Cung Tiên Sinh Lục Bảo Nhà Anh Báo Nhà Rồi

"Tôi...Không hiểu anh đang nói gì hết." Lãnh Tích Nguyệt đỏ mặt nói.

Tên đàn ông chết tiệt, thật sự là vô cùng xuất chúng, làm cho cô vừa nhìn thấy đã không kìm được lòng mà xấu hổ tim đập.

"Cô không hiểu thật à, thực thuần khiết đấy." Cung Tâm Dật cắn răng, buông lỏng tay ra.

"Cái đó...Rỗi việc, tôi, tôi, tôi đi!" Lãnh Tích Nguyệt nói xong, tay liền sờ soạng về phía tay cầm của cửa.

"Cô dám!" Cung Tâm Dật thoáng cái đã bứt cổ áo Lãnh Tích Nguyệt, do dùng sức quá mạnh, cổ áo thoáng cái đã bị xé nát, bờ vai trắng nõn của Lãnh Tích Nguyệt lộ ra.

"A...anh làm cái gì vậy?" Lãnh Tích Nguyệt kinh động kêu lên một tiếng, vội vàng che bả vai phải bị lộ ra.

Trên mặt Cung Tâm Dật cũng hiện lên vẻ bối rối, vội vàng thu tay về.

Nhưng trôi qua giây lát, lại lạnh lùng nói, "Kêu cái gì mà kêu, cũng không phải chưa từng thấy qua mà?"

Oắt đờ heo? Lãnh Tích Nguyệt trừng lớn hai mắt.

Cung Tâm Dật vì sao lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ đã nhận ra cô rồi sao?


Không được, không thể để cho Cung Tâm Dật nhận ra được, cho dù có nhận ra, mình cũng không có khả năng để thừa nhận, nếu không, một khi đã để cho Cung Tâm Dật biết rõ về sự tồn tại của sáu đứa con gây sốc, nhất định sẽ tranh quyền nuôi bọn trẻ với cô.

Cố ý nói, "Là, anh là người đàn ông như vậy, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, có người phụ nữ nào mà chưa từng thấy qua chứ? Lại có cơ thể của người nào chưa từng thấy qua chứ?"

"Cô gái, cô đang nói cái gì vậy?" Tròng mắt lạnh như băng của Cung Tâm Dật trừng mắt với Lãnh Tích Nguyệt.

Không khí lạnh muốn đóng băng, Lãnh Tích Nguyệt chịu không được kiểu rét lạnh này, sửa soạn lại cổ áo, tay lần về phía tay cầm của cửa một lần nữa.

"Lại định trốn à?" Cung Tâm Dật dùng sức nắm lấy cổ tay của cô, "Thành thật khai báo đi, bốn năm nay quan hệ với ai?"

Rốt cuộc cũng nhận ra cô rồi!

Lãnh Tích Nguyệt hít sâu một hơi, sống chết cũng không muốn thừa nhận sự việc của bốn năm trước, cố ý lớn tiếng ồn ào, "Anh có bị bệnh không vậy..., cái gì mà bốn năm với năm năm, nhận lầm người à? Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp anh mà!"

Nhận lầm người? Thật sự nhận lầm ư?

Cung Tâm Dật buông tay ra, ánh mắt có chút mờ mịt, tựa hồ lâm vào ký ức sâu thẳm.

Đúng lúc đó, Lãnh Tích Nguyệt chờ đúng thời cơ, mở cửa phòng ra rất nhanh, chạy ra ngoài như một làn khói.

Vương Lệ phát hiện ra Lãnh Tích Nguyệt chụm cổ áo lại, không khỏi giật mình vạn phần, hoá ra Cung Tâm Dật giỏi nói mồm thôi sao? Ưa thích dùng sức mạnh sao? Không thích chủ động đưa tới cửa sao?

Trần Dư chứng kiến Lãnh Tích Nguyệt bị kéo nát cổ áo, càng giật mình hơn, ông chủ nhà mình sao lại biến thành bộ dạng này rồi?

"Đứng lại cho tôi!" Cung Tâm Dật mở cửa đuổi theo bằng đôi chân dài.

Lãnh Tích Nguyệt đứng bên cạnh Vương Lệ, đánh bạo nói, "Bảo tôi đứng lại làm gì? Tôi phải làm việc, không rảnh dài dòng với anh!". Truyện Kiếm Hiệp

Chỉ chỉ quần áo bị xé nát trên người, tức giận nói, "Quần áo này tôi vừa mới mua, ngày đầu tiên mặc đã bị anh làm hỏng, anh phải bồi thường bằng tiền đấy!"

"Bồi thường bằng tiền?" Cung Tâm Dật ngoắc ngoắc khoé miệng, chỉ vào nhân viên phục vụ vừa mới đưa một bình rượu tới, "Uống nó đi, tôi liền bồi thường tiền quần áo cho cô."


"Cung tiên sinh..." Trần Dư kinh hãi, rượu kia Cung Tâm Dật chưng cất nhiều năm rồi, một lọ trị giá ngàn vạn đó...

Uống nguyên một bình? Lãnh Tích Nguyệt mở to hai mắt nhìn, ở đó cô có tửu lượng vậy à? Nếu có, bốn năm trước cũng sẽ không phát sinh chuyện làm tình chứ.

"Thật xin lỗi, không uống rượu!" Lãnh Tích Nguyệt cứng rắn cự tuyệt.

Không uống? Cung Tâm Dật nheo con mắt lạnh lẽo, bốn năm trước, người phụ nữ này có thể uống mà.

"Không uống rượu cũng được, bóp chân cho tôi, tôi liền bồi thường tiền quần áo cho cô."

Bóp chân? Nghĩ cô là nô lệ sao? Cô tới đây chính là làm mỹ nhân ngư a.

Lãnh Tích Nguyệt phất phất tay, "Thôi được rồi, anh không cần bồi thường chỗ quần áo trước đó đâu!"

Muốn cô bóp chân cho người đàn ông này sao, cửa nhỏ cũng không có đâu.

"Chị Vương, chúng ta đi làm việc đi." Lãnh Tích Nguyệt ôm lấy cánh tay của Vương Lệ nói.

Vương Lệ chứng kiến khuôn mặt lạnh như băng của Cung Tâm Dật, nào dám mang Lãnh Tích Nguyệt đi? Nhẹ nhàng đẩy tay của Lãnh Tích Nguyệt ra, xen vào một nụ cười, "Công việc của em ngay tại đây thôi, tối nay Cung tiên sinh đã bao hết chỗ rồi."

A...? Lãnh Tích Nguyệt hối hận không thôi, chẳng lẽ thật sự không thể tránh khỏi sao?


Mắt của Cung Tâm Dật nhìn thời gian, lạnh giọng hỏi: "Chừng nào mỹ nhân ngư mới bắt đầu biểu diễn vậy?"

"Ngay lập tức đây, bây giờ tôi lập tức đưa mỹ nhân ngư đi thay quần áo đây." Vương Lệ dứt lời, vội vàng mang Lãnh Tích Nguyệt vào phòng thay quần áo.

Lãnh Tích Nguyệt mặc trang phục người cá, thưởng thức vẻ đẹp của mình trước gương, thật sự đẹp mắt a, nếu sáu đứa con nhỏ của cô nhìn thấy, nhất định sẽ vui vẻ đến phát điên.

"Chị Vương, em có thể chụp ảnh mình được không?" Lãnh Tích Nguyệt không thể chờ đợi được muốn chụp bộ dạng của mình bây giờ, sau khi về nhà sẽ cho bọn nhỏ xem.

"Đợi em lặn xuống nước đã, nhiếp ảnh gia sẽ chụp cho em." Vương Lệ nói xong, trực tiếp mở cửa sau của phòng thay quần áo.

Cửa say nối thẳng tới bể bơi của người cá.

"Phải biểu diễn hai tiếng, chỉ có thể nghỉ ngơi 10 phút giữa đó, em có thể kiên trì được không?" Vương Lệ hỏi.

"Được." Lãnh Tích Nguyệt khẳng định nói.

Cho dù không được cũng phải được a..., 500 yên phải lấy ít để xài, đủ ba ngày ăn cho sáu đứa bé, nếu không lấy được số tiền này, ngày mai sáu đứa con nhỏ sẽ đói bụng mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận