Cùng anh bỏ trốn

Chương 9: Hồ ước nguyện.
 
Hoàng Hướng San còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lưng lại cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
 
“Cậu có ý gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ý trên mặt chữ,” Tống Gia Mạt nhún vai, “Nhà trường quy định không được phép dùng điện thoại trong thời gian lên lớp, nhưng không nói có thể tùy ý xâm phạm quyền riêng tư của người khác, cậu lục cặp sách và hộc bàn của tôi đã có sự đồng ý của tôi chưa?”
 
Đương nhiên cô không sợ kiểm tra điện thoại, với tính cách của cô, điện thoại căn bản đều tắt máy, nhiều nhất là dùng để làm một số liên hệ khẩn cấp.
 
Ngày thường có chút tình huống bất ngờ, mọi người cũng thông báo với người nhà bằng điện thoại, trường học cũng không biến thái đến mức không để lại một con đường sống nào.
 
Nếu như mang theo điện thoại thì sẽ bị thu, vậy thì đa số mọi người đều không thể may mắn thoát khỏi.
 
Hoàng Hướng San có luận điểm đầy đủ, cảm thấy bản thân mình cực kỳ có lý: “Nếu như trong cặp của cậu không có gì không thể cho người khác nhìn thấy, việc gì phải sợ tôi lục?”
 
Học sinh trực nhật đang quét rác ở một bên nhịn không được mở miệng nói một câu: “Lục cặp sách của người khác là sai thật mà, cho dù là cảnh sát thì cũng phải có lệnh tra xét mới được đó, đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác.”
 
Hoàng Hướng San nghẹn đứng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt nói: “Có thời gian thì đọc nhiều sách một chút.”
 
“……”
 
“Cậu thật nhàm chán, tôi không muốn cãi nhau với cậu,” Hoàng Hướng San chịu đựng kích động muốn trợn trắng mắt, hoàn toàn quên mất người bới móc chuyện lên trước là bản thân mình, “Bởi vì tò mò nhìn thử xem đồ vật của cậu cũng không cần phải như thế này chứ! Rõ ràng là tự bản thân cậu không có bản lĩnh mới đi giở trò, kết quả lại là giống như tôi đang hãm hại cậu vậy ——”
 
Cô ta càng nói càng kích động: “Nếu như cậu thật sự thi được top 10 cả khối, tôi sẽ đi lên đài kéo cờ quỳ xuống xin lỗi cậu, được chưa?!”
 
“Cũng chính là kiểu người cao không tới thấp không xong như cậu, ngày ngày gây nhiều chuyện phiền phức như vậy, tại sao tôi lại chưa từng thấy Trần Tứ nhiều chuyện như vậy?”
 
Tống Gia Mạt dịu dàng nói: “Bởi vì cậu vốn không thể nhìn thấy Trần Tứ.”
 
“…………”
 
“Được rồi, đừng ồn ào nữa,” Lý Thiên Vương đổi tay cầm bình giữ nhiệt, cắt ngang nói, “Đều đi vào lên lớp đi, ở bên ngoài cãi cọ ầm ĩ thì thành dáng vẻ  gì chứ.”
 
Lý Thiên Vương lại hạ giọng, nói với Tống Gia Mạt: “Hôm nay trong khu tới kiểm tra, một lát nữa sẽ tới, mấy em thế này sẽ ảnh hưởng không tốt, chuyện này trước hết bỏ qua đi, đợi kiểm tra đi rồi lại nói.”
 
“Hoàng Hướng San không hiểu chuyện, em đừng học em ấy, đến lúc đó thầy sẽ thay em giám sát phê bình em ấy, nhất định không thiên vị.”
 
Từ trước đến nay Lý Thiên Vương đều hung thần ác sát, không lưu tình, bây giờ lại dịu dàng ôn tồn thương lượng nói chuyện với cô như vậy, Tống Gia Mạt cũng cảm thấy không cần phải so đo nữa.
 
Huống chi, vốn dĩ cô không muốn làm gì, chỉ là Hoàng Hướng San quá thích chủ động gây chuyện, cô mới nói nhiều hai câu như vậy.
 
Từ nhỏ Trần Tứ đã nói với cô không cần phải ép dạ cầu toàn, kết cục của chịu đựng sẽ khiến đối phương được đằng chân lân đằng đầu, nếu như bị xúc phạm, vậy thì cứ phản kích trở lại.
 
Lúc ấy cô làmi gì cũng đều thật cẩn thận, hỏi anh lỡ như tình huống càng không ổn thì nên làm thế nào?
 
Trần Tứ chỉ là xoa xoa đầu của cô, nói không sao hết, cứ việc gây họa, anh trai sẽ giúp em chống lưng.
 
A, Trần Tứ dịu dàng lâu lắm rồi không thấy, bây giờ cô đã không cảm nhận được nữa rồi.
 
Quả nhiên, đàn ông qua 16 tuổi thì sẽ biến thành chó.

 
Tống Gia Mạt thu hồi tâm tư, cùng lớp trưởng đi trở về phòng học.
 
Lớp trưởng vừa đi vừa hồi tưởng lại: “Hoàng Hướng San thật sự đúng là giống như một cái lò xo, vốn dĩ đã run sợ rồi, vừa nhìn thấy Lý Thiên Vương thì người lại kiên cường lên, còn buông lời hung ác nữa chứ, quen biết hiệu trưởng đúng là không giống nhau, cái gì cũng dám làm.”
 
“Lý Thiên Vương là cậu của cô ta?” Tống Gia Mạt mím mím môi, “Chả trách.”
 
“Đúng vậy, cho nên mới vô pháp vô thiên như vậy, còn phách lối,” Lớp trưởng nói, “Nhưng mà vừa nãy những lời nói kia là chính cô ta nói, Lý Thiên Vương cũng hứa sẽ không thiên vị, đến lúc đó đừng có thật sự đứng trên đài kéo cờ xin lỗi khóc nhè, ha ha ha ha, nghĩ đến đó mình còn có chút hưng phấn.”
 
Đợi đến lúc ngồi vào chỗ ngồi, Tống Gia Mạt còn chưa kịp nghỉ ngơi chút nào, Triệu Duyệt đã nhích lại gần.
 
“Các cậu vừa nói mình đều nghe thấy rồi, Hoàng Hướng San ngu ngốc, có phải cậu ta nói cậu thi được top 10 cả khối thì sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu không?”
 
“Không mấy ngày nữa là thi rồi phải không?” Triệu Duyệt nói, “Vậy nếu như cậu thi đứng hạng 8 thì cô ta có thể dập đầu cúi lạy hai cái không?”
 
“……”
 
Tống Gia Mạt cũng không biết có nên khen ngợi hay không: “…… Cậu rất biết tưởng tượng đó.”
 
“Chắc chắn rồi.” Triệu Duyệt nói, “Mơ mộng hão huyền thì mình đứng thứ nhất.”
 
Đại diện lớp tới thúc giục nộp bài tập, sau khi Tống Gia Mạt nộp từng cái lên, phát hiện Triệu Duyệt lại đang xem trộm điện thoại, là Trần Tứ tối hôm qua cô chụp.
 
Tống Gia Mạt nghĩ đến chút gì đó, “Tối hôm qua mình còn thuận tiện hỏi hình mẫu lý tưởng của anh ấy.”
 
“Anh cậu sao?” Triệu Duyệt vội vàng nhét điện thoại trở về, chuyên chú nói, “Thế nào?”
 
Tống Gia Mạt như đang suy nghĩ gì đó: “Có phải là anh ấy thật sự không thích con gái không nhỉ?”
 
“……”
 
“Anh ấy trả lời rất không rõ ràng, mình suy nghĩ một chút, như thế này thì chúng ta rất bị động,” Tống Gia Mạt gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, “Dứt khoát không cần quan tâm đến anh ấy, có thời gian thì đi đến trước mặt anh ấy tạo cảm giác tồn tại, đưa nước đưa ấm áp gì đó, thế nào?”
 
Triệu Duyệt: “Chính là xem anh ấy đánh bóng, hoặc là tạo ra ngẫu nhiên gặp được?”
 
Tống Gia Mạt búng tay một cái.
 
“Bingo.”
 
Kỳ thật cho đến bây giờ, thực chất cô cũng không làm được gì giúp Triệu Duyệt, nhưng Triệu Duyệt vẫn hao tốn trăm cay ngàn đắng giúp cô tìm tài liệu, cô cảm thấy Triệu Duyệt rất trượng nghĩa, chuyện của Trần Tứ hẳn là phải giúp.
 
Hơn nữa nhìn như vậy, con người Triệu Duyệt cũng rất cố gắng không tồi.
 
Nói làm là làm, lớp tự học Tống Gia Mạt vừa vặn làm xong một tờ đề thi, thu dọn cặp sách, đưa Triệu Duyệt đi tìm người.
 
Chính là trùng hợp như vậy, vừa hay hôm nay cô biết được Trần Tứ muốn đi đến đội bóng rổ tập luyện.
 
Sân bóng rổ,  chẳng phải là nơi dễ dàng làm thiếu nam thiếu nữ động lòng nhất sao.
 
Các cô đi đến quầy bán quà vặt trước, Triệu Duyệt nghiêm túc lựa chọn: “Anh cậu thích uống cái gì?”
 
“Sprite hoặc là nước khoáng.”
 
“Được, vậy mình mua Sprite đi.”

 
Lựa chọn một chai đồ uống đúng, có nghĩa là đã thành công một nửa.
 
Tống Gia Mạt nghĩ như vậy.
 
Trước khi vào sân bóng rổ, Triệu Duyệt còn nghiêm túc rửa mặt, lấy cushion ra trang điểm, chải tóc lại lần nữa.
 
Vận may của các cô tốt, lúc đi vào bọn họ vừa mới đánh xong một hiệp, đang ngồi nghỉ ngơi.
 
Tống Gia Mạt vội vàng tìm vị trí ngồi xuống, dùng ánh mắt ra hiệu Triệu Duyệt đưa nước.
 
“Anh, khát không, bạn em mua Sprite đá bào, giải nhiệt.”
 
Trần Tứ: “Không khát.”
 
“……”
 
Tay của Triệu Duyệt cứng đờ ở giữa không trung, Tống Gia Mạt dùng sức đạp anh một cái, lúc này thiếu niên mới lười nhác ngửa ra sau, mở miệng nói: “Cho Lý Uy đi, cậu ta không mang theo nước.”
 
“Được được được!” Lý Uy vội vàng đánh vỡ cục diện, vội vàng nhận lấy, “Cảm ơn nha.”
 
Triệu Duyệt: “Đừng khách sáo.”
 
Qua hai phút, đợi đến lúc Triệu Duyệt trò chuyện với người khác, Tống Gia Mạt mới tới gần Trần Tứ, nhỏ giọng nói:
 
“Sao anh lại không cần?”
 
Trần Tứ: “Anh dị ứng Sprite.”
 
Tống Gia Mạt: “……”
 
Lời này anh cũng nói ra được à.
 
Nhưng mà, không từ bỏ không buông tay là quy tắc sống của cô, Tống Gia Mạt lấy lại sĩ khí, lúc Triệu Duyệt quay đầu qua, lại bắt đầu với Trần Tứ một lần nữa:
 
“Cô ấy là Triệu Duyệt, Duyệt trong vui tai, lúc trước các anh từng gặp ở quán cà phê rồi, anh nhớ không?”
 
“Vốn dĩ cô ấy học ở Nhất Trung, vừa chuyển đến trường của chúng ta, lúc đội bóng tập luyện đã từng nhìn thấy anh.”
 
“Con người rất tốt, cũng không õng ẹo, một số tài liệu ôn tập của Nhất Trung trước đó của em, chính là cô ấy tìm cho em ——”
 
Tống Gia Mạt còn muốn tiếp tục nói, bất thình lình, bị Trần Tứ cắt ngang.
 
“Nói đến tài liệu, tối hôm qua đề của anh sắp xếp cho em viết xong rồi chưa?”
 
“……”
 
“Vẫn chưa.”
 
Trần Tứ xách cặp xách đeo sau lưng của cô lên, cũng xách cả người cô lên: “Vậy đi về viết đề.”
 

“……”
 
Bị người ta xách đi ra ngoài vài bước xa, Tống Gia Mạt mới phản ứng lại, Trần Tứ là chuẩn bị mang theo cô cùng nhau về nhà, vậy thì Triệu Duyệt ở lại đây cũng không có tác dụng gì.
 
Nhưng mà hôm nay kỳ thật tiến triển còn tạm được, cô đã rất lâu không nhìn thấy Trần Tứ và nữ sinh khác nói chuyện nhiều như vậy.
 
Vì vậy cô vội vàng quay đầu lại, làm một cái khẩu hình miệng “Về nhà”, lại cười cười với Triệu Duyệt, ngay sau đó, đầu lại bị người ta xoay trở về.
 
