"Đại bá!"
"Vương Hữu Tài."
"Vèo.
.
." Vương Hữu Tài nhảy lên ngọn cây , từ trong lòng lấy ra lá thư của Cầm Song đưa cho Vương Thiên Ninh nói: "Đại bá , đây là thư công cháu để lại cho người ."
Vương Thiên Ninh thần sắc sửng sốt , đưa tay lấy lá thư đó mở ra , ánh mắt quét nhìn vài lần , trên mặt hiện ra vẻ giận dữ.
"Đại bá!" Ánh mắt Vương Hữu Tài lạnh lùng nói: "Cầm Song ở trong thư cảnh cáo chúng ta , nếu như chúng ta dám làm tổn thương ba người trong phủ nàng ta , nàng ta sẽ tàn sát Vương gia chúng ta , không để lại một mống.
Nàng ta có gan nói như vậy , chỉ có một chỗ dựa , đó chính là thân phận Thất công chúa của nàng.
Nếu như để nàng trốn về Vương Đô , Vương gia chúng ta thật sự có tai hoạ diệt tộc."
Ánh mắt Vương Thiên Ninh lóe lên ác liệt , nhìn về phía sâu trong Thiên Cầm sơn.
Lúc này ở bên trong Thiên Cầm sơn.
Cầm Anh đang săn thú với Tú Nương , lúc này trên lưng hai người bọn họ đang cõng gà rừng và con thỏ , trên mặt hai người nhộn nhạo vui sướng.
Hôm nay thu hoạch thật không ít , trở về lại có thể cho Song nhi ăn thịt.
Chỉ là...
Căn bản vẫn chưa gom đủ tiền để trả cho Vương Thiên Ninh !
Cầm Anh lại nhíu mày ưu sầu.
"Rầm rầm..."
Vang lên tiếng quần áo lay động nhánh cây , chung quanh Cầm Anh cùng Tú Nương xuất hiện sáu võ giả , Cầm Anh cùng Tú Nương thở phào buông bỏ phòng vệ , sáu người này đều là thợ săn trong Thiên Cầm trấn.
Tú Nương hướng tới một người thân hình cao lớn nói:
"Lý đại ca , các ngươi thu hoạch thế nào rồi?"
Vị Lý đại ca kia sắc mặt âm trầm nói: "Tú Nương , nàng tránh ra , ta có lời muốn nói cùng Cầm Anh."
Nhìn thấy thần sắc bất thiện của sáu người này , Cầm Anh liền đề phòng , chân mày lá liễu dựng lên nói:
"Các ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì à?" Lý đại ca kia nhíu mày quát: "Là ngươi phá hỏng quy củ , hỏi ngược lại chúng ta làm gì?"
"Ta phá hư quy củ gì?" Cầm Anh mờ mịt hỏi.
"Ngươi đem con mồi hạ giá bán đi , đó không phải là bức bách chúng ta cũng hạ giá sao? Ngươi còn nói đây không phải phá hư quy củ?"
Trong nháy mắt Cầm Anh nhớ tới lời nói lúc trước Cầm Song từng nói với nàng , không khỏi trở nên khẩn trương , đồng thời trong lòng cũng cảm khái , Cầm Song rốt cuộc là huyết mạch vương thất , về trí tuệ không phải bà có thể so sánh.
Vậy mà đã sớm dự liệu đến loại chuyện này phát sinh.
Không khỏi khẽ thở dài một tiếng nói:
"Được rồi , sau này ta bán giống như các ngươi vậy."
"Coi như ngươi thức thời !" Vẻ mặt vị Lý đại ca kia có vẻ hơi hòa hoãn lại , có điều vẫn âm trầm như trước , nói: "Nhưng cũng không thể không cho ngươi một bài học , để ngươi biết quy củ của trấn Thiên Cầm.
Lên !"
Sáu người liền hướng về Cầm Anh áp sát lại.
"Các ngươi muốn làm gì? Cầm di đã đồng ý với các ngươi rồi , các ngươi còn muốn như thế nào?" Tú Nương vội la lên.
"Ngay cả ngươi cũng chịu tội chung đi."
"Bang bang bang..."
Song phương tranh đấu trong nháy mắt , Cầm Anh và Tú Nương mở ra một con đường , chạy về hướng Thiên Cầm trấn , mà sáu tên thợ săn ở phía sau chăm chú truy kích.
"Đại bá , cũng may vào thời điểm đang chạy trốn, công chúa lại hoảng hốt chạy bừa không chọn đường , không chạy về vương đô , mà trốn vào Thiên Cầm sơn.
Chỉ cần chúng ta giết chết công chúa ở nơi này thì hoàn toàn có thể đem cái chết của nàng đẩy lên trên người dã thú.
Chắc hẳn Vương Đô cũng không quá quan tâm tới vị công chúa bị vứt bỏ."
"Xùy.
.
." Vương Thiên Ninh cười nhạo một tiếng nói: "Nàng không phải là không muốn chạy trốn về vương đô , mà nơi đó cách Thiên Cầm thành cũng phải mấy ngày đường , nàng biết rõ phương hướng đó trốn không thoát , cho nên mới đành phải trốn vào Thiên Cầm sơn ."
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
Vương Thiên Ninh trầm tư trong chốc lát nói: "Bây giờ ngươi lập tức mang theo mười người đi đến con đường duy nhất của Thiên Cầm thành phong kín cho ta.
Nhìn thấy Cầm Song giết chết không cần báo cáo."
"Vâng ! Đại bá !" Vương Hữu Tài lên tiếng , sau đó lại hỏi: "Vậy Cầm Vân Hà bọn họ.
.
."
Nói xong , liền quay mắt lại , liền thấy hai bóng người trên một con đường nhỏ từ Thiên Cầm sơn chạy như điên đến , toàn thân chật vật , đúng là Cầm Anh cùng Tú Nương.
Lúc này hai nàng hoảng hốt chạy bừa , hoàn toàn không nhìn thấy đám người Vương Thiên Ninh.
"Vù..."
Phía trên cây đại thụ , Vương Thiên Ninh giống như một con diều hâu hướng về phía Cầm Anh và Tú Nương lao xuống.
Cầm Anh và Tú Nương bỗng nhiên ngẩng đầu , liền thấy được một cái bóng che kín bầu trời , hai nữ tử đồng thời ra tay , nhưng đồng thời phát ra một tiếng kêu đau đớn , thân hình liền bay ngược ra ngoài , nặng nề té lăn trên mặt đất.
"Trói bọn chúng lại."
Vương Thiên Ninh hét to một tiếng , mấy võ giả liền vọt lên , trói Cầm Anh và Tú Nương lại.
Mà lúc này Vương Thiên Ninh lại một lần nữa bay vút đi , trong rừng liền nghe được một trận thanh âm bang bang , sau đó quy về yên tĩnh.
Vương Hữu Tài cũng rơi xuống bên cạnh Vương Thiên Ninh , ánh mắt quét qua sáu thi thể nằm trên mặt đất nói:
"Đại bá..."
"Yên tâm , trước khi giết chết Cầm Song ta sẽ giữ lại tính mạng của mấy người này.
Hữu Tài , ngươi lập tức mang theo mười người đi thông tới Thiên Cầm Thành , phong kín đường đi , đề phòng Cầm Song vụng trộm đào tẩu ở chỗ đó."
"Rõ!"
Vương Hữu Tài thở dài một hơi , chỉ cần tạm thời không giết chết mấy người Cầm Anh , cho dù Tương lai Cầm Song may mắn trốn về vương đô , đưa đến viện binh , gia tộc cũng có cơ hội sống sót.
Dù sao sự tình còn có đường sống , đương nhiên , nếu như có thể giết chết Cầm Song , đám người Cầm Anh cũng không cần thiết phải sống nữa.
Vương Hữu Tài mang theo mười võ giả vội vàng rời đi , ánh mắt Vương Thiên Ninh lại nhìn về phía hai võ giả nói:
"Hai người các ngươi áp giải Cầm Anh và Tú Nương đi , sau đó nhốt họ và Cầm Vân Hà vào địa lao , không được ngược đãi bọn họ."
"Rõ!"
Hai võ giả tiến đến đem Cầm Anh cùng Tú Nương xách lên , bước nhanh hướng về Thiên Cầm trấn đi đến.
Cầm Anh giãy dụa quát:
"Vương Thiên Ninh , ngươi thật to gan , ngươi nhất định sẽ bị diệt tộc."
"Mang đi!" Vương Thiên Ninh lạnh lùng quát lên.
Cầm Anh cùng Tú Nương bị mang đi , Vương Thiên Ninh đứng trên ngọn cây cảnh giác nhìn theo hướng Thiên Cầm sơn giám sát.
"Tranh tranh tranh..."
Từng bóng người xuất hiện dưới chân núi , đứng dưới đại thụ.
Vương Thiên Ninh nhìn bốn mươi mấy võ giả phía dưới , ngưng thanh quát lớn:
"Ba người một tổ , lục soát thật cẩn thận ta.
Một khi phát hiện Cầm Song, lập tức cảnh báo.
Tất cả mọi người lập tức hội tụ lại nơi cảnh báo , đem Cầm Song trảm sát."
"Rõ!"
Bốn mươi mấy võ giả lập tức ba người một tổ hướng về bên trong Thiên Cầm sơn lục soát , Vương Thiên Ninh từ trên ngọn cây nhảy xuống , chậm rãi đi vào chỗ sâu.
Cầm Song cũng không quen thuộc đối với Thiên Cầm sơn , đây là lần đầu tiên nàng tiến vào Thiên Cầm sơn.
Cầm Anh tuy rằng đã nhiều lần tiến vào Thiên Cầm sơn , nhưng cũng rất ít cùng Cầm Song nói chuyện về Thiên Cầm sơn.
Lúc này Càm Song nằm trốn ở phía trên một cây đại thụ tươi tốt , nương lá cây rậm rạp che giấu thân hình của mình.
Hiện tại nàng muốn tìm cách vòng qua sau lưng bọn người Vương Thiên Ninh , sau đó vụng trộm đi tới Thiên Cầm thành.
Muốn báo thù , nhất định phải tới Thiên Cầm thành cầu viện , thành chủ Thiên Cầm thành hẳn là sẽ trợ giúp công chúa là nàng đây.
Bất quá , cái này cũng nói không chừng.
Ngay cả một gia tộc ở Thiên Cầm trấn cũng dám đuổi giết công chúa là nàng, nếu như Vương gia cùng Thiên Cầm thành chủ có quan hệ gì , nói không chừng chính nàng tự chui đầu vào lưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...