Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương



Edit: windy

Rời khỏi trung tâm thương mại hai người trực tiếp lái xe rời đi.

Trên xe.

Mặc Khuynh Thành cẩn thận đánh giá Mặc Dận mặt không chút thay đổi, trong lòng cười nhạo.

Người này lại ghen rồi...

Vừa suy nghĩ xong, vươn tay nhỏ ra không chút khách khí nhéo gương mặt anh, bày ra các loại bộ dáng, rất không được tự nhiên.

“Kít.” Tiếng phanh chói tai vang lên.

Mạnh mẽ vỗ ngực, may mà có thắt dây an toàn, ngược lại giận nhìn người đột nhiên phanh xe lại.

Mặc Khuynh Thành không hề chuẩn bị theo quán tính chút nữa bị văng ra ngoài.

“Mặc Dận, anh muốn mưu, ưm...”

Nụ hôn tràn ngập lửa giận trực tiếp hạ xuống, cướp đi hô hấp, hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.


“Mặc Dận, anh làm gì vậy!”

Cạnh môi đỏ mọng sưng lên, rõ ràng là cắn cùng một chỗ.

“Cục cưng, anh không vui.”

Anh cực kì không vui, cái người đột nhiên xuất hiện kia, đột nhiên phá hoại không khí của bọn họ, cái người kia rõ ràng mang theo mục đích, chỉ cần nghĩ tới đó, lửa giận của anh liền không khống chế nổi.

“Anh bởi vì một người không quen biết mà giận chó đánh mèo với em, Dận, có phải ăn vào miệng rồi liền không quý trọng nữa không!”

Cô gầm hét, từ tối hôm qua đến bây giờ, cô không hối hận, nhưng đau đớn toàn thân khiến cho tâm tình cô rất kém, tuy cô cực kì thích xem bộ dáng ghen của anh, cực kì đáng yêu, nhưng cũng không có nghĩa là bởi vì người không liên quan mà đối với mình như vậy, cô lúc này, đem Nhan Tử Diệp mắng triệt để, cái người đáng chết, không biết sao lại tới quấy rấy bọn họ.

Mặc Dận nghe cô nói như vậy, trong lòng hoảng hốt, anh sao có thể không quý trọng nữa chứ.

“Cục cưng, anh sai rồi, em tha thứ cho anh, anh, anh sợ...”

Hơi chút yếu thế, trực tiếp dập tắt lửa giận của cô.

Chủ động ôm lấy anh, trịnh trọng nói: “Mặc Dận, anh là người đàn ông của em, cho dù anh muốn rời khỏi, em đây cũng sẽ không buông tay.”

Kiếp trước, kiếp này, ông trời có lẽ chính là vì để cho cô gặp anh...

“Anh sẽ không rời khỏi đâu, cục cưng, chỉ có khi anh chết đi, mới có thể rời khỏi.”

Mặc Khuynh Thành tức giận chặn môi anh lại, “Cái gì mà chết, anh sẽ không chết, em cũng sẽ không.”

Trước kia cô không tin quỷ thần, hiện tại cô tin, nếu lời này bị nghe được, nếu là thật sự sẽ dẫn đến đột nhiên rời đi, vậy cô... Cô không dám tiếp tục nghĩ tới, cô sợ hãi mình không dễ dàng gì đạt được hạnh phúc đột nhiên liền mất đi.

Mặc Dận không biết sao cô lại kích động như vậy, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.

“Ừ, sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không.”

Đến lúc chết rồi, anh cũng sẽ xông qua 18 tầng địa ngục, trở lại bên cạnh cô.

Anh âm thầm thề.

Một lát sau, xe lại khởi động.

Trở lại biệt thự, đám người Đới Thiên đã ngồi ở trên ghế sofa.


“A, lại vẫn biết trở về sao?” Đới Thiên trêu chọc nhìn hai người, nhất là cổ áo Mặc Khuynh Thành mơ hồ xuất hiện dấu vết.

“Công tử.”

Đồng Ôn Luân một ngày không nhìn thấy cô, cũng bởi vì không ăn được mì mà có chút phiền muộn, thấy được bến cảng là cô, chạy chậm tiến lên, nhu thuận đứng ở bên cạnh cô.

Đới Thiên lại lên tiếng, “Tiểu Đồng Đồng, sao cậu lại đứng gần công tử như vậy, nhanh lại đây.”

“Không.” Bận việc lâu như vậy, đã sớm đói bụng, quay đầu nói với Mặc Khuynh Thành: “Công tử, tôi đói bụng.”

Mặc Khuynh Thành mới trở về không được nghỉ ngơi khóe miệng liền giật giật, cô là bà mẹ sai, đói bụng tìm cô muốn uống sữa sao?

“Dì Trương, trong nhà có mì không?”

Cho dù có oán giận thế nào, cô cũng chỉ có thể nhận mệnh làm người mẹ, ai bảo chính cô tìm tới mấy người khỏe ăn như này đâu.

“Tôi muốn ăn chân gà!”

“Công tử, tùy tiện cho tôi chút là được.”

“Công tử...”

MD, cả đám bọn họ đều làm sao vậy, không lẽ là đặc biệt trở về tìm mình để được ăn?

Nhưng cô cũng coi như đoán được một nửa, nhưng không phải là chờ cô, mà là bận việc mà quên ăn cơm.

“Tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong rồi, mọi người mau tới ăn đi.”


“Dì Trương, tôi biết dì là tốt nhất! Thơm một cái.”

“Đới Thiên, cứ ở đó mà lấy lòng dì Trương! Dì Trương, tôi đi ăn trước, vất vả cho dì rồi!”

“Các người chậm một chút, đợi tôi với!”

“Chạy chậm liền không có, tôi có ngốc mới chờ cậu.”

Dì Trương đứng ở một bên cười tít mắt nhìn mọi người ăn như hổ đói, trong lòng liền thấy thỏa mãn.

“Dì Trương, vất vả cho dì rồi, nếu cảm thấy mệt mỏi, tôi dẫn bọn họ ra ngoài ăn.”

Cô có chút thương cho dì Trương, người của Mặc gia ít, lại thêm đôi khi sẽ bận việc mà không trở về dùng cơm, hiện tại lập tức muốn chuẩn bị lượng đồ ăn cho nhiều người ăn như vậy, cô nghĩ tới cũng cảm thấy mệt.

“Tiểu thư, tôi một chút cũng không mệt, bọn họ đều là người trẻ tuổi, trong nhà đã lâu không náo nhiệt như vậy, tôi làm nhiều chút, tay nghề cũng có thể được phát huy.”

“Đúng vậy đúng vậy, công tử thật sự là quá ích kỉ, tay nghề dì Trương tốt như vậy, còn không muốn chúng ta ăn, dì Trương, dì đừng quan tâm!” Đới Thiên vừa gặm chân gà, vừa oán giận.

“Xú nha đầu này, muốn tảo phản có phải không!” Tức giận trừng mắt một cái, đáng tiếc vẫn không đạt được uy lực.

“Công tử, thật sự là thật có lỗi, bọn họ thất lễ, tôi thay bọn họ xin lỗi cô.” Ăn uống no đủ xong Hà Gia Tường cầm lấy giấy ăn lau miệng, sau đó nói lời cảm ơn với dì Trương, “Dì Trương, tay nghề của dì giỏi quá, mới đến nước M vài ngày, chúng tôi liền cảm thấy ăn không quen đồ tây, may mà công



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận