Cùng anh bỏ trốn

Chương 21: Công chúa điện hạ, định đến khi nào thì để ý đến anh.
 
Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt thức dậy rất sớm.
 
Cô vừa kéo cửa ra, đã nhìn thấy Trần Tứ đứng ở cửa phòng cô, hình như đang chuẩn bị kêu cô dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tống Gia Mạt xoa xoa đầu, lập tức đi về phía trước.
 
Cô vừa rửa mặt xong, trong không khí mang theo hương thơm hoa nhài thoang thoảng.
 
Trong phòng bếp, dì Giang hỏi: “Sáng nay ăn phở bò được chứ?”
 
“Được ạ ――” Tống Gia Mạt đi đến trước tủ lạnh, “Dì nhớ thái thịt bò ra nhỏ một chút nha.”
 
Cô mở tủ lạnh ra, theo thường lệ muốn lấy chai sữa chua.
 
Kết quả không biết như thế nào, sữa chua bị để ở chỗ rất cao, cô nhón chân cũng với không tới.
 
Rất nhanh, phía sau bị bao phủ bởi mùi hương lá bạc hà mát lạnh, là Trần Tứ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh duỗi tay chọn chai sữa chua yến mạch đào vàng, cánh tay giơ lên cao, đặt ở trước mặt cô.
 
Là muốn cho cô.
 
Nhưng Tống Gia Mạt làm như không nhìn thấy, vẫn cố gắng bám vào ngăn tủ lạnh, cuối cùng cũng thuận lợi lấy được một chai.
 
Sau đó hơi cong eo một chút, luồn xuống cánh tay anh ra ngoài.
 
Trần Tứ: “……”
 
Anh hơi chau mày.
 
Đứa con trai khác cho cô nước, cô lập tức nhảy dựng lên giành.
 
Anh lấy sữa chua cho cô, cô lại như vậy?
 
Tống Gia Mạt ngồi cạnh bàn, nhấp non nửa ngụm, bên môi dính lại chút vệt sữa.
 
Trần Tứ mở miệng, đang muốn nhắc nhở ――
 
Cô đã làm trước anh một bước, rút tờ giấy, lau sạch.
 
……
 
Thức dậy năm phút, toàn bộ quá trình đều không nói chuyện.
 
Rất nhanh, dì Giang bưng hai bát phở lên.
 
Tống Gia Mạt cũng vô cùng yên tĩnh, không nói nhiều một lời nào, cúi đầu chậm rãi ăn.
 
Ngừng một chút, Trần Tứ mở miệng: “Tống Gia Mạt.”
 
Cô ngẩng đầu, không nói chuyện, chỉ hơi hơi chớp mắt, tỏ vẻ bản thân mình nghe thấy rồi.
 
―― Cùng với biểu cảm tối hôm qua của anh giống nhau như đúc.
 
“……”
 
Trần Tứ: “Sao em lại chặn anh?”
 
“Phải không,” Dáng vẻ lúc này mới phản ứng lại của cô, vô tội nhún nhún vai, “Có thể là lần trước nào đó làm đấy, không nhớ rõ lắm.”
 
“Vậy thì bỏ chặn anh đi.”
 
Dáng vẻ cô hơi bất ngờ: “Chặn cũng đã chặn rồi, lại bỏ chặn nữa, chẳng phải là tốn công vô ích sao?”
 

Sau khi ăn xong, hai người xuất phát đến trường học.
 
Ra khỏi cửa nhà, cô nhìn về phía gara, lễ phép nhắc nhở:
 
“Nếu không thì anh ngồi xe đi học đi, so với xe bus thì nhanh hơn một chút đó.”
 
Anh làm bộ như nghe không hiểu lệnh đuổi khách của cô, cùng nhau lên xe với cô.
 
Xe bus sáng nay khá đông người.
 
Tống Gia Mạt vừa lên xe thì bị chen tới chen lui, tài xế còn điên cuồng phanh xe.
 
Cô đứng không vững, lắc lư về phía trước một cái, suýt nữa thì đụng đầu vào lan can ――
 
Trần Tứ duỗi tay, giúp cô cản lại một chút.
 
Trán cô chỉ đụng vào mu bàn tay của anh, rất nhanh, cô gái nhỏ đứng thẳng người, khách sao nói: “Cảm ơn.”
 
“……”
 
“Tống Gia Mạt,” Trần Tứ thấp giọng, “Em muốn làm anh tức chết phải không?”
 
Cô rất chân thành đáp lại: “Đúng vậy.”
 
“……”
 
*
 
Hôm nay là ngày đầu tiên đổi chỗ ngồi mới, Tống Gia Mạt đi vào phòng học, nhìn thấy vài gương mặt xa lạ ngồi ở chỗ trống.
 
Có người giơ tay lên chào hỏi với cô, cô cười cười, cũng vẫy tay ra hiệu.
 
Doãn Băng Lộ đã tới trước rồi, ngồi tại chỗ xé bánh mì.
 
Bạn cùng bàn từ Triệu Duyệt biến thành Doãn Băng Lộ, cần phải có chút thời gian để thích ứng, Tống Gia Mạt ngây người.
 
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Doãn Băng Lộ nhướng mày: “Thế nào, hôm nay cũng chấn động vì nhan sắc xinh đẹp thịnh thế của Nước Khoáng sao?”
 
Tống Gia Mạt thả cặp sách xuống: “Hôm nay cũng vì da mặt thịnh thế của cậu mà chấn động.”
 
“……”
 
Thời gian nghỉ giữa giờ, Tống Gia Mạt nhận được nhiệm vụ mới.
 
Cô chống đầu, đang vẽ vòng tròn trên giấy.
 
Doãn Băng Lộ: “Người vừa nãy nói gì với cậu vậy? Thần thần bí bí.”
 
Tống Gia Mạt nói: “Chẳng có gì thần bí cả, người chuyển lời của giáo viên câu lạc bộ.” “Giáo viên nói trước hết phải xem trình độ của bọn mình, bảo mình và Vạn Nhã mỗi người sẽ ghi âm một tiết mục nhỏ một tuần, xem ai ghi âm hay hơn, đến lúc đó tuần phát thanh đầu tiên sẽ để cho người đó lên trước.”
 
Mặc dù khoảng thời gian này, Doãn Băng Lộ không có ở đây, nhưng cô ấy tùy tiện học bù, tất cả quan hệ của các nhân vật cô đều biết rất rõ ràng.
 
Doãn Băng Lộ: “Ghi âm tiết mục gì, có yêu cầu gì không, hay là tùy ý ghi?”
 
“Có chủ đề,” Tống Gia Mạt nói, “Chủ đề lần này là động tâm.”
 
Theo như bạn học chuyển lời kia nói, lúc đó giáo viên đang nghe nhạc, lúc nói đến chủ đề, rất tùy ý mà ngó màn hình một cái, đúng lúc tên bài hát là《Động tâm》.
 
Vì vậy chủ đề đã quyết định là cái này.
 
Tống Gia Mạt: “Dù sao cũng phải hiểu chủ đề này thì mới có thể làm tốt được.”
 
Doãn Băng Lộ không hề che giấu sự khinh bỉ của bản thân mình: “Cậu á? Một khối sắt đá chết cũng không mở mang đầu óc, hai chữ động tâm này có quan hệ gì với cậu sao? Cậu sống mười mấy năm, đã từng động xuân tâm rồi chưa?”
 
Đầu Tống Gia Mạt nóng lên, buột miệng thốt ra: “Cậu xem thường ai đó?”
 
Doãn Băng Lộ: “Cậu từng rung động rồi? Thật hay giả vậy? Lúc nào? Sao mình lại không biết? Ai vậy? Hai người các cậu có tiến triển không? Lúc nào thì kết hôn, con mấy tuổi rồi, tiệc đầy tuổi tổ chức ở khách sạn nào?”

 
“……”
 
Tống Gia Mạt phản ứng lại: “Được lắm, Nước Khoáng, cậu moi bí mật của mình?”
 
“Mình nào có, đây không phải là tùy tiện khích cậu một chiêu sao,” Doãn Băng Lộ hừ hừ cọ đến, “Thành thật khai báo đi, có phải là khoảng thời gian mình không ở đây……”
 
“Không có,” Tống Gia Mạt cắt ngang, “Chỉ là……”
 
Cô cũng không biết hình dung như thế nào.
 
Doãn Băng Lộ: “Địa điểm đâu? Ở đâu, cậu có thể nói với mình chứ?”
 
Tống Gia Mạt không thể nào chịu nổi sự quấy rầy thế này, cuối cùng cũng thẳng thắn nói: “Sân bóng rổ.”
 
Doãn Băng Lộ lộ ra nụ cười thần bí.
 
“Sân bóng rổ? Sân bóng rổ tốt đấy! Trai đẹp vén quần áo lên cơ bụng tám múi, ai mà không thể trầm mê nam sắc chứ?”
 
“Ai vậy, lớp mấy, mình cố vấn giúp cậu?”
 
Tống Gia Mạt đẩy đầu của cô ấy ra: “Vào học rồi, nhanh đi tìm bài thi đi.”
 
Đây là tiết học cuối cùng của buổi sáng.
 
Chuông reng xong, mọi người đều lao ra khỏi phòng học, chớp lấy cơ hội ăn trưa.
 
Chỉ có Doãn Băng Lộ không giống như vậy, vừa ra khỏi cổng trường, cô ấy lại bắt đầu hỏi.
 
“Ba của đứa nhỏ học lớp mấy?”
 
“…………”
 
Tống Gia Mạt bị nói đến đau cả đầu: “Quan trọng lắm à?”
 
“Đương nhiên quan trọng rồi? Rung động thì tại sao lại không xông lên!”
 
“Rung động rất bình thường nha, đời người sẽ rung động được mấy lần,” Tống Gia Mạt nói, “Cũng không phải cứ rung động là phải ở bên nhau.”
 
Doãn Băng Lộ: “Nhưng mà……” Chủ đề bị buộc phải cắt ngang, hàng ngũ đến lượt các cô, phải bắt đầu gọi cơm rồi.
 
Tống Gia Mạt gọi một chai nước uống có ga, kết quả cạy nửa ngày, cũng không thể mở cái nắp ra.
 
Cô nhìn lòng bàn tay bị vặn đỏ của mình, nghi ngờ thế giới.
 
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười, ngay sau đó, nước uống có ga trong tay bị người ta lấy đi.
 
Người đó thậm chí không cần dùng dụng cụ mở chai, chống cái bàn đẩy nhẹ một cái, nắp chai đã rớt ra.
 
Tống Gia Mạt có hơi sững sờ: “Trình Tân Giác?”
 
Cậu ta vẫn cười: “Mình ở bên ngoài, nhưng thấy cậu ba bốn phút rồi mà vẫn chưa vặn ra được, thật sự nhìn không nổi nữa, đến giúp cậu một tay.”
 
Cô không biết nên nói cái gì, thấy cậu ta bưng khay cơm của bản thân, ngồi xuống bên cạnh cô.
 
Tống Gia Mạt hơi sửng sốt.
 
Trình Tân Giác: “Sao vậy? Chỗ này có người à?”
 
“…… Cũng không có,” Cô nói, “Cậu ngồi đi.”
 
Ở dưới bàn, Doãn Băng Lộ ở đối diện đang điên cuồng đá cô.
 

Tống Gia Mạt cảnh cáo oán giận mũi giày của cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói lung tung.
 
Nhờ vào trao đổi ánh mắt, hình như đây là năng lực vốn có của các nữ sinh.
 
Doãn Băng Lộ: Đây là ai vậy? Có biến?
 
Tống Gia Mạt: Có biến gì chứ? Ăn cơm của cậu đi.
 
Doãn Băng Lộ: Sao cậu ta không nói chuyện?
 
Tống Gia Mạt: Không nói chuyện là đã đủ xấu hổ rồi, còn phải nói nữa sao?
 
Doãn Băng Lộ nhịn cười đến nỗi đỏ mặt.
 
……
 
Cuối cùng, sắp đến lúc kết thúc, Trình Tân Giác mở miệng nói: “Thực ra vừa khéo có chuyện muốn nói với cậu.”
 
“Hả, cái gì?”
 
“Trận đấu bóng rổ ngày mai của bọn mình, nhưng mà đội cổ động viên bên này còn thiếu một người, nếu không thì cậu suy nghĩ một chút? Kết thúc hình như là có phụ cấp, sẽ tặng một món quà nhỏ.”
 
Tống Gia Mạt: “Đội cổ động viên?”
 
“Ừm, chính là cổ vũ giúp bọn mình.” Dừng một chút, cậu ta cười nói, “Chủ yếu là giúp mình.”
 
Tống Gia mạt nghĩ nghĩ: “Vậy để mình suy nghĩ một chút.”
 
“Suy nghĩ một chút?” Dáng vẻ cậu ta có chút bất ngờ, nhưng mà rất nhanh lại mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng, “Được thôi, vậy cậu cứ suy nghĩ kĩ, nhắn Wechat nói với mình.”
 
Vài phút sau, Trình Tân Giác rời đi, Tống Gia Mạt nhẹ nhàng thở ra.
 
Doãn Băng Lộ: “Dựa vào kinh nghiệm của mình, cậu ta đối với cậu, chắc chắn là có mục đích gì đó không thể nói cho ai biết.”
 
“Ví dụ như?” Tống Gia mạt thờ ơ, không để ý, “Muốn trộm năng lượng trong trang trại con kiến[1] của mình sao?”
 
[1] Trang trại con kiến: một trò chơi hoạt động công ích của Alipay, nó hơi giống như nuôi heo của momo đó.
 
“……”
 
Doãn Băng Lộ lười nói bậy với cô: “Vậy cậu đi không?”
 
Cô chọc chọc cơm trong chén: “Chắc là sẽ đi đó, suy cho cùng sân bóng rổ là nơi lần trước mình rung động.”
 
“Trở về thăm chốn cũ, xem có thể tìm được cảm giác lúc đó không, làm cho tiết mục phát thanh được tốt một chút.”
 
Doãn Băng Lộ nghĩ thấy cũng đúng: “Không phải cậu nói anh cậu cũng vào đội bóng rổ sao, lần này anh ấy có tham gia không?”
 
“Không rõ lắm, chẳng phải mình đã chặn anh ấy rồi sao.”
 
Doãn Băng Lộ lấy điện thoại ra gõ một hồi, hình như đang hỏi cái gì đó, rất nhanh, có được tin tức.
 
“Anh cậu cũng tham gia, có vẻ…… Hình như anh ấy còn là đối thủ?”
 
“Lần này là trận bóng rổ trong trường của chúng ta, anh cậu là đội tiên phong của lớp 12, còn Trình, Trình Tân Giác đúng không? Là tiên phong của lớp 11.”
 
“Hai người bọn họ đấu với nhau!” Doãn Băng Lộ nói, “Vậy là cậu phải đi rồi, cậu ủng hộ cho ai?”
 
Tống Gia Mạt uống một ngụm nước có ga.
 
“Cậu đoán xem?”
 
Doãn Băng Lộ: “Chắc chắn vẫn là anh cậu.”
 
Tống Gia Mạt: “Mình cổ vũ cho Trần Tứ……” 
 
Nghe thấy là một câu trần thuật, Doãn Băng Lộ nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ quả nhiên cô vẫn hướng về phía anh của cô ――
 
Tống Gia Mạt nói cho hết lời: “Anh ấy hả? Trần Tứ? Anh ấy cũng xứng?”
 
“…………”
 
*
 
Chạng vạng, vì cùng Doãn Băng Lộ đi dạo hiệu sách một lát, cô về đến nhà trễ hơn bốn mươi phút.
 
Sau khi về nhà, Tống Gia Mạt mở điện thoại lên, nhấn vào khung chat của Trình Tân Giác.
 

Trong lúc vô ý nhấn phải trang hồ sơ cá nhân của cậu ta, chỗ giới thiệu có bốn chữ to rõ rõ ràng ràng ――
 
[Muốn đi ngủ sao.]
 
Tống Gia Mạt: “……”
 
Đây có thể là quá chu đáo rồi không?
 
Nghe thấy phòng khách nơi xa truyền đến động tĩnh rất nhỏ, cô quay đầu lại, phát hiện Trần Tứ đã trở về.
 
Tiếng đóng cửa còn rất lớn, chưa tới một lát, dì Giang gọi bọn họ ăn cơm.
 
Bữa tối hôm nay, vẫn tương đối trầm mặc như cũ.
 
Cô không để ý đến Trần Tứ lắm, ngay cả bò bít tết anh cắt xong rồi cũng đều không ăn một miếng nào.
 
Cô đang ăn những thứ tương đối nhanh gọn, còn những kiểu như bò bít tết, cua, tôm, trừ khi có người làm cho, nếu không thì đều sẽ lười đi làm.
 
Sau khi bữa cơm tối qua đi, cô ngồi ở thư phòng dọn dẹp lại, có tiếng bước chân không nhẹ cũng không chậm từ sau lưng truyền đến, sau đó dừng ở bên người cô.
 
Thiếu niên gõ gõ cái bàn, có chút ý vị lười biếng:
 
“Công chúa điện hạ, định đến khi nào thì để ý đến anh.”
 
Tống Gia Mạt: “Đây chẳng phải là đang nói chuyện với anh.”
 
Trần Tứ kéo ghế qua, ngồi bên cạnh cô.
 
Hình như anh vừa mới tắm xong, có mùi hương bạc hà của sữa tắm.
 
Giống như khối đá Sprite vừa mới đông lạnh, bị gió đêm thổi đến, mùi hương lập tức bay tới chóp mũi cô.
 
Giống như ảo thuật, anh lấy ra một cái pudding từ phía sau.
 
“Hương vị mới, người rất đông, anh xếp hàng rất lâu mới mua được đó.”
 
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “rất lâu” này.
 
Tống Gia Mạt: “Nói thế nào.”
 
Trần Tứ: “Làm trao đổi đi, em kéo anh ra khỏi danh sách đen trước.”
 
Thấy cô mở miệng, anh lại bổ sung nói: “Anh có một thứ muốn gửi cho em.”
 
Vốn dĩ Tống Gia Mạt không muốn thả, nhưng nghe anh nói như vậy, lòng hiếu kỳ lại nổi lên một chút.
 
“Thứ gì?”
 
“Xem rồi sẽ biết thôi.”
 
Cô híp mắt: “Tốt nhất là anh có nội dung quan trọng gì đó.”
 
Thiếu nữ cầm lấy điện thoại, ở trang mở khóa mà lại rối rắm hơn mười phút.
 
Trần Tứ: “……”
 
Thật không dễ dàng, cô nhấn vào khung chat với anh, nhấn cái nút [Thêm vào danh sách đen] ở phía sau kia, nhấn xóa bỏ.
 
Trong khoảnh khắc thả anh ra thì cô nhận được một tin nhắn mới.
 
Tống Gia Mạt quay trở lại xem.
 
Là một bức ảnh, mà bên trong là một cái đề toán học, nhưng mà bên dưới đã đưa ra cách giải rồi.
 
Sn=1/2n (a1 + an) =……
 
…… Đây là cái gì? Công thức cầu hòa?
 
Trần Tứ gửi công thức cầu hòa cho cô làm cái gì?
 
Tống Gia Mạt quay đầu: “Có ý gì?”
 
Trần Tứ nâng bút, nhẹ nhàng quẹt qua chỗ nào đó, thấp giọng nói:
 
“Trần Tứ, cầu hòa, với em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận