Cưng Vợ Tận Trời Cao


Màn đêm buông xuống
Một chiếc du thuyền tư nhân sang trọng màu trắng đang bồng bềnh sóng nước ở một khu biến nông, cách bờ vài ngàn mét.
Lúc này, trên chiếc du thuyền hào nhoáng giá trị tiền tỷ đèn đuốc sáng trưng âm nhạc xấp xinh, một buổi tiệc xa hoa long trọng vừa mở màn.
Trong một căn phòng thượng hạng phong cách trung nhà cổ điển trên tầng ba, Lưu Yến Thanh đang nửa nằm nửa ngồi trên sofa, tâm trạng phiền muộn, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ sậm.
Vân Vân chết tiệt, dám bỏ bốn cô nương một mình ở đây, nói thì hãy lầm, mười phút quay lại ngay, bây giờ đã hơn nửa tiếng rồi, còn không chịu về thì bồn có nương không thêm đợi nữa t
Nói xong.

Lưu Yến Thanh nhấp một ngụm rượu, hai chân tuy ỷ gác lên một đầu sofa chính lại tư thế nằm ngủ thoải mái một chút
Ngay lúc đó, cửa phòng đột nhiên vọng đến tiếng động nhỏ, sau đó có tiếng bước chân vội vàng "Vân Vân chết tiệt, cậu cuối cùng cũng biết trở lại rồi hả! Dám bỏ tớ ở.."
Nghe thấy tiếng động từ cửa phòng, Lưu Yến Thanh tưởng là cô bạn thân Huỳnh Vân Vân đã quay trở lại, liền bật ngồi dậy, vừa cằn nhằn được nửa câu, liền nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang sải bước về phía mình.
Không phải Huỳnh Vân Vân "Anh...!là ai?"
Lưu Yến Thanh cảnh giác ngồi thẳng dậy, tuy trong phòng chỉ sáng mờ mờ, nhưng nhờ có ánh trăng loang loáng mông lung soi rọi, cô vẫn có thể xác định đây là một người đàn ông.
Người đàn ông không hề lên tiếng, đi thẳng đến chỗ Lưu Yến Thanh, cả người nhào tới đè nghiền lên cơ thể Lưu Yến Thanh.

"Đồ lưu manh! Anh muốn làm gì?"
Cảm thấy có gì đó không đúng, Lưu Yến Thanh nhất thời sợ hãi, không ngừng giãy giụa, nhưng hai cánh tay đều bị người đàn ông nằm lấy, giơ lên cao quá đâu.

"Em gái, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ngoan ngoãn để tôi thỏa mãn cho em nào!"

Giọng nói của người đàn ông này trầm khàn từ tính, mang theo một vẻ bá đạo đầy tà ác, nhưng lại khiến người ta không cưỡng lại được.

"Ngàn vàng cái răm thổi! Anh dám động vào tôi, tôi nhất định sẽ giết anh bằng bất cứ giá nào!" Lưu Yến Thanh vừa ngượng vừa giận, tức đến gần như phát khóc lên, từ trước đến giờ chưa bao giờ có cảm giác bị sỉ nhục đến mức này.

"A...!Thật là một con mèo hoang bướng bỉnh Nhưng chẳng ích gì đâu!"
Giọng nói của hắn bắt đầu trở nên khàn hơn vì khó chịu đựng, lời còn chưa dứt đã đè cô xuống hôn ngấu nghiến.

"Anh...!làm gì, buông tôi ra...!không được đụng vào tôi! "Không được? Lát nữa tôi sẽ làm em...!không ngừng kêu xin..."
Lưu Yến Thanh trợn trừng mắt một cách tuyệt vọng, trong bóng tối cô không thể nhìn rõ nhân dạng người đàn ông, nhưng lại cảm nhận được sự uy hiếp thô bạo toát ra từ trên người hắn, cùng với khí chất tàn nhẫn lạnh lùng không cho người khác cơ hội cự tuyệt.

Sự tiếp xúc bằng da thịt khiến cô không ngừng run rẩy, đôi tay rắn chắc nóng như sắt nung của hắn vuốt ve cô, khơi gợi toàn bộ giác quan của cô.

"Haha, nhanh như vậy đã có phản ứng rồi? Đừng nóng vội, đêm còn dài.

.

."
Đôi môi của hắn một lần nữa hung tợn gặm căn môi cô, không cho cô bất cứ cơ hội né tránh nào, đôi mỗi cô gần như bị nghiền nát, hô hấp gần như đình trệ.


"Á! đáng chết! Em gái, em không ngoan thì đừng trách"
Ngay sau đó, nỗi đau thân thể bị xé rách khiến Lưu
Yến Thanh sợ hãi hét lên, nước mắt tràn ra, cô đau đến nỗi muốn hét to hơn, nhưng bị đôi môi khô khốc nóng rực bá đạo ngăn lại tiếng kêu trong miệng.
Sau nửa giờ...
Lưu Yến Thanh có cảm giác cơ thể bị rút cạn sức lực, nằm lả người trên giường thở hào hển.
Mồ hội làm đầu tóc ướt mèm, trong phòng tràn ngập hơi thở tình dục đặc thù.

"Biểu hiện không tệ, em gái, hay là, nữa nhé!" Giọng nói tà ác của gã đàn ông vang lên sau lưng, Lưu Yến Thanh giật nảy mình, tim đập thình thịch vì sợ hãi.

"Không được chạm vào tôi! Bỏ ra!" "A...!Nhưng mà tôi vừa chạm..."
Đôi mắt hắn sáng rực trong bóng tối, khỏe mỗi nhếch lên, bên tai dường như còn quanh quẩn thanh âm quyến rũ mê người của cô.
Nghe thấy giọng nói giận dữ của Lưu Yến Thanh, hắn lại nổi lên cơn hứng tình, hắn muốn đè cô xuống tiếp tục cuộc chơi đầy kích thích.

"Không cần quyến rũ tôi, cho dù em muốn gì, tôi đều có thể cho em."
Vừa nói, gã đàn ông vừa nhích lại gần Lưu Yến
Thanh, lời nói đầy vẻ mập mờ ma mị.

"Anh.


Tốt nhất tránh xa tôi ra một chút! Nếu không..." "Nếu không thì sao...?"
Gã đàn ông không hề bị cơn giận và sự uy hiếp của Lưu Yến Thanh dọa sợ, ngược lại càng có hứng thú đánh giá cô.

"Tôi sẽ giết anh!"
Lưu Yến Thanh nghiến răng rít lên, lần đầu tiên của cô đã mất đi một cách không hề quang minh chính đại, bây giờ ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng đã xuất hiện trong đầu cô.

"Giết tôi? Vậy để xem em có bao nhiêu khả năng đã, nói cho em biết, cả thành phố này không ai dám đụng vào tối đầu"
Gã đàn ông nói xong, liền chộp lấy tay của Lưu Yến Thanh, muốn đè cô xuống làm thêm lần nữa.
Lưu Yến Thanh ý thức được tình hình không ổn, liền há miệng hung hăng căn lên tay gã đàn ông.

"Á....!"
Gã bị đau, lập tức buông tay.
Người đàn bà này muốn chết à?!
Lưu Yến Thanh liền chớp thời cơ, vơ vội váy áo phủ lên người, lập tức nhào ra khỏi phòng không dám quay l đầu lại.

Gã đàn ông nhảy xuống giường định đuổi theo, nhưng chợt ý thức mình không mảnh vải che thân, liền bỏ ý định.

Sau khi ra khỏi căn phòng thượng hạng, Lưu Yến Thanh tìm một chỗ vắng vẻ không người qua lại tròng váy áo lên người, sau đó lên một chiếc xuồng rời khỏi du thuyền.
Chuyện đêm nay cô không thể cho bất cứ ai biết, nếu không sau này sẽ không còn mặt mũi gặp ai cả.
Hai giờ sáng, một chiếc BMW kiểu phố thông để lại trong khuôn viên một biệt thự sang trọng,
Lưu Yến Thanh tắt máy xe, ổn định tâm trạng một chút, rồi mới rời khỏi ghế lái, nhìn thấy đại sảnh trên lâu ba vẫn còn sáng đèn, trong lòng bồng có dự cảm xấu, Do dự một lúc, sau khi hít sâu một hơi, Lưu Yến Thanh đi vào bên trong.

Bước lên cầu thang xoắn ốc đi lên tầng ba, Lưu Yến Thanh vừa bước vào liền nhìn thấy Lâm Mai đang ngồi trên sofa, sắc mặt cau có, "Còn biết về nhà sao?" Lâm Mai hừ lạnh, ngữ khí đầy châm chọc và khinh miệt.

"Dì muộn như vậy còn chờ tôi trở về, có chuyện gì à?" Lưu Yến Thanh thản nhiên hỏi, ngữ khí bình thường.
Lâm Mai là mẹ kế của cô, trước đây là tình nhân bên ngoài của ba ruột cô, sau đó mẹ cô qua đời vì tại nạn xe cộ, bà ta nghiễm nhiên bước vào nhà, còn dắt theo một đứa con gái, tên là Lưu Thuần Nhã, lớn hơn
Lưu Yến Thanh một tuổi.

Về phần ba của Lưu Yến Thanh, ông là Tổng giám đốc một tập đoàn kiến trúc, do bận rộn công việc nên rất ít quan tâm đến gia đình, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Lâm Mai định đoạt.
Lưu Yến Thanh biết Lâm Mai không ưa mình, mà trước nay cô cũng chưa từng thừa nhận bà mẹ kế Lâm Mai này, cho nên vẫn luôn cương quyết gọi Lâm Mai là di Mai.

"Tôi đã sắp xếp cho cô một mối kết hôn, nhà trai là chủ tịch một tập đoàn quốc tế, năm ngày sau làm đám cưới.

"Im miệng! Bà lấy tư cách gì định đoạt chuyện hôn nhân của tôi? Ba tôi cho bà cái quyền lớn như vậy từ khi nào hả?"
Nghe Lâm Mai nói xong, Lưu Yến Thanh lập tức bốc hỏa, trừng mắt giận dữ, cô cảm thấy buồn cười, năm nay cô mới 20 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học đã bắt cô lấy chồng, đã vậy còn là người cô không quen biết!!
Tuyệt đối không thể "Hừ! Chuyện này ba cô đã thông qua rồi, chẳng lẽ ngay cả ý của ba cô cô cũng dám cãi?"
Biết Lưu Yến Thanh không thèm để mình vào mắt, Lâm Mai liền lôi Lưu Anh Hùng ra làm lá chắn, sắc mặt kênh kiệu tự đắc.

"Tôi không gả!"
Ngữ khí cương quyết cự tuyệt, suy nghĩ của Lâm Mai chẳng lẽ cô không biết?
Bất kể đối phương gia thế hiển hách đến cỡ nào, cô tuyệt đối không gả cho người cô không yêu.

"Chuyện này không tới lượt cô từ chối!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận