Chương 39: Anh, em thích anh.
Editor: Lục Trà Chanh Dây
Mặc dù không uống say nhưng lúc tỉnh dậy, Tống Gia Mạt vẫn có chút cảm giác mơ màng nặng nề say rượu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô xuống lầu, Giang Tự đưa cho cô một viên thuốc giải rượu.
Tống Gia Mạt lập tức lấy nước ấm uống, sau đó lại hỏi cậu ta: "Còn nữa không? Tôi đưa cho Trần Tứ một viên."
"Anh cậu cũng say à?"
Từ "cũng" này lại rất có linh tính, trong lòng Tống Gia Mạt chùng xuống, chớp chớp mắt: "Có ý gì?"
"Không có, chính là tối hôm qua tôi đi lên tìm anh ấy chơi hai chai nhưng cơ bản đều là tôi uống, anh ấy uống rất ít, không nghĩ tới như vậy đã say?"
Trong lòng Tống Gia Mạt bắt đầu điên cuồng hồi hộp, máu huyết không ngừng dâng trào lên não bộ.
Cô không suy nghĩ chút nào, xoay người chạy lên lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỗ này là một homestay liên hoan Doãn Băng Lộ thuê được, cô vừa chạy được một nửa, Trần Tứ đã kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Tống Gia Mạt nhìn anh, nhìn ghế sô pha, lại nhìn anh.
Hình như tâm tình Trần Tứ rất tốt: "Sao vậy?"
"Anh... tối hôm qua không phải ngủ bên ngoài sao?" Tống Gia Mạt khó khăn nuốt xuống, tiếp tục nói, "Tối hôm qua, anh có uống say không?"
"Rất quan trọng?" Trần Tứ nhìn nét mặt cô, nhướng mày, "Vậy em hy vọng là anh uống say, hay là không?"
Tống Gia Mạt mím mím môi: "Cái gì gọi là em hy vọng, không phải sau đó anh say đến mức ngủ như chết trên ghế sô pha sao?"
Anh rất có thâm ý gật đầu.
"Ừ, vậy thì thế đi."
"..."
Cái gì gọi là vậy, thì, thế, đi?
Tống Gia Mạt đang muốn nói tiếp, đột nhiên dưới lầu truyền tới một tiếng thét chói tai, nghe như Doãn Băng Lộ.
Cô vội vàng đi xuống, thấy biểu cảm lòng như tro tàn của Doãn Băng Lộ.
"Sao bài tập nghỉ đông còn có cái này? Sao mình không biết??"
Tống Gia Mạt: "..."
Doãn Băng Lộ thấy cô, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng: "Cậu làm chưa?"
Tống Gia Mạt: "Làm rồi, tháng trước đã làm xong rồi."
Doãn Băng Lộ đưa ngón tay cái lên, khốn khổ bóp ấn đường mình, để cầu nguyện bản thân mình đừng chết trong buổi sáng hôm nay.
Cứ như vậy, sáng sớm, theo trò cười mở màn của Doãn Băng Lộ, mọi người ăn xong điểm tâm ở một địa điểm náo nhiệt bên ngoài, sau đó về nhà rửa mặt.
Về đến nhà, từ đầu đến cuối Tống Gia Mạt vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nói rõ được.
Sau khi tắm xong, cô lên lầu hai xác nhận, sau đó kinh nhạc nhìn về phía Trần Tứ: "Mạc Cố đi rồi??"
"Ừ." dáng vẻ anh không hề bất ngờ, "Không phải đi rất tốt sao?"
Cô cảm thấy kỳ lạ: "Nhưng đi rất đột ngột, hôm qua còn..."
"Còn thế nào?"
Tống Gia Mạt lắc lắc đầu, "Không có gì."
"Vốn chính là người ngoài." anh nói, "Sớm muộn đều phải đi."
Tống Gia Mạt mở miệng, giống như còn có lời muốn nói nhưng cuối cùng không nói ra.
Trần Tứ chuẩn bị một lúc, "Tối hôm qua"
Điện thoại trong túi liều mạng rung lên, Tống Gia Mạt định không để ý tới nhưng cuối cùng cũng bại trận.
Giọng nói tuyệt vọng của Doãn Băng Lộ đầu bên kia vang lên: "Mỗi người các cậu đều đừng nghĩ đến việc rảnh rỗi với mình! Một người cũng đừng nghĩ!! Các cậu tới thư viện cùng nhau chịu đau khổ với mình!! Làm nhanh lên một chút!!!"
......
Cuối cùng, không chống chọi nổi tấn công tuyệt vọng của Doãn Băng Lộ, Tống Gia Mạt thu dọn đồ đạc, đến thư viện cùng cô ấy.
Một người bổ sung bài tập, ba người đi cùng.
Doãn Băng Lộ không làm đề tuyển chọn còn chưa xong mà ròng rã viết một quyển làm văn, nhưng may mắn, Lao Gan Ma chưa bao giờ kiểm tra cái này, nên có thể tìm người viết thay.
Người gánh vác biến thành Tống Gia Mạt và Giang Tự.
Tống Gia Mạt ngồi ở vị trí gần cửa sổ viết giúp cô ấy, vừa viết vừa thất thần, nghĩ đến nụ hôn kia tối hôm qua, không biết Trần Tứ có cảm giác được hay không.
Nhưng chắc là không có đâu, dựa theo tính cách đó của anh, nếu như phát hiện, nhất định sẽ lập tức tới giễu cợt cô.
Đột nhiên, trên bàn lại ồn ào.
Lần này là bốn mắt gây chiến trước, cậu ta ném một cây viết tới trước mặt Phí Liệt đang nghe nhạc: "Sao cậu không viết giúp cậu ấy?"
Phí Liệt hỏi ngược lại: "Tại sao tôi phải viết giúp cậu ấy?"
Đột nhiên, vành tai bốn mắt đỏ lên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Giúp, giúp đỡ bạn học vốn là đạo lý hiển nhiên, chỉ vì tôi hiền lành, hy vọng cậu tự mình suy nghĩ lại, viết xong sớm một chút, đi ăn cơm sớm một chút."
"Cậu hiền lành?" Phí Liệt nói, "Thời điểm một mình cậu cãi nhau trong mấy nhóm, sao tôi lại không cảm giác được cậu hiền lành?"
"..."
Cuộc chiến này cuối cùng do Doãn Băng Lộ ngăn cản, vì ngày mai phải nhập học, cô ấy rất lo lắng cho bài tập của mình.
Giúp Doãn Băng Lộ viết xong ba mươi bài làm văn, lại ăn cơm tối, về đến nhà đã hơn chín giờ rồi.
Lúc Tống Gia Mạt tắm xong đi ra, Trần Tứ vừa mới nhận một cuộc điện thoại xong.
Cô cầm khăn lông lau tóc, thuận miệng nói: "Ai thế?"
Người trên ghế sô pha lại chậm rãi nhướng mắt:
"Thế nào, bây giờ em còn bắt đầu điều tra rồi?"
"..."
"Cái gì gọi là điều tra." cô cảm thấy từ này hình như làm cho lỗ tai người ta nóng lên, xoa xoa vành tai, "Em chỉ tùy, tùy tiện hỏi một chút, không nói thì thôi."
Trần Tứ: "Nói là phải ra ngoài tham gia thi đấu, bảo anh thu dọn chút hành lý."
"Thu dọn hành lý? Còn muốn ra ngoài qua đêm sao?"
"Ừ, đi Lạc Thành, khoảng một tuần."
Cô ồ một tiếng: "Lạc Thành, em cũng rất thích."
"Muốn đi cùng?"
"Em đi cùng làm gì, em chỉ nói thôi, sau này có thể đi du lịch."
Không biết là anh đang suy nghĩ đến cái gì, không tới mấy phút, thấp giọng nói: "Được."
Vốn Tống Gia Mạt đã quay đầu qua chỗ khác, nghe được chữ "Được" này, lại khó hiểu nhìn qua, đang muốn nói "Không phải em ám chỉ muốn đi cùng anh".
Điện thoại di động Trần Tứ lại vang lên.
Lúc này gọi tới là Lý Uy: "Anh, anh muốn ở phòng lầu ba hay là lầu năm!"
Dáng vẻ Trần Tứ uể oải dựa trên ghế sô pha: "Lầu ba được rồi, các cậu còn muốn làm gì?"
"Chi phí du lịch được tài trợ mà người anh em! Nhất định càng xa hoa càng tốt!" Lý Uy lại đổi lời nói, "Nhưng nói đến lầu năm, không phải có khả năng để nữ sinh đến ở cùng chúng ta chứ, như vậy có gì bất tiện với các cô ấy không?"
Tống Gia Mạt trì hoãn kéo dài lỗ tai nhỏ của mình.
Nữ sinh?
Đợi Trần Tứ cúp điện thoại, cô nói bóng nói gió: "Các anh thi đấu... đi cùng là những người nào thế?"
"Tất cả những người được trao giải Fion Cup đều đi."
Cô mở điện thoại di động lên, vào trang web chính thức của trường học tìm kiếm thử, lúc này mới phát hiện có tổng cộng mười người được trao giải, năm nam sinh, năm nữ sinh.
Tống Gia Mạt mím mím môi: "Mọi người ở chung? Cái này không tốt lắm đâu, có thể..."
"Có thể thế nào." dường như anh cảm thấy biểu cảm của cô rất thú vị, nghiêng đầu cười nói, "Chúng ta không ở chung sao?"
Cô phản bác: "Tình huống không giống nhau."
"Hử?"
Nói đến đây nghẹn lại, một câu "Em là em gái anh" lại không thể nào nói ra khỏi miệng được.
Hồi lâu, cô quay đầu đi: "Tùy mọi người, cũng không phải chuyện của em, sao cũng được."
Trần Tứ nhướng mày: "Không có vấn đề gì vừa rồi em còn tìm kiếm danh sách trao giải làm gì?"
"..."
Vốn tưởng rằng chuyện này ngủ một đêm coi như cho qua, kết quả sáng sớm hôm sau thức dậy, Trần Tứ thu dọn xong đứng ở cửa, trêu chọc lấy điện thoại di động ra lên mạng:
"Phân bổ việc ngủ lại, thế nào, hôm nay công chúa không quan tâm sao?"
Cô gái nhỏ kìm nén hồi lâu, mặt đỏ lên, đẩy anh ra ngoài cửa:
"... Anh có đi hay không hả!"
Năm phút sau, cuối cùng cũng đuổi Trần Tứ đi, Tống Gia Mạt thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới nhập học dù sao cũng rất bận rộn, Trần Tứ không ở đây, Tống Gia Mạt cho rằng mình sẽ cảm thấy thanh tịnh, nhưng còn chưa tới hai mươi bốn tiếng, cô đã cảm thấy không quen.
Tống Gia Mạt chống đầu, nhìn chỗ trống bên cạnh bàn học đến ngẩn người.
Giống như có cảm ứng điện từ trong lòng, Trần Tứ gọi điện thoại tới.
Cô hơi hoảng hốt, nhìn mấy chữ "Trò chuyện video", luôn có một loại ảo giác yêu xa.
Nhận ra được bản thân mình lại đang nghĩ bậy, cô vội vàng lắc lắc đầu, nhận máy.
Đập vào mắt chính là một khay trái cây, trên bàn còn bày mấy quyển sách và đề tham khảo, cách đó không xa truyền đến âm thanh giáo viên giảng bài.
Những suy nghĩ lộn xộn kia của Tống Gia Mạt lập tức biến mất tăm.
Làm gì có tình nhân yêu xa nào gọi video không lộ mặt, cô thế này nhiều lắm chỉ là giao tiếp thường ngày.
Trần Tứ bên kia chậm chạp không lên tiếng, dường như cô cũng rất cao quý, tuyệt đối không mở miệng trước tiên.
Cũng không biết anh đang làm gì, chụp ảnh mấy căn phòng, lại kéo màn cửa sổ ra, nhắm ống kính ngay nóc tòa nhà đối diện, sau đó nói: "Các cô ấy ở đối diện."
Tống Gia Mạt sững sờ một lát: "Cái gì?"
"Nữ sinh."
Lúc này mới phản ứng được, anh đang nói: những nữ sinh tới thi đấu không ở cùng bọn họ, ở đối diện.
Trong lòng cô rất vui vẻ, không biết là vì kết quả hay là vì anh giải thích, nhưng ngoài mặt lại cố làm ra vẻ mạnh miệng nói: "Ồ nhưng mà không có liên quan gì đến em."
"Không liên quan?"
"Không liên quan mà."
Bên kia hình như cân nhắc trong chốc lát, lúc này mới nói: "Tống Gia Mạt."
Cô vô thức ngồi thẳng một chút: "Làm gì."
"Chuyển ống kính một chút."
Cô cúi đầu mới phát hiện mình thiết lập ống kính phía sau, hình ảnh đang quay cái cây ngoài cửa sổ.
Dường như phát hiện một lúc lâu cô không lên tiếng, bên kia lại truyền tới giọng anh: "Nhìn em một chút cũng không được?"
Cô bỗng chốc ngại ngừng: "Anh... đang yên lành, nhìn em làm gì."
Thật ra yêu cầu này cũng không phải rất khó thỏa mãn.
Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái bóng của mình trên cửa sổ, thiếu nữ đang bưng mặt, khóe miệng không biết giương lên cao đến chỗ nào, đột nhiên cả người có chút rối loạn, điện thoại di động cũng lật.
Trần Tứ: "Không được sao?"
Cô lắp bắp nói: "Không được."
"Nguyên nhân?"
Cô không biết rốt cuộc đầu óc mình thế nào, buột miệng thốt ra: "Em cởi hết rồi."
Trần Tứ: "..."
Trần Tứ: "..."
"Vậy em nghỉ ngơi đi, cúp trước đây."
Điện thoại di động không chút báo hiệu cắt đứt, Tống Gia Mạt ngẩng đầu, rơi vào vũ trụ trầm tư.
Mười phút sau, một tài khoản nhỏ không danh tiếng online, đăng một Weibo mới.
Bức ảnh đính kèm là "Cố gắng tự sát bằng cách liếm rớt con đường sống".
wgbsybb: [Có phải tôi bị bệnh rồi không?]
......
Chủ nhật, Tống Gia Mạt ngủ trưa tỉnh lại, nhận được một tin nhắn mới.
Là Trần Tứ.
Anh gửi tới bức ảnh, phía trên xếp huy chương màu sắc không giống nhau, cùng với phần thưởng.
Tống Gia Mạt trả lời lại tin nhắn của anh: [Bên cạnh huy chương bạc là quyển sổ sao?]
[Ừ.] Trần Tứ nói, [Thích à?]
[Đẹp mắt.]
Trần Tứ: [Đáng tiếc anh giành huy chương vàng.]
[...]
Trần Tứ, đã là anh thi đấu, còn không phải là anh tài giỏi sao.
Kết quả tuần thứ hai, chỉ có Lý Uy và một nhóm người trở về.
Tống Gia Mạt tới hỏi, Lý Uy mới nói: "Trần Tứ cậu ta lại đăng ký một cuộc thi đấu mới, đoán chừng cuối tháng mới về."
Đến cuối tháng, cô mới biết tại sao Trần Tứ phải ở lại thêm một tuần.
Lúc anh trở về đang là buổi tối, không thông báo cho ai, chuyện đầu tiên khi về đến nhà là rút từ trong túi xách ra một quyển sổ da sáng màu.
Quyển sổ mới tinh, có những đường hoa văn chìm, bên ngoài dùng dây thừng cột từng vòng, treo một cái thẻ kẹp sách lá cây.
"Cho em." Anh nói.
Tống Gia Mạt hơi sững sờ, lúc này mới nhớ tới, đây là quyển sổ kỷ niệm giành huy chương bạc sẽ được tặng, lúc ấy cô từng khen đẹp mắt.
Cô hơi kinh ngạc: "Sao đột nhiên lại có?"
Anh ung dung nói: "Không phải em muốn sao?"
"Cho nên anh..."
"Cho nên anh tùy tiện đăng ký một cuộc thi khác, không học nhiều đã lấy được rồi."
"..."
Trần Tứ trở về không bao lâu, ngày kế tiếp chính là một tháng tư, ngày cá tháng tư.
Từ lúc Tống Gia Mạt thức dậy đã bắt đầu chuẩn bị, định tổ chức một hoạt động câu lạc bộ.
Thời gian buổi trưa, các cô lên sân thượng thu dọn đồ đạc, lúc này có chút ánh nắng mặt trời, mọi người đều thoải mái phơi nắng.
Doãn Băng Lộ: "Thật sự có chút lãng mạn, để mình hát một bài nhé."
Hát được một nửa, điện thoại di động Doãn Băng Lộ reo mấy tiếng, hình như nhận được tin nhắn mới, cô ấy cầm lên xem một hồi.
Cũng không lâu lắm, cô ấy cười quay đầu lại: "Vậy tốt nghiệp em có thể làm bạn gái anh được không?"
Tống Gia Mạt bị dọa hết hồn, ngẩng đầu lên nói: "Ác vậy sao?"
Doãn Băng Lộ: "Hôm nay là ngày cá tháng tư mà."
Tống Gia Mạt lại gần, liếc nhìn khung trò chuyện, chu miệng.
"Ngày cá tháng tư... cũng có người nói lời thật lòng."
Trái lại là Trang Kinh Luân này, Doãn Băng Lộ đã thích người này hơn một năm.
Ngày mưa to hôm đó, Tống Gia Mạt nói đến "Mình có một người bạn", Doãn Băng Lộ thẳng thắn nói động tâm không thể khống chế, nếu không cô ấy cũng sẽ không như vậy, nói chính là anh ta.
Nói là ngày cá tháng tư nhưng thật ra là mượn ngày cá tháng tư để ngụy trang thăm dò mà thôi.
Rất nhanh, bên kia đã truyền đến trả lời, Doãn Băng Lộ mở ra.
"Em... đừng nhé, anh vẫn luôn xem em như em gái."
"Xem em như em gái à?" Doãn Băng Lộ cảm thấy hình như có chút buồn cười, "Lễ tình nhân anh mua hoa cho em gái, mời em gái xem phim, thời điểm buồn chán còn gọi điện thoại video nói chuyện với em gái?"
"Trang Kinh Luân, em đã sớm biết anh là người thế nào rồi, chính là bản thân em còn không bằng lòng tỉnh ngộ, thật đấy."
"Anh biết không, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, ngay tại cổng trường đại học của các anh, hôm đó nhiệt độ đột nhiên giảm thấp, mưa xuống rất lớn, trước cửa tàu điện ngầm có một bà cụ bán hoa, anh mua hết hoa, còn cho em mượn cây dù, bảo em về nhà sớm."
"Trong nháy mắt đó em lập tức bị đâm trúng, sau hôm đó đối với em sức chịu đựng quá lớn, em nhìn thấy anh vẫn luôn đeo một thấu kính tự lọc. Anh làm bao nhiêu chuyện vô sỉ đi nữa, em cũng nghĩ, có lẽ anh không phải là người như vậy nhỉ?"
"Anh không phải là cái rắm gì, vừa muốn nói chuyện yêu đương lại muốn nuôi lốp xe dự phòng, em cũng không nên ôm chút kỳ vọng gì đối với anh."
"Em thích anh."
"Nhưng anh thật sự không xứng để em thích."
Cuối cùng, Doãn Băng Lộ vung tay, nói: "Cắt đứt đi, sau này không cần tiếp tục liên lạc nữa."
Một chuỗi lời thoại nói như mây trôi nước chảy, nước chảy thành sông, Tống Gia Mạt thậm chí muốn cho cô ấy mấy tấm phiếu bá vương.
Tống Gia Mạt: "Sao cậu lại như vậy."
"Đột ngột như vậy?" Doãn Băng Lộ nói, "Không đột ngột, đã sớm nên có kết quả này."
Tống Gia Mạt chống khuỷu tay, trống rỗng hai giây, giống như đang hỏi cô ấy, hoặc là đang tự hỏi chính mình.
"Cũng đã nhịn lâu như vậy, sao lại chọn bây giờ nói ra?"
"Hôm nay có thể mượn cớ ngày lễ để làm, sẽ tự nhiên hơn rất nhiều. Cậu nhìn anh ta không phải thế à? Hôm nay có người tỏ tình với anh ta, anh ta mang tới nói với mình, không phải mình chỉ thuận tiện tiếp nhận sao."
Doãn Băng Lộ nói: "Không phải bất cứ lúc nào cũng có cơ hội nói thích hợp tình hợp lý."
Tống Gia Mạt sững sờ một lát.
Doãn Băng Lộ: "Nói rồi cũng tốt, ngày lễ cũng sẽ không miễn cưỡng người đàn ông của cậu, thậm chí sau này lại càng không gặp mặt."
"Nhận được kết quả này, dù thế nào cũng có thể xác định rõ ràng một chút, cuối cùng nên tiếp tục hay là chết tâm sớm một chút."
Dừng một lúc, Tống Gia Mạt nói: "Quan trọng sao?"
"Dĩ nhiên quan trọng nha, cũng không thể không rõ ràng trải qua một đời chứ? Nên ở cùng nhau thì sớm ở cùng nhau một chút, không phải anh thì không bằng nhân lúc còn sớm từ bỏ."
Doãn Băng Lộ đứng lên, duỗi người: "Một năm mới, không làm từ thiện, không nhặt đồ vứt đi!"
Cô ấy cố gắng hết sức biểu hiện rất nhẹ nhàng nhưng Tống Gia Mạt biết, cô ấy vẫn có chút khổ sở.
Buổi tối ăn cơm, Doãn Băng Lộ cũng không kéo nổi quá nhiều hứng thú, ngược lại bốn mắt vẫn luôn chọc cô ấy cười.
Doãn Băng Lộ gục xuống bàn, vừa khóc vừa cười nói: "Cậu thật phiền mà..."
Bốn mắt: "Hoạt động tối nay lớn như vậy, cậu nhanh chóng lên tinh thần đi, Doãn Băng Lộ mỗi ngày đều mắng tôi đi đâu rồi?!"
"Tôi làm gì mỗi ngày đều mắng cậu chứ? Một tuần năm lần đó được không?!"
"Vậy còn không phải là vì cuối tuần không gặp được sao?"
......
Hai người bắt đầu cãi nhau, cứ như vậy cãi nhau hơn một tiếng, cuối cùng trạng thái của Doãn Băng Lộ đã khá hơn nhiều.
Buổi tối bảy giờ, các cô đã trang trí xong bức tường tỏ tình ngoài trường.
Đây là hoạt động tổ chức bởi câu lạc bộ phát thanh kết hợp với địa danh bản địa nổi tiếng.
Tương đương với một buổi tiệc ngoài trời, tự mang theo pháo hoa, chỉ ở xung quanh trường học, còn có phong cảnh "bức tường tỏ tình" làm truyền thông, người tới cũng không ít.
Các cô cần tổ chức nhiều hoạt động hơn một chút, tham gia mười câu lạc bộ xuất sắc mới càng có phần thắng.
Bọn Tống Gia Mạt phụ trách chụp hình và tiến hành bố trí pháo hoa, hôm nay đi sân thượng chính là xem vị trí và tạm thời sắp xếp chút đồ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, phát mấy bài hát, chụp mấy tấm hình, thấm thoát đã đến mười một giờ rưỡi.
"Sang ngày thì chúng ta trở về nhé?" Doãn Băng Lộ nói, "Nếu không tối nay cậu ở nhà mình, nhà cậu xa quá."
Tống Gia Mạt suy nghĩ một lúc: "Cũng được, vậy mình nói một tiếng với Trần Tứ."
Kết quả vừa mới gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu lên, đối diện cách đó không xa, Trần Tứ đang nhấn điện thoại di động phát sáng xem tin nhắn.
Cô muốn hỏi anh tới lúc nào, còn nhìn bao lâu rồi nhưng anh vừa nâng mắt lên, trong nháy mắt đối mặt lại đột nhiên không nói được.
Chỉ nhìn nhau như vậy, cũng không ai nói gì.
Là Giang Tự đột nhiên xuất hiện phá vỡ yên lặng.
Da anh hoàn toàn không được, nhảy lên nhảy xuống toàn trường rất lâu, cho đến khi nhìn thấy Phí Liệt, một bụng ý nghĩ xấu cuối cùng cũng không nhịn được phải thất bại.
"Sắp sang ngày rồi, tôi sợ nếu không nói thì không kịp nữa, Ferrero, tôi thật yêu cậu!"
Phí Liệt: "..."
Doãn Băng Lộ: "Sô cô la, tôi cũng yêu cậu."
Phí Liệt không biểu cảm nhìn về phía Doãn Băng Lộ, càng không cảm tình trả lời: "Tôi cũng vậy."
Giang Tự lập tức bùng nổ, bóp cổ cậu ta điên cuồng lắc lư: "Tại sao không yêu tôi, tại sao không yêu tôi!"
Cậu trốn tôi đuổi, cậu có chắp thêm cánh cũng không thoát.
Ba người ồn ào cười chạy xa, cách đó không xa trên đỉnh tháp chuông, thời gian đang chuyển.
Chỉ còn hai phút, thì phải kết thúc ngày cá tháng tư.
Có lẽ là bị bọn họ lây nhiễm, hoặc là sợ không có cơ hội hợp lý hợp tình như vậy, lại có lẽ là thích một người, vốn là sợ anh biết, lại sợ anh không biết.
Kim phút nhẹ nhàng nhích nhích, còn lại một phút.
Tống Gia Mạt ngửa mặt lên, cười nhẹ: "Anh, em thích anh."
Thiếu nữ giả vờ như giọng điệu rất hài hước cho dù cảm thấy bị từ chối, cho dù nghe được câu trả lời không muốn nghe, một giây tiếp theo có thể giảng hòa như không có chuyện gì, nói ôi trời anh đừng tưởng là thật nhé chẳng qua em chỉ đùa một chút ngày cá tháng tư thôi.
Trần Tứ lại nhìn cô, không trả lời.
Còn ba mươi giây qua ngày.
Không biết có ai trên quảng trường bắt cánh tay hô to, phía sau anh, khinh khí cầu màu sắc từ từ bay lên, ngây thơ rất lãng mạn, đáng tiếc đây là ngày cá tháng tư.
Đáng tiếc sự yêu thích của cô trong ngày cá tháng tư cũng không thể nhận được câu trả lời.
Vành mắt bỗng chốc chua xót, Tống Gia Mạt xoay người, trong đầu nghĩ vẫn bị cô làm hỏng.
Chỉ còn lại ba giây chuyển thời gian, tất cả mọi người đều đang reo hò, nhưng toàn bộ tinh thần trong người cô đều đang tập trung, vẫn không nghe được giọng anh.
"Ba"
"Hai"
"Một"
Một giây thời gian chuyển qua kia, âm thanh pháo hoa to lớn lại sôi động nổ tung từng màn giữa trời.
Một ngày mới này, không thể bao dung lời nói dối được nữa.
Cô nghe phía sau có người thấp giọng nói:
"Ừ, anh cũng vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...