Trần Tứ: “Nhìn đường.”
 
Cô không tình nguyện, lẹt xẹt bước đi: “Anh đối xử với người ta dịu dàng chút thì sẽ chết sao, hôm qua anh mới uống Sprite, lúc nào thì dị ứng?”
 
Trần Tứ: “Lúc nhìn thấy cô ấy lấy ra.”
 
“…………”
 
*
 
Sau khi tới nhà, Tống Gia Mạt chưa nghỉ ngơi được bao lâu, thì ngoan ngoãn vào phòng viết đề.
 
Kì thi sắp tới, sau khi Trần Tứ biết mục tiêu của cô, cũng khoanh cho cô không ít đề, viết xong anh còn phải tự mình sửa, quả thật không có thiên lý, cho nên bây giờ cô không chỉ có tài liệu bên kia của Triệu Duyệt cần phải làm, mà còn phải hoàn thành nhiệm vụ của Trần Tứ đưa cho.
 
Thậm chí hôm nay còn tăng số lượng.
 
Lý do của Trần Tú đưa ra rất đơn giản: “Thấy em nhàn rỗi đến phát hoảng.”
 
Cô cạn lời dùng sức đè ngòi bút vài cái, lúc này mới bắt đầu viết đề.
 
Nói thật, đề bài Trần Tứ chọn đều rất có tính đại diện, hơn nữa chuyên đánh vào chỗ yếu của cô, cô tính toán đề đều rất bất cẩn, anh thì chuyên tìm loại đề tính toán lớn, để cho cô tính toán bán sống bán chết.
 
Kết quả của tính toán rất nhiều, chính là đôi khi cũng sẽ có một chỗ đơn giản làm sai, ví dụ như phép cộng trừ ba chữ số, có đôi lúc ánh mắt nhoáng lên, cộng thêm hàng đơn vị và hàng chục vào.
 
Rất hiển nhiên, lúc này Trần Tứ đang ngồi bên bàn của cô sửa bài, cũng phát hiện vấn đề này.
 
Ngón tay dài của thiếu niên cầm bút đỏ, khoanh trên công thức toán học kia một cái, thấp giọng nói: “Em tính như thế nào?”
 
Trong miệng cô ngậm sữa chua dâu tây, lúc đối mặt với anh luôn có dũng khí lớn lao, đúng lý hợp tình nói: “Dùng tay tính.”
 
“……”
 
Sửa xong đề bài cho cô, lại sắp xếp cho vài đề tương tự, Trần Tứ đứng dậy đi tắm rửa.
 
Cô nghe thấy tiếng nước rào rào, không hiểu tại sao lại yên tĩnh không ít, mặt sau viết cũng rất thuận lợi.
 
Sau khi tắm xong, Trần Tứ rút một cái khăn lông vắt sau cổ, đi đến thư phòng kiểm tra cô có chăm chỉ viết đề không.
 
Kết quả vừa đi tới cửa, nhìn thấy cô đang ngồi ở trước bàn học trầm tư.
 
Trước mặt thiếu nữ bày một chồng quyển luyện tập thật dày, trong miệng lẩm bẩm:
 
“Top 10 cả khối, mình cần phải ——”
 
Cần phải cái gì? Làm bao nhiêu bài thi?
 
Đương nhiên anh cho rằng như vậy, nhìn lướt qua sách tham khảo của cô, đang định đưa ra chút ý kiến tổng kết, lại thấy cô lải nha lải nhải chắp tay trước ngực:
 
“Cần phải thắp hương bao lâu đây?”
 
“……”
 
Cô đột nhiên quay đầu lại: “Không thì ngày mai mình đi chùa thắp hương đi?”
 
Trần Tứ rũ mắt xùy một tiếng, dùng đuôi khăn lông xoa xoa tóc ướt, mặt không chút biểu cảm trở về phòng.

 
“Mê tín.”
 
“Mê tín thì làm sao, cái này gọi là nhạy bén, giỏi phân tích,” Tống Gia Mạt mở điện thoại lên, “…… Em xem thử mua hương dài bao nhiêu thì tốt.”
 
Chưa nhìn điện thoại được mấy phút, dường như cô lại nhớ đến cái gì đó, từ trong ngăn kéo lấy ra một đồng tiền xu, men theo nhà kho đi ra cửa sau.
 
Dọc theo cửa sau đi qua một con đường mòn, rời khỏi sân nhỏ trồng đầy hoa lá, tầm nhìn trước mặt dần dần mở rộng ra, ánh trăng rọi xuống, gợn sóng trong vắt.
 
Ngoài sân dưới cây long não có một hồ nước, lúc còn rất nhỏ, không biết là nghe ai nói, ném đồng xu vào trong đó cầu nguyện sẽ rất linh, nhưng không thể nguyện vọng gì cũng cầu, chỉ có rất thành kính thì mới được.
 
Sau đó cô nhịn không được cầu nguyện mấy lần, lần nào cũng trở thành sự thật, vì vậy trong mười mấy năm lớn lên này, hễ gặp phải nguyện vọng rất cấp thiết, cô đều sẽ đến chỗ này.
 
Trước mắt dường như vẫn chưa hết linh.
 
Cô đứng ở bên hồ nước, đặt tiền xu trong lòng bàn tay, hai tay nắm lại để ở trên cằm, trong lòng nghĩ đến chuyện kỳ thi, lại lần nữa mở mắt ra, hơi hơi khom lưng, ném tiền xu vào giữa nguồn suối.
 
Tõm một tiếng, chắc là thần linh đã nghe thấy nguyện vọng của cô.
 
Đèn đường ở chỗ này vẫn luôn mở, lúc cô đang muốn rời đi, cảm giác có thứ gì đó bị ánh sáng phản chiếu lại, có hơi lóa mắt.
 
Cô là người có lòng tò mò rất mạnh, không thể không đi qua, muốn nhìn kỹ xem.
 
Trên một tảng đá nào đó ở hồ nước, một cái nắp màu bạc nằm đó, trên mặt hình như còn viết chữ.
 
Cô cảm giác không hiểu tại sao lại có chút quen thuộc, nét bút phía trên non nớt, thời gian lại qua rất lâu rồi, cả nửa ngày cô mới nhận ra toàn bộ.
 
Viết là ——
 
Hôm nay anh trai khoét mất một nửa kem ba màu, để lại một nửa bên ngoài lừa tôi, anh ấy thật xấu xa, còn nói tôi ham ăn biếng làm, hi vọng anh ấy mãi mãi lấy[1] (gạch bỏ) không lấy[2] được vợ.
 
[1], [2] Cả hai từ này đều là từ đồng âm, lấy (取- qǔ), lấy (娶-qǔ); nhưng để nói cưới vợ, lấy vợ thì phải dùng từ lấy (娶) này mới đúng. Có thể là cô bé còn nhỏ viết sai chính tả nên gạch bỏ rồi viết lại.
 
Còn có lỗi chính tả.
 
Tống Gia Mạt: “……”
 
Cái này cô viết khi nào vậy? Cũng quá độc địa rồi.
 
Mặt sau của cái nắp còn có ——
 
Hôm nay anh trai lừa tôi học tiếng chó kêu, tôi hận anh ấy,  hi vọng anh ấy 18 tuổi sẽ bị hói đầu.
 
“…………”
 
Tuổi còn nhỏ, nhưng mắng chửi người vẫn rất đúng điểm quan trọng.
 
Cô ngồi xổm xuống, lập tức nhìn thấy bên cạnh cục đá còn có không ít đồ vật phản chiếu, có một vài ký ức vụn vỡ chậm rãi trào lên trong tim, nói với cô: Có thể bên trong đều là lời nói bậy về Trần Tứ.
 
Cái này quá đáng sợ rồi, Trần Tứ giống như con chó thù dai vậy, tuyệt đối không thể để cho anh nhìn thấy.
 
Tống Gia Mạt ngồi xổm ở đó suy ngẫm một hồi, không biết nên tiêu hủy những thứ đồ này như thế nào, đang muốn đi về trước, đợi ban ngày lại đến nhìn xem, đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói.
 
“Tống Gia Mạt.”
 
Còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện nguyền rủa người khác mãi mãi độc thân thì bị người đó bắt gặp không?
 
Cô cuống quít muốn đứng dậy, nhưng bên hồ nước tràn đầy rong rêu, cô trượt chân một cái ——
 
Cùng với một tiếng kinh hô, người cô liền mang theo cái nắp, toàn bộ ngã vào nước trong hồ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận