Thông gọi giật lại.
"Khoan đã!" "Sai người đi điều tra, nhất định phải tìm ra cô gái ở phòng 306 tối hôm qua cho tôi!"
Đợi Lâm Thành Thông giao phó công việc xong, Thiên Phong liền lui xuống nhanh như một cơn gió.
Lâm Thành Thông nhấp một hớp rượu vang đỏ, khóe mắt lướt qua một tia cười thú vị, nhìn mặt biển sóng vỗ nhấp nhô, nhớ đến cô gái hôm qua...!Không tồi chút nào! Hắn vẫn còn nhớ xúc cảm mềm mại và trơn mịn, đến giờ vẫn khiến người nhung nhớ!
Nghĩ đoạn, Lâm Thành Thông trở về phòng, đi đến bên giường khoác tây trang vào chuẩn bị rời đi, lại bất ngờ phát hiện, bên cạnh gối năm có một chiếc dây chuyền, đặc biệt là trên sợi dây chuyền lại khắc một chữ cái "N" rất bắt mắt.
"N.." là viết tắt tên của cô ấy sao? Là tên hay họ? N có thể là họ Nguyễn, Ngô,...!Tên N có thể là Nhung, Nhàn...!rốt cuộc là gì?
Gương mặt anh tuấn của Lâm Thành Thông hiện lên một tia ngạc nhiên, chợt như hiểu ra điều gì đó, bèn biểu lộ vẻ mặt giảo hoạt cáo già, bất kể là em là của tôi! cô gái này,
Tay cầm sợi dây chuyền, Lâm Thành Thông rời khỏi du thuyền, kết quả liền nhìn thấy người bạn tốt Phương Hiếu Nam đang lười biếng đứng dựa lừng vào chiếc Ferrari bóng lộn phiên bản hạn chế, trong tay đang cầm một tập tài liệu đưa đến trước mặt hắn, "Thành thông đây là bản hợp đồng mà đại tiểu thư nhà họ Lưu đã ký tên vào, tôi đã giúp cậu giải quyết rồi, thế nào?"
Lưu Yến Thanh...!nhìn thấy ba chữ ngay ngắn xinh đẹp bên dưới văn bản, ánh mắt Lâm Thành Thông lóe lên một tia chán ghét, trực tiếp cầm lấy tập tài liệu, ném cho đàn em đứng sau lưng.
"Nam, cảm ơn cậu!" Lâm Thanh Thông nói, rồi leo lên chiếc xe thể thao của anh ta,
Phương Hiếu Nam liếc thấy sợi dây chuyền phụ nữ quấn trên tay hắn, đột nhiên cười khẽ, "Sợi dây chuyền đó...!xem ra là tàn dư đêm xuân tối qua của cậu hả?" "Chính xác!" Nói đến cô gái đêm qua, đôi mắt sâu thắm không đáy của Lâm Thành Thông lóe lên tia sáng tà mị, chợt liên tưởng đến điều gì đó, hắn bổ sung "Đúng rồi, người bên Đông Phương dám bỏ thuốc vào rượu của tớ, nội trong 10 ngày tớ sẽ tiêu diệt nó, không phải vì cô gái của cậu mà thương tình nhẹ tay với bọn chúng."
Giọng nói lạnh băng và tàn nhẫn từ miệng của Lâm Thành Thông phát ra, cùng với đôi mắt đào hoa nguy hiểm không ngừng bắn ra những tia điện xẹt mà lạnh buốt "Cậu nói Phan Y Ý? Đàn bà thiếu gì, xưa nay tớ đâu có thiếu, không phải sao?" Phương Hiếu Nam nhún vai với vẻ sao cũng được, đối với cô gái chủ động trèo lên giường mình, y đã chẳng còn hứng thú nữa.
Lâm Thành Thông vẫn giữ sắc mặt lạnh lẽo, không nói nhiều lời, đối với người bạn thân phong lưu quen thói này, hắn vẫn luôn không đồng tình.
"Đúng rồi, Thành Thông, cô gái nhà họ Lưu kia đã đồng ý gả cho cậu, cậu có nghĩ đến việc cử hành một hôn lễ thật hoành tráng không?" Gương mặt Phương Hiếu Nam đã khôi phục vẻ ngả ngớn phóng đãng vốn có.
"A, hôn lễ?"
Lâm Thành Thông hừ một tiếng, "Con tiện nhân đó không xứng đáng có hôn lễ, cho dù là nghi thức nhỏ cô ta cũng không có được đâu!"
Ánh mắt sắc lạnh của Lâm Thành Thông như lưỡi dao bén ngọt, khiến người ta không rét mà run, lông tóc dựng đứng.
"Mẹ cô ta đúng là phóng đãng dụ dỗ bác trai, hại bác gái tự sát, nhưng theo tớ biết, con gái bà ta rất đơn thuần, là một cô gái ngoan ngoãn, cậu thật sự muốn đối xử với cô ấy như thế à?"
Phương Hiếu Nam nhớ trong một buổi dạ hội đã từng gặp Lưu Yến Thanh, cô có gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, đơn thuần và thanh khiết.
"Trò chơi đã bắt đầu thì cũng sẽ do tớ kết thúc, có trách thì trách cô ta là con của người đàn bà đó, cô ta sống là để dùng máu để trả nợ cho mẹ cô ta.
Lâm Thành Thông nói một cách lạnh lùng, đôi mắt sâu không thấy đáy lướt qua một tía trào phúng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...