Cùng anh bỏ trốn

Chương 27: Lên đi, cõng em.
 
Editor: Lục Trà Chanh Dây
 
Cô không nghĩ tới Trần Tứ sẽ ở chỗ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Gia Mạt bị hù dọa đến mức lùi về sau hai bước, một câu "anh" sắp buột miệng nói ra.
 
May mắn, cô nhịn được.
 
Trong hồ ước nguyện truyền tới tiếng nước chảy róc rách, kèm theo mấy tiếng côn trùng kêu vang, lúc bừng tỉnh, giống cảnh trong mơ ngăn cách với thế gian.
 
Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"
 
"Tối nay em không bình thường." Anh híp híp mắt, "Nghe được tiếng động, nên đến đây."
 
"Đến đây lúc nào?"
 
"Vừa nãy, lúc em cầu nguyện."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Gia Mạt mím mím môi, tạm thời không nói nữa, Trần Tứ vẫn cứ bình thản ung dung nhìn cô như thế.
 
Ngay cả tiếng gió cũng rất yên tĩnh.
 
Tống Gia Mạt dè dặt: "Anh nghe được rồi sao?"
 
Nhưng anh không trả lời.
 
Trần Tứ chỉ rũ mắt xuống, quay lại vấn đề kia: "Cầu cái gì?"
 
Cô chẳng còn cách nào, lại suy nghĩ dù sao cũng không thể nói thật, vì vậy đầu óc nóng lên, nói dối: "Cầu nguyện cao hơn 160."
 
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô.
 
Ánh đèn ban đêm vụn vặt, sóng nước mênh mông lại dịu dàng, thời điểm lúc này hẳn là vô cùng mờ ám, cô lại có thể nhìn thấy trong mắt anh lấp lánh ánh sáng bất định.
 
Trần Tứ rũ mắt, đi tới trước mặt cô.
 
Cô còn muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng đã không còn đường.
 
Bất ngờ không kịp đề phòng, đầu bị người kia kéo một cái, thân thể cô nghiêng về phía trước, đụng vào trong ngực anh.
 
Trên đồ ngủ anh có mùi thơm nước giặt quần áo nhàn nhạt, hòa lẫn chút dầu gội bạc hà mát lạnh, mềm mại lướt qua chóp mũi cô, còn kèm theo một chút xíu mùi hormone trong cổ áo thiếu niên.
 
Cô không biết phải hình dung thế nào, chỉ biết khoảng cách này cực kỳ phạm quy, quá phạm quy, trước đây cô chưa từng nhận thức được.
 
Loại mùi vị vô cùng có tính áp chế này, hình như mang theo chất pheromone [1] mê hoặc nào đó, tràn vào khắp cơ thể.
 
[1] pheromone: là một chất mà động vật tạo ra làm thay đổi hành vi của một động vật khác cùng loài. Một số tài liệu mô tả pheromone là tác nhân thay đổi hành vi.
 
Chỉ thoáng cái, choáng váng đầu, não nóng lên, dái tai bắt đầu nóng lên, tim đập loạn nhịp.
 
Trần Tứ: "Cũng xấp xỉ."
 
Đầu óc cô trống rỗng, không kiểm soát được nói lắp bắp.
 
"Cái, cái gì xấp xỉ..."
 
"Anh 186, em ở trong ngực anh, vị trí hướng lên một chút."
 
"... Ồ."
 
Thì ra nói cô xấp xỉ 160...
 
Trần Tứ lại lùi về sau một chút, giữ khoảng cách, thật vất vả cô mới có thể hít thở.
 
Nhưng ngay lập tức, anh lại cúi người xuống, tầm mắt ngang bằng với cô.
 
Tống Gia Mạt nín thở.
 
"Chạy ra đây chỉ vì cái này?"
 
Anh dựa vào rất gần, có thể nhìn thấy lông mi rõ ràng và đôi môi mỏng hơi vểnh lên.

 
Chẳng hiểu lý do gì, nhớ tới hình ảnh vừa rồi đụng vào bả vai anh, bốn bỏ lên năm, giống như bí mật ôm nhau vậy.
 
Mặc dù vừa chạm vào đã tách ra.
 
Cô biết như vậy không đúng, nhưng vẫn không khống chế được, toát ra chút xíu, chút xíu vui vẻ.
 
Thiếu nữ nhếch môi, khóe môi không nhịn được từ từ vểnh lên:
 
"Đúng vậy, chỉ làm cái này thôi."
 
Hôm nay cuối tuần, gần mười hai giờ Tống Gia Mạt mới dậy.
 
Sau khi ăn bữa trưa xong, cô lên đường đến thư viện.
 
Hôm nay nhóm phát thanh hai muốn tổ chức một buổi họp.
 
Lầu ba thư viện là nơi bồi dưỡng những lớp giỏi, mỗi giờ đều có thời gian tan học, do đó không quản lý chặt chẽ giống như lầu một, có thể nói chuyện bình thường.
 
Địa điểm bọn họ tập hợp cũng quyết định ở lầu ba.
 
Giang Tự và Phí Liệt tới trước, Tống Gia Mạt vừa ra khỏi thang máy, đã nghe thấy bọn họ lại bắt đầu ồn ào vì buổi tối ăn cái gì.
 
Giang Tự tức giận nắm chặt một viên Ferrero mình mang theo, bóp nát sau đó nghiến răng ăn.
 
Phí Liệt: "..."
 
"Đừng cãi nhau nữa, tôi mời cơm tối." Tống Gia Mạt ngẩng đầu, "Được rồi, nước khoáng cũng tới rồi."
 
Doãn Băng Lộ có chút hưng phấn ngồi xuống, lấy quyển sổ và cây bút mang theo ra: "Vậy tranh thủ thời gian bắt đầu đi!"
 
Tống Gia Mạt mở trang đầu tiên ra, vốn tưởng rằng trống không, đột nhiên không kịp đề phòng bị hàng chữ đầu tiên làm hoảng sợ ——
 
[Cô, Âu Dương Tuyết Cần, vốn là cô gái xinh đẹp nhất gia tộc, nhưng vì có bệnh tim bẩm sinh, bị chị gái gây khó dễ khắp nơi.]
 
Tống Gia Mạt nghiêng đầu, chậm rãi dùng ấn đường đánh ra một dấu hỏi.
 
Doãn Băng Lộ cũng bị hù dọa, vội vàng lật sang trang: "Hết cách rồi, đây là quyển sổ đẹp nhất trong nhà, mình tìm rất lâu, có lẽ là tiểu học tùy tiện viết tiểu thuyết Mary Sue, các cậu đừng để ý..."
 
Kết quả lật sang trang thứ hai, câu chuyện không chỉ không dừng lại, ngược lại còn ngày càng táo bạo hơn ——
 
[Vết hôn của Mộ Dung Lãnh ùn ùn kéo đến rơi xuống...]
 
Tống Gia Mạt: "Tiểu học cậu còn viết cảnh hôn?"
 
Giang Tự đẩy đẩy mắt kính: "Còn viết chi tiết như vậy?"
 
Phí Liệt: "Sao hôn lại ùn ùn kéo đến? Anh ta có mấy cái miệng?"
 
"..."
 
Cuối cùng, lật tới trang thứ năm, quyển sổ biến thành trống không, Tống Gia Mạt lấy cây bút ra, viết nội dung thảo luận với mọi người.
 
Nói đến một điểm mới lạ, bọn họ cần tra chút tài liệu.
 
Giang Tự mở máy tính ra, nhấn nút khởi động máy ba lần, một mảnh đen kịt.
 
"Có lẽ là hết pin." Giang Tự nói, "Không sao, tôi còn mang theo dây cáp."
 
Giang Tự lôi từ túi máy tính rút một đầu cắm bằng phẳng ra.
 
"Con mẹ nó sao tôi lại mang theo dây nồi cơm điện tới đây??"
 
"..."
 
"..."
 
Trong nháy mắt này, Tống Gia Mạt suy nghĩ rất nhiều.
 
Tình cảm chân thành Mary Sue · lạnh lẽo mị hoặc Doãn Băng Lộ;
 
Máy tính hết pin, mang theo dây nồi cơm điện Giang Tự;
 
Ngoại trừ cãi nhau với Giang Tự, chỉ là bổ sung vào cho đủ số Phí Liệt.
 

Cô rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
 
Doãn Băng Lộ: "Đang nghĩ gì thế?"
 
Tống Gia Mạt quay đầu qua, ánh mắt chân thành:
 
"Chỉ là cảm thấy..."
 
"Câu lạc bộ của chúng ta vừa mới thành lập, khoảng cách đóng cửa đã không xa nữa."
 
Rất nhanh đã phải thi đấu với nhóm của Vạn Nhã, bây giờ thi thế nào, dùng mạng thi sao?
 
Tống Gia Mạt: "Nếu không đến nhà tôi..."
 
Lời cô còn chưa nói xong, Giang Tự đã từ ngựa chết thành ngựa sống, bất ngờ phát hiện, đầu cắm nồi cơm điện này, có thể sạc pin cho máy tính.
 
Bốn mắt: "Mẹ kiếp, tôi cũng quá trâu bò rồi?!"
 
"..."
 
Có lẽ là ngược gió tới cực điểm, tất cả cũng sẽ đảo ngược tình thế.
 
Quyển sổ của Doãn Băng Lộ, trừ lúc mới bắt đầu "bất ngờ" mấy tờ, phía sau cũng viết rất thuận lợi.
 
Lúc nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Phí Liệt sẽ đưa ra rất nhiều ý tưởng thú vị.
 
Lòng tin sụp đổ của Tống Gia Mạt, dần dần xây dựng lại.
 
Sau khi thuận lợi hoàn thành, cô mở miệng nói: "Tôi cảm thấy việc này của chúng ta rất đặc sắc, tốt hơn so với nhóm Vạn Nhã bọn họ."
 
Hôm qua Vạn Nhã nói muốn chuyển thiết bị, buổi trưa thử phát thanh một lúc.
 
Phí Liệt: "Vạn Nhã rất kém cỏi sao?"
 
Tống Gia Mạt bị hỏi đến sững sờ, lúc này mới nói: "Cũng không phải kém, chính là phù hợp với một tiêu chuẩn nhất định, cậu cảm thấy bọn họ rất giỏi sao?"
 
Phí Liệt dừng một chút: "... Bình thường."
 
Ánh mắt Giang Tự dần dần thay đổi ý vị, dò xét nhìn Phí Liệt: "Không phải cậu là —— "
 
Tống Gia Mạt: "Đến lúc đó vừa xong tiết mục phát thanh của Vạn Nhã lập tức đến lượt chúng ta, sau khi lên sân khấu sẽ có so sánh trực quan, cho nên nhất định phải mới lạ, tạo ra sự khác biệt."
 
"Nếu không mọi người vẫn cảm thấy là cùng một nhóm người, chỉ nhớ được bọn họ."
 
Giang Tự cũng chuyển đề tài câu chuyện, phụ họa nói: "Lời này không sai, có điều chúng ta có nhiều ý tưởng thú vị, tôi còn thật sự mong đợi phản hồi của mọi người."
 
Doãn Băng Lộ: "Không phải cậu có trong mười mấy nhóm sao, tuyên truyền cho chúng ta nhiều chút."
 
Giang Tự: "Chỉ còn lại không tới năm nhóm."
 
Tống Gia Mạt nghiêng đầu.
 
"Tại sao?"
 
Giang Tự: "Bọn họ kéo đen tôi."
 
"..."
 
Thứ hai, nhóm phát thanh một của Vạn Nhã đúng thời gian phát sóng.
 
Là nội dung trong dự đoán của Tống Gia Mạt, không có công lao cũng không có sơ suất gì, không bới móc được khuyết điểm gì lớn, nhưng cũng không có ý gì mới.
 
Bên dưới mọi người làm chuyện của mình, cơ bản không có người nào nghe.
 
—— Đây không phải chính là số mệnh bình thường của phát thanh vườn trường sao.
 
Tống Gia Mạt: "Đến lúc đó chúng ta sẽ không giống như vậy chứ? Phía trên hùng hồn hăng hái, bên dưới không người nào để ý."
 
Doãn Băng Lộ: "Làm sao có thể, phải có chút lòng tin với bản thân mình!"
 
Rất nhanh, buổi phát thanh đầu tiên của Vạn Nhã càng trở nên thê thảm hơn, bởi vì ngoài cửa sổ đột nhiên mưa lớn, còn kéo theo gió lớn sấm chớp, bộp bộp va vào kính.

 
Lúc đầu còn có người nhân lúc đang rảnh rỗi làm bài tập, dành thời gian nghe vài câu phát thanh.
 
Lần này hay rồi, tất cả mọi người đều đang thảo luận thời tiết.
 
"Sao đột nhiên lại mưa lớn như vậy..."
 
"Mau đóng hết cửa sổ lại đi!"
 
"Hahahaha lại là người đàn ông nào đó đang thề thốt!"
 
Bầu trời gần như bỗng chốc đã tối đen, trường học cung cấp điện không đủ, đường dây trục trặc, thậm chí trực tiếp cúp điện.
 
Buổi phát thanh của Vạn Nhã bị bắt buộc cắt đứt.
 
"May mắn cậu ta giành được kỳ lên sóng đầu tiên." Doãn Băng Lộ nhún vai, "Nếu đến lượt chúng ta, hôm nay thật sự xui xẻo thất bại."
 
Ầm ầm hai tiếng, tiếng sấm càng vang dội.
 
Mây đen kéo đến, phòng học một mảnh đen kịt.
 
Hành lang rơi vào ồn ào, mọi người đều đang bàn tán thời tiết xấu đột ngột tới thế này.
 
Doãn Băng Lộ: "Sao cảm giác sắp tận thế nhỉ? Những năm tháng tuổi xuân quý giá của mình sẽ không giao phó ở chỗ này chứ?"
 
Ngón tay Tống Gia Mạt giả vờ nắm lại, bắt đầu thu thành micro đưa tới bên miệng cô ấy: "Vậy cậu có còn di ngôn gì không?"
 
Doãn Băng Lộ hơi sửng sốt: "Đừng mà, mình sống mười bảy năm còn chưa từng hôn lần nào, ông trời đừng tàn nhẫn với mình như vậy chứ!"
 
Tống Gia Mạt chống đầu: "Mình cũng không có, hai chúng ta cùng chết."
 
"Nói thật, mình vẫn muốn đàn ông."
 
"..."
 
Sau náo nhiệt ngắn ngủi, hành lang lại rơi vào yên tĩnh, tiếng thảo luận của mọi người biến thành thì thầm bàn tán.
 
Có lẽ là do nguyên nhân thời tiết, cũng có thể là do Doãn Băng Lộ nói đến đề tài này ——
 
Tống Gia Mạt không nhịn được rụt rụt cổ, dựa lưng vào ghế ngồi, nhỏ giọng nói: "Nước khoáng."
 
Doãn Băng Lộ đang lần mò xem tiểu thuyết có cảnh hôn trong bóng tối: "Hả?"
 
"Nếu như, mình nói là nếu như ——" Tống Gia Mạt nói, "Nếu như mình có một người bạn, hình như cô ấy thích một người không nên thích, vậy làm thế nào?"
 
"Tại sao không nên thích? Không thể ở bên nhau thì gọi là không nên thích sao?"
 
"Cũng không phải... chỉ là, nguyên nhân thân phận?"
 
"Nguyên nhân thân phận là ý gì?" Doãn Băng Lộ hỏi, "Người này là bậc bề trên của cô ấy sao?"
 
Tống Gia Mạt suy nghĩ một chút: "Cũng có thể hiểu như vậy."
 
"Vậy không sao mà, chỉ cần thích, vừa không phạm pháp, lại không làm chuyện tổn thương đến người khác, có gì không thể chứ?" Doãn Băng Lộ nói, "Chuyện thích này, bản thân lại không khống chế được."
 
Tống Gia Mạt nhẹ nhàng ngửa ra sau: "Cũng phải..."
 
"Nếu như mình có thể khống chế, mình cũng không đến mức như bây giờ."
 
Doãn Băng Lộ thở dài, lại nói: "Nhưng mà, nói là bậc bề trên, cũng có những khả năng khác."
 
"Khả năng gì?"
 
"Khả năng cũng không phải là thích, chỉ là ngưỡng mộ hoặc là kính phục, hai loại cảm tình này rất dễ lẫn lộn với nhau." Doãn Băng Lộ nói, "Trước kia mình cũng cho rằng mình thích một thầy giáo, sau đó mới phát hiện là do chuyên ngành người ta quá lợi hại, đơn thuần ngưỡng mộ mà thôi."
 
Doãn Băng Lộ: "Hoặc là nói người bề trên kia rất đẹp trai, cũng có thể chỉ là hormone thời kỳ trưởng thành làm mê muội, lứa tuổi này của chúng ta, rất dễ tiết ra adrenaline."
 
"Có thể cô ấy chỉ rung động với một khoảnh khắc nào đó, hoặc một cảm xúc nào đó, chứ không phải với anh ta."
 
Tống Gia Mạt đột nhiên thốt ra: "Đúng."
 
Chẳng qua cô chưa từng thích người khác, chẳng qua Trần Tứ quá mức xuất sắc, chẳng qua hormone thời kỳ trưởng thành của cô quấy phá mê hoặc, chẳng qua chỉ là kích động, chẳng qua chỉ là một lối thoát cho mọi cảm xúc.
 
Làm sao cô lại thích Trần Tứ được chứ, anh ấy là anh trai cô mà.
 
"Cậu nói rất đúng." Tống Gia Mạt lại khẳng định lần nữa.
 
Tiếp theo, cô mang những lời Doãn Băng Lộ nói này, tuần hoàn lập thể ba trăm sáu mươi độ truyền tin trong đầu.
 
Doãn Băng Lộ nói không sai, đây chỉ là một xao động nhỏ bé trong thời kỳ trưởng thành, bình phục lại là tốt rồi.
 
Bởi vì trường học bị cúp điện, thời tiết xấu, trường quyết định cho tan học sớm.
 
Nhưng mưa vẫn rơi liên tục, hầu như không dừng lại, mọi người đợi đến hơn bảy giờ, rốt cuộc mới đến lúc mưa lớn chuyển thành mưa nhỏ.
 
Bầu trời lất phất mưa bụi, Tống Gia Mạt ngẩng đầu lên, có một vài giọt nước li ti rơi trên mặt cô.
 

Lành lạnh.
 
Cổng trường ở địa thế thấp, đã tích tụ một tầng nước sâu, tạm thời trong chốc lát không rút xuống được.
 
Nhưng nếu bây giờ không đi, lỡ như đợi một lát lại mưa lớn thì không đi được.
 
Doãn Băng Lộ: "Thế này thì làm sao đi nhỉ?"
 
Tống Gia Mạt bĩu môi: "Hình như có người lót đá và tấm ván."
 
"Mình thấy rồi, nhưng không có tác dụng gì!" Doãn Băng Lộ nói, "Nước quá cao, tấm ván không đủ độ dày, giẫm lên đi vẫn sẽ bị nước ngập."
 
Doãn Băng Lộ nói không sai.
 
Giẫm lên những thứ này, chẳng qua là từ nước đến đầu gối, biến thành nước đến bắp chân.
 
Nhưng dù sao vẫn tốt hơn không có.
 
Tống Gia Mạt: "Trời ơi, đi nhanh lên đi, đợi một lát phía sau kéo tới, tấm ván bị giẫm nát thì càng vô dụng."
 
Doãn Băng Lộ kêu rên một hồi.
 
Nếu như đời người có thể có danmu[1] , vậy bây giờ cô đã phát ra một gói biểu cảm tan nát cõi lòng.
 
Tòa nhà dạy học lớp mười hai cách gần đây, học sinh lớp mười hai di chuyển thuận tiện, là nhóm đầu tiên rút lui trước.
 
Rất nhanh, Tống Gia Mạt nghe được giọng nói quen thuộc là Lý Uy hét to.
 
"Ôi ôi ôi ai giẫm tấm ván vậy! Đừng đẩy tôi á! Anh Tứ —— anh! Kéo em một cái!!"
 
"Anh!! Anh tới cứu em cứu em!!!"
 
Nhưng cho dù anh ta kêu rách cổ họng, Trần Tứ cũng vẫn đứng yên tại chỗ, sừng sững bất động.
 
Thật vất vả mới thoát khỏi nguy hiểm, Lý Uy đứng ở chỗ cao: "Vừa rồi sao cậu không đến cứu tôi! Thiếu chút nữa tôi đã chết rồi!"
 
Trần Tứ: "Giày mới, đi qua sẽ giẫm bẩn."
 
Lý Uy: "..."
 
"Khá lắm, khá lắm! Chưa từng nhìn thấy qua người tuyệt tình như cậu vậy! Không phải vừa rồi vẫn còn nhiều tấm ván, cậu đi qua không giẫm vào nước sao, giày của cậu so với tính mạng tôi còn quý giá hơn à?!"
 
Trần Tứ: "Ừ."
 
"..."
 
Giọng Lý Uy quá lớn, giọng điệu lại quá thê thảm, xung quanh một mảnh cười đến sụp đổ, Tống Gia Mạt cũng không nhịn được cong cong môi.
 
Cô đang cười, đột nhiên cảm thấy ánh mắt một hướng nhìn qua đây.
 
Là Trần Tứ, anh phát hiện ra cô.
 
Ngay lúc này, không biết ai mở miệng nói: "Tìm được tấm ván mới rồi, để nữ sinh đi trước đi, ưu tiên người đến kỳ sinh lý, nếu không đến lúc đó sẽ để lại mầm bệnh —— "
 
"Nhưng vẫn phải giẫm một chút nước, ôi, mọi người chịu khổ nhé."
 
Nghe xong những lời này, bụng Tống Gia Mạt bỗng nhiên co rút.
 
Cô nhớ tới, kỳ kinh nguyệt của mình, hình như cũng là hai ngày này.
 
Nữ sinh có kỳ sinh lý ở một bên than phiền: "Ôi, nước thật sự quá bẩn, mọi người trở về phải tắm thật kỹ nha, rửa sạch sẽ một chút."
 
"Nước lạnh lắm, tối nay trở về nhất định sẽ đau chết."
 
Cô sững sờ một lát, mím mím môi, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhìn thấy trên nước lay động gợn sóng.
 
Khuôn mặt Trần Tứ vốn còn vô cùng xa cách phía trước, trong phút chốc, gần trong gang tấc.
 
Anh đứng trước mặt cô, không đi trên tấm ván, một chân ngập ba phần trong nước, quần cũng bị ướt.
 
Ngăn cách nước đọng, có thể mơ hồ nhìn thấy một đôi giày đá bóng màu trắng mới tinh.
 
Anh đưa tay tháo cặp sách xuống, đưa cho cô.
 
Tống Gia Mạt bị động nhận lấy, ngẩng đầu lên, có chút lờ mờ: "Hả?"
 
Trần Tứ xoay người, đưa lưng rộng rãi bằng phẳng đối diện với cô.
 
Anh vỗ vỗ bả vai, cúi đầu nói:
 
"Lên đi, cõng em."
 
[1] Hay còn gọi là bullet screen hoặc là danmu, chức năng cho phép người xem đăng nhận xét trên màn hình trong video.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận