Mọi người đều biết thời gian chạy hành quân, nếu lựa chọn phương pháp chạy nhanh tốn sức, coi như chạy được quãng đường rất dài, nhưng khi chạy xong cũng sẽ phi thường mệt mỏi. Ngu Huyền tính chất thân thể tuy rằng xuất sắc, nhưng quãng đường quá dài cũng khiến cho hắn có chút chịu không nổi. Sau khi chạy xong, diễn cảm trên khuôn mặt đỏ bừng lên, quần áo bên ngoài cũng đã ướt đẫm mồ hồi. Sau khi hung hăng thở ra hai ngụm dường khí. Ngu Huyền sắc mặt dữ tợn nhìn đám người Hoàng Hiếu Đông cùng Ngô Khải múa may chân tay, bày ra hình dáng mười phần tức giận.
Biểu tình hung hăng càn quấy của Ngu Huyền kia làm cho đám người Hoàng Hiểụ Đông trong lòng có chút không thoải mái, về phần Ngô Khải thì hơi nheo mắt lại, thể trạng của Ngu Huyền hoàn toàn đã vượt qua khỏi tầm dự đoán của hắn, tại hắn xem ra bốn người Trần Phàm có khả năng kiến trì xuống dưới, đều phi thường khó khăn. Mà cho dù đổi thành chính bản thân hắn. đoạn đường cuối nếu lựa chọn phương pháp gia tốc như Ngu Huyền, sau khi chạy xong nhất định sẽ không thể nào đứng vững nổi thân hình.
Có lẽ do Trần Phàm nhắc nhở nên đã nảy sinh tác dụng, sau khi múa may chân tay xong. Ngu Huyền không có tiếp tục khiêu khích thêm nữa, mà đi tới bên cạnh Tô San, chân thành nói:
- Cám ơn cô, mỹ nữ!
Tô San vốn đang chăm chú quan sát mấy người Trần Phàm. Lúc này ngạc nhiên nghe được lời nói của Ngu Huyền, liền quay đầu lại. ảm đạm cười:
- Đừng khách khí, chúng ta đều học chung trường mà.
Ngu Huyền ngây ngô mỉm cười vò đầu, không biết phải nói thêm cái gì nữa! Nhớ tới bộ dáng điên cuồng lúc trước của Ngu Huyền, bây giờ lại thấy diễn cảm thật thà chất phác trên khuôn mặt của hắn. Tô San lại mỉm cười nói:
- Cùng nhau cổ vũ cho bọn hắn cố lên đi!
Theo sau. Ngu Huyền và Tô San hoàn toàn coi thường sự tồn tại của đám người Hoàng Hiểu Đông, mà càng không ngừng nhìn ba người Trần Phàm múa may chân tay hò hét cổ vũ. Khi ba người Trần Phàm chạy sắp hết vòng cuối cùng, thì đám người Hoàng Hiểu Đông lựa chọn rời đi. để cho một mình Ngô Khải ở lại thao trường.
Ở trong tiếng hò reo của Ngu Huyền và Tô San, ba người Trần Phàm rốt cuộc cũng kết thúc vòng chạy cuối cùng. Trần Phàm chỉ thoáng đổ mồ hồi, còn hai người Tiêu Phong và Chu Văn thì giống như vừa mới từ nồi hấp bước ra, toàn thân ướt đẫm mồ hồi, cước bộ lào đảo thoát lực nghiêm trọng. Trần Phàm cũng biết hai người Tiêu Phong và Chu Văn thiếu chút nữa thì đạt tới lần cực hạn thứ hai, nên đã chủ động dìu dắt hai người.
- Các cậu rất tuyệt nha!
Tô San và Ngu Huyền chào đón, hướng ba người Trần Phàm cười nói.
Tiêu Phong vốn mệt mỏi đến mức thần tình trắng bệch, nhưng khi nghe được lời nói của Tô San, thì lại khồng khỏi bày ra vẻ tươi cười:
- Có mỹ nữ cồ vũ, chúng ta như được gia tăng thêm mười phần sức mạnh ah! Khụ...khụ...!
Có thể là do nói quá nhanh, nên Tiêu Phong vừa dứt lời thì đã kịch liệt ho khan, nguyên bản khuôn mặt tái xanh liền trở nên đỏ bừng. Trần Phàm thấy vậy trọng lòng không khỏi dờ khóc dờ cười, hắn thầm nghĩ, nếu là Dai Fu tới đây cổ vũ, thì tiểu tử này chẳng phải là sẽ còn sức mạnh để chạy thêm vài vòng nữa hay sao?
- Tuy rằng các anh đã chạy xong mười vòng, nhưng vừa rồi ở trong quá trình chạy, hai người bọn hắn không thể chạy một đoạn, đúng không?
Ngô Khải bỗng nhiên đi tới gằn mấy người, chỉ vào Chu Văn và Tiêu Phong nói.
Ngu Huyền biến sắc, lập tức tiến lên phía trước:
- Vậy thì sao? Cái chính là chúng tồi đã chạy xong rồi!
- Tôi biết các anh đă chạy xong, nhưng là...nếu như không có hai người nâng đỡ bọn hắn, thì hôm nay bọn hắn căn bản là không thể hoàn thành chỉ tiêu! Cho nên, buối trưa ngày hôm nay hai người bọn hắn khồng được ăn cơm!
Ngô Khải cười lạnh một tiếng:
- Hai người các anh tự tiện giúp đỡ, cũng không được ăn cơm!
Vừa nghe thấy Ngô Khải nói. Ngu Huyền nhất thời trợn trừng mắt lên, vung tay muốn giao thủ. Bất quá Trần Phàm nhanh hơn đã giữ chặt thân hình của Ngu Huyền, khẽ lắc đầu. đồng thời liếc mắt nhìn Ngô Khải, đem Ngô Khải trở thành không khí.
Bất quá Tô San cũng không có giữ nổi bình tĩnh giống như Trần Phàm, nàng tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hít sâu vài hơi mới bình ổn được cảm xúc. Theo sau khẽ mỉm cười trào phúng nói:
- Cơm khó ăn như vậy, ai thèm chứ? Trong rương của bồn tiểu thư còn rất nhiều đồ ăn ah!
Dứt lời, Tô San quay đầu nhìn bốn người Trần Phàm cười:
- Các anh đừng sợ, trong rương của tôi còn rất nhiều đồ ăn. đừng nói là một bữa cơm trưa, ngay cả ăn hai ngày cũng không có thành vấn đề.
Nhìn vẻ tươi cười tức giận của Tô San. đột nhiên Trần Phàm cảm thấy Tô San cực kì đáng yêu. Còn Ngô Khải thì nằm mơ cũng không thể nào ngờ được Tô San sẽ nói như vậy, tức đến nỗi diễn cảm tím xanh, nhưng không thể nói cái gì, chỉ đành trừng mắt liếc nhìn Trần Phàm một cái. Hiển nhiên bản thân hắn sẽ không quên chuyện tình Trần Phàm làm nhục hắn lúc trước.
Trần Phàm cũng chẳng thèm tránh né, mà nghênh đón ánh mắt của Ngô Khải, hơn nữa còn nhìn thật sâu Ngô2 Khải một cái.
- Đi thôi anh em, nếu Tô đại mỹ nữ cung cấp đồ ăn cho chúng ta, thì chúng ta không nên khách khí.
Theo sau. Trần Phàm mới thu hồi ánh mắt, giúp đỡ Tiêu Phong cùng Chu Vãn đi về phía ký túc xá.
Bốn người Trần Phàm theo chân Tồ San đi vào ký túc xá nữ, sau khi cầm theo một đống đồ ăn vặt, thì mới quay về bên phía ký tức xá nam. Khiến cho bọn hắn không ngờ nhất chính là, ký túc xá là địa phương sinh hoạt tập thế, tổng cộng khoảng hơn hai mươi người, đám người Hoàng Hiểu Đông cũng ở trong đó.
Mắt thấy bốn người Trần Phàm mang theo một đống đồ ăn vặt tiến vào cửa. đám người Hoàng Hiểu Đông không khỏi ngẩn ra, theo sau liếc mắt nhìn nhau cũng không dám nói gì. Trần Phàm ngay từ đầu hoàn toàn coi thường bọn chúng. Tiêu Phong và Chu Văn cũng khồng có hơi sức đâu thèm đế ý, chỉ có Ngu Huyền là hung hăng trừng mắt lườm đám người Hoàng Hiểu Đông.
Tiêu Phong và Chu Văn hai người thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, căn bàn là ăn không trồi, vừa ăn một chút liền đă nôn mửa hết ra, hơn nữa còn xuất hiện tình trạng phát sốt, bệnh trạng hồn mê. Sau khi Trần Phàm phát hiện ra chuyện này, liền nhanh chóng đưa hai người tới phòng cứu thương.
Buổi chiều tham gia huấn luyện quân sự. Tiêu Phong cùng Chu Văn không có tham gia. Trần Phàm và Ngu Huyền mặc dù buổi sáng đã chạy vòng quanh sân thể dục mười vòng, nhưng lại giống như không hề xảy ra chuyện gì, hơn nữa trong quá trình tập huấn, động tác phi thường tiêu chuẩn, căn bản là không để cho Hoàng Hiểu Đồng cùng Ngô Khải có cơ hội bới lồng tìm vết.
Sau thời gian huấn luyện quân sự buồi chiều kết thúc. Trần Phàm cùng Ngu Huyền nắm chắc thời gian ăn cơm chiều, đến phòng y tế thăm hỏi hai người Tiêu Phong và Chu Văn trước, hơn nữa còn từ trong miệng quân y biết được, thể lực cùa hai người đã cạn kiệt nghiêm trọng, cần phài nghỉ ngơi ba ngày.
- Ba ngày tới hai các cậu phải hảo hảo nghỉ ngơi, tôi và Ngu Huyền mỗi buồi chiều sẽ tới thăm các cậu!
Thời gian thăm bệnh có giới hạn, nên sau khi quân y nhắc nhở Trần Phàm cùng Ngu Huyền rời đi, thì Trần Phàm mỉm cười nói.
Tiêu Phong gật đầu, theo sau chợt nhớ ra chuyện gì đó, lo lắng nói:
- Trần Phàm, cậu...các cậu không nên vọng động.
- Yên tâm đi, tồi biết chừng mực mà.
Trần Phàm hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiêu Phong, mỉm cười gật đầu, mang theo Ngu Huyền rời khỏi phòng y tế.
Trải qua Tiêu Phong nhắc nhờ. Ngu Huyền mới nhớ tới buồi sáng thời gian chạy bộ. Lúc ấy Ngu Huyền đã từng hỏi Trần Phàm nên làm cái gì bây giờ, thì Trần Phàm nói bàn thân mình đã có kế hoạch, nhưng không có giải thích tường tận. Chờ sau khi bước ra khỏi phòng cứu thương. Ngu Huyền lại nhịn không được, dò hỏi:
- Trần Phàm, kế tiếp chúng ta sẽ làm gì? Cũng không thể luôn luôn bị động phòng thủ chờ người khác ám toán đi?
- Đi nhanh thôi, trước tiên quay về tắm rửa, còn vấn đề này thì để sau hãy nói.
Trần Phàm không giải thích nhiều, mà nói làng sang chuyện khác, trong lòng hắn đã có kế hoạch, nhưng hắn không muốn nói cho Ngu Huyền biết, bởi vì hắn không muốn để cho Ngu Huyền tham dự vào trong chuyện này. đối với Ngu Huyền sẽ không có điểm gì tốt.
Dứt lời, Trần Phàm dẫn đầu khởi động, hướng về phía ký túc xá mà chạy đi, Ngu Huyền thấy thế, mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành phải bám theo Trần Phàm. Hai người vận khí không sai, ngay khi quay trở về ký túc xá thì mới đến phiên tổ ba tắm rửa, hơn nữa còn thiếu mất một người, nên Trần Phàm kêu Ngu Huyền đi tắm trước, còn chính mình thì chờ đến lượt tắm cuối cùng.
Trong ký túc xá. đám người Hoàng Hiểu Đông sớm đã tắm rửa xong, đang ngồi trên giường đánh bài. Sau khi trông thấy Trằn Phàm quay về phòng xong, đều lộ ra diễn cảm hưng phấn, cảm giác giống như thợ săn nhìn thấy con mồi bình thường. Trần Phàm thu diễn cảm trên mặt đám người Hoàng Hiểu Đông vào trong tầm mắt, nhưng cũng không thèm nói gì, mà lấy trong ba lô lấy ra đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Khoảng mười phút sau, người của tổ ba đã quay về, trong đó có hai tên trên người vẫn còn dính đầy bọt xà phòng, diễn cảm khóc không ra nước mắt. Bọn hắn mệt nhọc một ngày, quay trờ về tắm nước nóng, nhất thời thoải mái mà đã quên mắt thời gian, chờ tới khi kì cọ toàn thân, thì cũng hết thời gian tắm rửa mất rồi.
- Trần Phàm, mau đi đi, chi có mười phút thời gian vệ sinh cá nhân mà thôi.
Ngu Huyền xoa mái tóc ướt sũng, hướng Trằn Phàm nói.
Trần Phàm gật đầu, cầm theo đồ dùng vệ sinh cá nhân rời khỏi gian phòng ký túc. Trần Phàm rời đi ước chừng nửa phút đồng hồ sau, mấy người Hoàng Hiểu Đông liền đem túi bài lơ - khơ quăng ném lên trên giường, dừng đánh bài, sôi nổi nhìn Ngu Huyền cười nhạo. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Haiizz, thực không nghĩ ra, còn có người da đen tới mức như thế này.
- Hắc hắc! Có thể người ta là dân Châu Phi cũng nên ah!
- Phải rồi, chi người da đen mới có sức khỏe mạnh mẽ như vậy mà thôi.
Ngu Huyền vốn đang sửa sang quần áo, lúc này nghe thấy đám người Hoàng Hiểu Đông nói chuyện thì biến sắc. Bất quá nhớ tới lời căn dặn của Trần Phàm, đành phải ngậm miệng chịu đựng, không có phản kích.
Chứng kiến Ngu Huyền không có phản ứng. Lưu Vĩ liền âm dương quái khí nói:
- Các huynh đệ, mọi người nói xem hai cái tên kia sẽ ờ trong phòng y tế mấy ngày?
- Hai cái tên nhu nhược đó, chắc là sẽ phải ờ trong phòng y tế suốt quãng thời gian tập huấn quân sự này thôi.
Hoàng Hiểu Đông bình thản nói.
Nghe hai người nói chuyện, động tác của Ngu Huyền bất thình lình dừng lại, hắn cầm chiếc áo may ồ trong tay, quay đầu lại, diễn cảm hung hăng trừng mẳt nhìn vào đám người:
- Con mẹ tụi bây, chúng mày có dũng khí thì lặp lại lần nữa xem nào?
Giờ khắc này. Ngu Huyền đã hoàn toàn không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn có thể nhẫn nhịn khi mấy người Hoàng Hiểu Đông châm chọc hắn. Nhưng hắn lại khồng quen nhìn mấy người Hoàng Hiểu Đông phi báng Tiêu Phong và Chu Văn. Dù sao chỉ ba ngày sau Tiêu Phong và Chu Văn sẽ quay về đơn vị chứ không hề chạy trốn nhu nhược như đám người Hoàng Hiểu Đông bàn tán!
- Phải ah! Hay là mày cũng muốn giống như hai tên phế vật kia, chạy xuống phòng y tế nằm dường thương vài ngày?
Lưu Vĩ cười lạnh nhảy dựng lên, diễn cảm mang theo biểu tình khiêu khích nói.
Ngu Huyền tức giận trán nồi gân xanh, thuận tay đem chiếc áo đánh tới phía Lưu Vĩ. Theo sau, nhanh như hồ đói vồ mồi bình thường, bồ nhào tới trước người Lưu Vĩ, một phát túm lấy cồ. đem Lưu Vĩ nhấc lên.
- Có dũng khí thì mày nói cho ồng nghe thêm lần nữa xem nào?
Ngu Huyền đem mặt của mình ghì tới sát bên người Lưu Vĩ tức giận phì phì nói.
- Đánh người...đánh người!
Lưu Vĩ lớn tiếng rống lên, thuận tay tát cho Ngu Huyền một cái.
- Bốp!
- Mày muốn chết rồi!
Ngu Huyền trúng phải một cái tát này, bao nhiêu lửa giận ờ trong lòng đã hoàn toàn thiêu đốt bùng nồ lên. Tay phải mạnh mẽ phát lực, hung hăng nắm Lưu Vĩ bắn ra phía ngoài.
- Phanh!
Lưu Vĩ hung hăng đập đầu vào mép giường phát ra một tiếng kêu trầm muộn, máu tươi đỏ thắm giống như nước suối, rất nhanh phun trào ra.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở toang ra. Ngô Khải mang theo bốn gã giáo quan xuất hiện ờ trước cửa.
- Hôm nay lão tử không đánh mày tàn phế thề không làm người!
Ngu Huyền đang trong cơn tức giận, nào có nghe được thanh âm của Ngô Khải. Lúc này tiếp tục lao về phía Lưu Vĩ.
Hoàng Hiểu Đông thấy thế, khẽ mỉm cười âm hiểm, nhìn năm người Ngô Khải nháy mắt một cái. Theo sau, năm người Ngô Khải xiết chặt song quyền, cười lạnh vọt tới phía Ngu Huyền...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...