Cùng quân đàm đạo chuyện vân vũ


Chương 12: Trường Đình Oán Mạn (*)
 
Hơi nóng tỏa ra từ bồn tắm dâng lên làm tầm nhìn của Uyển Uyển càng mơ hồ, mọi thứ trở nên nhạt nhòa qua làn hơi nước, ánh mắt nàng mù sương nhìn vào hư vô. Trước mắt không còn là vương phủ xa hoa, cũng không phải Vĩnh Lạc vương chiến công hiển hách, mà là cái đêm lạnh giá ấy, Chu Trăn đã uống đến say mèm, xong vào Tầm Phương các.
 
Hiếm có khi nào thấy hắn say đến vậy, còn đâu phong thái sôi nổi hào hùng, kiêu căng ngạo mạn thường ngày. Hôm đó hắn chật vật vô cùng, toàn thân tỏa ra mùi rượu, quần áo đã ngấm sương lạnh, mà khuôn mặt hắn lại càng lạnh hơn gấp bội.

 
Uyển Uyển hết hồn, vội vội vàng vàng cầm lấy ngoại bào của hắn rồi rót cho hắn một chén trà nhỏ.
 
“Trước đây ta mấy phen quyết chiến cùng Thát đát... là vì cái gì... Triều đình đang an ổn, thế mà ông ấy còn muốn cấu kết ngoại tặc lũng đoạn triều cương...”
 
“Đó rõ ràng là người thầy mà ta tôn kính nhất... Là Đại tướng quân nhị phẩm... Sao ông ấy có thể làm thế! Sao có thể?”
 
Hắn ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu, bi thương vô tận.
 
Uyển Uyển dịu dàng vuốt lưng cho hắn, đưa chén trà lại, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, ngài sao thế?”
 

Lúc này hắn mới chậm rãi ngẩng lên, lắc đầu, rồi như nghĩ tới cái gì, cười tự giễu: “Đông Xưởng còn không tra được... Bản vương lại đoán ra. Thì ra từ trước tới nay ta đã nhìn lầm người...”
 
Một lời này chứa quá nhiều cơ mật triều đình, Uyển Uyển dù không hiểu hết song cũng đoán được một hai.
 

Nhìn bên ngoài, điện Kim Long có vẻ sóng yên biển lặng nhưng thực chất lại cuồn cuộn nước ngầm. Đại tướng quân cấu kết Thát tử, đã bị Vĩnh Lạc vương biết được.
 
Đến năm mười lăm, Chu Trăn đã hoàn thành việc học, ngày nào cũng chạy tới phủ Đô đốc năm quân, đi theo Trấn Quốc Đại tướng quân luyện võ trị binh. Nhiều năm như thế, ông vừa là thầy vừa là bạn, trở thành một trong số ít người được Chu Trăn sùng kính. Đầu óc hắn như quay như cuồng, đừng nói tới quân pháp bất kể thân sơ, tình thầy trò bao năm qua chẳng phải giả, nếu chuyện này do Đông Xưởng tra ra trước có đánh chết hắn cũng không tin, nhưng tại sao cứ phải là hắn.
 
“Ta lén lút đi theo sau ông ấy, ra khỏi thành suýt còn nữa thì bị phát hiện... Sau đó ta nghe thấy ông ấy nói chuyện với một nam tử... Ta có thể nghe hiểu... là tiếng Thát...” Hắn tự lẩm bẩm, hai mắt như châm lửa, chằng chịt tơ máu.
 
Ngoài cửa sổ, gió đang gào thét từng cơn, nhưng không buốt thấu xương như cái rét nơi đại mạc mênh mông. Chu Trăn xuất thần nhìn ra cửa. Hắn không nhớ nổi mình đã trải bao đêm nơi quan ải, qua bao cơn bão tuyết vùng Tây Bắc, nhưng từng vệt máu từng nỗi đau của binh sĩ dưới trướng, hắn đều ghi khắc trong lòng. Trung Nguyên an ổn, không phải dùng chính những thứ đó để đổi lấy hay sao?
 
Uyển Uyển không hiểu chuyện triều chính, tay chân luống cuống, không biết phải an ủi hắn thế nào. Nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử, chiến tranh như chuyện cách xa ngoài kia hàng ngàn vạn dặm. Chưa từng tận mắt nhìn thấy một cuộc chiến thực sự, huyết tinh đầy trời, sinh linh đồ thán, nàng không thể hiểu được cảm giác của hắn.
 
Suy nghĩ chốc lát, vội vàng tiến lại ôm lấy hắn. Hắn ngồi nàng đứng, không ai nói gì, tất cả chìm vào yên lặng.
 
Uyển Uyển vẫn an ủi Chu Trăn như thế, khẽ khàng vỗ lên lưng hắn.

 
Đây đâu phải là gánh nặng một mình Vĩnh Lạc vương phải gánh chịu, đây là quốc sự.
 
Hồi lâu sau, nàng nghe thấy tiếng thở đều đặn của Chu Trăn.
 
Một ngày dài mệt mỏi như ép cạn sức lực của hắn, lúc này đã ngủ say.
 
Đến bình minh Uyển Uyển mới tỉnh lại, nàng cố hết sức mở hai mắt ra, đã trông thấy Chu Trăn đang chỉnh lại quần áo, thần sắc như thường, “Nàng tỉnh rồi à? Bản vương phải đi thượng triều đây.”
 
Dường như cái người say đến bất tỉnh nhân sự, sầu tư đau đớn đêm qua không phải hắn.
 
Lần sau lại đến lượt nàng say đến điên đảo, chật vật không sao tả nổi.
 
Nàng nghe nói cha mẹ đã chuyển về quê, ca ca của nàng cũng đã nhận một chức sai nha ở đó, vậy mà một dòng tin nàng cũng không nhận được. Lúc này nàng mới bang hoàng phát hiện ra, nàng chỉ có một mình, lẻ loi, không nơi nương tựa. Nàng say, nhào vào lòng Chu Trăn khóc thật lâu, say đến mức nôn lên nôn xuống.
 
Lần đầu tiên từ khi quen biết, hắn không nói gì, không nói dù một lời, chỉ lặng yên nhìn nàng khóc. Chờ nàng khóc mệt thì đưa khăn cho nàng, thật dịu dàng vỗ lưng cho nàng.
 

Uyển Uyển khi đó chợt nhớ tới lần Chu Trăn say rượu, đột nhiên cảm thán hai người quả giống một đôi uyên ương số khổ.
 
Nhưng thật đáng tiếc không phải vậy. Nàng chưa bao giờ là con chim ương kia, cùng lắm chỉ là tu hú chiếm tổ chim khách, tạm thời chiếm lấy vị trí của Đoàn Nghi Thuần. Mà Chu Trăn càng không phải chim uyên số khổ, suy sụp tinh thần chỉ là nhất thời, hắn mãi mãi vẫn là một Vĩnh Lạc vương sôi nổi hăng hái.
 
 (*) Chim uyên ương, được coi là biểu tượng của hạnh phúc và chung thủy trong hôn nhân, con đực là uyên, con cái là chim ương
 
Không lâu sau, phủ Tướng Quân bị Cẩm Y vệ bao vây, có lẽ đã đến lúc số tận.
 
Hôm đó kinh thành có tuyết rơi, từng bông tuyết nhỏ lả tả bay xuống nhân gian. Cả đô thành bị nhấn chìm trong màn tuyết trắng xóa, ảm đạm thê lương.
 
Chu Trăn phong trần mệt mỏi đạp cửa đi vào, nhiệt tình ôm lấy nàng: “Bản vương phải xuất chinh... Đợi bản vương khải hoàn trở về sẽ đón nàng vào Vương phủ... có được không?
 
Tất nhiên là được.
 
Nhưng, nàng có tư cách gì?
 
Hắn không thể cưới nàng làm thiếp, nàng cũng không muốn đi làm thiếp cho người. Hắn cao như vậy, xa như vậy, nàng sao có thể với tới? Chẳng qua Chu Trăn nhất thời bị quỷ ám mà thôi. Một kỹ nữ thấp hèn ở Tầm Phương các, tìm ở đâu mà chả có, nào cứ phải là nàng?
 
Mỗi bước nàng đi đầy rẫy khó khăn, chỉ sợ sai một bước là vạn kiếp bất phục. Sợ hi vọng rồi lại thất vọng, sợ tình cảm giao sai người. Nhưng nàng không thể khống chế nổi bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, cũng không thể khống chế nổi thứ cảm xúc đang ngày một lớn lên trong tim. Vô tình nhớ tới vườn hoa hậu viện vương phủ, lòng càng mong ngóng ngày hắn trở về.
 

Sau khi Chu Trăn đi, mỗi ngày Uyển Uyển vẫn vẽ tranh, thỉnh thoảng có thể bán mấy bức họa kiếm dăm đồng bạc.
 
Chu Trăn rất tốt với nàng, trên phương diện tiền bạc chưa bao giờ keo kẹt, nàng đã tích góp đủ số tiền có thể chuộc thân cho mình.
 
Uyển Uyển ngồi trước bàn trang điểm nhìn hộp trang sức, dưới chiếc hộp chính là nơi cất giấy bạc, thỉnh thoảng nàng sẽ lấy ra đếm lại, tình toàn xem có mua lại được văn tự bán mình của mình không.
 
Chính lúc này, Triệu Văn Quyên xuất hiện, Hắn đối với Uyển Uyển cũng giống như Đại tướng quân với Chu Trăn.
 
Uyển Uyển đang vẽ tranh thì nghe Ngụy gia gọi nàng. Nàng đi ra ngoài xem thì trong thấy vẻ mặt khó xử của Ngụy gia, đằng sau bà con một nam tử khuôn mặt thanh tú, toàn thân tỏa ra mùi mực nước thi thư.
 
“Vị gia này muốn gặp ngươi...”
 
Ngụy gia chủ hơi ngừng lại, cười cười nhìn Triệu Văn Quyên rồi kéo Uyển Uyển sang một bên thì thầm: “Uyển Uyển, ngươi nghĩ cho kỹ, chỉ sợ bên vương gia không dễ gì...” Ngụy gia nhìn sang Triệu Văn Quyên rồi nói tiếp: “Vi khách này nhìn rất lạ mắt, khẩu âm cũng không giống người kinh thành. Kỳ lạ lắm, mà bây giờ còn là ban ngày nữa chứ...”
 
Uyển Uyển sau khi nghe xong, vừa định từ chối thì nghe thấy giọng nói thanh lãnh trong trẻo của nam nhân từ phía sau truyền tới: “Cô nương đừng lo lắng. Tại hạ cũng là họa sĩ, có duyên được chiêm ngưỡng tác phẩm của cô nương, trong lòng thưởng thức không thôi nên mới muốn cùng cô nương nghiên cứu thảo luận một phen.”

 
(*)Giải thích tiêu đề: Trường Đình Oán Mạn là một bài thơ cổ của Khương Quỳ. Trường đình là một quán nhỏ ven đường thời xưa, thường dùng làm chỗ tiễn biệt. Bài thơ là nỗi u oán của cuộc ly biệt.
Tham khảo: http://bit.ly/2lr6rkv để biết thêm chi tiết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận