Cùng anh bỏ trốn

Chương 20: Đuổi theo dỗ dành.
 
Tống Gia Mạt vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng tới phòng học trước khi vào học.
 
Vẫn may là hôm nay Lao Gan Ma không tới sớm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bằng không trong giờ học của Đào Bích, cho dù không tới trễ, chỉ đi ra thám thính cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
 
Tống Gia Mạt lục tìm sách ngữ văn.
 
Vì vừa mới chạy, còn đang thở phì phò, tay hơi run lên.
 
Cô quyết định, chờ cô chính thức trở thành chủ nhiệm câu lạc bộ phát thanh, chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là kéo dài tiếng chuông thành một chuỗi âm nhạc 15 giây.
 
Tạo phúc cho chính mình, cũng là tạo phúc cho người khác.
 
Đột nhiên, kính bị gõ hai cái.
 
Cô ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, còn tưởng rằng là Đào Bích đến mắng người, phía sau lưng run lên, linh hồn suýt nữa đã bị dọa xuất ra khỏi cơ thể.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả vừa quay đầu lại nhìn, là Trình Tân Giác.
 
…… Sao cậu ta vẫn chưa đi vậy ?
 
Nam sinh ném một chai nước có ga màu hồng từ cửa sổ vào, cười cười với cô: “Nước của cậu.”
 
Nước kia đong đưa xoay chuyển trong không trung, cũng không biết là trùng hợp hay là thế nào, thế nhưng lại vững vàng rơi trên bàn của cô, không hề lắc lư lấy một chút.
 
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đám chết tiệt trong lớp đã bắt đầu ồn ào lên, nam sinh thích nhất là xem cái kiểu náo nhiệt này, huýt sáo đến nỗi tiếng sau còn to hơn tiếng đầu.
 
“Ôi ôi ôi ――”
 
Tống Gia Mạt nắm bìa sách ngữ văn, bị mấy tiếng ồn ào này ầm ĩ đến nỗi da đầu tê dại.
 
“Làm gì đó làm gì đó!” Đào Bích nghiêm mặt đi vào phòng học, “Cả cái tầng ba này thì lớp các em là ồn ào nhất!”
 
Cô ấy dùng từ “lớp các em”, không ai dám phản bác nói “thưa cô, cô chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta, nên phải là lớp chúng ta chứ.”
 
Mọi người đến thở mạnh cũng không dám thở, lần lượt cúi đầu nhìn mặt bàn, giống như viên bánh trôi nhỏ im lặng trong nước sôi.
 
Nhưng luôn có một hai viên bánh trôi không yên phận như vậy.
 
Triệu Duyệt nhìn chai nước kia, không khỏi thở dài một tiếng: “Cậu ta khá tốt đấy!”
 
“Triệu Duyệt!” Đào Bích trực tiếp gọi tên, “Nói cái gì đó, đứng lên để mọi người nghe thử xem.”
 
Nụ cười trên mặt Triệu Duyệt cứng đờ, chậm chạp đứng lên: “Em……”
 
Thời gian dừng trôi, cả lớp yên lặng hai phút.
 
Mỗi phút mỗi giây đều khó khăn như vậy, có một khoảng khắc, Tống Gia Mạt hận không thể có thể bốc hơi khỏi thế giới.
 
“Được rồi,” Đào Bích nghĩ cô ấy là học sinh mới, cuối cùng vẫn nhượng bộ, “Sau này vào học không được nói chuyện riêng, em và mọi người đọc bài khóa của ngày hôm qua một lần đi.”
 
Triệu Duyệt hoàn toàn không hề biết gì về sức mạnh của Lao Gan Ma cả, thậm chí cô ấy còn chưa chuẩn bị bài trước, lúc này mới hoang mang rối loạn đi tìm sách, kết quả lục trong đống núi nhỏ cả nửa ngày, rút ra một quyển truyện tranh.
 
Truyện tranh thiếu nữ, nam chính trên bìa truyện đang vừa nói lời cợt nhả vừa kabedon nữ chính, trên bìa có mấy trái tim rất lớn.
 
Tống Gia Mạt: “……”
 
Cô đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường thì sẽ không cười, trừ phi là nhịn không được.
 
Tống Gia Mạt véo bắp đùi, để bản thân mình giữ vẻ bình tĩnh, thấy Đào Bích hít sâu một hơi, đây là điềm báo muốn nổi cáu ――
 
Cô nhanh chóng lật sách của mình đến trang kia, đưa cho Triệu Duyệt.
 
Trận chiến tranh không có khói thuốc súng này cuối cùng cũng ngừng lại, cái giá của việc làm đó là cả một tiết học này cô đều nhịn cười vô cùng cực khổ.
 
Hết tiết, Đào Bích thu quyển truyện tranh của Triệu Duyệt, hơn nữa còn hơi tức giận, bảo cô ấy chép năm bài văn cổ, ngày mai nộp lên.

 
Vốn dĩ tưởng rằng Triệu Duyệt sẽ rất đau khổ, kết quả Đào Bích vừa đi, lập tức cô ấy lại lấy ra một quyển truyện tranh, vui mừng nói:
 
“May mà quyển này không bị thu, quyển này nam nữ chính mới hôn môi, lỡ như bị thu rồi, mình thật sự chết không nhắm mắt.”
 
Tống Gia Mạt: “Cậu không sợ mình báo lại với cô sao?”
 
Triệu Duyệt hoang mang sợ hãi nhìn cô.
 
Tống Gia Mạt vươn tay ra, lời lẽ chính đáng: “Trừ phi cậu cũng cho mình đọc.”
 
“……”
 
*
 
Lúc nghỉ trưa, Tống Gia Mạt xếp một danh sách.  
 
Sắp xếp cẩn thận tỉ mỉ từng mục từng mục việc phải làm tiếp theo, hoàn thành từng cái một.
 
Đầu tiên là tìm người.
 
Câu lạc bộ ít nhất phải cần có bốn người, tiếng phổ thông của Triệu Duyệt không chuẩn, không giúp được.
 
Nói cách khác, Tống Gia Mạt còn phải tìm ba người thành viên nữa.
 
―― Làm sao có thể tìm được ba người đồng ý tham gia vào câu lạc bộ phát thanh trong vài ngày ngắn ngủi đây?
 
Triệu Duyệt cùng suy nghĩ giúp cô: “Cậu hỏi từng người trên lớp một đi? Hoặc là phát truyền đơn? Aizz, cái này phiền phức thật đấy.”
 
Tống Gia Mạt gõ đầu, trong đầu chợt nảy ra một ý.
 
“Mình nghĩ ra rồi! Mình đi tìm người lúc trước từng tham gia phát thanh đọc diễn cảm, hoặc là người đã từng chủ trì nói chuyện dưới quốc kỳ đi?”
 
“Phát thanh đọc diễn cảm là cái gì, không phải là trước kia không có câu lạc bộ phát thanh sao?”
 
“Đúng vậy, nhưng mà phát thanh buổi trưa của bọn mình, có lúc sẽ có người đọc bài khóa, cậu không nhớ sao?”
 
Triệu Duyệt kinh ngạc kêu lên: “Có thể đấy, trực tiếp vượt qua những người không có kinh nghiệm và không muốn xuất đầu lộ diện.”
 
“Cậu ăn cái gì mà lớn lên thế, sao đầu óc lại tốt như vậy.”
 
Cho đến khi Tống Gia Mạt bắt đầu tìm người, Triệu Duyệt còn đang kinh ngạc cảm thán sao hiệu suất làm việc của cô lại cao như vậy.
 
Thông qua hội học sinh, Tống Gia Mạt gần như là tìm được hơn mười người, gửi từng tin nhắn dò hỏi, trong 12 tiếng đã thu được tất cả câu trả lời ――
 
Thật sự là vô cùng may mắn, vừa vặn có ba người đồng ý tham gia, đều là lớp 12, hai đàn chị, một đàn anh.
 
Chuyện thành viên đã được giải quyết, hoàn thành xong một vòng quan trọng nhất, trái tim treo lên cao của cô cũng đã rơi trở về lại trong bụng.
 
Tiếp theo chính là suy nghĩ lựa chọn đề tài.
 
Làm thế nào để thay đổi hình thức vốn có của phát thanh trường học, để mọi người có chút ký ức hơn nữa còn cảm thấy đặc sắc, chính là vấn đề tiếp theo cô phải suy nghĩ.
 
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, cũng coi như là một mở đầu tốt đẹp.
 
Tống Gia Mạt xoa tay hăm hở, tràn đầy hăng hái.
 
*
 
Một tiết cuối cùng buổi chiều, giáo viên tuyên bố tin tức mới.
 
“Dựa theo thành tích thi tháng lần này, phải tiến hành điều chỉnh vị trí mới.”
 
“Có vài bạn phải tạm thời rời khỏi lớp 1, đương nhiên, cũng sẽ có bạn học có thành tích tốt được bổ sung vào.”
 
“Những bạn tạm thời rời đi đừng quá nản lòng, đến lúc đó thi tốt thì có thể trở về; còn những bạn ở lại, hi vọng mọi người tiếp tục học tập thật tốt, giúp đỡ lẫn nhau.”
 
Rất rõ ràng, Triệu Duyệt thuộc vào tốp phải tạm thời rời đi kia.
 
Đối với chuyện này, Triệu Duyệt nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cũng không cần phải chịu cảm giác bị đánh phủ đầu với các học bá rồi, mỗi lần giáo viên nói ‘đề này sẽ không giảng nữa’, mình đều thấy rất kỳ lạ, sao lại không giảng nữa?? Sao đều biết rồi chứ??”
 

“Điều luyến tiếc duy nhất chính là cậu,” Triệu Duyệt thở dài, “Đến lúc đó có rảnh thì lại cùng nhau ăn cơm nha.”
 
Tống Gia Mạt ừm một tiếng.
 
“Đợi cậu quay lại.”
 
Triệu Duyệt quay đầu, nhìn thoáng qua điểm trung bình của lớp học.
 
“E là cậu đợi không được ngày này rồi.”
 
“……”
 
Sau khi hết tiết, mọi người bắt đầu ai bận việc nấy.
 
Người phải đi thì bận rộn thu xếp, những người ở lại thì đang nghĩ bản thân mình có cần phải đổi một cái chỗ ngồi mới không.
 
Tống Gia Mạt vẫn định sẽ ngồi ở đây, cúi đầu tìm hai quyển sách tham khảo, bả vai bị người ta vỗ một cái.
 
“Xin chào, cho hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?”
 
Đầu tiên là cô cảm thấy thật kỳ quái, rất nhanh, trong đầu có cái gì đó lóe lên, bỗng nhiên được khai sáng.
 
Tống Gia Mạt quay đầu lại, nhìn thấy được gương mặt quen thuộc.
 
“Nước Khoáng??”
 
Không ngờ tới Doãn Băng Lộ đột nhiên trở về, cô giật mình tại chỗ, ngay cả chớp mắt cũng quên mất.
 
Doãn Băng Lộ rất hài lòng với phản ứng của cô, thả cặp sách xuống, tà mị nhướng mày:
 
“Thế nào, bị vẻ đẹp của mình làm chấn động rồi hả?”
 
Sau khi im lặng một lát, Tống Gia Mạt vươn tay ra, sờ mặt của cô ấy.
 
“Hết bệnh thủy đậu thì da mặt cũng trở nên dày hơn, đây là hiện tượng bình thường sao?”
 
“……”
 
Có lẽ bạn bè chân chính chính là như vậy, cho dù mấy tháng không gặp, lúc gặp lại, vẫn có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái cái gì cũng có thể nói.
 
Tan học, Doãn Băng Lộ kéo cô, còn đang thao thao bất tuyệt: “Cậu hoàn toàn không biết mình vì cậu mà đã trả giá bao nhiêu đâu!”
 
“Lần thi này vốn dĩ mình có thể không cần thi, nhưng giáo viên nói như vậy thì không thể vào được lớp 1, cho nên mình phải sống sờ sờ ở văn phòng thi hai ngày! Cậu hiểu cái kiểu áp lực đó không! Năm sáu người nhìn cậu thi!”
 
Doãn Băng Lộ: “Vì để cho cậu kinh hỉ, mình phải nhịn không thể nói, cậu có biết cái sự giày vò này đối với mình thì lớn bao nhiêu không?”
 
Tống Gia Mạt: “Cậu thật là yêu mình.”
 
Doãn Băng Lộ: “Cũng tàm tạm.”
 
“……”
 
Rất nhanh, Tống Gia Mạt lại nói: “Bệnh thủy đậu của cậu đỡ rồi chứ, còn đau không? Có để lại sẹo không?”
 
“Đã không sao rồi, là phía sau cánh tay……” Doãn Băng Lộ vẫn chưa nói hết lời, đẩy đẩy cô, “Đó có phải là anh cậu không?”
 
Tống Gia Mạt ngẩng đầu nhìn xem, quả nhiên, nơi cách đó vài mét, Trần Tứ mua xong cơm nắm, đang đi về.
 
Tống Gia Mạt vẫy vẫy tay với anh, “Anh!”
 
Hai người bị cách bởi một chút khoảng cách, mặt của anh lại bị bóng cây che mất một chút.
 
Chỉ mơ hồ nhìn thấy, Trần Tứ nhìn cô một cái, ngoài ra thì chẳng có động tác nào hết.
 
Không trả lời, hình như cũng không gật đầu.
 
Doãn Băng Lộ xoa xoa cằm: “Trước kia anh cậu cũng lạnh nhạt như vậy hả?”

 
“Không đúng lắm, anh ấy làm sao vậy?”
 
Tống Gia Mạt nào biết: “Có thể là dượng cả[1] tới rồi đó.”
 
[1] Dượng cả: cũng giống như từ “dì cả” chỉ chu kỳ sinh lý, kinh nguyệt của con gái; từ này dùng để chỉ chu kỳ sinh lý của con trai.
 
“…………”
 
*
 
Hôm nay Tống Gia Mạt rất yên phận, sau khi về đến nhà thì đã sớm viết xong bài tập, tắm rửa, ngồi trên sô pha nghe tiếng anh.
 
Hơn chín giờ, tiếng mật mã ở cửa vang lên, là Trần Tứ trở về.
 
Xuất phát từ tinh thần quan tâm nào đó, còn có một chút thái độ tế nhị khác, cô hơi có chút chân chó, chủ động đi đến gần, chào hỏi anh của cô:
 
“Anh, về rồi à?”
 
Trần Tứ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không có biểu cảm gì.
 
Tống Gia Mạt mím mím môi: “Đói không? Em gọi gà rán, đợi một lát là có thể cùng nhau ăn rồi.”
 
Anh đổi dép lê xong, thả cặp sách ở huyền quan: “Buổi tối em không ăn à?”
 
Cô suy nghĩ một lát, “Buổi tối em ăn rồi thì không thể ăn khuya sao?”
 
“……”
 
Anh không nói thêm gì nữa, ý là tùy cô.
 
Trước kia Trần Tứ sẽ không bao giờ “nuôi thả” cô, nếu như nghe thấy cô gọi gà rán, hoặc là không cho cô ăn, hoặc là tự mình đi làm, hoặc là kêu dì.
 
Sẽ không bao giờ giống như hôm nay, tùy cô làm thế nào thì làm.
 
―― Linh cảm trong lòng mơ hồ linh nghiệm.
 
Bắt đầu từ ngày hôm qua, Trần Tứ đã có chút lạnh nhạt, thậm chí hôm nay còn lạnh nhạt hơn.
 
Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, không biết bản thân mình chọc anh tức giận ở đâu.
 
Mặc dù không biết, nhưng nể tình bình thường Trần Tứ đều khá nể mặt cô, cô quyết định tối nay bản thân mình có thể hạ mình đi dỗ dành một chút.
 
Sau khi gà rán được giao tới, cô cọ đến bên người Trần Tứ, tán gẫu nói: “Anh, về sau em có đi hỏi một chút, người đầu gai lần trước chúng ta gặp phải ở đầu hẻm kia, trước đó các anh đã từng đánh nhau rồi đúng không?”
 
Anh trả lời ngắn gọn: “Ừ.”
 
“Cái người đầu gai đó tới tìm em, phỏng chừng có một phần nguyên nhân là vì anh.”
 
Lần này càng kỳ quái hơn, ngay cả trả lời cũng không có, anh chỉ nhàn nhạt chớp mắt một cái.
 
“……”
 
Cô bĩu bĩu môi, ăn hai miếng thịt gà, lại rút một que khoai tay chiên ra, đưa đến bên miệng anh:
 
“Ăn khoai tây chiên không?”
 
Trần Tứ: “Không ăn.”
 
Cô hít sâu một hơi, “Vậy em tự ăn.”
 
Cô ngồi bên cạnh Trần Tứ, ăn xong cả phần gà rán đặt mua bên ngoài, vậy mà Trần Tứ lại thật sự không quản một chút nào.
 
Ăn đến miếng cuối cùng, cô cũng có chút no căng bụng.
 
Rất nhanh, Trần Tứ đứng dậy trở về phòng, Tống Gia Mạt đứng tại cửa nghe ngóng, chắc là đang chơi game.
 
Phòng bếp có tiếng nước, cô lê dép lê chạy qua.
 
“Dì Giang.”
 
Giang Tuệ: “Sao lại vào đây? Nghỉ ngơi đi, dì rửa một chút cherry cho mấy đứa.”
 
“Con làm cho,” Tống Gia Mạt nói, “Con rửa rồi sẽ tự mình đưa qua cho anh.”
 
Hai chữ tự mình, cô cắn rất chặt.
 
Trần Tứ, em khuyên anh vẫn là nên biết khi nào phải dừng lại.
 
Sau khi rửa xong, Tống Gia Mạt chỉnh ra một nụ cười, đứng ở cửa phòng của Trần Tứ, lễ phép gõ cửa.
 
Cô đi đến bên bàn của anh, bên trong đúng là nền game LOL.

 
Giọng nói của cô gái nhỏ mát lạnh: “Anh, em rửa một chút cherry cho anh, có muốn ăn vài trái không.”
 
Trần Tứ không đếm xỉa tới thái độ lấy lòng của cô, lạnh nhạt nói: “Để ở đây.”
 
Tống Gia Mạt: “Bây giờ anh ăn đi.”
 
Một giây, hai giây, ba giây.
 
Cô xoay người ra ngoài.
 
Tai nghe đối diện, Lý Uy nghe ra cái gì đó, khuyên nhủ nói: “Vậy là được rồi đó Trần Tứ, cậu mà không xuống đài nữa thì em gái sắp tức giận rồi đấy.”
 
“Sau này lại biến thành cậu đuổi theo dỗ dành em ấy giống như một con chó.”
 
Trần Tứ: “……”
 
“Cậu cảm thấy tôi là cậu sao?”
 
Lý Uy nhún nhún vai: “Được thôi.”
 
Bên kia, Tống Gia Mạt ở trong phòng đi qua đi lại năm phút, một tay vuốt tóc lên.
 
Câu nói kia là ai nói vậy?
 
Tạm thời nhịn thì càng nghĩ càng tức, lùi một bước thì càng lùi càng thiệt.
 
Cô mở khung chat của Doãn Băng Lộ ra: [Trần Tứ một vừa hai phải thôi chứ, ba hiệp rồi, tiên nữ ta đây hu tôn hàng quý[2] dỗ dành ba hiệp, anh ấy vẫn lạnh nhạt hờ hững? Bây giờ anh ấy nghe mình nói chuyện còn dám không nhìn vào mắt mình??]
 
[2] Hu tôn hàng quý: người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp hơn.
 
Nước Khoáng: [?]
 
Không Thêm Đá: [Anh còn nhớ anh là ai không hả Trần Tứ? Đừng có không biết tốt xấu!!]
 
Không Thêm Đá: [Mình khổ quá mà, mình muốn mắng anh ấy.]
 
Doãn Băng Lộ chậm rãi gửi tới một câu hỏi: [Cậu có thể mắng được anh ấy sao?]
 
Không Thêm Đá: [Mắng không được, cho nên mình đổi một cách khác.]
 
Cô nhanh chóng nhấn vào khung chat với Trần Tứ, thêm anh vào danh sách đen, sau đó bắt đầu nói thỏa thích ――
 
[Thật ngầu, ngầu quá xá luôn đó Trần Tứ, nếu như Thiên vấn 1[3] có thể phóng lên thành công, em thấy anh có thể thay nó lên trời rồi đó?]
 
[3] Thiên vấn 1: chương trình đi Sao Hỏa của Cục Vũ trụ quốc gia Trung Quốc. 
 
[Anh sinh vào năm Sửu sao, trâu bò như vậy? Em dứt khoát đi đến giải Nobel phát cho anh giải thưởng gương mặt đáng ghét nhất, thế nào hả?]
 
[Thật là biết chơi game, chơi game thật giỏi, thật biết xem tivi, anh mà cũng xứng ăn cherry? Anh ấy hả??!!!]
 
[Một vừa hai phải thôi, đàn ông.]
 
Bởi vì đã chặn anh rồi, nên tin nhắn của cô đều gửi không được, biến thành một dấu chấm than nho nhỏ.
 
Sau khi bày tỏ xong, cô sảng khoái rất nhiều, ấn phím chụp lại màn hình, gửi cho Doãn Băng Lộ.
 
Phối hợp với một cái nhãn dán: [Tôi rất cao quý, đàn ông đều không có cơ hội.]
 
Doãn Băng Lộ: “……”
 
Sau khi gửi xong, Tống Gia Mạt ném điện thoại qua một bên, nhắm mắt đi ngủ.
 
Thích thế nào thì cứ như thế đi ―― Cô! Không! Làm! Nữa!
 
*
 
Trước khi ngủ, Trần Tứ hơi suy tư một chút, không biết là nghĩ đến cái gì, lại chậm rãi ngồi dậy.
 
Anh mở đèn bàn lên, mở khóa điện thoại.
 
Avatar của Tống Gia Mạt rất dễ tìm, là một con thỏ màu trắng sữa.
 
Anh nhấn vào.
 
Trần Tứ: [Ngủ rồi?]
 
Rất nhanh, bên cạnh khung chat hiện ra một cái dấu chấm than màu đỏ ――
 
[Dựa theo cài đặt của đối phương, bạn tạm thời không thể gửi tin nhắn cho đối phương.] 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận