Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương



Edit: windy

Trong đêm tối, ngọn đèn dầu ánh sáng ngọc trong Ma Thiên Luân vẫn thong thả lay động.

Bên trong, bàn tay đã dừng đến cổ áo.

Mặc Khuynh Thành không ngừng hít thở, nếu là xuống thêm chút nữa, đảm bảo cô không thể chịu đựng được nữa rồi.

Ý nghĩ như vậy, không chỉ có cô, mà Mặc Dận cũng vậy.

Anh cảm thấy được mình không có thuốc nào cứu được nữa rồi, chỉ là ma sát của đầu ngón tay, cũng khiến anh cảm thấy ngực ngứa ngáy, tiếp theo lại ảo não, trước đó anh nên trở về biệt thự luôn.

Một lát sau, Mặc Khuynh Thành xấu hổ đẩy anh ra, thấp giọng nói: “Chúng ta nhanh đi xuống thôi.”

Không sai, Ma Thiên Luân đã xuống mặt đất rồi.

Mặc Dận giúp cô chỉnh lại quần áo, dắt tay đi xuống Ma Thiên Luân.

Sau đó anh cũng không có hỏi cô muốn chơi cái gì nữa không, mà trực tiếp đưa cô trở về biệt thự.

“Đại thiếu gia, tiểu thư.” Chú Trương đứng ở cửa, cung kính nói.

“Chú Trương.”


Chú Trương hòa ái đứng ở đó, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Mặc Khuynh Thành có chút thẹn thùng, bị trưởng bối nhìn thấy như vậy thì không tốt lắm, liền hỏi: “Chú Trương, còn cơm không, cháu sắp chết đói rồi.”

“Còn, hai người ngồi chờ, tôi đi lấy.”

“Không cần, chú Trương, tôi tới là được.”

Chú Trương do dự, nghĩ lại đồ ăn phòng bếp chỉ cần hâm nóng lại là được, cũng không bắt buộc gì.

Mặc Dận cởi tây trang đưa cho Mặc Khuynh Thành, cuộn tay áo lên, vừa nói: “Cục cưng, em đến sofa ngồi một lát đi, anh lập tức liền xong.”

“Vâng.”

Cô một chút cũng không lo lắng đồ Mặc Dận làm được sẽ khó ăn, tuy khả năng hương vị cũng sẽ không như thế nào.

Quả nhiên, ngoại trừ thức ăn chú Trương để lại, anh cũng chỉ làm một miếng thịt bò.

Cô xem đồ ăn Trung Quốc kết hợp với đồ Tây, trực tiếp cười đến nằm úp lên sofa.

“Dận, anh làm cơm khô hay là thịt bò đây, có phải muốn no chết em không.”

Mặc Dận thâm sâu nhìn cô một cái, hàm ý không rõ nói: “Ừ, cục cưng quá gầy, phải bồi dưỡng.”

Nhưng cũng không thể dưỡng như vậy được, quả thực giống chăm heo mà!

Trong lòng châm chọc, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ăn miếng thịt bò mà Mặc Dận đã cắt ra cho cô.

Bữa cơm này ăn trọn vẹn một giờ.

Cô ôm bụng căng tròn ngồi ở trên ghế, “Thật no...”

Mặc Dận không nghĩ tới cô vậy mà ăn nhiều như vậy, bàn tay rơi vào trên bụng cô, không nặng không nhẹ xoa xoa.

“Ăn không được thì không cần ăn, hiện tại khó chịu thôi.”

Mặc Khuynh Thành nói: “Cũng không phải quá khó chịu, chơi một ngày, thật sự rất đói, huống hồ đây là anh làm.” No chết cũng cần phải ăn xong.

Cô đem hai chữ “Thật sự” cường điệu lên, lấy biểu hiện để thể hiện lời mình nói là thật.

Mặc Dận khẽ thở dài, tìm đồ tiêu thực đưa tới, “Ăn đi, có thể thoải mái hơn chút.”

Cô ăn, quả nhiên đỡ hơn rất nhiều.

Sau đó Mặc Dận lại mang cô đi tới hoa viên tiêu thực một lát, mới lên lầu.


Tiến vào phòng, Mặc Khuynh Thành cũng không quản Mặc Dận tiến vào cùng cô, dù sao hai người cũng quen ngủ cùng phòng rồi.

Tắm rửa xong xuôi, cô mặc áo ngủ tơ lụa màu đỏ tía đi tới.

“Ai, Dận, anh làm gì?”

Mới ra tới, một đôi tay liền che kín mắt cô, nếu không phải là hương thơm quen thuộc, cô sớm đã ra tay rồi.

Mặc Dận nhẹ giọng bên tai cô, “Cục cưng, anh đưa em đến một nơi.”

Cô không hỏi thêm, chỉ đem tất cả tín nhiệm trao cho anh, theo dẫn dắt của anh, đi ra khỏi biệt thự, đi tới lầu các cách đó không xa, đi lên phía trước.

“Được rồi, mở mắt ra đi.”

Mặc Khuynh Thành mở to mắt, nhìn chung quanh tối đen, lại vẫn chưa kịp châm chọc, một giây sau đã bị tất cả trước mắt làm cho kinh sợ.

Mặc Dận bấm cái nút, tất cả mành tự động kéo ra.

“Đây, đây là phòng thủy tinh?”

“Xem như là vậy.”

Kỳ thật lầu này là trong các lầu, vốn là bỏ hoang, thời điểm anh tới nước M đã nghĩ ban đêm ở đây rất đẹp, nói không chừng về sau còn có thể mang theo cục cưng tới một lần, cho nên đem toàn bộ sửa chữa thay thành thủy tinh, chỉ là không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy.

Mặc Khuynh Thành mặc kệ câu “Xem như” của anh có ý tứ gì, trực tiếp nhìn về bốn phía.

Bởi vì xung quanh đều là thủy tinh, cho nên liếc mắt một cái là có thể thấy trang viên trong đêm, ngọn đèn mỏng manh bị tán cây cổ thụ xum xuê ngăn trở, cách đó không xa mấy ngọn đèn trong biệt thự vẫn còn sáng, chắc là bọn người Đới Thiên vẫn còn bận rộn. Lại nhìn lên trên, ánh trăng trực tiếp chiếu vào gian phòng, xung quanh nó lấm tấm nhiều đốm, đặc biệt đẹp. Mà mượn ánh trăng, cô có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong phòng.

Giường tròn màu đỏ vĩ đại, còn có một cái ao, phía trên mặt là cánh hoa hồng đỏ tươi trôi lơ lửng, tay nhỏ tùy ý di chuyển, có chút kinh ngạc.

“Đây là ôn tuyền?”


Cô không thể tin được trên lầu các còn có nước nóng.

Mặc Dận giải thích: “Anh không biết em khi nào thì đến, cũng không biết toàn bộ những thứ anh chuẩn bị khi nào có thể gặp ánh mặt trời, cho nên anh dùng chính là nước nóng, có thể liên tục không ngừng bảo trì nước ao sạch sẽ.”

“Vậy hoa hồng kia?”

Nước áo có thể bảo trì sạch sẽ, nhưng hoa hồng không có khả năng giữ lâu như vậy.

“Ngốc, trong trang viên không phải là có vườn hoa sao?”

Anh cũng không phải thần tiên, làm sao có thể biết trước được khi nào cô đến, cũng chỉ nhân lúc cô ở dây, mới bảo người làm thả hoa hồng vào bên trong thôi.

Mặc Khuynh Thành bĩu môi, cũng biết chính mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Chúng ta nằm xuống xem đi.” Mặc Dận đề nghị.

“Ừ.”

Nhưng cô không có nằm trên giường, mà là trực tiếp nằm trên mặt đất, cũng may mắn sàn có tấm thảm, sẽ không cảm thấy lạnh.

Mặc Dận nằm xuống cạnh cô, đưa cánh tay đặt ở dưới đầu cô, cô nhìn trời không, anh nhìn cô.

Cho dù bên trong không có



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận