Cùng anh bỏ trốn

Chương 8: Đầu vịt[1], tự mình dùng điện thoại của em chụp mấy bức ảnh mặt mộc.
 
[1] Gốc là (鸭头文学): dùng để chỉ những người con trai lúc không muốn nói chuyện với con gái thì nói ra những lời khiến con gái phản cảm. 
 
“Tài liệu ôn tập mất rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Duyệt quay đầu nhìn cô, “Là cái mình tìm cho cậu đó hả?”
 
Tống Gia Mạt: “Ừm.”
 
“Tài liệu ôn tập của Nhất Trung?” Lớp trưởng cũng ngây ngẩn cả người, “Người lớp 5 sẽ không lấy cái này chứ? Mình đi hỏi thử xem.”
 
Kết quả thời gian lớp học có hạn, mọi người lại thường không nhớ thứ tự vị trí, ngay cả bản thân mình ngồi chỗ nào cũng không nhớ rõ chứ đừng nói là người khác.
 
Cho đến lúc sắp tan học, chuyện này cũng không có manh mối.
 
Triệu Duyệt đương nhiên rất khó chịu: “Ai mà nhàm chán vậy, đầu óc không bị sao chứ? Thứ mình mệt sống mệt chết mới xin được lại bị cầm đi như vậy? Đây là ăn trộm đó!”
 
Tống Gia Mạt: “Tự tin chút, bỏ đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Duyệt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Không thì đợi lúc tan học rồi đi hỏi thăm từng người một, xem xem có ai ngồi ở gần đó hay không? Hoặc là buổi trưa mai đến lớp của bọn họ phát phiếu, để cho mỗi người viết ra người ngồi xung quanh mình là ai, sau đó lại xem xét lại?”
 
“Vậy thì phiền phức quá.” Cô đã sớm nghĩ tới rồi.
 
Tống Gia Mạt viết bài thi tiếng Anh một lát, sau khi sửa bài xong thì lấy điện thoại ra tìm kiếm từ vựng mình không biết, Triệu Duyệt bên cạnh lại bỗng nhiên tức giận.
 
Triệu Duyệt: “Đệch, đột nhiên mình phản ứng lại rồi, Hoàng cái gì đó, chính là người lớp 5 đúng không?”
 
“Ừm,” Tống Gia Mạt gật đầu, dáng vẻ không bất ngờ, “Hoàng Hướng San.” 
 
“Là cậu ta! Ngoại trừ cậu ta ra thì mình không nghĩ ra còn có thể có ai, một kì thi tháng nhỏ xíu xiu mà thôi, ai sẽ để tâm tới chứ?” Triệu Duyệt càng nói càng hăng, “Vẻ mặt này của cậu là sao? Mình biết rồi —— Có phải cậu cũng cảm thấy là cậu ta đúng không?”  
 
Triệu Duyệt làm việc vô cùng hấp tấp, lập tức muốn đứng dậy: “Đợi lát nữa đến lớp chặn cậu ta! Thật đen đủi, để chị Triệu đây dạy cậu ta làm người, không mắng cậu ta khóc thì coi như là mình lăn lộn uổng phí rồi.”
 
Tống Gia Mạt bị chọc cười: “Nhưng chúng ta không có bằng chứng, sẽ bị cắn ngược lại đấy.”
 
“Tấm lòng của ba cậu ta chính là bằng chứng!” Triệu Duyệt cạn lời, “Cơ mà, đều là người cùng một lớp, bạn học trong lớp chắc chắn cũng đứng về phía cậu ta, giáo viên chủ nhiệm tuyệt đối cũng không muốn làm lớn chuyện này.”
 
“Tính như vậy, chúng ta có thể đi đâu để tìm bằng chứng đây……”
 
Ngón tay Tống Gia Mạt vừa lướt, nhìn thời gian, nhấn vào giao diện official website của trường học, làm mới vài lần.
 
Rất nhanh, một trang mới xuất hiện, cô nhấn vào.
 
Phân loại nội dung là “Mô hình lớp học dự giờ”, thời gian đăng bài là vừa rồi.
 
Trực tiếp bỏ qua đoạn lớn từ ngữ miêu tả, phía sau cùng có mấy bức ảnh, rất rõ ràng chính là phòng học của các cô.
 
Vì để thể hiện ra toàn bộ phương hướng “thành quả dạy học”, theo đó là các bức ảnh có rất nhiều góc độ, đều chụp lại dáng vẻ nhìn bảng đen học tập nghiêm túc của mỗi học sinh.
 
Cô nhấn mở một bức ảnh chụp chính diện, phóng to người ngồi ngay chỗ vị trí của mình, quơ quơ điện thoại.
 
“Không phải là có rồi sao?”
 
Triệu Duyệt trầm mặc khoảng chừng vài giây.
 
“Đệch, cậu thật con mẹ nó thông minh.”
 
Khen xong, Triệu Duyệt mới cẩn thận xác nhận: “Thật đúng là con chó con Hoàng Hướng San này ——”
 
Tống Gia Mạt đang muốn nói, Triệu Duyệt lại tiếp tục nói: “Cho nên tan học thì đi đánh người sao?”
 
“……”

 
“Cậu tỉnh táo một chút, nếu như Hoàng Hướng San sống chết không thừa nhận thì làm sao? Cậu cũng nói rồi, người xung quanh chắc chắn đều sẽ bảo vệ cậu ta.”
 
“Chúng ta có ảnh chụp mà!”
 
“Nhưng trường học không cho sử dụng điện thoại, nếu như muốn có sức mạnh, chắc chắn cần phải có ảnh chụp đi chung.” Tống Gia Mạt nói, “Cho nên bây giờ không được, cho dù có lý lẽ, nhưng cũng dễ dàng bị lẫn lộn trọng điểm.”
 
Triệu Duyệt: “Hình như có chút đạo lý……”
 
“Hôm nay trở về mình sẽ dùng máy tính cắt ảnh.” Tống Gia Mạt nói, “Sáng sớm mai lại đến xem xem, rốt cuộc cậu ta có trả lại cho mình hay không.”
 
*
 
Không biết Hoàng Hướng San lấy tài liệu này, rốt cuộc là bản thân muốn ôn tập, hay chỉ đơn giản là khiến cô không thoải mái.
 
Nhưng cũng phải đến ngày mai mới có nhận xét cuối cùng.
 
Nếu như đã tìm được người khởi xướng rồi, sự việc cũng sẽ được giải quyết, không cần tiếp tục rối rắm, Tống Gia Mạt thu xếp chuyện này ở trong đầu một lát, buổi tối vẫn ăn cơm rửa mặt làm bài thi như cũ, không hề bị ảnh hưởng đến.
 
Nếu như thật sự bị ảnh hưởng, ngược lại khiến cho Hoàng Hướng San thực hiện được ý đồ xấu, cô mới không ngu ngốc như vậy.
 
Viết xong bài tập vừa đúng 10 giờ, cô duỗi người, cầm điện thoại lên, phát hiện Triệu Duyệt lại gửi tin nhắn tới.
 
——  Nhưng không phải là chuyện buổi chiều kia.
 
Triệu vui vẻ: [Có đó không? Muốn nhìn anh trai?]
 
Tống Gia Mạt nghiêng đầu.
 
Nơi cách một cái bàn, Trần Tứ đang cúi đầu viết đề, độ cong của xương ngón tay rõ ràng, đường cong sườn mặt vẫn đẹp trai không thôi, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng.
 
Nghe nói người môi mỏng đều rất bạc tình.
 
Ánh trăng mờ ảo rọi vào, khiến cho anh được bao phủ một vầng sáng, làm cảm giác xa cách kia nhiễm một chút dịu dàng.
 
Tống Gia Mạt cảm thấy ảnh chụp không trực quan, rất hào phóng trực tiếp quay một video.
 
Nhưng không ngờ tới Trần Tứ lại đổi tư thế, cô chỉ có thể đứng lên chụp, cô là người có một thói quen, chính là cho dù làm gì thì cũng đều rất tập trung, chụp chụp rồi đắm chìm vào trong đó, bắt đầu suy nghĩ tới chụp cận cảnh.
 
Không biết Triệu Duyệt thích ngũ quan nào? Cằm? Môi? Mũi?
 
Hay là……
 
Camera chậm rãi di chuyển lên, xuất hiện trong màn ảnh, là một đôi mắt nhìn về phía cô.
 
“……”
 
Trần Tứ nhàn nhạt: “Em dứt khoát đứng trên mặt anh chụp luôn đi, thế nào hả?”
 
Hơi thở của anh phả ra ấm áp, tựa như cách nhau rất gần, có lẽ là vừa mới uống Sprite, còn mang theo chút hương vị bạc hà sau khi được ướp lạnh.
 
Tống Gia Mạt đang thấy khó hiểu với thời gian lưu giữ mùi hương của đồ uống bây giờ, xê dịch điện thoại ra mới phát hiện, là cô đắm chìm trong chụp cận cảnh, thật sự nhích lại quá gần rồi.
 
Trách không được eo có hơi mỏi.
 
Cô xoa xoa cột sống, cao quý nói: “Đầu vịt, tự mình dùng điện thoại của em chụp mấy bức ảnh mặt mộc.”
 
“……”
 
Công kích xong, cô sảng khoái hơn nhiều rồi.
 
Tống Gia Mạt đứng dậy trở lại chỗ ban đầu, lúc này mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, ngước ngước mắt: “Anh, anh định khi nào thì yêu đương?”
 
“Tại sao phải yêu đương?” Trần Tứ cũng cùng cô trao đổi rất nhanh, “Phiền phức.”
 

Còn lãng phí thời gian.
 
Cô cảm thấy cái này không có lý lẽ, loại vấn đề này sao lại từ trong miệng của thẳng nam huyết khí phương cương[2] nói ra chứ?
 
[2] Huyết khí phương cương: ý chỉ người thanh niên dồi dào tinh lực.
 
Cô thử dẫn dắt: “Nắm tay với cô gái xinh đẹp, adrenalin sẽ tăng mạnh.”
 
Đầu ngón tay của Trần Tứ xoay chuyển bút, không cho là đúng.
 
“Anh làm xong đề toán học thì adrenalin cũng sẽ tăng mạnh.”
 
“……”
 
Anh giống như có bệnh nặng.
 
Thật sự không muốn nói chuyện nữa. Trong lòng Tống Gia Mạt tuyệt vọng nhắm mắt lại.
 
Nhưng vì Triệu Duyệt, cô chỉ có thể tiếp tục đưa râu ra thăm dò.
 
“Vậy, nếu như phải thích một người, anh sẽ thích người như thế nào?”
 
Trần Tứ đang viết đề, dưới ngòi bút tràn ra một chuỗi công thức dài, dành thời gian nhanh chóng trả lời: “Đều thích.”
 
Nhìn vẻ mặt và động tác của anh, trong lòng Tống Gia Mạt rất rõ ràng, đây là lười tiếp tục nói chuyện với cô, ý là kiểu người như thế nào cũng đều không thích.
 
Cô nói, “Vậy dù sao em cũng không thể không có chị dâu chứ?”
 
Trần Tứ: “Em có thể để anh viết xong đề này không?”
 
“Chị dâu quan trọng hay là đề bài 5 phút này quan trọng?”
 
Trần Tứ: “Đề.”
 
“……”
 
Sau này ai gả cho anh thì thật xui xẻo.
 
Cuối cùng đợi Trần Tứ viết đề xong, anh nhàn rỗi gẩy đầu bút ấn xuống, đang muốn kéo hộp bút lại, cô mở miệng nói.
 
Tống Gia Mạt: “Chị dâu.”
 
“……”
 
Lúc này mới nhớ đến đề tài vừa rồi, Trần Tứ thả lỏng sau gáy: “Em cảm thấy nên là người thế nào?”
 
“Dịu dàng, hiền lương, hào phóng, tâm lý,” Cô bổ sung, “Dù sao thì không thể giống như em.”
 
Anh cười một tiếng, vô cùng đồng ý.
 
“Em vẫn rất tự hiểu lấy mình.”
 
Tống Gia Mạt: “Suy cho cùng thiên tài dễ thương hồn nhiên thiên thành như em thế này, ngàn dặm mới tìm được một người, anh tìm không thấy đâu.”
 
“……”
 
Đừng uống rượu không, uống chút thuốc cephalosporin đi[3].
 
[3] Câu này có nghĩa là “Tỉnh lại đi, đừng giống như say rượu nữa, nói bậy nói bạ mơ mộng hảo huyền”.
 
*

 
Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, ánh nắng vừa phải, vì trên đường Tống Gia Mạt tranh đoạt sữa chua với Trần Tứ, khiến cho tới trễ 10 phút.
 
Mới vừa đi đến cửa lớp, trên tay còn cầm sữa chua, đã nghe thấy một trận rối loạn.
 
“Cũng không biết xấu hổ quá rồi…… Làm sao có thể như vậy chứ.”
 
“Đúng vậy, thật là tâm cơ mà.”
 
“Vậy mà lại có người ích kỷ như vậy, cậu ta còn muốn giấu tới khi nào?”
 
Cô ngước mắt đảo qua, rõ ràng là cửa lớp 1, lại có rất nhiều người xa lạ đứng đó.
 
Chính giữa đám người tụ tập, là một khuôn mặt khinh miệt của Hoàng Hướng San.
 
Tống Gia Mạt chỉ vừa quay người, Hoàng Hướng San đã bước nhanh xông lên phía trước, bắt lấy cổ tay áo cô: “Tống Gia Mạt, cậu còn giả vờ[4] cái gì?”
 
Cô lấy một cái ly bên hông cặp sách ra, mở vòi máy tự động lọc nước trong góc.
 
Tống Gia Mạt: “Đựng[5] một bình nước ấm.”
 
[4], [5] Ở đây Tống Gia Mạt đang chơi chữ “装”, tùy mỗi hoàn cảnh thì chữ này có nghĩa khác nhau.
 
“……”
 
“Có việc?”
 
“……”
 
Rõ ràng nên là rơi vào thế bị động, nhưng cô lại bình tĩnh nắm quyền chủ động như vậy, trong nhất thời, Hoàng Hướng San càng tức giận dữ dội hơn, mạnh mẽ hít thở vài lần mới có thể tiếp tục.
 
Rất nhanh, Hoàng Hướng San từ sau người lấy ra cái gì đó, rốt cuộc cũng tìm lại được tự tin, kiêu căng ngạo mạn hỏi cô:
 
“Thứ này, cậu giải thích thế nào?”
 
Trong hành lang rộng rãi, Hoàng Hướng San giơ phong bì tài liệu ôn tập màu trắng lên cao.
 
Sáng sớm mặt trời vừa mọc, ánh sáng lung tung lộn xộn hắt lên trên phong bì, cực kỳ gây chú ý.
 
Rất nhiều học sinh lên lầu đều vây quanh ở chỗ đầu cầu thang, còn có người từ trong phòng học chạy ra xem náo nhiệt.
 
Tống Gia Mạt đóng nút lại, đậy ly nước xong, đặt vào một bên.
 
Rất tốt, đỡ phải để cô đích thân đi tìm.
 
Lúc cô cất bình nước không có nói chuyện, Hoàng Hướng San ngầm thừa nhận cô đang chột dạ, vì thế càng có thêm tự tin, đứng ở điểm cao đạo đức đặt câu hỏi: “Cậu cũng quá ghê tởm rồi đó, sau lưng chúng tôi đi xin tài liệu của Nhất Trung, thế nào, định dùng thủ đoạn không vẻ vang này thi đứng nhất cả khối sao?”
 
Lại giũ quyển tập ra, vài tờ bài thi rớt ra.
 
Hoàng Hướng San nói: “Nếu như cậu bằng lòng chia sẻ cùng bạn học một chút, không ăn mảnh, tôi cũng không đến mức bán đứng cậu, nhưng cậu cũng khiến người khác quá buồn nôn, làm một người cạnh tranh công bằng, tôi có trách nhiệm theo dõi cậu đi?”
 
Hoàng Hướng San vừa dứt lời, lớp trưởng cũng thở hồng hộc chạy lên.
 
Cô ấy chào hỏi với Tống Gia Mạt từ xa: “Coi như là in xong rồi, thật sự quá nhiều, trách không được ngày hôm qua mình cầm tài liệu kia của cậu đi hỏi, còn chưa tới mười người đồng ý in, ha ha ha ha tiền in là hơn 100 tệ, còn là một cuộc thi tháng nhỏ, mọi người đều không để tâm đâu ——”
 
“A, mọi người vây quanh ở đây làm gì?”
 
Hoàng Hướng San: “……”
 
Tống Gia Mạt: “Tự bản thân cậu cảm thấy xấu hổ không.”
 
“……”
 
Không biết là ai nhịn không được cười thành tiếng, trong quần chúng vây xem cũng liên tục truyền ra tiếng cười.
 
Hoàng Hướng San đứng yên tại chỗ thật lâu, khuôn mặt dường như đều sắp trắng thành điêu khắc, sau một lúc lâu mới nói: “Vậy cậu cũng chỉ chia sẻ cho người của lớp mình thôi à, tại sao không phát cho toàn trường, còn không phải là sợ người khác mạnh hơn cậu sao.”
 
Lớp trưởng khó hiểu liếc nhìn người này, mở miệng trước: “Lớp khác tôi cũng có hỏi rồi mà, người có thể gặp được thì đều hỏi rồi, có một số lớp không cần mà thôi. Chẳng lẽ tôi còn phải khua chiêng gõ trống cầu xin bọn họ tới chỗ tôi lấy tài liệu? Cũng không phải là ai ai cũng đều xoay chuyển vây quanh các người đâu!”
 
Lúc này, cuối cùng Tống Gia Mạt cũng cất xong đồ, mới mở miệng nói.
 
Cô nhìn Hoàng Hướng San: “Sửa đúng lại cho cậu hai chuyện.”
 
“Thứ nhất, tìm tài liệu giống như học online, đều là mọi người dùng thời gian nghỉ ngơi để đi tìm kiếm thiếu sót và bù đắp thiếu sót, tôi không cảm thấy có gì không vẻ vang. Chia sẻ không phải là nghĩa vụ của tôi, nhưng tôi cũng sẽ không giấu diếm.”
 

“Thứ hai, cho dù những nội dung này in vào trong bánh mì trí nhớ khắc sâu vào trong đầu cậu, cậu kém cỏi làm theo thì vẫn là kém cỏi, cậu tiếp tục cạnh tranh thế nào thì cũng không cùng một cấp bậc với tôi đâu, không cần vội vàng chỉ trích tôi.”
 
Người vây xem dần dần nhiều lên, lời phát biểu của mấy nữ sinh lớp 5 kia đã không thể điều khiển hướng gió, mọi người bắt đầu bàn tán với nhau.
 
“Đúng vậy, cũng không phải là người ta đi trộm đề, nghe nói thi bài thi của Nhất Trung, tìm người đến Nhất Trung xin chút tài liệu cũng rất bình thường mà…… Nếu cậu có quen biết thì cậu cũng có thể đi. Thi tháng mà thôi, không cần phải thượng cương thượng tuyến[6] như vậy chứ.”
 
[6] Thượng cương thượng tuyến: nghĩa là đối đãi với người và sự vật không thể thấy gì nói đó, mà cần phải nhìn xuyên qua hiện tượng để nhìn thấy rõ bản chất.
 
“Còn chia sẻ cho bạn học, đã rất tử tế rồi, lớn lên cũng rất xinh đẹp.”
 
“Tôi muốn biết người ra đề thi đại học là ai, tôi sẽ lập tức chạy như bay đến học lớp của người ta…… Người này nói người khác ích kỷ, thật ra bản thân mình mới là người ích kỷ nhất đi, căn bản sẽ không đổi vị trí suy ngẫm.”
 
“Ồ, đây chính là Hoàng Hướng San sao? Hình như là xếp hạng đếm ngược từ dưới lên phải không? Vừa nãy nghe giọng điệu của cậu ta, còn tưởng cậu ta ngang tài ngang sức với chị gái này đó, mới lòng đầy căm phẫn sợ người ta thi nhiều hơn vài điểm như vậy.”
 
“Ha ha ha ha ha ha cũng là không cần! Thua kém hai ba trăm điểm đó, chủ trì công đạo cũng không đến lượt cậu ta.”
 
……
 
Hoàng Hướng San quay đầu muốn tìm viện binh, nhưng mấy người nữ sinh kia sớm đã nhìn thấy tình huống không đúng, vì thế bỏ trốn mất dạng, lúc này ngay cả bóng người cũng không có, chỉ để lại một mình cô ta bị công khai xử tội.
 
Thực sự nói không lại, cô ta cắn răng, nắm tay ở bên người cũng siết chặt, dùng sức đập tài liệu ở trên cửa sổ: “Trả cho cậu! Thứ đồ vật rách nát này ai mà hiếm lạ chứ.”
 
Trong thời gian mười phút này, phó hội trưởng của hội học sinh cũng tới rồi.
 
Có lẽ là mới nghe thấy tin tức, anh ta hấp tấp vội vàng đi tới, lúc chạy tới còn đang vội vàng cài phù hiệu trên tay áo.
 
Phó hội trưởng này là đại sứ hòa bình, tính tình cũng tốt, mắt thấy trò vui đến hồi kết thúc rồi, vội vàng hòa giải mâu thuẫn, cầm quyển tài liệu kia lên, phủi phủi bụi ở trên mặt, đưa cho Tống Gia Mạt, còn muốn làm bộ đi nhặt bài thi rơi ở trên mặt đất.
 
“Đừng.” Tống Gia Mạt nói.
 
Phó hội trưởng ngẩn ra một lát.
 
Cô nhìn Hoàng Hướng San, “Tự cậu ta ném bài thi xuống đất, tự cậu ta nhặt lên trả cho tôi.”
 
“Đệch.”
 
“Đỉnh.”
 
“Rất có nguyên tắc, tôi yêu hết tất cả!”
 
Người bên cạnh thiếu chút nữa là bắn cho Tống Gia Mạt một tràng pháo hoa, Hoàng Hướng San tự mình đuối lý, lại bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, vẫn còn muốn ở lại trường học, nên không thể xé rách mặt.
 
Huyết sắc trên mặt cô ta nhạt dần.
 
Vẻ mặt của Hoàng Hướng San cực kỳ không cam lòng, ngay cả hàm răng cũng đều dùng sức, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn khom lưng, nhặt mấy tờ bài thi lên.
 
Tống Gia Mạt: “Còn gì nữa?”
 
Cô ta từ trong kẽ răng gian nan nặn ra mấy chữ: “Thật xin lỗi.”
 
……
 
Cô đang lại muốn mở miệng, đầu cầu thang truyền đến rối loạn, không biết tại sao Lý Thiên Vương cũng tới, trong tay còn cầm cái bình giữ nhiệt màu bạc, giống như tới bắt yêu quái.
 
Đầu óc bản thân bị chấn động, Tống Gia Mạt mất tự nhiên ho hai tiếng.
 
Lý Thiên Vương vừa mới đứng yên đó, Vạn Nhã cũng từ lớp 5 đi ra, vẻ mặt có chút nghiêm túc, kéo Hoàng Hướng San qua một bên: “Cậu cũng thật là, sao lại lỗ mãng như vậy.”
 
Nói xong thì xoay về phía Tống Gia Mạt, lại nói lời xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi là lớp trưởng, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Là cậu ấy quá nóng nảy, nhưng suy cho cùng giúp đỡ bạn học cùng nhau giám sát, cũng xin lỗi rồi, bằng không thì cho qua chuyện này nhé?”
 
Lý Thiên Vương gật đầu, nói: “Mặc dù là Hoàng Hướng San sai trước, nhưng không cần phải làm chậm trễ nhiều bạn học tự học sáng như vậy, càng huống chi điểm xuất phát cũng là vì công bằng, lần sau phải chú ý nhiều hơn một chút, đừng tái phạm nữa là được rồi.”
 
Tống Gia Mạt rũ mắt, sau một lúc lâu không trả lời.
 
Rơi vào trong mắt Hoàng Hướng San, cho rằng cô còn ngại chưa đủ, còn muốn tiếp tục bới lông tìm vết.
 
“Như vậy là được rồi,” Hoàng Hướng San nghẹn nửa ngày không nhịn được, cuối cùng cũng là tìm được người chống lưng rồi, nói ra hết toàn bộ, “Cậu đừng có đúng lý thì không tha cho người khác, tôi còn chưa làm nhiều cái tuyệt hơn đâu, bằng không thì chuyện trong cặp sách của cậu có điện thoại tôi đã sớm nói ra rồi!”
 
“Cũng đúng,” Tống Gia Mạt là một người rất nói đạo lý, “Chuyện này bỏ qua thì bỏ qua đi.”
 
Thiếu nữ ngước khuôn mặt sạch sẽ lên, ánh mắt lại rất trong sáng:
 
“Nhưng mà chuyện cậu lục hộc bàn và cặp sách của tôi, không thể cứ như vậy mà bỏ qua chứ nhỉ?” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận