Cung Tiên Sinh Lục Bảo Nhà Anh Báo Nhà Rồi

"Vì sao chứ?" Lãnh Tích Nguyệt thập phần buồn bực.

"Một nhân vật quan trọng mời cô tới uống một ly rượu." Vương Lệ hết sức kích động nói.

Nhân vật quan trọng? Không phải là cha của con chứ? Vậy ngàn vạn lần không thể đi được.

"Tích Nguyệt tiểu thư, mời." Trần Dư thò tay ra mời.

"Thực xin lỗi, không uống rượu!" Lãnh Tích Nguyệt cứng rắn cự tuyệt.

"Tôi tới!" Vương Lệ chỉ ước có cơ hội này.

Hắng giọng một cái, hưng phấn xông vào phòng, vừa mới đi vào, liền phát ra tiếng nói nũng nịu, "Cung tiên sinh, Tích Nguyệt là mỹ nhân ngư của chỗ này, sẽ không uống rượu đâu, Lệ Lệ có thể cống hiến sức lực cho Cung tiên sinh..."

"Cút ——"


Cùng một tiếng quát chói tai, cả người Vương Lệ trực tiếp bay ra khỏi phòng.

"Chị Vương!" Lãnh Tích Nguyệt tranh thủ thời gian tiến tới đỡ dậy.

Lúc chứng kiến ánh mắt lạnh như băng trong gian phòng kia, không kìm được lòng rùng mình một cái, thật không nghĩ tới, cha của con nóng nảy đến mức vậy, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc a.

May thay mình và anh ta chỉ là quan hệ tình một đêm, nếu gả cho anh ta, nào sẽ trải qua ngày tháng tốt lành?

...Vương Lệ vừa nãy gọi anh ta là gì? Cung tiên sinh?

Không phải là Cung Tâm...Dật chứ?

Không có khả năng không có khả năng đó được, Lãnh Tích Nguyệt lắc đầu, mình là một người lúc sinh ra đã bị cả cha lẫn mẹ vứt bỏ, sao có vận khí tốt như vậy được? Người này tuyệt đối không phải là Cung Tâm Dật, bất quá chỉ là trùng họ Cung mà thôi.

"Cô lắc lư đầu làm gì? Bất mãn với tôi sao?" Cung Tâm Dật ngồi trên ghế salon, lạnh mặt chất vấn Lãnh Tích Nguyệt.

"Tôi..."

Lãnh Tích Nguyệt không biết nên giải thích hành vi lắc đầu của mình như thế nào, nghĩ đến thái độ của người đàn ông này đối đãi với Vương Lệ, tinh thần trượng nghĩa lại trỗi dậy, chống eo nói, "Anh nói rất đúng, tôi chính là bất mãn với anh đấy! Đường đường là nam nhi cao bảy thước, sức mạnh không đi đền đáp quốc gia, lại ở chỗ này khi dễ một người con gái yếu đuối, ỷ mạnh hiếp yếu tính là anh hùng hảo hán gì chứ?"

Vương Lệ bị doạ sợ, vội vàng che miệng Lãnh Tích Nguyệt, nói bên tai cô, "Đừng có nói nữa, anh ấy là Cung Tâm Dật đấy!"

Trần Dư cũng tới bên cạnh Lãnh Tích Nguyệt, nén thấp tiếng nói cảnh cáo, "Không muốn chết thì tốt nhất hãy câm miệng lại!"

Lãnh Tích Nguyệt kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cô không có nghe lầm chớ? Người đàn ông này chính là Cung Tâm Dật!


Cô vậy mà lại vụng trộm sinh ra con của Cung Tâm Dật sao? Còn một thai sinh sáu đứa? Nếu Cung Tâm Dật biết rõ chuyện này, sẽ để cho cô nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai chứ?

Ông trời ơi, ngàn vạn lần không thể để cho Cung Tâm Dật biết rõ sự việc sáu đứa bé gây sốc được, nếu không cô sẽ lập tức chết lềnh bà lềnh bềnh a.

Cung Tâm Dật đứng dậy, như đỉnh núi Thái Sơn, từng bước một tới gần Lãnh Tích Nguyệt.

Tất cả mọi người đều bị một hành động này hù không ít, bản thân Lãnh Tích Nguyệt cũng cảm nhận được từng trận khủng hoảng, cơ thể không tự chủ được mà lùi về phía sau, hai mũi chân lặng lẽ chuyển hướng, định thừa dịp Cung Tâm Dật không chú ý, bỏ chạy.

Cung Tâm Dật cảm nhận được Lãnh Tích Nguyệt định chạy trốn, vừa sải bước tiến tới, ngữ khí bá đạo nói, "Thứ nhất, tôi không phải nam nhi cao bảy thước, ít nhất là chín thước. Một xích thời cổ đại bất quá là bảy tấc của bây giờ, tôi không thấp đến như vậy!

Thứ hai, con mắt của cô chứng kiến tôi không đền đáp quốc gia hả? Tập đoàn Cung thị của tôi hàng năm nộp một khoản thuế không người nào có thể so sánh được, quyên góp tiền cho tổng hội từ thiện, ít nhất một số cũng được ghi chép trong sổ thiên văn.

Thứ ba, cô không tận mắt nhìn thấy nguyên nhân gây ra sự việc, có tư cách gì nói tôi ỷ mạnh hiếp yếu? Là cô ta thất lễ với tôi trước, tôi mới dạy cho cô ta một bài học!"

Lãnh Tích Nguyệt bị Cung Tâm Dật nói đến á khẩu không trả lời được, sửng sốt hồi lâu, không tin hỏi Vương Lệ, "Chị thật sự thất lễ với anh ta à?"

"Chị..."


Không đợi Vương Lệ nói ra, Cung Tâm Dật liền lạnh giọng mở miệng, "Cô ta sờ tay tôi!"

Sờ, sờ tay?

Lãnh Tích Nguyệt thiếu chút nữa thì sốc hông lên cười, "Cái này cũng gọi là thất lễ à?"

"Vậy như thế nào mới gọi là thất lễ? Hả?" Cung Tâm Dật một chút nữa thì nắm lấy cổ áo của Lãnh Tích Nguyệt, "Cô làm mẫu cho tôi xem!"

"Tôi...Tôi làm gì chứ, tôi không làm!" Lãnh Tích Nguyệt lắp bắp nói, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Người đàn ông này thật sự thật là đáng sợ, về sau nhất định phải cách xa ra.

"Cô không làm sao? Cô quyết định không làm à?" Cung Tâm Dật một cước đá cánh cửa đá đóng lại, một tay đè Lãnh Tích Nguyệt lên trên cửa, "Đừng nói với tôi, cái gì cô cũng không hiểu nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận