Chương 45
Quý Minh Châu nghe anh nói vậy, làm bộ muốn đóng cửa lại.
Đến khi tiếng “cạch” vang lên, Giang Tịch nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, cũng không tiếp tục gõ cửa nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh lẳng lặng chờ ba giây.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.
Tiếp đó, cánh cửa kia lại từ từ được mở ra.
Quý Minh Châu lườm anh, cất giọng chảnh chọe: “Anh không có chỗ ở thật ư?”
“Ừ.”
“Mang hành lý của anh vào đây.” Quý Minh Châu mở cửa ra, nhìn người trước mắt, “Nhớ nè, anh không được ngủ ở sofa mà chỉ được ngủ dưới đất thôi đấy.”
“Giường thì sao?” Giọng Giang Tịch bình thản như đang thảo luận thời tiết hôm nay vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Minh Châu nhìn anh một hồi rồi nói: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, nếu anh không muốn ngủ dưới đất thì bây giờ tôi sẽ đóng cửa.”
Lần này Giang Tịch không được đằng chân lân đằng đầu nữa, anh xách vali vào trong phòng.
Quý Minh Châu biết anh đã đi vào, nhìn cũng chẳng nhìn, chỉ đại vào một góc, “Đấy, anh tùy tiện tìm một chỗ mà ngả lưng, ở đây có sàn sưởi, anh đừng có mà kêu lạnh nhé.”
Dường như đã biết tỏng âm mưu phía sau của anh, Quý Minh Châu hất cao cằm, cầm đồ ngủ đi vào trong phòng tắm.
Vì bị Giang Tịch quấy nhiễu nên ban nãy cô vẫn chưa kịp tắm rửa.
Đợi đến khi phía phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào, Giang Tịch mới cảm thấy an tâm.
Anh nhìn sang hướng mà Quý Minh Châu vừa chỉ ban nãy, rũ mắt xuống trầm tư một hồi.
Quý Minh Châu ở trong phòng tắm rất lâu. Khi cô đi ra, Giang Tịch đang nhắm mắt, trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Anh tùy ý dang tay ra, cả người gần như vùi hẳn vào sofa. Ánh đèn trong phòng hắt xuống, rải trên khuôn mặt anh, trông vô cùng đẹp trai.
Từ trước đến giờ Giang Tịch đều thuộc kiểu người nhân mô cẩu dạng*, vẻ ngoài quả thực không có gì để chê.
*Vẻ ngoài đẹp đẽ đàng hoàng, nhưng bên trong lại có suy nghĩ đen tối, xấu xa.
Quý Minh Châu chậm rì rì đi qua chỗ anh, khẽ gọi anh như thăm dò: “...Giang Tịch?”
Không có phản ứng.
Quý Minh Châu duỗi chân ra, khẽ chạm vào bắp chân anh.
Vẫn không có phản ứng, có lẽ anh đã ngủ say rồi.
Bình thường Giang Tịch trông lạnh lùng vậy nhưng thực ra rất được con gái yêu thích, là một anh chàng đẹp trai có gương mặt lạnh lùng sáng sủa.
Nhưng khi anh nhắm mắt lại, dường như cũng đẹp không kém, có thêm vẻ dịu dàng mà bình thường ít khi thấy được ở anh.
Quý Minh Châu nghĩ như vậy, lập tức cúi đầu ghé lại gần anh, đưa tay đùa nghịch lông mi của anh.
Không thể không nói, lông mi của người đàn ông này vừa dài vừa dày.
Quý Minh Châu đùa nghịch một lúc, cảm thấy vô vị, ánh mắt dịch xuống dưới, dừng lại trên môi anh.
Hình như cô có thể tưởng tượng được xúc cảm trên đôi môi của Giang Tịch, mềm mại, man mát.
Nếu ở thời cổ đại, Giang Tịch chắc chắn sẽ là một thư sinh lạnh lùng môi đỏ da trắng.
Còn cô ư... chính là công chúa ngang ngược “vắt kiệt nam nhân”.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu bật cười khe khẽ.
Nhưng đợi đến khi cô rời mắt đi, cô không thể cười nổi nữa, hoàn toàn không thể cười nổi nữa rồi.
Không biết Giang Tịch đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt đen trong veo ấy đang nhìn vào cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Quý Minh Châu ho khụ khụ, lên tiếng trước tiên: “Nhìn gì mà nhìn!”
“Nhìn em sàm sỡ anh!”
Da mặt của Quý Minh Châu lập tức trở nên mỏng như bị lột mất lớp da, cô lên tiếng giải thích cho mình: “Vừa rồi tôi... đó là muốn gọi anh dậy đi tắm chứ không có ý gì khác.”
“Ừm, vì thế em đã sàm sỡ anh, coi như đó là thù lao thì liệu anh có thể xin phép không ngủ ở dưới đất không?”
“Tôi sàm sỡ anh thế nào!”
“Động tác và ánh mắt.” Giang Tịch không ấp úng chút nào, nhanh chóng đáp lại cô.
Nói đoạn, ánh mắt anh lướt lên lướt xuống một vòng, khi nhìn vào tay cô, anh cố tình dừng lại một lúc lâu.
Quý Minh Châu cũng cảm nhận được ánh mắt anh thoáng ngừng lại, vội vàng rụt tay lại.
“...”
Tóm lại là rốt cuộc là vì sao! Giang Tịch lại cố chấp với vấn đề “rốt cuộc cô có sàm sỡ anh không” này thế nhỉ!
Như thể anh sợ Quý Minh Châu đối ý, anh lập tức nhấn mạnh: “Ban nãy anh đã ngó qua rồi, chỗ này không có dư chăn, dù có sàn sưởi thì anh cũng không ngủ ngon.”
Quý Minh Châu: “?”
Nhân lúc cô đi tắm, anh lại còn quan sát nhiều thế kia à?
Thực ra Giang Tịch nói cũng không sai.
Tòa biệt thự liền kề rộng lớn này là tài sản cá nhân của vợ chồng bác chủ nhà. Mỗi phòng đều có phong cách khác nhau, khác với những căn phòng khách sạn được bài trí thống nhất. Phòng ốc ở nơi này mang đậm bản sắc địa phương.
Những kiến trúc kiểu u cổ kính trong một thị trấn đông đúc.
“Ngủ trên sofa đi... chỗ đó có chăn... đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi đấy!” Quý Minh Châu phủi phủi tay, đứng thẳng dậy, vài ba nước đã bổ nhào lên giường.
Giường ở đây có hình vuông, dù Giang Tịch muốn ngủ ở đây thì cũng chẳng có không gian.
Nếu hai người ngủ cùng nhau thì phải nằm chen chúc.
Phía sau có tiếng động khẽ khàng, không biết qua bao lâu, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Quý Minh Châu lăn lộn trên giường một hồi rồi nằm ngửa ra, nhìn hoa văn uốn lượn trên trần nhà, chìm vào trong suy tư.
Thực ra những gì cô trải qua trong mấy ngày này đều rất ảo diệu.
Hai người chiến tranh lạnh, chia xa rồi gặp lại nhau ở Thụy Sĩ.
Và hơn nữa là, vấn đề gây cản trở bao nhiêu năm, vậy mà chẳng cần tốn quá nhiều thời gian, cứ thế được giải quyết.
Vẻ mặt Quý Minh Châu mờ mịt, cô dùng móng tay chọc vào cánh tay mình một cái không nặng không nhẹ.
Có cơn đau loáng thoáng truyền ra.
Hóa ra không phải mình đang mơ.
Cô lắc lắc đầu, sau đó lấy máy ảnh ra xem lại ảnh và video mình đã ghi lại vào hôm nay.
...
Lúc Giang Tịch đi từ trong phòng tắm ra ngoài, Quý Minh Châu đã ngủ say rồi.
Còn có vài đồ vật nằm cạnh đầu cô, có lẽ là những thiết bị ghi hình cực kỳ quý báu của cô.
Giang Tịch dọn dẹp sơ qua chiếc sofa mềm mại, rồi ngồi xuống, uể oải ngước mắt lên nhìn cô gái nằm trên giường.
Khi ngủ tóc của Quý Minh Châu xõa tung, nơi nào cũng có những lọn tóc xoăn của cô. Bả vai trắng ngần của cô lộ ra một nửa, khuôn mặt trắng nõn nhìn có vẻ cực kỳ vô hại.
Cô rất thích làm mấy kiểu tóc cầu kỳ, nhưng trong mắt Giang Tịch, khi mái tóc cô bung xõa vẫn đẹp hơn.
Đặc biệt là vào lúc cô ngủ say.
Anh cảm thấy buồn chán vô cùng, trong đêm tối tĩnh lặng yên bình, anh mở album ảnh trong điện thoại của mình ra, xem qua một lượt.
Thành thật mà nói, ảnh trong điện thoại của Giang Tịch không nhiều, nhưng vì được sao lưu nên thời gian lưu giữ rất lâu.
Tấm ảnh cũ nhất là tấm ảnh được anh scan ra.
Nước ảnh hơi vàng, chất lượng ảnh mờ tịt, chỉ có thể mơ hồ nhận ra hai gương mặt.
Ngón tay thon dài của anh chạm vào màn hình, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc.
Không biết ngắm bao lâu, Giang Tịch từ từ đứng dậy, vài bước đi đến bên giường Quý Minh Châu, sau đó anh sắp xếp lại những thiết bị ghi hình nằm cạnh người cô, bỏ vào túi của từng thiết bị một.
Có lẽ ban nãy cô xem mãi xem mãi rồi ngủ mất, không kịp thu dọn đồ đạc mà vứt lung tung xung quanh.
Vì thế ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon, đến chỗ ngủ cũng bị lấn chiếm.
Cô co mình lại thành một khối nho nhỏ, hàng mi dày buông rủ, hắt xuống một bóng mờ.
Giang Tịch bắt chước động tác lúc trước của cô, duỗi tay nhẹ nhàng gẩy lông mi của cô.
Sau đó anh cúi xuống, vén lọn tóc trước trán cô ra, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.
Bông hồng nhỏ mà anh yêu nhất, ngủ ngon nhé.
...
Quý Minh Châu không đặt chuông báo thức nên cô tự tỉnh dậy.
Trải qua một đêm thời tiết Thụy Sĩ đã thay đổi hoàn toàn, bên ngoài phủ một lớp tuyết nặng trịch, trắng phau. Tuyết đã rơi cả đêm ở thị trấn Lungern này.
Cô chợt giật mình, nhìn về phía sofa ở cuối giường.
Vậy mà Giang Tịch vẫn chưa tỉnh dậy.
Cô cảm thấy mình đã ngủ dậy muộn rồi, không ngờ Giang Tịch lại dậy muộn hơn cả cô.
Đây hoàn toàn không phải tác phong của anh.
Đợi đến khi Quý Minh Châu lúi húi làm vệ sinh buổi sáng trong phòng tắm xong, cô phát hiện Giang Tịch vẫn chưa tỉnh.
Trông anh ngủ rất say.
Hàng lông mày của anh nhíu chặt lại, giống như vì chân dài không thể duỗi hết ra nên dẫn đến khó chịu.
Nhìn thấy cảnh tượng như này, Quý Minh Châu cảm thấy bắt người ta ngủ ở sofa hình như không ổn lắm.
Hay là... tối nay cho anh nằm ké một chút?
Cô hoàn hồn nhìn về phía chiếc giường của mình, nhận ra những thiết bị ghi hình của mình được xếp lại đâu vào đấy rồi.
Đây tuyệt đối không phải “kiệt tác” của Nàng tiên ốc rồi. Nơi này cũng chẳng có ai khác, trăm phần trăm là Giang Tịch làm việc này.
Quý Minh Châu không kìm chế được mà cong môi cười.
Giang Tịch mãi mãi dùng hành động lặng lẽ làm người ta rung động từ khi nào mà chẳng hay.
Sự quan tâm tinh tế lặng lẽ như này, là dành cho... mình cô ư?
Máy ảnh nặng trĩu trong tay chúi xuống dưới kéo mạch suy nghĩ của Quý Minh Châu quay trở lại.
Tối qua cô lật lại ảnh để xem, vì xem nhiều quá nên hoa mắt chóng mặt, không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Hôm qua lúc cô đi chụp ảnh, vì chỉ có một mình cô bên đồng cỏ ven hồ, vắng bóng người qua, cô không tìm thấy ai chụp ảnh giúp cô nên cô dứt khoát tự chụp cho mình.
Giữa chừng cô may mắn gặp được một cặp vợ chồng người Trung Quốc sống ở đây. Cặp vợ chồng họ Liễu, dáng vẻ cực kỳ có học thức, cũng vô cùng nhiệt tình với người khác. Họ ra ngoài đi dạo trên bãi cỏ để rèn luyện sức khỏe, vì tuyến đường đi khá giống nhau nên cô dứt khoát đồng hành với họ.
Quý Minh Châu cũng nhờ họ chụp cho mình mấy tấm ảnh.
Lúc ấy cũng không tiện xem lại ảnh, với lại cô còn vội trở về trước khi trời tối.
Vì thế về đến chỗ trọ, Quý Minh Châu mới bắt đầu sàng lọc kỹ càng.
Cô xếp gọn những thiết bị này vào góc vali, rồi lại ngoảnh lại nhìn Giang Tịch.
Anh vẫn đang ngủ say.
Thực ra trong lòng cô cũng đoán được phần nào, chắc hẳn đoạn đường bay tới Thụy Sĩ quá vất vả, cho nên anh chàng này mới mệt mỏi như thế này.
Vì dù sao, cô lên kế hoạch xong xuôi mới tìm được nhà trọ này.
Sau khi xuống xe lại được người chuyên trách dẫn đường, thế mà vẫn phải đi lòng vòng một hồi mới tìm được điểm cần đến.
Huống chi là Giang Tịch.
Cô cũng không tiện làm phiền hay đánh thức anh, bèn dứt khoát đi xuống nhà trước.
Bà chủ nhà nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy là cô thì mỉm cười, “Đám trẻ các cháu ngủ dậy muộn thật, bữa sáng đến giờ vẫn còn, đi ăn đi.”
Quý Minh Châu nói cảm ơn rồi đi đến phòng bếp, nhìn thấy ba phần bữa sáng vẫn xếp ngay ngắn trên chiếc bàn dài thì kinh ngạc nói: “Ba phần sao ạ, một mình cháu thật sự không thể ăn hết.”
Bà chủ nhà nhìn sang phía đó theo cô, “Đâu có, là phần ăn chuẩn bị cho ba vị khách đó. Có điều bác không ngờ ba người các cháu đều dậy muộn như vậy, bữa sáng ngon lành chẳng có ai tận hưởng gì hết ~”
Quý Minh Châu vâng một tiếng, sau đó nhanh chóng bắt được từ ngữ then chốt.
Cô kinh ngạc hỏi lại ngay lập tức: “Ba vị khách ạ?”
Bà chủ nhà “À” một tiếng rồi nói: “Bác tưởng cháu biết rồi cơ, chính là chàng trai trẻ hôm qua đó, cậu ấy đã đặt căn phòng cuối cùng, cũng khá may đấy haha.”
Nói xong bà chủ nháy nháy mắt một cách tinh nghịch, giọng điệu toát ra mùi nhiều chuyện: “Hình như cậu ấy còn nói là bạn trai của cháu đấy, chắc tối qua hai đứa ngủ cùng nhau nhỉ, có đúng như vậy không?”
Quý Minh Châu: “...”
Như vậy mới là lạ ấy!
Cuối cùng Quý Minh Châu cũng biết sự bất thường mà mình mơ hồ cảm nhận được trước đó từ đâu ra mà ra.
Nếu Giang Tịch không đặt được phòng thì anh sẽ không thể lên lầu được.
Ở bên Thụy Sĩ dân số thưa thớt, nhà cửa lại cách trở với nhau, vì thế họ cực kỳ chú trọng vấn đề riêng tư cá nhân. Bà chủ nhà chẳng có lý do gì để cho một người lạ lên trên lầu.
Hơn nữa...
Hóa ra Giang Tịch đã đặt một căn phòng rồi ư?!
Thế mà anh còn tỏ ra khổ sở đáng thương với cô, mặt không đổi sắc nói mình không có chỗ ở!
Cái tên này đúng là lừa người, lừa tình còn lừa cả chỗ ngủ nữa!
Quan trọng nhất là, anh còn nói mình là người yêu của anh ấy?
Quý Minh Châu cắt một lát bánh mì, tối nay cô mà mềm lòng cho Giang Tịch vào phòng hay lên giường thì cô sẽ không phải họ Quý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...