Cưng chiều anh đào

Cho tới tận buổi chiều, Quý Anh vẫn thường cúi đầu nhìn ngắm tấm thẻ phòng trên tay.
 
Đương nhiên cô không nghĩ là Phó Cảnh Thâm sẽ ngoại tình.
 
Đêm qua, dục vọng tích lũy từ lâu của người đàn ông gần như dâng trào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới tình huống đó, anh vẫn chưa từng phóng túng vì ham muốn của chính mình.
 
Quý Anh nhớ tới ánh mắt thương tiếc chất chứa của người đàn ông trong đêm tối. Anh thử dùng phương pháp của mình, chậm rãi, kiên nhẫn dùng ngón tay để cô từ từ thích ứng được chuyện này. 
 
Vậy rốt cuộc là cô đang để ý cái gì đây? Sâu trong đáy lòng Quý Anh tự hỏi chính mình.
 
Sau khi tan học, Quý Anh nhận được điện thoại của Trần Du.
 
“Chị chủ.” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói đầy hưng phấn của Trần Du: “Hàng hoá của ông chủ Lý đã chuyển tới rồi, khi nào thì chị có thời gian đến nhìn xem?”
 
“Nhanh vậy mà chuyển tới rồi sao?” Quý Anh vui mừng khôn xiết nói: “Vừa hay tối nay chị rảnh.”
 
“Tối nay?” Trần Du kinh ngạc hỏi: “Chị hiện tại có thể ra ngoài buổi tối rồi sao?” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy.” Quý Anh cong môi: “Kết hôn rồi mà, chả lẽ ngay cả chút tự do này mà cũng không có?”
 
Trần Du cười ra tiếng: “Vậy kết hôn rồi có thể đi cả đêm không về không?”
 
Quý Anh thật sự cân nhắc: “… Cả đêm không về ngủ thì không tốt lắm đâu?”
 
“Nên chỉ có đàn ông ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm được, còn phụ nữ phải ở yên trong nhà chăm sóc cho bọn họ?” Trần Du hừ nhẹ một tiếng.
 
Quý Anh vừa nói vừa đi ra ngoài cổng trường, nghe vậy thì bật cười: “Được rồi, bây giờ chị tới ngay đây, mau châm bình trà mới đợi chị.”
 
“Dạ vâng.”
 
Tài xế lái xe tới, Quý Anh cúp điện thoại, ngồi lên hàng ghế sau.
 
Phó Cảnh Thâm không ở đây, anh rất ít khi có thể tan làm đúng giờ, phần lớn thời gian đều phải xã giao hoặc là công tác.
 
Quý Anh bảo tài xế chuyển hướng đi đến Vũ Lâm Linh, đồng thời gửi tin nhắn thông báo cho Phó Cảnh Thâm trên điện thoại.
 
[Anh ba, đêm nay Vũ Lâm Linh mới nhập hàng mới, em đi ra tiệm một chút, sẽ về nhà trễ.]
 
Phó Cảnh Thâm rất ít khi có thể trả lời ngay lập tức, Quý Anh gửi tin nhắn xong cũng không chú ý tới đoạn hội thoại với anh nữa.
 

Nửa tiếng sau, Quý Anh tới Vũ Lâm Linh.
 
Lúc này đã đứng trước cửa tiệm, hoàng hôn tựa như một biển vàng lấp lánh, chiếu xuống bảng hiệu trang nhã của Vũ Lâm Linh.
 
Bây giờ không phải là giờ cao điểm uống trà, người trong cửa tiệm không nhiều lắm. Quý Anh vừa vào cửa Trần Du đã lập tức bước ra đón, khoác tay cô đi lên lầu vào trong phòng bao nhỏ, mấy lon trà mới đã được bày lên theo thứ tự: “Chị chủ, nhanh lên nào.”
 
Quý Anh vui vẻ ngồi xuống. Ngoại trừ trà, Trần Du còn chuẩn bị đồ ăn nhẹ và bánh ngọt, khi kết hợp với nhau sẽ có vị ngọt thanh bất ngờ.
 
Trà mới có rất nhiều loại, hương vị rất ngon, cực kỳ chính tông.
 
Quý Anh đánh giá nước trà: “Ông chủ Lý quả thật là một người thật thà.”
 
“Vẫn là nhờ nước đi tuyệt vời của chị chủ.” Trần Du cười nói.
 
“Cho nên ngày mai tiệm chúng ta đưa ra vị trà mới, xem khách hàng phản ứng như thế nào.”
 
Trần Du đáp lời.
 
Trong lúc nói chuyện, màn đêm dần dần buông xuống, xuyên thấu qua cửa sổ trong phòng, có thể thấy được bầu trời điểm xuyết những vì sao.
 
Quý Anh cụp mắt châm trà cho Trần Du: “Nếu khách phản ứng tốt với loại trà mới thì chúng ta có thể tuyên truyền cho chương trình, em có ý tưởng gì không?”
 
Trần Du như suy tư gì đó.
 
Đột nhiên, theo cửa sổ đang mở ra có tiếng đàn cổ du dương truyền vào tai giống như tiếng kèn gì đó, toàn bộ phố cổ Kinh Tây bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
 
Ánh mắt Quý Anh rơi ra ngoài cửa sổ, hơi kinh ngạc.
 
Không biết từ khi nào, đèn lồng thắp sáng hai bên đường phố, lập tức khiến cả con đường sáng bừng rực rỡ. Đủ các loại quầy hàng trang sức ngay ngắn xếp hàng dọc theo con đường, tấp nập người qua kẻ lại.
 
Ngoại trừ cái này, mỗi cửa hàng cũng đều đua nhau trổ tài thể hiện điểm mạnh, mặc Hán phục, chơi đàn tranh, đàn tỳ bà khiến người ta hoa mắt đến không kịp nhìn. 
 
Quý Anh chưa bao giờ thấy qua khung cảnh như vậy lập tức thò đầu ra, đôi mắt đẹp mở to nói: “Du Du, này là sao vậy?”
 
Trần Du cũng sửng sốt một lát, đột nhiên vỗ tay một cái: “Ôi, sao em lại quên mất cơ chứ!”
 
“Không phải là sắp nghỉ hè rồi sao? Gần đây phố cổ có tổ chức triển lãm Quốc Phong kéo dài hai tháng, mọi nhà đương nhiên phải dồn hết sức lực tuyên truyền quảng cáo, thu hút buôn bán, sau này nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt.”
 
“Thật sao?” Quý Anh tự lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên: “Đây không phải là thời cơ tốt để chúng ta quảng bá sao?”
 
Nói xong, cô kéo tay Trần Du, cất bước đi xuống dưới lầu: “Chúng ta cũng mau đi xem.”
 
Buổi tối Phó Cảnh Thâm chỉ ăn nhẹ ở công ty, sau đó lại tiếp tục mở họp cùng các vị lãnh đạo cấp cao trong công ty.
 

Sau khi liên hôn với nhà họ Quý, hai nhà đều có thêm nhiều mối quan hệ kinh doanh hơn, mấy cái hạng mục lớn đồng thời được khởi động, việc nhiều lên như nấm mùa mưa.
 
Khi mọi thứ kết thúc đã là 9 giờ rồi. Phó Cảnh Thâm quay trở lại văn phòng, thư ký Sở nâng bước đuổi kịp, thông báo về công việc của ngày mai.
 
Phó Cảnh Thâm thờ ơ nghe, nhân lúc rảnh rỗi thì xem điện thoại.
 
Đột nhiên, ánh mắt anh tạm dừng, rơi vào tin nhắn Quý Anh nhắn mấy tiếng trước.
 
“Nay nói đến đây thôi.” Phó Cảnh Thâm trực tiếp gọi vào số điện thoại của Quý Anh, giơ tay bảo thư ký Sở: “Về đi.”
 
Thư ký Sở ngạc nhiên, sau đó lập tức đồng ý rồi rời khỏi văn phòng.
 
Trong văn phòng, đầu ngón tay Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, mặt không cảm xúc nghe tiếng bíp của điện thoại.
 
Thật lâu sau đó, đầu bên kia vẫn chưa có phản hồi nào.
 
Lông mày Phó Cảnh Thâm giật giật, cất điện thoại rồi ra khỏi văn phòng.
 
Quý Anh chưa bao giờ thấy phiên chợ đêm nào náo nhiệt như vậy. Cô kéo Trần Du, cứ đi đi dừng dừng cả quãng đường, gần như mang theo đủ loại hiếu kỳ ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.
 
Lần đầu tiên Trần Du thấy Quý Anh vui vẻ như vậy, giống như một chú chim sẻ được thả khỏi lồng, tự do bay khắp nơi.
 
Không ai nỡ ngăn cản một Quý Anh như vậy.
 
Quả thật có rất nhiều người lui tới, cũng có rất nhiều người dừng ánh mắt trên người Quý Anh. Trần Du âm thầm đề cao cảnh giác, sợ không cẩn thận một cái sẽ không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
 
Đằng trước có một cửa hàng Hán phục có rất nhiều người vây quanh.
 
“Nơi đó đang làm gì vậy?” Quý Anh lớn giọng hỏi.
 
Xung quanh quá ồn ào, âm thanh đám đông lẫn lộn, Trần Du phát hiện mình căn bản không nghe rõ giọng nói của Quý Anh.
 
Cô ấy có chút nôn nóng nhìn quanh bốn phía, càng ngày càng có nhiều người ùa vào phố cổ, san sát chen chúc nhau, tình hình hầu như đã sắp mất kiểm soát.
 
Trần Du vội vàng muốn giữ chặt cánh tay của Quý Anh.
 
Ai ngờ, chỉ là bắt nhầm người, thân hình nhỏ xinh của Quý Anh đã biến mất ở đằng trước. Trần Du kinh hãi: “Chị chủ!”
 
Nhưng Quý Anh đã không nghe thấy giọng nói của cô ấy nữa.
 
Cô theo đám người đi tới vài bước, theo bản năng duỗi tay muốn với tới Trần Du, ai ngờ vừa quay đầu lại đối diện với một gương mặt xa lạ.

 
Là một thanh niên xa lạ mà cô không hề quen biết.
 
Người sau đỏ mặt: “Xin chào…”
 
Quý Anh vội vàng buông cánh tay anh ta ra: “Ngại quá, tôi nhận nhầm người.”
 
Cô nhìn một vòng xung quanh, thế nhưng tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, không biết Trần Du đã đi về hướng nào rồi. Trái tim Quý Anh lỡ một nhịp, có chút gấp gáp, lo sợ Trần Du xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
Quý Anh mở điện thoại, gọi vào số của Trần Du, một lúc lâu vẫn không có ai nhấc máy.
 
Mà lúc này điện thoại của Phó Cảnh Thâm không biết sao lại gọi tới, Quý Anh nhấn nghe: “Anh ba.”
 
“Ở đâu?”
 
Xung quanh thật sự quá ồn ào, Quý Anh làm gì nghe được giọng nói của Phó Cảnh Thâm: “Em ở đây không nghe thấy gì cả, đợi lát nữa em trả lời điện thoại của anh… Á!”
 
Giây tiếp theo, cô giật mình kêu một tiếng. Ở đằng sau không biết là ai đẩy cô về phía trước, Quý Anh trực tiếp tông thẳng vào người phụ nữ trung niên trước mặt mình.
 
Người đằng trước bị tông đau quay đầu lại mắng to: “Cô đi đứng không biết nhìn đường hả?”
 
Quý Anh che lại đầu mũi bị ửng đỏ, liên tục xin lỗi.
 
Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ trung niên cũng quay đầu lại, ánh mắt theo bản năng đánh giá Quý Anh, trong mắt là một vẻ biến thái: “Tôi nói nè em gái nhỏ, tối khuya rồi còn ở bên ngoài, bị đàn ông dê xồm rồi đừng có đứng đó mà khóc nhá?”
 
Quý Anh nhíu mày: “Ông không thể nói như vậy, con gái cũng có quyền ra khỏi nhà vào ban đêm mà.”
 
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Đệt mẹ, ăn mặc kiểu này rồi ra khỏi nhà, không phải làm gái thì cũng là đi bán dâm.”
 
Sắc mặt Quý Anh lạnh lẽo: “Mong ông lịch sự chút đi.”
 
“Ủa, người ta nói sự thật thì cấm à? Cô nói xem trên đường có ai lại ăn mặc giống như cô không…”
 
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã bị đẩy vào người phụ nữ trung niên, hai người bị đẩy thiếu chút nữa đập vào cột đá bên cạnh: “Mẹ kiếp ông câm miệng lại đi.”
 
Quý Anh hơi sửng sốt, thấy thanh niên trẻ tuổi mà cô kéo nhầm khi nãy đã đẩy người kia ra, vẫn còn đang nhíu mày khó chịu.
 
Người đàn ông trung niên vừa thấy là một tên nhóc cao to, lập tức cảm thấy sợ nên ngậm miệng lại, rất nhanh sau đó đã cùng với người phụ nữ trung niên biến mất trong đám người.
 
Trong lòng Quý Anh thấy ấm áp, cảm kích gật đầu với người thanh niên trẻ tuổi, người sau cười khách khí: “Việc nên làm thôi.”
 
Một đoạn nhạc đệm như vậy trôi qua, người phía sau càng ngày càng nhiều, ban tổ chức đã ý thức được tình huống không ổn khẩn cấp ngăn đoàn biểu diễn Hán phục phía trước lại, hiện trường lần lượt có cảnh sát bảo an đến để sơ tán.
 
Chỗ của Quý Anh vẫn chen chúc như cũ, không ngừng có người tới tụ tập về phía cô. Quý Anh theo bản năng lui về chỗ có nhiều phụ nữ, trong tay cô trước sau vẫn nắm thật chặt điện thoại, cô cụp mắt, mới phát hiện cuộc gọi giữa mình và Phó Cảnh Thâm vẫn chưa cắt đứt.
 
Đầu mũi Quý Anh có chút chua xót: “Anh ba…” Âm thanh phía trước đột nhiên ngừng lại, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang đầu bên kia, Quý Anh đưa điện thoại đến sát bên tai: “Anh ba, anh có nghe thấy giọng của em không?”
 
“Anh đây.” Giọng Phó Cảnh Thâm trầm thấp, hơi thở còn mang theo chút hổn hển ngắt quãng: “Trước tiên mau phát định vị cho anh.”
 
“Được.” Quý Anh vội vàng cúi đầu phát định vị.

 
Quá trình sơ tán diễn ra rất chậm, Quý Anh phát hiện có một người đàn ông cao gầy vẫn luôn đi theo phía sau cô, luôn cố gắng đứng bên cạnh cô, trong lòng Quý Anh hoảng sợ chưa ổn định, tìm xung quanh một khoảng trống để cô có thể trốn vào.
 
Nhưng cho dù cô có có tránh né thế nào đi nữa, bóng người phía sau vẫn nhắm mắt theo đuôi, âm hồn bất tán.
 
Quý Anh nhịn không được run giọng gọi: “Anh ba, anh đang ở đâu?”
 
“Anh tới ngay.” Giọng nói ở đầu bên kia trầm thấp mạnh mẽ.
 
Bóng người phía sau càng lúc càng gần, giống như còn mang theo chút hô hấp thô ráp. Quý Anh không né tránh kịp, giây tiếp theo cô bị người phía sau ôm lấy eo. Cô theo bản năng giãy giụa, giọng nói của người phía sau hoà cùng giọng nói đầu bên kia điện thoại, đồng thời vang lên bên tai cô.
 
“Hoa Anh Đào, là anh.”
 
Phòng riêng ở Vũ Lâm Linh.
 
Quý Anh gục gương mặt nhỏ xuống, một câu cũng không nói.
 
Mặt Phó Cảnh Thâm không cảm xúc nâng cằm cô lên: “Mợ Phó đã suy nghĩ kỹ chưa?”  
 
Quý Anh mở to mắt nhìn cằm người đàn ông, có chút ấm ức mím môi: “Em cần phải suy nghĩ cái gì.”
 
“Em suy nghĩ kĩ lại đi.” Phó Cảnh Thâm vốn không nhìn cô.
 
“Em cũng không biết là sẽ như vậy.”
 
Phó Cảnh Thâm không cho cô cơ hội lừa dối nữa: “Vì sao trước khi đi không gọi điện thoại cho anh? Em biết anh không thể nào xem Wechat mọi lúc được mà.”
 
Quý Anh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Em cho rằng đây chỉ là việc nhỏ thôi.”
 
Phó Cảnh Thâm khẽ ồ một tiếng.
 
“Cho nên, vì sao em lại lạc khỏi Trần Du?”
 
Quý Anh cúi đầu: “Em chỉ muốn nhìn một chút chỗ đông người đằng trước là cái gì thôi…”
 
“Biết rõ là đông người như vậy, còn chạy tới?”
 
Giọng điệu của người đàn ông càng thêm nghiêm khắc, hung dữ hơn bất cứ người nào trong nhà họ Quý.
 
Viền mắt Quý Anh đột nhiên đỏ ửng, cô nhịn xuống nức nở nói: “Em chỉ muốn xem náo nhiệt một chút thôi, em chưa từng tận mắt nhìn thấy những thứ này mà…”
 
Phó Cảnh Thâm nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô gái, những lo lắng mệt mỏi cả đêm đều hoá thành một tiếng thở dài bất lực. Anh ôm Quý Anh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, giọng nói chậm lại: “Được rồi được rồi, không trách Hoa Anh Đào nhà chúng ta.”
 
Khi người đàn ông hung dữ chất vấn cô, Quý Anh chỉ cảm thấy không phục, nhưng khi anh dịu dàng dỗ dành cô, nước mắt cô lập tức nhẹ nhàng rơi xuống.
 
Phó Cảnh Thâm cúi đầu hôn nước mắt của cô, giọng nói chan chứa ý cười: “Ngày hôm qua khóc, hôm nay lại khóc.” Anh nhỏ giọng, dùng giọng điệu y hệt đêm qua hỏi cô: “Thật sự là làm từ nước sao?”
 
Nước mắt của Quý Anh dừng lại, cuối cùng không khóc được nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận