Cùng anh bỏ trốn

Chương 26: "Bắt đầu từ hôm nay không gọi anh Trần Tứ nữa, cũng không được thích anh ấy nữa."
 
Editor: Lục Trà Chanh Dây
 
Thiếu nữ nhìn thẳng anh, ánh mắt tha thiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô tiếp tục lặp lại lần nữa:
 
"Giúp em tuyên truyền nhóm phát thanh tuyển người, xin anh đó, anh."
 
Yết hầu Trần Tứ lăn lăn, chuyển tầm mắt sang hướng khác, không có cảm xúc gì dừng trên mặt bàn.
 
"Dọn dẹp bàn một tuần."
 
Ánh mắt Tống Gia Mạt sáng lên: "Đồng ý!"
 
Lúc nào trên bàn hai người bọn họ cũng có rất nhiều tài liệu tham khảo, dì không dám tùy tiện thu dọn, vì vậy thông thường là luân phiên trực, một người một tháng.
 
Ý Trần Tứ rất đơn giản, dù muốn anh đồng ý chuyện này cũng có thể —— nhiều lắm cô phải dọn bàn một tuần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái này tính là gì, chi phí đầu vào gần như bằng không.
 
Cô không suy nghĩ chút nào lập tức đồng ý.
 
Cuối cùng cũng nhóm lên ánh sáng bình minh hy vọng, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, thong dong chậm rãi thu dọn cặp sách.
 
"Vậy em đi ngủ nhé, cảm ơn anh!"
 
Đèn thư phòng sáng một lúc, gần đến mười hai giờ, Trần Tứ mới đứng dậy trở về phòng, tắt đèn trong nhà.
 
Dù sao nhóm phát thanh tuyển người vẫn tương đối phiền phức, hôm sau, Tống Như Mạt không rảnh tiếp tục suy nghĩ chuyện gì khác, một buổi sáng đều ở đây bàn bạc với Doãn Băng Lộ.
 
Nói chuyện được một nửa, phía sau truyền đến một giọng nói: "Nhóm phát thanh hai của các cậu, tuyển người đủ chưa?"
 
Tống Như Mạt quay đầu lại, nhìn thấy Giang Tự.
 
Cậu ta đẩy đẩy mắt kính: "Tôi có ý định này, thêm tôi thì sao?"
 
Giang Tự, còn gọi là Giang bốn mắt.
 
Doãn Băng Lộ và cậu ta có quan hệ rất tốt, cũng thích gọi cậu ta là Giang miệng tiện.
 
Tên bốn mắt này đáng ghét bao nhiêu ư, người ta đăng lên vòng bạn bè thể hiện ân ái, viết "Anh là ngày tháng tư của nhân gian", cậu ta thế nào cũng phải trả lời bên dưới: [Đạo lý này tôi cũng hiểu, nhưng tại sao phải dùng thơ của Lâm Huy Nhân viết cho con trai của bà ấy chứ?]
 
Cuối cùng lại tiếp tục: [Mẫu tử tình thâm, chúc phúc hai người.]
 
Người ta ở trong không gian không phải chủ đạo, hơn nửa đêm đăng một tấm ảnh quán bar: [Uống rượu mạnh nhất.]
 
Cậu ta nhất định phải nói một câu: [Con chó hoang dã nhất ngày.]
 
Vì vậy có liên quan đến cậu ta, lời đồn đãi nhiều nhất trên giang hồ chính là câu: Giang bốn mắt còn đáng ghét hơn chó.
 
Đương nhiên, bốn mắt cũng có ưu điểm của bốn mắt, ví dụ như mặc dù miệng đáng ghét, nhưng tính tình không tệ, hơn nữa biết rất nhiều tin tức trong trường học, rất nhiều hoạt động đều có thể thấy bóng dáng cậu ta giúp đỡ.
 
Một điểm quan trọng nhất cũng là giọng cậu ta không tệ, rất có độ nhận biết.
 
Hơn nữa còn chung một lớp, thuận tiện trao đổi.
 
Tống Gia Mạt: "Cậu thật sự muốn làm?"
 
"Đúng vậy."
 
Doãn Băng Lộ cũng duy trì thái độ nghi ngờ: "Phát thanh yêu cầu dùng từ ngữ văn minh."
 
Bốn mắt: "..."
 
"Tôi còn chưa đủ văn minh sao?"

 
Tống Gia Mạt nhìn cậu ta một lát, lúc này mới gật đầu nói: "Được, vậy cậu làm đi."
 
"Còn thiếu một người, buổi trưa chúng ta cùng đi phỏng vấn."
 
...
 
Bởi vì một nguyên nhân có Trần Tứ giúp tuyên truyền, trưa hôm nay rất nhiều người tới.
 
Cô vốn tưởng rằng sau khi phạm vi quăng lưới mở rộng, sẽ có rất nhiều nhân tài chất lượng tốt xuất hiện, nhưng cô càng không nghĩ tới là ——
 
"Những nhân tài khác" cũng sẽ theo đó tăng lên gấp đôi.
 
Hơn nữa còn tập hợp trong buổi trưa hôm nay.
 
Thành viên tới phỏng vấn chia làm rất nhiều loại:
 
Loại thứ nhất ——  giọng nói phổ tin bọt khí.
 
 Cũng có nghĩa là "Bình thường như vậy nhưng lại tự tin như thế", đặc điểm là áp chế giọng nói chuyện, làm người khác nghi ngờ một giây tiếp theo cậu ta sẽ hết hơi mất mạng.
 
Dùng giọng nói tự cho rằng hấp dẫn, nói lời tâm tình sến sẩm nhất.
 
Dạng người này, sau khi đọc xong bản thảo tự mình chuẩn bị, nghe được kết quả "chờ thông báo", còn muốn điên cuồng khoe khoang kèm theo lạnh nhạt bá chủ thiên địa hỏi:
 
"Không thích sao?"
 
"Thích." Giang Tự trả lời thay Tống Gia Mạt, "Thích sự kẹp dép trong giọng nói của cậu."
 
"..."
 
Loại thứ hai —— giọng phát thanh chần chừ.
 
Đặc điểm chính là tất cả bản thảo đều dùng cùng một loại giọng điệu để đọc.
 
Bọn họ không có cách nào phân biệt, nội dung thuộc về câu chuyện hay tin tức.
 
Giọng phát thanh quá nghiêm chỉnh, biểu hiện chút cảm giác già dặn, không phù hợp với không khí nhẹ nhàng của vườn trường.
 
Giang Tự liên tục kinh ngạc khen ngợi: "Giỏi thật, ai không biết còn tưởng là mở quảng cáo thuốc bổ thận."
 
Bên dưới Doãn Băng Lộ điên cuồng đạp cậu ta.
 
Loại thứ ba —— giả vờ cưỡng ép ‘mà’ vào giọng nói.
 
Anh trai kéo theo loại giả vờ này sẽ không chuẩn bị bản thảo, đọc nội dung Tống Gia Mạt cung cấp.
 
Có lẽ cảm thấy như vậy tương đối cao cấp hơn, quan tâm gì nó có hợp hay không hợp, có chính xác hay không, nói chung đều thêm ‘mà’ vào đoạn trống trong giọng nói là được rồi ——
 
"Tôi ấy mà, không biết sao mà từng nhìn mà thấy, nhưng mà là thế nào..."
 
Giang Tự không nhịn được cắt ngang: "Tôi mà yêu mà Thiên mà An mà Môn mà Bắc mà Kinh."
 
Trong nháy mắt Tống Gia Mạt đạp đổ sự nghiệp, Doãn Băng Lộ cười đến nỗi... bút kéo một đường màu đỏ thật dài trên giấy.
 
Cái bàn bắt đầu phát run.
 
"Giang Tự!" Doãn Băng Lộ nắm chặt hai quả đấm, "Cậu không nói lời nào sẽ chết phải không!"
 
"Sẽ không."
 
Giang Tự bình tĩnh nói: “Nhưng có lẽ so với chết còn khó chịu hơn."
 
"..."
 
"..."
 
Sau vòng thi đầu tiên hôm nay, Tống Gia Mạt bàn bạc với bọn họ, giữ lại hai ba mươi người, cho vào thi vòng hai.

 
Địa điểm thi vòng hai là phòng học kế bên cầu thang, thời gian cũng vẫn là buổi trưa.
 
Nhưng trưa hôm nay, người nên tới thi vòng hai lại chậm chạp không tới.
 
Phòng học trống không, chỉ có tiếng vọng của Giang Tự lẩm bẩm.
 
"Đều đi đâu hết rồi, đi nhặt tiền từ trên trời rơi xuống rồi sao?"
 
Doãn Băng Lộ: "Cậu đi tìm hiểu thử xem, xem có phải trưa hôm nay có chuyện gì không? Không phải chỉ có chúng ta không tham gia chứ?"
 
Giang Tự lấy điện thoại ra, lăn lộn giữa mấy chục nhóm, lúc này mới biết được nguyên nhân.
 
"Hôm nay tiệm trà sữa có hoạt động, chỉ cần đọc một đoạn vè đọc nhịu là có thể nhận miễn phí ba ly trà sữa, còn có thể tham gia rút thưởng."
 
Tống Gia Mạt sững sờ: "Hả?"
 
"... Nói là rất nhiều người xếp hàng, sau khi bắt đầu vào trong lên phía trước thì rất khó thoát ra." Giang Tự nói, "Hơn nữa đợi cũng đợi rồi, cũng không có người tình nguyện từ bỏ nửa chừng."
 
Doãn Băng Lộ: "Cho nên bọn họ sẽ không tới sao??"
 
Giang Tự: "Cũng có thể là không ra được, họ nghĩ rằng xác suất được chọn cũng thấp, suy nghĩ cũng không phải rất cố chấp, cho nên đã..."
 
Bốn mắt còn chưa nói hết, cửa bị gõ vang hai tiếng, có người trực tiếp xông vào.
 
Đồng phục trên người cậu ta miễn cưỡng ngay thẳng không ngờ, cậu ta nhíu chặt ấn đường, biểu cảm nghiêm túc, dừng lại trước mặt Tống Gia Mạt.
 
Mặt viết đầy tám chữ lớn: Tính tình không tốt, ngu ngốc đừng làm phiền.
 
Tống Gia Mạt không kìm nén được ngồi ngay ngắn lại.
 
Cậu ta nói: "Tôi tới ứng tuyển."
 
Tống Gia Mạt: "..."
 
Cậu là tới ứng tuyển à, không biết còn tưởng rằng cậu tới chém người khác đấy.
 
Cô chậm chạp một lúc lâu, lúc này mới bước vào trạng thái chính xác, ngẩng đầu hỏi:
 
"Đã tới thi vòng đầu tiên rồi sao?"
 
"Không có."
 
"Vậy tại sao cậu muốn tham gia nhóm phát thanh?"
 
"Chỉ là muốn thôi."
 
"Tên gì?"
 
"Phí Liệt."
 
Giang Tự: "Ferrero? Chính là quả cầu sô-cô-la cứng toàn thân phủ gai đó sao? Định vị chính xác, thêm mười điểm."
 
"Phí Liệt! Không phải Ferrero!" Sô-cô-la nóng nảy nói, "Nghe không hiểu tiếng người là thế nào sao?"
 
Giang Tự rụt cổ xuống, rất nhanh lại có khí phách nói: "Nói thế nào đây, nói đùa đó có hiểu không hả? Quả cầu gai không có khiếu hài hước!"
 
"Sao cậu lại nhiều lời vậy chứ? Có thể nhanh chóng được không, không được thì tôi đi."
 
Giang Tự nhỏ giọng mắng: "Anh trai này sao giống như có chứng nóng nảy..."
 
"Nói nhảm, không bệnh thì ai mẹ nó tới câu lạc bộ của các người?!"
 
"..."
 

"Cậu thật là dọa người, người ta hơi sợ." Giang Tự khóc thút thít hai tiếng, "Chắc các cậu sẽ không tuyển loại người như vậy vào để ức hiếp người ta chứ ——"
 
"Vậy thì chọn cậu." Tống Gia Mạt đóng dấu mộc đỏ xuống, "Điền cách liên lạc của cậu vào, cuối tuần gặp ở thư viện, mở buổi họp nhỏ."
 
Giang Tự: "???"
 
Phí Liệt lấy đồ, rất nhanh đã rời khỏi, phóng khoáng giống như chưa bao giờ tới đây.
 
Giang Tự kinh ngạc nói: "Tại sao chọn cậu ta chứ?"
 
Tống Gia Mạt thu dọn tài liệu, mở miệng đáp trả cậu ta:
 
"Giọng nói của cậu ấy và chúng ta có tính bổ sung, trầm một chút, khàn khàn một chút."
 
"Hơn nữa tính cách cậu ấy và chúng ta khác biệt rất lớn, sau này lúc lập kế hoạch, có thể vượt khỏi giới hạn của chúng ta, cung cấp ý tưởng mới."
 
"Nhìn tính cách này của cậu ta, hẳn là thuộc về hoặc là tập trung tinh thần, hoặc là Phật hệ, sẽ không gây phiền phức. Như vậy là đủ rồi, suy cho cùng chúng ta cũng chỉ thiếu một người, dù sao so với tuyển một số yêu ma quỷ quái vào đây thì tốt hơn."
 
"Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là đợi báo cáo thành viên lên trên, trừ cậu ta ra không có người nào khác."
 
Bốn mắt: "..."
 
Cứ như vậy, vội vàng lại ung dung, bốn thành viên nhóm phát thanh đã được quyết định.
 
Cô, Doãn Băng Lộ, Giang Tự, Phí Liệt.
 
Tống Gia Mạt trở lại lớp, mở danh sách việc cần làm, gạch bỏ dòng "tuyển người".
 
Giải quyết một chuyện lớn, tất cả đều đang phát triển về phía trước, cô thở phào nhẹ nhõm.
 
Tiếp theo, rốt cuộc là nhóm một của Vạn Nhã tốt, hay là nhóm hai của cô tốt, thì phải xem mỗi người cọ xát thế nào.
 
Chạng vạng tối tan học, Tống Gia Mạt ngồi tại chỗ lề mề một hồi.
 
Doãn Băng Lộ kinh ngạc nhìn cô: "Đã học liên tục nhiều ngày như vậy, ngày mai nghỉ, sao mặt mày cậu ỉu xìu vậy chứ?"
 
"Nghỉ không hăng hái, tư tưởng có vấn đề."
 
Tống Gia Mạt dựa lưng vào ghế, ngửa hết sức ra sau: "Nếu cậu là mình, cậu cũng muốn trốn tránh."
 
Vất vả lắm mới đến trường học, có thể dùng câu lạc bộ và bài tập, chiếm hết tất cả thời gian suy nghĩ lung tung.
 
Nhưng một khi trở về, lại không biết nên dùng trạng thái thế nào đối mặt với Trần Tứ.
 
Trần Tứ nói, để cô làm những gì mình muốn, nhưng cô muốn làm điều gì đây?
 
Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết.
 
Tối hôm đó, đúng lúc ba Trần gọi điện thoại tới.
 
Lúc đó Tống Gia Mạt đang làm bài thi, Trần Tứ chuyển video tới máy tính, vỗ nhẹ trên gáy cô.
 
Thật ra động tác rất bình thường.
 
Lòng bàn tay anh ấm áp, cảm xúc lại mềm mại, lúc này động tác nhẹ nhàng lướt qua làn da cô, kích thích một hồi run rẩy.
 
Trong nháy mắt, sau lưng cô nóng như lửa đốt.
 
Nhưng ngẩng đầu nhìn qua, tất cả sợ hãi lại biến mất sạch sẽ.
 
Trần Kiến Nguyên trong video trước mặt, cười hỏi cô: "Gia Gia, gần đây thế nào rồi, mọi thứ có ổn không? Có ăn nhiều hơn chút nào không?"
 
Ba trở nên già rồi.
 
Một năm lại một năm, không thể tránh được, tóc mai dài ra tóc bạc, khóe mắt cũng xếp đầy nếp nhăn.
 
Cô mím mím môi, đè nội tâm chua xót xuống, nói: "Rất tốt ạ."
 
"Lần trước trở về nhìn con còn gầy quá, đừng quá vất vả, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, có vấn đề gì thì nói với ba và anh, đừng tự mình kìm nén."
 
"... Dạ."
 
Yết hầu giống như bị chặn lại, hơn nữa không nói ra được gì nhiều, rất nhanh, đề tài chuyển tới trên người Trần Tứ.
 
Anh trả lời có vẻ hơi lạnh nhạt, nhưng cũng không sốt ruột, đối diện hỏi chút gì đó, anh thấp giọng trả lời.
 
Hình như cực kỳ giống người một nhà, nhưng dù sao cũng không vượt qua được trở ngại.
 
Trong lòng cô đã hiểu rõ, hiểu cực kỳ rõ.

 
Cô và Trần Tứ không phải là anh em ruột, ngay cả anh em trên phương diện pháp luật cũng không phải, nhưng chuyện này cô không thể làm, cô không thể.
 
Bởi vì nhà họ Trần có ơn với cô.
 
Bởi vì qua một năm nữa, hộ khẩu của cô phải chuyển vào nhà họ Trần, không có nơi này, cô không có chỗ để đi.
 
Cô phải càng tỉnh tâm một chút mới đúng, phải hiểu chuyện, phải biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên.
 
Ba yêu thương cô như vậy, Trần Tứ tốt với cô như vậy, cô không thể phá vỡ phần cân bằng này, việc này quá vong ân bội nghĩa rồi.
 
Bỗng nhiên cô cảm thấy hổ thẹn.
 
Thình lình, đầu bị người ta gõ nhẹ một cái.
 
Trần Tứ: "Phát ngốc gì đó?"
 
Cô chịu đựng nước mắt có chút nghẹn ngào, ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, không biết video ngắt từ lúc nào.
 
Trần Tứ nhìn cô một lúc, nói: "Gần đây em..."
 
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cô giơ tay lên, chỉ chỗ nào đó: "Sách lệch rồi."
 
Đó là một quyển sách tối hôm qua cô vô tình đẩy qua, vượt qua đường trung tuyến giữa hai bàn, lệch về phía chỗ anh.
 
Dường như Trần Tứ cảm thấy buồn cười: "Kéo ngay ngắn không phải được rồi sao?"
 
Cô bừng tỉnh.
 
Đúng vậy, sách lệch rồi, kéo ngay ngắn là được.
 
Vượt ranh giới, lui về là được.
 
Cô hít hít mũi, nặn ra một nụ cười không lý do: "Để em làm cho."
 
Tay Trần Tứ đưa ra ngừng giữa không trung, nhìn cô kéo ngay ngắn toàn bộ sách vượt qua ranh giới, xếp thành một hàng.
 
Thật ra tính cách cô cẩn thận, nhưng sau đó bị anh nuôi dưỡng chăm sóc, dần dần cũng biến thành tùy ý, sau khi hai bàn ghép lại cùng nhau, bình thường nửa bàn của anh đều là đồ của cô.
 
Rất ít khi giống như hiện tại, cô xếp đặt tất cả lại chỗ cũ, cách xa đường ranh giới ở giữa kia.
 
Trần Tứ nhíu mày: "Phân chia rõ ràng với anh như vậy, ngày mai em phải lấy chồng hay là thế nào?"
 
Dựa theo trước đây, nhất định cô sẽ theo đề tài câu chuyện, ồn ào khoác lác nói chuyện phiếm với anh, nhưng hôm nay không có, cô tùy tiện trả lời hai câu thì nói mình cực kỳ mệt mỏi, trở về phòng đi ngủ.
 
Nhưng làm sao ngủ yên ổn, cô ngủ rồi tỉnh ngủ rồi tỉnh, sau lưng là một mảnh dính dấp.
 
Trở mình nhìn, thời gian là rạng sáng hai giờ, thế giới đều đã ngủ yên.
 
Cô vén chăn mỏng lên, xuống giường ra khỏi phòng.
 
Lại đến hồ ước nguyện quen thuộc, trong lòng cũng không giống trước giờ.
 
Tống Gia Mạt tìm kiếm lấy ra một đồng tiền kim loại, ngồi cạnh hồ ngẩn người một lúc.
 
Nước chảy róc rách, ánh trăng đêm nay rất đẹp, dao động trong hồ, gợn sóng đung đưa từng vòng.
 
Cô cũng không biết bản thân mình đang xoắn xuýt cái gì, suy nghĩ đứt đoạn lại đình trệ.
 
Lúc lấy lại tinh thần lần nữa, đã đứng lên, ném một đồng tiền kim loại vào chính giữa.
 
Thiếu nữ nhắm mắt lại, nhẹ giọng cầu nguyện: "Bắt đầu từ hôm nay không gọi anh Trần Tứ nữa, cũng không được thích anh ấy nữa."
 
Cô nghĩ, đây mới là lời mình phải nói tối nay.
 
Để bọn họ trở lại khoảng cách bình thường, không cần quá thân mật.
 
Nếu quá thân mật, dù thế nào cô cũng phải nhẫn nại không được vượt qua ranh giới.
 
Sau khi kết thúc, Tống Gia Mạt xoay người, chỉ kịp bước đi một bước ——
 
Cách năm mét dưới tàng cây long não, bóng người lay động, cao gầy và thanh tú.
 
Trần Tứ chầm chậm đi ra, ánh mắt nhìn cô không dao động không gợn sóng.
 
"Cầu nguyện cái gì? Lặp lại lần nữa."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận