Cưng chiều anh đào

“Anh lại không biết.” Tiếng nói của người đàn ông chậm rãi vang ở bên tai: “Mợ Phó chắc đã cực kỳ oán hận anh?"
 
Quý Anh không nói gì, chậm rãi rút đầu vào trong chăn.
 
Phó Cảnh Thâm ngược lại không buông tha: "Ngày ngày đối diện với thằng già này, phiền nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Anh đưa tay che tai lại, nhưng vẫn không ngăn được giọng nói của anh.
 
Không nghe không nghe, hòa thượng niệm kinh. Quý Anh hạ quyết tâm không lên tiếng.
 
Không ngờ một giây sau, điện thoại bên cạnh chiếc gối bị anh lấy đi, Phó Cảnh Thâm hời hợt cầm tay cô chỉ vào màn hình, mở khoá.
 
Quý Anh ngẩn người nắm lấy tay anh: "Anh ba, anh làm gì vậy…"
 
Phó Cảnh Thâm lại ở trước mặt cô ấn mở Wechat, ngón tay dài chạm vào màn hình, đôi mắt đẹp đẽ của Quý Anh mở to, nhìn anh sửa lại nickname của chính mình. 
 
Tại sao lại có người chỉnh nickname của chính mình khô khan như thế?
 
Nhận thức của Quý Anh về một Phó Cảnh Thâm trầm tính khiêm tốn bỗng có chút vỡ vụn.  
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Em không muốn đổi." Quý Anh nâng cằm lên, chống đối nói.
 
Cô cúi đầu muốn lấy lại điện thoại, nhưng anh lại xoay người nằm xuống giường, đặt điện thoại ở phía xa.
 
Anh hiện chỉ mặc bừa một cái áo ngủ mà tối qua lúc lau chùi giúp cho cô, vừa nằm xuống giường thì áo ngủ đã lỏng lẻo rũ xuống mặt đất.
 
"Á...." Quý Anh vội quay đầu, che mắt: "Anh mau mau mặc quần áo cho tử tế vào."
 
Phó Cảnh Thâm lơ đễnh nhặt áo ngủ lên, có chút hào hứng nhìn đôi tai đang ửng đỏ của cô.
 
“Còn không thích ứng?”
 
Đôi môi đỏ mọng của Quý Anh mở ra: "… Ai thích ứng với việc này chứ."
 
Phó Cảnh Thâm cười như không có gì, cứ như thế cất bước thẳng đến tủ quần áo.
 

Quý Anh úp mặt vào gối, nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của anh. Nhìn từ phía sau, người anh chuẩn hình tam giác ngược, vai rộng eo hẹp, cơ bắp rõ ràng, lại không quá khoa trương.
 
Chỉ là lúc này, bên trên lưng Phó Cảnh Thâm, xen lẫn xuất hiện trùng điệp vết đỏ, trên da thịt trắng muốt, lộ ra hết sức rõ ràng.
 
Quý Anh sau khi phản ứng, mới ý thức được, những thứ ấy đều do đêm qua cô cào lên.
 
"Hoa anh đào." Phó Cảnh Thâm mặc quần áo: "Em muốn xem, anh có thể cho em xem quang minh chính đại."
 
Quý Anh vội rụt người vào trong chăn, như tự lừa dối mình: "Em không xem cái khác…"
 
“Em chỉ thấy sau lưng anh thôi…” Cô muốn nói nhưng lại thôi: “Anh ba, anh có đau không?”
 
Phó Cảnh Thâm thay quần áo xong, tay thò vào chăn thăm dò, nắm chặt lấy tay Quý Anh, xoa lên móng tay nhọn của cô: "Lực của em mà còn không biết sao?" Anh hạ giọng, lại cười nói: "Giống như mèo con gãi ngứa."
 
Quý Anh nghe thấy giọng nói trêu ghẹo của anh bèn rút tay về.
 
Giương đôi mắt đẹp đẽ về phía Cảnh Thâm: "Vậy lần sau em sẽ dùng sức một chút.”
 
“Vậy sao.” Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng nhếch mày: “Vậy anh cũng sẽ dùng lực một chút.”
 
Quý Anh hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh, cô kéo chăn che kín đầu.
 
Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Em ngủ tiếp đi, chờ anh quay về sẽ gọi dậy cùng ăn cơm.”
 
Đêm qua bị dày vò đến nửa đêm, lại không dậy sớm tập thể dục.
 
Trong lòng Quý Anh thầm mắng người đàn ông này sức lực nghịch thiên, ngáp nhẹ một cái rồi vùi vào gối ngủ một giấc.
 
Phó Cảnh Thâm sảng khoái trở về, tiến thẳng vào phòng tắm.
 
Trong phòng ngủ, cô gái vẫn thở đều đặn đang ngủ thiếp đi
 
Sợ quấy nhiễu cô, Phó Cảnh Thâm hoạt động rất nhẹ nhàng.
 
Lúc đợi anh từ phòng tắm ra, ánh nắng đã từ bên ngoài cửa sổ tràn vào.
 
Phó Cảnh Thâm mặc áo sơ mi vào, tay chầm chậm gài cúc áo, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng sứ của cô gái.

 
Vài tia nắng chiếu lên gò má, mắt cô run rẩy giơ cánh tay trắng tuyết lên che mắt lại, không hài lòng xê người nhích vào bên trong.
 
Đang lúc xê dịch làm cái chăn di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện làn da trắng muốt của cô gái, phía trên còn xen lẫn một vài vết đỏ.
 
Ánh mắt Phó Cảnh Thâm hơi sẫm lại, yết hầu giật giật. 
 
Trong đầu lại lần nữa hiện lên vẻ mặt rưng rưng cùng những cái lắc đầu của cô gái vào đêm qua. Cô gầy, nhưng lại được chăm sóc vô cùng tốt, dáng người mặc sườn xám chập chùng yêu kiều, toàn thân toát ra vẻ thanh cao quý phái, vận động một chút đã nhàn nhạt ửng hồng.
 
Gầy gò ốm yếu là vậy, nhưng phải nếm rồi mới biết vị tủy xương chỉ cần liếm thôi cũng ngon. 
 
Không thể tiếp tục nghĩ nữa, Phó Cảnh Thâm nhắm mắt lại, gài cúc áo cuối cùng.
 
Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường bỗng bật sáng, Phó Cảnh Thâm cầm lên, ra ngoài nghe điện thoại. 
 
Là thư ký Sở.
 
Phó Cảnh Thâm đến trước bàn ăn, dì giúp việc dọn món, anh khẽ gật đầu một bên hững hờ bắt máy.
 
“Tổng giám đốc Phó.” Thư ký Sở ngập ngừng, một lúc mới nói: “Chào buổi sáng.”
 
Phó Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Thư ký Sở có việc gì cứ nói thẳng, sẽ tốt hơn.”
 
Đầu bên kia thư ký Sở bỗng dừng lại, không muốn kéo dài, đi thẳng vào vấn đề: “Mợ Quý lại lên hot search rồi.”
 
Sắc mặt Phó Cảnh Thâm lạnh lùng nói: “Lần trước không giải quyết triệt để đúng chứ?”
 
“Không, lại là hot search khác.” Thư ký Sở ngập ngừng: "Lần này mợ Quý… Lộ mặt rồi.”
 
Phó Cảnh Thâm đặt muỗng xuống.
 
“Đùng” một tiếng. Mặt bàn và muỗng sứ phát ra tiếng đổ vỡ.
 
Dì Vương sững sờ, tiến lên phía trước rón rén đổi muỗng ăn mới, bà ta nhìn sắc mặt Phó Cảnh Thâm, trong lòng có hơi thấp thỏm. 
 

Bà ta trải qua tầng tầng vòng tuyển chọn mới được gia đình nhà họ Phó tuyển đến đây chăm sóc mợ chủ vừa mới cưới. Tiền lương từ gia đình nhà họ Phó trả thì không cần phải nói, mà mợ Phó đúng là ôn nhu hiền lành không ngờ, chỉ là có hơi lạnh nhạt xa cách cậu Phó, dì sợ phạm vào gì đó kiêng kị lại bị sa thải.
 
Lúc này, dì Vương nhìn sắc mặt cậu Phó, yên tâm lùi sang một bên.
 
Một hồi lâu, Phó Cảnh Thâm nhặt muỗng sứ lên, lạnh lùng ra lệnh: "Dập xuống."
 
Thư ký Sở làm như lời dặn, Phó Cảnh Thâm cúp điện thoại, mở weibo tìm kiếm bảng hot search, một chút đã lướt qua các mục trong danh sách # đây mới thật sự là người đẹp sườn xám.
 
Bấm vào mục nhập, đập vào mắt chính là một đoạn video tiện tay quay.
 
Bối cảnh trong video, rất rõ ràng là nơi náo nhiệt nhất phố cổ Kinh Tây vào gần đây, bảng hiệu Vũ Lâm Linh chiếu lên rất rõ nét. Mà chính giữa, một cô gái trong bộ sườn xám màu trắng với mái tóc đen dài được cuộn lên, trên nền nhạc cổ trang tao nhã, tay cầm chén sứ, bưng trà châm chén, cong môi cười nhìn ống kính, khuôn mặt thanh tú như ngọc.
 
Lượt thích và bình luận trên weibo này vẫn đang tăng một cách chóng mặt, riêng số lượt đăng tải lại đã lên tới hàng chục ngàn.
 
Phó Cảnh Thâm nhếch môi, mặt mày khó chịu, ngón tay lướt điện thoại liên tục. Đột nhiên, một tiếng khịt phát ra từ cổ họng anh.
 
Hẳn là anh không biết, mỗi khi thả mợ Phó ra ngoài, lập tức có thể xuất hiện những tình huống khác nhau.
 
Sau khi Phó Cảnh Thâm tắm rửa xong bước ra phòng ngủ, Quý Anh ung dung tỉnh lại. Cô dụi mắt, vừa muốn đứng dậy bỗng phát hiện, mình đang không mặc quần áo.
 
Hôm qua mặc sườn xám đã bị anh tiện tay ném trên sàn phòng khách từ sớm rồi. Mà lâu như thế rồi anh vẫn không mặc một bộ quần áo nào cho cô.
 
Quý Anh cắn cắn môi dưới, dùng chiếc chăn mỏng quấn lấy mình, từ trên giường chậm rãi xuống dưới.
 
Cô đi chân trần giẫm lên mặt đất, mới vài bước đã cảm nhận một cảm giác khó tả từ dưới thân truyền đến.
 
Quý Anh vội cuộn chặt tay lại, nhanh chóng đi về phía tủ quần áo trước.
 
Vào lúc vừa thò đầu ngón tay ra, ngoài phòng ngủ có tiếng bước chân truyền đến, bất chợt cửa bị đẩy ra.
 
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở cạnh cửa. Cửa bị anh đóng lại, phát ra một thanh âm nặng nề.
 
Quý Anh ôm lấy nội y giấu trong người mình, cô che kín người bằng tấm chăn mỏng: "Em phải thay quần áo."
 
"Anh. . . Vẫn chưa đến công ty sao?"
 
Phó Cảnh Thâm không nhúc nhích, vẫn cứ nhìn cô, đột nhiên tiến lên ôm eo cô từ phía sau.
 
"Anh ba. . ."
 
"Không phải muốn thay quần áo sao?" Phó Cảnh Thâm thấp giọng hỏi, bàn tay tiến vào trong chăn. Bị ngón tay lạnh ngắt của anh chạm đến da thịt truyền đến cảm giác run rẩy, mắt Quý Anh bỗng run lên: "Anh ba. . ."
 
Vải vóc trong tay bị anh rút đi, thấp giọng hỏi cô: “Thân thể không phải bị đau à? Anh tới giúp em."

 
Quý Anh muốn chạy, liên tục cự tuyệt: "Không, em không. . ."
 
Động tác thế này, bàn tay Phó Cảnh Thâm lập tức đụng phải da thịt chập trùng, giọng nói toát lên vẻ uy hiếp: "Lộn xộn nữa sao?"
 
Quý Anh lập tức bình tĩnh lại, răng cắn nhẹ môi dưới.
 
Không biết cố tình hay vô ý, ngón tay anh dường như luôn luôn không đụng phải cô.
 
Cách một chiếc chăn, động tác mặc nội y cũng không thuần thục.
 
Quý Anh nhắm mắt lại. Trong lòng oán thầm, lúc này tại sao dài dằng dặc như thế. . .
 
Phó Cảnh Thâm lại có vẻ vô cùng kiên nhẫn, còn xích lại gần bên tai cô, giọng điệu không nhanh không chậm hỏi: "Hoa anh đào còn nhớ rõ hôm qua làm cái gì không?"
 
Quý Anh không muốn nhớ.
 
Phó Cảnh Thâm: "Ừm?" Ngón tay tuy là thay cô điều chỉnh dây áo, nhưng  có mục đích nhẹ nhàng dời xuống.
 
Quý Anh vội mở mắt, ấn vào tay anh đang đặt trên vai, khuôn mặt hạ xuống: “Anh chẳng hề làm gì. . ."
 
Mắt cô rủ xuống. Vì say rượu, nên ký ức đều trống không mơ hồ.
 
Quý Anh mở mắt, cố gắng nhớ lại ký ức ngày hôm qua, trong miệng thì thào: "Buổi chiều uống trà nói chuyện cùng Nguyệt Nguyệt, buổi tối đi mua đồ ăn vặt…"
 
“Em ăn vài cái bánh bao nướng." Nhớ tới mùi sữa của bánh bao, Quý Anh cong mắt lên: "Rất ngon."
 
Phó Cảnh Thâm cười khẽ: "Sau đó?"
 
"Sau đó. . ." Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt Quý Anh dừng lại, vui vẻ nói: "Em giúp Vũ Lâm Linh quảng bá, nhiều thật nhiều khách hàng!"
 
Phó Cảnh Thâm ngược lại không có phản ứng đặc biệt nào, ngón tay nắm chặt miếng vải, có chút cúi người: "Nhấc chân."
 
Quý Anh đỏ mặt quay chỗ khác, tiếp tục nói: "Đây cũng là một phương thức tuyên truyền mới, về sau nhiều người đến Vũ Lâm Linh, em sẽ có thể giúp ông chủ Lý quảng bá lá trà Huy Châu."
 
Đôi mắt đen nhánh của cô phát sáng, nhịn không được hỏi Phó Cảnh Thâm: "Anh ba, anh cảm thấy thế nào?"
 
Phó Cảnh Thâm giúp mặc xong, ngón tay từ bên trong duỗi ra, vuốt tóc trên gò má Quý Anh, cười nửa miệng: "Nếu em là nhân viên của anh, anh nhất định phải đích thân thưởng cho em cái tốt nhất."
 
Một giây sau, anh đột ngột chuyển: "Nhưng em là vợ của anh."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui