Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 49
 
Không phải lần đầu tiên hôn cô ư...
 
Quý Minh Châu duỗi tay níu lấy cổ Giang Tịch, sau đó dồn sức đẩy về phía ngược lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô dồn hết sức đẩy Giang Tịch đang dính lấy cô ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nói thế là có ý gì?”
 
Thế mà đây vẫn không phải lần đầu ư?
 
Nhưng trong ấn tượng của Quý Minh Châu, hoàn toàn không có chuyện này.
 
Nếu bảo là cô hôn anh thì chuyện đó còn được tính là có để lại dấu vết mà lần theo.
 
Cái lần hai người ở trong văn phòng...
 
Nhưng nghe giọng điệu của Giang Tịch thì không giống cô đã hôn anh.
 
Vậy chủ ngữ là anh, người bị thực hiện hành động mới là cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng có nghĩa là, hai người đã từng hôn nhau, mà còn hôn trong tình huống cô không hay biết gì?
 
“Sao lại không nói gì thế Giang Tịch, anh mau nói cho em đi chứ.” Giọng Quý Minh Châu đã hơi cuống lên.
 
Lúc này, cô hoàn toàn không giống người vội vàng đuổi người khác như ban nãy nữa.
 
“Còn nhớ buổi tối sau khi trở về từ suối nước nóng không?”
 
“Nhớ chứ.” Trong lúc mơ hồ, Quý Minh Châu đã nhớ được một nửa hồi ức.
 
Nhưng điều quan trọng nhất là, trong đầu cô chỉ có mỗi cảnh tượng cô không ngừng uốn éo kia.
 
Những chuyện khác đều như bị ngâm trong nồi, bị đun sôi rồi bốc hơi, tan vào trong không khí vậy.
 
“Em đã uống say.”
 
“... Sau đó?”
 
Nhưng Giang Tịch lại không miêu tả cụ thể, anh dừng lại ở đây: “Sau đó là giống như anh vừa mới nói đấy.”
 
... Câu này đúng là nói mà cứ như không nói vậy!
 
Bàn tay Quý Minh Châu dồn sức, ra sức siết chặt lấy anh như muốn lập tức khiến anh nhận thức được sự lợi hại của mình.
 
Nhưng những hành động này đều không có tác dụng. Giang Tịch không hề có bất cứ phản ứng nào với màn khống chế bằng tay và sự uy hiếp không lời này của cô.
 
Anh nhìn cô chăm chú một hồi, lâu mãi mà chẳng nói câu gì. Anh chỉ duỗi tay ra, nắm lấy một cánh tay của cô rồi hạ xuống.
 
Sau đó, ngón tay anh lần tìm đến lòng bàn tay cô, khẽ gãi mấy cái như cô đã làm với anh khi ở trong xe vào lúc trước.
 
“Ngay từ lúc ở trên xe anh đã muốn làm như thế này rồi.”
 
Vừa dứt lời, chỗ đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân lảo đảo.
 
Đột ngột dừng lại, sau đó là tiếng ma sát với nền nhà.
 
Quý Minh Châu không để ý đến Giang Tịch nữa, nghe thấy tiếng bèn ngước mắt nhìn về phía đó.
 
Thím Lý đang đứng ở khúc ngoặt trên cầu thang, không biết đã nhìn họ bao lâu.
 
Khi bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, thím Lý nhìn hai người dính chặt lấy nhau đầy tình cảm, bà gật gù như đã hiểu ra rồi ra dấu tay “ok” với Quý Minh Châu, sau đó vội vàng xoay người đi ngược trở lại.

 
Tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ chạy.
 
Quý Minh Châu: “...”
 
Khuôn mặt hớn hở hóng chuyện của thím Lý là thế nào vậy!
 
Tiếng bà đi xuống lầu khá vang, hoàn toàn không thể giấu được ai, chắc chắn Giang Tịch cũng nghe thấy rồi.
 
Quý Minh Châu thu mắt lại, ra sức đẩy Giang Tịch ra, “Hỏi anh mà anh lại ậm à ậm ừ... đúng là đáng ghét!”
 
Cái danh hiệu “Ninja Rùa” mà cô chuẩn bị cho anh trước đó, bây giờ nghe lại cảm thấy vô cùng chính xác.
 
Giang Tịch thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy anh một cách nhàn nhã, “Sau này còn nhiều thời gian lắm, bây giờ em không cần phải gấp gáp như vậy đâu.”
 
Vì dù gì, sau này anh sẽ dành toàn bộ cơ hội đích thân trải nghiệm cho cô.
 
Giang Tịch nói như vậy xong, anh nâng tay khép lại cổ áo của Quý Minh Châu, rồi dặn dò cô: “Nhớ ngủ sớm chút, ngày mai anh đến công ty trước.”
 
Dáng người của anh rất cao, khi cúi xuống làm việc gì đó, anh phải hơi khom lưng xuống.
 
Quý Minh Châu cảm nhận được những lọn tóc đen hơi vểnh lên trước trán anh lướt qua gò má cô.
 
Vẻ mặt của anh vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng Quý Minh Châu có thể cảm nhận được sự dịu dàng mơ hồ.
 
Giang Tịch giúp cô chỉnh lại cổ áo, sau khi vuốt lại mái tóc hơi rối loạn của cô, anh mới ngẩng đầu lên nói: “Chuyến bay khứ hồi dài quá, em ở đây cân bằng lại múi giờ, ngày kia anh đến đón em.”
 
Không đợi cô đáp lại, anh lại chậm rãi bổ sung thêm: “Ngủ ngon nhé.”
 
...
 
Sau khi về phòng mình, Quý Minh Châu đi dăm ba bước nằm phịch lên giường.
 
Lăn lộn một vòng trên giường, cô mới nghiền ngẫm kỹ càng ý tứ trong những lời vừa rồi của Giang Tịch.
 
Đầu tiên là... anh nói cô gấp gáp?!
 
Vậy cái người cuống quýt theo đuôi cô ban nãy rốt cuộc là ai thế!
 
Ở đây không có chú gà Sally để cô đánh đấm hay giày vò, Quý Minh Châu đành vơ lấy chiếc gối ở một bên để trút giận.
 
Đấm được hai cái, Quý Minh Châu lại ngừng lại.
 
Nhớ lại những lời anh vừa nói, dòng suy nghĩ lập tức lại đảo chiều...
 
Giang Tịch để cô cân bằng lại múi giờ, hẳn là anh có ý để cô ở đây nghỉ ngơi.
 
Nhưng hôm nay anh đưa cô về nhà họ Quý, ngày mai lại phải nhanh chóng đến Giang Thị.
 
Sự ấm áp bị che giấu không để lộ ra và cả sự quan tâm cần phải có sự tinh tế này, cuối cùng cũng bị cô bắt được rồi.
 
Thật lâu về trước, khi hai người hiểu lầm lẫn nhau, mọi chuyện còn chưa chắc chắn, cũng không có ý định suy nghĩ sâu xa, Quý Minh Châu vĩnh viễn không thể ngờ được rằng, một người lãnh cảm, lạnh nhạt như anh lại dâng cho cô một trái tim nóng bỏng.
 
Nhưng bây giờ cũng không cần phải xác nhận nữa, cũng không cần phải hoài nghi nữa.
 
Sau khi chuyện tình cảm của hai bên đã được giải quyết ổn thỏa, những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể được chôn vùi trong năm tháng, vừa lôi cuốn vừa rõ ràng.
 
Từng cảnh tượng vụn vặt khi hai người sống cùng nhau ở Bách Duyệt trước đây hiện lên, khiến vành mắt người ta nóng lên. Quý Minh Châu cảm nhận được dòng nước ngầm được anh quây lại trên đầu quả tim.
 
Quý Minh Châu vừa thấy vui nhưng cũng thấy chua xót trong lòng.
 
Vui ở chỗ... bây giờ cô có thể cảm nhận sự chân thành quá đỗi của Giang Tịch, nó được mở rộng thênh thang trước mặt cô.
 

Chua xót ở chỗ... quanh đi quẩn lại, vạn sự trên thế gian cũng chỉ là một lần luân hồi, nhưng lại chỉ có thể cảm khái một câu rằng: Mọi chuyện đều được số phận an bài.
 
Thú thực...
 
Nếu vừa rồi Giang Tịch mặt dày mày dạn muốn ngủ cùng một phòng với cô, cô ấy à, cũng sẽ đồng ý với anh.
 
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm lên trần nhà.
 
Không biết qua bao lâu, cô mới nói khẽ một câu, giống như cách không gian đáp lại ai đó.
 
“Ngủ ngon nha.” Cô nói.
 
...
 
Giang Tịch đã nói đến đón cô thì sẽ đích thân đến đón cô thật.
 
Chứng lệch múi giờ của Quý Minh Châu đã khỏi hoàn toàn, nhưng khi đột nhiên bị thím Lý gọi dậy, nói là Giang Tịch đang đợi cô, cơ thể cô không khỏi vẫn còn chút váng vất.
 
Sau khi lên xe, cô vẫn có chút lờ đờ.
 
“Ăn sáng chưa em?”
 
“Ừm...” Sau khi vô thức đáp lại một tiếng, Quý Minh Châu mới phản ứng lại, cô vội vàng lắc đầu: “À không phải.”
 
Cô chỉ đơn thuần là không có khẩu vị mà thôi.
 
Không liên quan đến chuyện ăn hay chưa ăn.
 
Giang Tịch thấy bộ dạng này của cô thì rời mắt, không nói câu gì, nhưng lại lái xe vòng vèo qua mấy con phố, rồi dừng lại ở một quán ăn đầu con hẻm.
 
Quý Minh Châu nhìn về phía cửa quán, cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên: “Lúc quay lại trường cấp ba đợt trước không nhìn thấy quán, em còn tưởng quán đóng cửa rồi, hóa ra đã chuyển đến chỗ này sao?”
 
“Ừ, chuyển được một thời gian rồi.”
 
Đây là một quán bán đồ ăn sáng mà Quý Minh Châu thích ăn nhất vào hồi cấp ba, nằm ngay bên cạnh cổng trường.
 
Tuy quán ăn chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, nhưng lại được quét dọn sạch sẽ ngăn nắp, nhìn có vẻ rất sạch sẽ, đồ ăn cũng ngon.
 
Món ăn nổi tiếng nhất ở quán này là đậu phụ ngọt và sữa đậu nành đường đỏ, còn có món mì vằn thắn do chính tay chủ tiệm nhào mì.
 
Hồi Quý Minh Châu học cấp ba, ngay cả bữa sáng do thím Lý làm cô cũng không thấy ngon, suốt ngày bảo tài xế lái xe đến cửa quán, để cô có thể ăn sáng kịp giờ.
 
Lúc ấy cô chỉ rủ Liên Đường đi, chưa từng rủ Giang Tịch bao giờ.
 
Nhưng bây giờ, anh đã đưa cô đến đây.
 
Anh chàng Giang Tịch này, rốt cuộc những chuyện anh biết, những chuyện liên quan đến cô, anh phải nhiều đến nhường nào nhỉ?
 
Quý Minh Châu nhận ra, rất nhiều thời điểm rất nhiều chuyện đều không thể thông qua suy đoán, mà phải tự tay đào bới bí mật được chôn vùi dưới bùn đất ra, đi thẳng vào lòng người.
 
“Giang Tịch, anh có muốn ăn chút gì không?”
 
“Giống em là được.”
 
Chỗ ngồi trống trong quán chỉ còn lại ghế ngồi ngoài cửa quán.
 
Giang Tịch ngồi xuống trước mặt Quý Minh Châu, sau khi lau chùi kỹ càng xong, anh bóc dụng cụ ăn giúp cô.
 
“Vậy thì hai bát đậu phụ ngọt đi.” Cô nói xong bèn đặt menu xuống.
 

Sau đó cô nhìn dáo dác xung quanh, nhưng chỉ nhìn thấy một người nhân viên đang chạy lăng xăng.
 
Mà lại chẳng thấy ông chủ quán quen thuộc đâu cả.
 
Lúc ấy cô ăn nhiều quá, chủ quán cũng nhớ mặt cô.
 
Trong thời gian chờ đợi, Giang Tịch đưa dụng cụ ăn cho cô, “Cuối tuần này em có rảnh không?”
 
“Sao bỗng nhiên lại hỏi vậy?” Về vấn đề có bận hay không thì Quý Minh Châu hoàn toàn không chắc.
 
Những video và hình ảnh cô ghi lại ở Thụy Sĩ cần phải biên tập. Có thể có lúc tâm huyết dâng trào, Quý Minh Châu biên tập xong sẽ tiện tay đăng luôn.
 
“Không có gì.” Giang Tịch nhìn cô, muốn bày tỏ gì đó nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, chỉ từ tốn nói: “Chỉ là anh cảm thấy, tối đến em mà có mặt ở Bách Duyệt thì hay biết mấy.”
 
“Đương nhiên rồi.” Quý Minh Châu cũng không nghĩ quá nhiều, cô chỉ coi Giang Tịch đang uyển chuyển đề nghị cô ở Bách Duyệt mãi mãi. Nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai cô sẽ không quay về nhà họ Quý nữa.
 
Cô gác tay lên bàn, chậm rãi nở nụ cười, “Giang Tịch, anh đây là đang giữ em một cách vòng vèo quanh co đấy à?”
 
Sao bỗng nhiên cô lại cảm thấy Giang Tịch có chút ngốc nghếch nhỉ.
 
“Anh cứ yên tâm đi, chắc chắn tối nào em cũng ở nhà.” Quý Minh Châu chớp chớp mắt, cô cũng chẳng có ý định tối đến ra ngoài bao mấy em trai trẻ măng, cô ngoan lắm nhé, được chưa?!
 
Giang Tịch nghĩ đến kế hoạch của ngày hôm ấy, ánh mắt rơi vào đôi chân đang bắt chéo của Quý Minh Châu, mũi chân đang đung đưa trong không khí.
 
Cô nói, cuối tuần này, chắc chắn cô sẽ ở nhà.
 
...
 
Khi quay về làm việc ở Giang Thị một lần nữa, ba cậu trợ lý đặc biệt đều đang chăm chỉ siêng năng làm việc.
 
Thấy dáng vẻ này của hai người, trái lại họ không tỏ ra quá bất ngờ như thể đã được ai đánh tiếng trước rồi vậy.
 
Cứ như mười mấy ngày cô vắng vắng mặt trước đó chẳng có vấn đề gì, chỉ coi đó như là một chuyến công tác.
 
Quý Minh Châu còn muốn trò chuyện một phen, nhưng không hiểu sao chẳng có ai niềm nở với cô, cô cảm thấy mình tự rước nhục vào thân.
 
Sau khi đi vào phòng làm việc của Giang Tịch, trong lúc Quý Minh Châu làm việc, cô còn làm phiền anh mà chẳng sợ khiến người ta phiền hà.
 
Anh cũng không trách cứ hay tỏ ra mất kiên nhẫn, lần nào cũng vui vẻ tiếp nhận sự quấy rầy của cô.
 
Đến giờ ăn cơm trưa, Quý Minh Châu lại đến ăn ké đồ ăn của anh mà chẳng cảm thấy ngại ngùng chút nào.
 
Trước đây cô nghĩ rằng, lợi ích mà không chiếm lấy thì phí!
 
Nhưng bây giờ cô hoàn toàn là người nông dân vùng lên làm chủ, thế thì càng phải chiếm ác hơn!
 
Hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt ăn cơm giống như khi ở trong quán ăn buổi sáng.
 
Ăn đến giữa chừng, Quý Minh Châu còn cướp mấy miếng thịt trong hộp cơm của Giang Tịch.
 
Anh cũng biết hưởng thụ thật đấy, cơm trưa đều là đồ ăn bên nhà họ Giang làm xong rồi giữ ấm gửi đến đây.
 
Món ăn mỗi ngày đa dạng, không trùng nhau.
 
Nhưng không biết có phải khâu truyền đạt và tính toán xảy ra nhầm lẫn hay không, hình như kể từ ngày đầu tiên cô vào Giang Thị làm việc, suất ăn mà cô quan sát được và nhìn thấy chính là phần ăn dành cho hai người.
 
Nhưng cho dù thế nào, hôm nay Quý Minh Châu đã đùa giỡn một hồi, thời gian hai người ăn cơm đã kéo dài hơn một chút.
 
Tình hình hiện tại là Giang Tịch đã ăn xong, còn cô vẫn ăn một cách rề rà.
 
Lúc này trợ lý Ưng đẩy cửa đi vào, cậu ta đã ăn cơm trưa ở nhà ăn cho nhân viên. Đến tìm Giang Tịch vào lúc này, chắc hẳn là có việc.
 
Cậu ta khẽ gật đầu với Quý Minh Châu, sau đó nhìn sang Giang Tịch nói: “Sếp Giang, những thay đổi về chế độ phúc lợi của nhân viên trong cơ chế của công ty mà anh đã truyền đạt xuống các bộ phận đã có văn bản quyết định sơ bộ.”
 
Cảm thấy đây là chuyện khá quan trọng, Quý Minh Châu bèn bưng hộp cơm lên định quay về bàn mình để ăn tiếp, kết quả còn chưa nhấc bước thì đã bị Giang Tịch chặn lại.
 
“Em cứ ngồi ở đây mà ăn.” Sau khi nói với Quý Minh Châu như vậy xong, Giang Tịch mới nhìn về phía trợ lý Ưng, “Cậu tiếp tục báo cáo những nội dung thay đổi đi.”
 
Ngay khi nghe thấy câu đầu tiên của Giang Tịch, trợ lý Ưng đã ngây người chốc lát, sau đó cậu ta nhanh chóng khôi phục lại thần sắc bình thường, “Trên cơ sở thể chế bảo hiểm y tế ban đầu, công ty cấp thêm tiền bảo hiểm cho mỗi một nhân viên chính thức. Tiếp đến là chế độ thưởng phạt về vấn đề đi muộn về sớm cũng có những phương pháp cải tiến mới nhất theo đề xuất ban đầu của sếp. Bộ phận tài vụ cũng tự mở hoạt động phát phiếu thưởng chuyên cần mỗi tháng, đến cuối năm có thể tự tiến hành kết toán riêng, làm như vậy có thể cho mọi người động lực làm việc.”
 
Giang Tịch gật đầu, “Chế độ khảo hạch thưởng chuyên cần có thể làm nghiêm ngặt vừa phải một chút, chế độ phúc lợi cũng phải có ngưỡng để tăng thêm.”
 
Trợ lý Ưng lật xem văn bản trong điện thoại, dùng bút ghi chép mang theo bên người ghi lại, “Vâng, em ghi nhớ rồi.”

 
“Có điều...” Viết xong, trợ lý Ưng lại ngẩng đầu lên nói: “Về vấn đề sắp xếp vị trí công tác và chế độ phúc lợi khi nghỉ thai sản cho nhân viên nữ sau khi mang thai mới chỉ có một văn bản hướng dẫn sơ bộ, còn việc thực hiện như thế nào thì cần phải thảo luận thêm. “
 
“Giữ cân bằng tỉ lệ giữa nhân viên nam và nhân viên nữ, đồng thời cố gắng không để xảy ra tình trạng thiếu nhân lực trong cùng một bộ phận.” Giang Tịch bình thản phân phó.
 
“Vâng, thế thì chuyện này cũng không có vấn đề lớn gì nữa.” Trợ lý Ưng đóng tập tài liệu lại, “Việc thăm hỏi gia đình nhân viên mang thai đã được sắp xếp rồi, một số gia đình có con nhỏ, có cần trợ cấp thêm cho họ không ạ?”
 
“Để bộ phận tài vụ quyết định, chuyện này tôi không can dự.”
 
Quý Minh Châu nghe đây liền đâm ra hứng thú, “Hai người đang nói gì thế, nhà có con nhỏ còn có thể được trợ cấp thêm ư?”
 
Trợ lý Ưng cúi đầu giải thích: “Vâng Quý tiểu thư, chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi, phải ủng hộ những nhân viên này về mặt vật chất và tinh thần, hai phương diện này đều phải chú ý tới.”
 
Quý Minh Châu có chỗ hiểu chỗ không, “Thế tóm lại là phúc lợi gì thế?”
 
“Một số voucher nhà hàng và hiện kim.”
 
Đợi đến khi trợ lý Ưng đi ra ngoài, vì mải nghĩ đến những lời của trợ lý Ưng mà Quý Minh Châu vừa ăn vừa thất thần liên tục.
 
Anh ngắm cô một hồi rồi nói: “Em muốn có phúc lợi này của Giang Thị lắm à?”
 
“... Em thấy mới mẻ thôi.” Quý Minh Châu nói xong bèn nhìn sang chỗ Giang Tịch.
 
Nếu nói là muốn có phúc lợi này của Giang Thị... chẳng thà nói là vì cảm giác mới mẻ nên dẫn đến những phỏng đoán!
 
Voucher nhà hàng, cũng không biết tặng những gì, nhà hàng nào hoặc là những cái khác.
 
Tóm lại, cách làm này nghe có vẻ khá mới lạ độc đáo.
 
Giang Thị là một tập đoàn lớn, cơ sở nền móng vững chắc. Đối với những vấn đề có liên quan đến tiền bạc, không được mập mờ một chút nào.
 
Dù gì từ trên xuống dưới cũng phải mấy ngàn người, nếu kể đến thai phụ hoặc gia đình có con nhỏ thì chắc chắn số lượng cũng không ít.
 
“Nếu em muốn nhận được thì có thể phát cho em luôn.” Giang Tịch thoáng ngừng lại rồi nói thêm: “Nhân viên Quý Thị làm việc ở đây, thế thì cứ coi như phúc lợi dành cho hợp tác vậy.”
 
“Thế thì không cần đâu... với lại rõ ràng đây là phúc lợi dành cho mấy bạn nhỏ mà.”
 
Giang Tịch dám đi cửa sau, còn cô thì không dám nhận đâu.
 
“Sao thế?” Nghe thấy đáp án này của Quý Minh Châu, ánh mắt của Giang Tịch lại liếc qua, “Chẳng lẽ em không phải?”
 
Tâm tư của Quý Minh Châu rất đơn giản, cũng cực kỳ dễ đoán.
 
Hơn nữa dù phải hay trái đều viết hết lên mặt, trước giờ cô đều không biết cách che giấu bản thân.
 
Cộng thêm vẻ ngoài xinh một cách quá đáng, quả thực quá quyến rũ, điều này càng làm nổi bật cảm giác trong trẻo khác biệt trong đôi mắt của cô.
 
Cô như một bông hồng, cũng là một bông hồng nở rộ trong lớp tuyết trắng tinh.
 
Mà Quý Minh Châu nghe được câu trả lời của Giang Tịch xong, cô chỉ âm thầm nghĩ ngợi.
 
Ý của anh khi nói câu ‘chẳng lẽ em không phải’ chẳng phải chính là...
 
Em là trẻ con.
 
Giang Tịch, nói cô, là trẻ con!
 
Quý Minh Châu nghĩ đến đây, bỗng dưng chạm phải ánh mắt đánh giá của anh, cô lập tức cảm thấy hơi nóng bốc lên, máu dồn hết lên đỉnh đầu.
 
Không cần chạm vào cô cũng biết mình đã bốc hỏa rồi, cả khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
 
Tuy cô rất thích thú vì câu nói này nhưng Quý Minh Châu vẫn phải che giấu một chút, không muốn bị ánh nắng hắt vào cửa sổ soi tỏ manh mối trong lòng.
 
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu hừ hai tiếng bằng âm mũi, “Sếp Giang... em đã trưởng thành rồi nhé...”
 
Anh phải học cách nhận rõ hiện thực đi!
 
Dường như Giang Tịch đã bật cười, khuôn mặt trở nên xán lạn trong veo, “Người trưởng thành ấy, cũng chỉ là đứa trẻ quá hạn thôi.”



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận