"Công chúa..." Trên mặt Cầm Vân Hà hiện ra vẻ bối rối.
"Cầm Bá!" Cầm Song không để ý đến Cầm Vân Hà , mà nhìn về phía Cầm Bá: "Ngươi tu luyện thế nào?"
Cầm Bá lắc đầu nói: "Hồi bẩm công chúa , tư chất của tiểu lão nhân cực kém , tuy từng tu luyện nhưng chỉ ở Tôi Bì kỳ ."
Trái lại trong lòng Cầm Song không hề cảm thấy thất vọng gì , bởi vì nàng chưa từng ký thác hy vọng vào Cầm Bá.
Nàng biết Cầm Bá là đại ca của vú nuôi , nguyên nhân là vì vú nuôi mới tiến vào phủ công chúa làm một người làm vườn.
Nghĩ đến đây , trong lòng nàng không khỏi tự giễu cười một tiếng.
Nếu Cầm Bá là một võ giả có tu vi cao , sợ rằng nàng sẽ không đi theo mình đến Thiên Cầm trấn này .
"Cầm Bá , nếu như người của Vương gia bắt các ngươi , các ngươi không nên phản kháng , chỉ cần bọn họ đọc qua phong thư này , sẽ khôngiết xử tệ với các ngươi"
"Công chúa ngài..." Trong mắt Cầm Bá lộ ra vẻ lo lắng.
Cầm Song khoát tay nói: "Nãi nương đi lên núi săn thú rồi , nếu như tương lai nhìn thấy vú nuôi , nói cho vú nuôi đừng lo lắng cho ta , chúng ta sẽ gặp lại."
"Công chúa , người phải rời đi sao?" Cầm Vân Hà giật mình nhìn Cầm Song.
Cầm Song nhẹ nhàng lắc đầu , quay người đứng ở trước cửa sổ , nhìn mây trắng trên bầu trời ngoài cửa sổ biến hóa , trong mắt dần dần dâng lên chiến ý , nhàn nhạt nói:
"Chưa ra trận , làm sao ta rời khỏi đây!"
Trong phòng trở nên yên tĩnh , Cầm Song chắp tay đứng ở trước cửa sổ không nhúc nhích giống như một pho tượng , nhưng chiến ý trong lòng lại đang không ngừng bốc lên.
Trong mắt Cầm Vân Hà và Cầm Bá đứng sau lưng nàng hiện lên một vẻ xa lạ , giờ phút này hai người bọn họ cảm giác bóng lưng của Cầm Song trở nên xa lạ , không còn là Thất công chúa hết ăn lại nằm nữa , mà khiến cho bọn họ có một loại cảm giác đang đối mặt với cường giả.
"Các ngươi đi xuống đi!"
"Vâng ! Công chúa !" Cầm Vân Hà và Cầm Bá cúi đầu , trên mặt tràn đầy lo lắng lui ra ngoài .
Đợi sau khi hai người họ lui ra ngoài , lúc này Cầm Song mới thu hồi ánh mắt nhìn đám mây trắng.
Kiểm tra Tụ Nguyên khí một chút , trên người còn có mấy lượng bạc vụn , đem bốn mảnh ngọc còn lại và đao khắc bỏ vào túi nhỏ buộc ở bên hông , sau đó cầm lấy một thanh đoản kiếm đặt ở trên giá kiếm , chậm rãi rút kiếm ra ngoài.
Một vệt hàn quang lạnh lẽo từ trong vỏ kiếm lan tràn ra , làm cho lông tơ Cầm Song bắt đầu dựng đứng lên , nhưng là hai con ngươi của nàng lại lộ ra một tia ôn nhu.
Trước mắt hiện ra một hài đồng khoẻ mạnh kháu khỉnh , ước chừng chỉ có tám tuổi.
Đó là đệ đệ nhỏ hơn nàng một tuổi , Cầm Kinh Vân.
Chuôi kiếm này là món quà Cầm Kinh Vân tặng nàng trong sinh nhật lần thứ chín , trong mười ba huynh đệ tỷ muội của nàng , chỉ có Cầm Kinh Vân là thân cận nhất với nàng , nàng tư chất thấp , hết ăn lại nằm.
Nhưng ngay sau sinh nhật chín tuổi của nàng, Cầm Kinh Vân đã được Cầm Huyền Nguyệt đưa đến một chỗ bí mật để tu luyện, từ đó nàng chưa từng gặp lại đệ đệ ruột này.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn làm cho Cầm Song bừng tỉnh từ trong hồi ức, đôi mắt hiện ra một tia tức giận , cất bước hướng ra ngoài.
Đi vào tiền viện , liền nhìn thấy đại môn đã bị đá văng , mười mấy người đang đứng ở trước đại môn nhìn nàng chằm chằm.
Đứng ở chính giữa trước mặt chính là Vương Thiên Ninh , đứng phía sau hắn là Vương Hữu Tài cùng mười mấy Võ Giả , đang nhìn chằm chằm chờ nàng.
Cầm Song từng bước một đi về phía trước , theo mỗi một bước chân, tâm cảnh của nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại , cách Vương Thiên Ninh mười thước thì dừng bước chân lại , ánh mắt lạnh như băng tập trung trên người Vương Thiên Ninh thản nhiên nói:
"Vương Thiên Ninh , đạp hỏng cửa lớn phủ công chúa , lén xông vào phủ công chúa , ngươi có biết tội không?"
Vương Thiên Ninh thần sắc sửng sốt , tiếp theo cất tiếng cười to: "Ha ha ha..."
Cầm Song mím môi , lạnh lùng nhìn Vương Thiên Ninh tùy ý cười to , khí tức trên người trở nên lạnh như băng , hàn ý trong đôi mắt càng ngày càng đậm.
Vương Thiên Ninh lại hoàn toàn không thèm để ý , tùy ý điên cuồng cười một trận , lúc này mới phẫn hận mà quát:
"Cầm Song , ngươi vậy mà trước sau đánh bất tỉnh đệ đệ và nhi tử ta , ngươi thật cho rằng ngươi là công chúa tôn quý? Bất quá là một con gà rụng trụi lông.
Cho dù ngươi chết ở chỗ này , cũng không có ai quản."
Ánh mắt Cầm Song co rụt lại: "Ngươi muốn giết ta?"
"Không ! Không phải ta !" Vương Thiên Ninh dựng thẳng một ngón tay ở trước người lắc lắc: "Là ngươi không cẩn thận bị dã thú ăn , ha ha ha.
.
."
Ánh mắt Cầm Song co lại: "Vì sao? Cũng bởi vì ta đánh bất tỉnh nhi tử và đệ đệ của ngươi?"
"Ha hả..." Vương Thiên Ninh âm trầm lạnh lùng cười hai tiếng nói: "Cầm Song , trước khi ngươi tới nơi này , tất cả mọi thứ ở nơi này đều thuộc về ta , là vì ngươi đến gây ra những biến cố này.
Vốn là muốn đuổi ngươi ra khỏi phủ công chúa , để cho ngươi tự sinh tự diệt , nhưng thật không ngờ ngươi lại có thực lực không tầm thường.
Rốt cuộc công chúa được sinh ra từ trong hoàng cung vẫn khác biệt,nội tình không phải những người tầng lớp thấp kém như chúng ta có thể so sánh."
Nói đến đây , trong mắt Vương Thiên Ninh hiện ra một tia ghen ghét: "Nếu như cho ngươi thời gian trưởng thành , thì còn đường sống nào của chúng ta nữa không?"
Cầm Song hiểu rõ , biết Vương Thiên Ninh đã nổi lên lòng muốn giết mình.
Hơn nữa trong lòng nàng cũng rõ ràng , mình chết rồi , Vương Thiên Ninh chỉ cần đem cái chết của mình đổ lên trên người dã thú , toàn bộ vương quốc thật sự sẽ không người nào để ý tới.
Có lẽ...!Kinh Vân sẽ điều tra...!Nhưng hiện giờ Kinh Vân đang ở nơi nào?
Hít một hơi thật sâu , chiến ý trong lòng nàng lại dâng lên , chậm rãi đem đoản kiếm từ trong vỏ kiếm rút ra , một vệt hàn quang chợt lóe , làm trong mắt Vương Thiên Ninh đối diện hiện ra vẻ ghen ghét cùng tham lam.
Hắn lật tay gỡ từ sau lưng xuống hai cái ửng trảo đúc bằng sắt thép , nắm trong tay , ánh mắt hung tợn:*
"Thất công chúa , người ngốc như heo đáng lẽ không nên sinh ra trên đời này."
"Ầm..."
Bàn chân to lớn đạp mạnh xuống mặt đất , mặt đất cuộn lên một vòng khói bụi , thân hình Vương Thiên Ninh đột ngột từ mặt đất bay lên giống như một con diều hâu, sau đó cuốn theo uy thế hướng Cầm Song trên mặt đất lao xuống.
Còn chưa tiếp cận Cầm Song, kình phong kia đã đập vào mặt.
Cầm Song không một chút hoảng loạn , bước chân xê dịch , như một đám mây phiêu dật tránh thoát, đoản kiếm trong tay liền đâm về phía khe hở chính giữa móng vuốt chim ưng , đâm tới lồng ngực Vương Thiên Ninh.
"Coong..."
Vương Thiên Ninh tay trái lợi hại chắn trước người, chiêu kiếm của Cầm Song liền đâm vào móng vuốt chim ưng, nàng cảm thấy một cỗ đại lực đánh tới tê dại cổ tay, thiếu chút nữa bay thân hình liền lảo đảo lui về phía sau.
" Tôi Cốt hậu kỳ đỉnh phong!"
"Tranh tranh tranh..."
Vương Thiên Ninh ở trên không trung nương theo một kiếm của Cầm Song phóng lên trời , bỗng nhiên trong miệng phát ra một tiếng thét dài giống như tiếng chim ưng , thân hình càng thêm mãnh liệt lao về phía Cầm Song vừa mới ổn định thân hình , một bóng ma nhanh chóng bao phủ bầu trời trên đầu Cầm Song.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...