Trời đã sập tối , lúc này tại căn phòng dành cho sứ giả Hitaito , sau cuộc gặp gỡ Atorat ngoài ý muốn , nàng nhanh chóng cầm đàn tranh và sử dụng khinh công “ Lăng Ba Vi Bộ “ của mình mà quay về , khi đến nơi , nàng nhìn thấy Izumin đang ngồi ở bên trong mà chờ đợi nàng :
_ “ Nàng đi đâu nguyên cả ngày hôm nay ? “
_ “ Izumin ta ra khuôn viên dạo mát …. ! " Nguyệt Du trả lời , bộ dạng vô cùng đúng tiêu chuẩn nhận lỗi .
_ “ Nàng .... Dù sao cũng phải nói cho Ari một tiếng chứ nàng có bao giờ hiểu ta lo lắng cho nàng như thế nào không ? Ta sợ nàng bị bắt cóc , ta sợ nàng rời khỏi ta mà đi , ta cũng sợ nàng biến mất khỏi trần gian này , nàng có hiểu không ? “
Trong lòng Izumin đủ mọi tư vị hỗn loại hết cả lên , nhất thời lại ảo não, nhất thời lo lắng , Izumin nắm chặt nắm đấm , đứng dậy nhìn nàng . Qua cảm nhận của nàng , Nguyệt Du biết rằng Izumin thật sự đang giận mình , nàng hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lên, ôm lấy chàng từ phía sau . Thân thể chàng cứng ngắc một cách kỳ quái, cổ như bị nghẹn không nói nên lời, trong lòng nàng thở dài một hơi, nghiêm túc học theo cảnh nam chính luôn luôn “ làm nũng “ trong truyện ngôn tình :
_ “ Tướng
~ công
~! ” Thân thể Izumin lập tức không cứng ngắc nữa —— chàng run run cả người lên .
Nàng dán mặt lên lưng anh, anh rõ ràng cảm giác thấy sau lưng ẩm ướt, bị nàng dọa. Phát hiện Izumin có chút giãy giụa, nàng ôm chặt hơn một chút, chuẩn bị lại một lần nữa rồi mở miệng,
_ “ Izumin , ta xin lỗi.” Những lời này thành công làm cho hắn ngừng giãy giụa.
Nàng tìm một vị trí thật thoải mái dựa vào, tiếp tục nói:
_ “Ta luôn làm theo ý mình, một chút nhỏ nhặt ta luôn mặc kệ nó, cho nên làm cho ngươi không thoải mái, xin lỗi. Ta xin lỗi chàng vì làm chàng lo lắng , ta chẳng qua chỉ muốn ở một nơi yên tĩnh một mình không ai quấy nhiễu ta cả , chàng biết tính ta lúc nào cũng thích như vậy mà ! Chàng tha lỗi cho ta đi ! Ta hứa từ nay về sau đi đâu cũng sẽ báo cáo cho chàng hết được không ? Tha thứ cho ta đi mà , tướng
~~ công
~~ ! “ ( TG : “ Eo ! Nổi da gà ! “)
Izumin không nói lời nào, nhưng thái độ rõ ràng hòa dịu đi rất nhiều, thân thể cũng không kháng cự nàng như trước nữa.Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiện thể được một tấc lại tiến thêm một thước dùng mặt cọ cọ lưng anh, mềm yếu nói:
_“ Chàng muốn ta làm gì thì ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng mà ! “
Phòng tuyến cuối cùng bị đánh tan, Izumin quân lính tan rã, ánh mắt lòe lòe, cố nghiêm mặt kìm nén, sắc mặt vui mừng quay qua hỏi nàng – lúc nàng đang ở bộ dạng cúi đầu nhận lỗi đúng tiêu chuẩn :
_ “Thật sao?”
_ “Đương nhiên.” Nàng đáp ứng trả lời nhưng sau đó …..
_ “ Chàng muốn làm gì? Ưm ưm!”
Bất chợt Izumin hôn lên môi nàng, khác hẳn với nụ hôn trước đây – dịu dàng mà nhẹ nhàng ,nụ hôn của Izumin bây giờ rất kịch liệt lại cuồng bạo. Trong mắt Izumin toát ra hỏa diễm, phút chốc cúi người ngậm lấy mọi lời nói của nàng. Lưng nàng áp vào cửa, có chút đau, lại rất nhanh bị cảm giác tê dại trên môi mang đến khoái cảm, nàng ôm lấy chàng mà đáp trả lại hôn nhiệt tình .
Chàng đột nhiên che mắt nàng lại, nhéo nhéo vành tai nàng, nhưng không có buông cái tay đang che mắt nàng ra. Nàng không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, tiếng vải thượng hạng bị xé rách, sau đó một đoạn xiêm y thay thế tay chàng che ở mắt nàng. Không đợi nàng kháng nghị, anh khe khẽ hôn lên môi nàng một chút. Nhiệt tình của nàng lại bị khơi mào, nâng tay ôm lấy cổ anh , đón nhận chính là một trận hôn cực kì mãnh liệt . Nàng khẽ rên một tiếng, hai chân như nhũn ra. Đột nhiên cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, nàng bị bế lên, anh ngồi xuống trên giường, đặt nàng an ổn trên đùi mình, động tác trên môi càng thêm phóng túng. Hồi lâu sau, sóng tình lui một chút, anh lau đi sợi chỉ bạc giữa khóe môi hai người, nói giọng khàn khàn:
_ “Bài học hôm nay ta muốn dạy nàng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ ! ”
_ “Cái gì?” Tư duy của nàng bắt đầu có chút mơ hồ.
_ “ Xuất…. giá…. tòng…. phu.” Từng chữ phun ra, nàng bị ném lên trên giường, một bóng đen áp xuống…
-----------------------------------------------------
Sau đêm triền miên sóng tình , cả người nàng nhức nhối khắp nơi . Ông trời ơi , sao ông để cho con gặp một tên " hổ giả trư " như vậy cơ chứ ?
Izumin đã ra ngoài nghe nói bàn chuyện gì đó với đội trưởng cận vệ Komet . Nàng sau khi tỉnh dậy liền thay đồ trang điểm , dùng bữa sáng và đi đến khuôn viên phía Nam mà tận hưởng không khí quanh đây , ngồi trên trường kỷ mà Josh đem đến , nàng ngồi trên đó mà tận hưởng ánh nắng biển nơi đây . Không khí ở đây rất tốt , rất trong sạch không giống như ở thời hiện đại . Nằm sưởi nắng không lâu , nàng cảm thấy chán liền sai Harrot lấy cho nàng chiếc cổ cầm . Harrot nhanh chóng mang đến cho nàng nhanh chóng rút lui ra khỏi đó , khi còn một mình , nàng để trên đùi mình mà gảy đàn , trao hết tâm tình vào trong từng giai điệu .
Trong lúc đó , Menfuisu lúc này đi đến khuôn viên phía Nam để tránh né Carol và Minosu , hắn đi đến đó thì bất chợt nghe tiếng đàn trong trẻo , thanh thoát vang lên . Nghe tiếng đàn , hắn biết nàng ở gần đây liền đi theo tiếng đàn .
Nhìn thấy một nữ tử mặc áo tử sa y bay trong gió , mái tóc nhẹ nhàng tung bay , rèm mi dài khép lại như chỉ tập trung vào việc gảy đàn . Hắn đặt tay lên tim mình , cảm nhận tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy Nguyệt Du . Hắn ngơ ngẩn nhìn nàng , từ sau khi nàng xuất giá đến Hitaito lấy chồng , nàng càng lúc càng cuốn hút , sáng chói đến mức khiến người ta đui mù .Cho dù nàng bày ra nhiều trò trị hắn nhưng những điều đó cành khiến cho hắn không quên được nàng . ( TG : " OMG ! Menfuisu là người thích bị ngược đãi sao ? " )
Hắn tiếc nuối nhớ lại những kỉ niệm trước đây của hắn cùng với Asisu , siết chặt lấy nắm tay , hắn không thể chờ đợi được nữa , hắn không thể kiên nhẫn hơn nữa
Bỗng chốc tiếng đàn cầm dừng lại , giọng nói thanh thoát , dịu dàng nhưng toát lên vẻ nghiêm nghị của Nguyệt Du vang lên :
_ “ Ai đó ra ngoài đi , đừng núp ở đó nữa ! "
Menfuisu giật mình liền nhanh chóng bước ra , đi đến chỗ của nàng , nhìn nàng tươi cười mà nói :
_ “ Hoàng tỷ , thật không ngờ tỷ lại ở đây ! “
Nguyệt Du cười nhẹ nhẹ sau đó đưa đôi bàn tay thon dài ra hiệu mời ngồi :
_ “ Menfuisu , sao em lại ra đây ? Ta tưởng em ở chỗ của Carol rồi chứ ? Ngồi xuống đi , đứng hoài không tốt cho chân bị thương đâu ! “
Menfuisu cảm giác được nàng từ lạnh lùng trở nên nhu hòa, nhìn nàng tươi cười rồi sau đó ngồi xuống ở một cái ghế mặt đối mặt với nàng . Nguyệt Du quan sát Menfuisu , thật không ngờ đã hơn nửa năm không gặp , Menfuisu tuy rằng cũng gầy đi hơn trước nhưng ánh mắt càng thêm sâu không lường được , cả người hắn càng có khí khái nam tử, liền ngay cả giơ tay nhấc chân, đều có cảm giác của bậc đế vương. Chẳng lẽ thời gian có thể thay đổi con người nhanh đến vậy sao ?
Bất chợt khóe miệng Menfuisu đột nhiên toát ra một tia ý cười ý tứ hàm xúc không rõ.
_ ”Tỷ tỷ, năm tháng trôi qua , cuộc sống của tỷ tỷ quả thật là hạnh phúc nhỉ ?“
Hắn không chút để ý cầm lấy tay của nàng , nhìn ngắm đôi bàn tay của nàng, nhẹ nhàng hôn lên , thưởng thức làn da trên tay nàng , mỉm cười mà nói:
_ ”Tỷ tỷ càng ngày càng quyến rũ! Xem ra Izumin thật là có số tốt khi mà có được tỷ tỷ nhỉ ? “
Nguyệt Du mỉm cười nhẹ , rút nhẹ tay của mình ra khỏi tay hắn sau đó giễu cợt nói với hắn :
_“ Menfuisu em cũng vậy đó thôi ! Em cũng thật là hạnh phúc khi mà có Carol đó thôi ! Giờ em có tất cả những gì mình có rồi đó ! Mà hơn nữa chị thấy càng ngày em càng giống như một bậc đế vương thực thụ rồi đấy ! “
_ “ Tỷ tỷ , nàng đừng nên nói với ta với giọng điệu như thế nữa ! ” Menfuisu đột nhiên tới gần sát vào nàng , gần như thì thầm nhẹ giọng uy hiếp nàng nhưng nàng nhìn thẳng vào mặt hắn , nhếch cong đôi môi hoa anh đào của mình mà nói :
_ “ Ngươi sẽ làm gì ta nào ? Chém ta ư ? Hay là lột da ta , ném thịt ta cho cá sấu sông Nin sao ? “
Nhìn thấy Nguyệt Du cực kì bình tĩnh mà thẳng thắn với hắn kèm theo nụ cười giễu cợt , hắn sắc mặt trở nên trắng bệch , gân xanh gần như muốn nổi lên sẵn sàng muốn chém đôi cả người nàng ra . Sau đó hắn trấn tỉnh lại sắc mặt , cầm nhẹ lấy lọn tóc của nàng mà nói:
_ “ Hừm, tỷ tỷ được lắm ! Tưởng ta không muốn giết tỷ tỷ sao , ta thật sự rất muốn chém tỷ tỷ ra làm đôi cho hả giận nhưng mà đâu thể được , ta phát hiện ra tỷ tỷ là một viên ngọc trân quý hơn cả Carol nữa , tỷ tỷ tưởng ta không biết mọi thứ tỷ tỷ làm ở Hitaito ta không biết gì sao ? Đồ ăn , Thồ xa , thuyết thư , chỉnh sửa công văn còn cả kế hoạch vạch mặt âm mưu soán ngôi nữa chứ ? Ah mà quên , còn cả việc tỷ tỷ bày mưu cho Carol kế hoạch đánh Babylon và Atsiria nữa chứ ? Tỷ tưởng rằng ta là thằng mù hay sao mà không biết hả ? Tỷ tỷ , thật sự thú vị như vậy làm sao ta có thể chém tỷ được ? “
Sau đó , hắn sát tới tai nàng , thì thầm vào tai nàng mà trầm thấp nói :
_ “ Asisu …. À mà không phải nói chính xác hơn là u hồn lạ mới đúng …. ? Ta không biết nàng là ai , từ đâu tới , nhập vào cơ thể của tỷ tỷ ta nhưng mà nàng thật sự thú vị hơn cả người chị ruột phiền phức Asisu của ta nhiều ! “
Nói xong một câu cuối, thanh âm của hắn trầm thấp đến mức cơ hồ không nghe thấy , cả người nàng bất chợt rét run lên , hoảng sợ trong lòng không nói lên lời . Hắn… hắn …. Sao biết ta không phải là Asisu … ? Không … không thể nào …. ? Ngoại trừ ta , Izumin thì không ai có thể biết được ta là linh hồn khác cả , làm sao hắn có thể biết được chứ ? Không được ! Nguyệt Du không được run sợ , mày phải bình tĩnh nếu không trúng mưu kế của Menfuisu mà lộ liễu ra hết. Nàng nuốt ực nước bọt xuống cổ , trấn tĩnh lại khuôn mặt rồi miễn cưỡng cười mà nói :
_ “ Menfuisu ,đệ đừng đùa ta như thế chứ ! “
Menfuisu nhìn nàng đang miễn cưỡng cười , trong lòng mừng vì suy đoán của mình đúng , hắn cong cong đôi môi bạc mỏng của mình , nhìn nàng , cười lớn nói:
_ “ Hahahahaha ! Đúng vậy …. ! Đệ đùa vui với tỷ vậy thôi mà ! Thôi đệ về phòng nghỉ ngơi đây ! Tỷ tỷ chắc cũng lạnh rồi nên về phòng sớm đi ! “
Sau khi nói xong , hắn ung dung bước chân đi về phía thượng phòng của mình , khóe môi cong cong cười , trong đầu kiên quyết một điều không nói lên lời :
‘’’ Nàng ….. ta không biết nàng là ai nhưng nàng ở trong thân thể của tỷ tỷ ta thì nàng phải trở về thuộc về ta ….. ! Nàng chờ đó đi , ta nhất định sẽ mang nàng về bên ta ! ‘’’
-----------------------------------------------------------------
Bóng dáng Menfuisu đi khuất xa chỉ còn lại mỗi mình nàng ở đó . Tay nàng run run sợ sệt , lần thứ hai trong cuộc đời nàng lại sợ sệt đến như vậy . Cho dù nàng không biết lời Menfuisu nói ra là thật hay là đùa , nhưng nàng cực kì lo sợ . Cuộc sống hạnh phúc của nàng từng ngày từng ngày trôi qua cùng với Izumin , nàng cực kì rất trân trọng . Nàng vẫn nhớ cổ nhân từng có một câu : “ Trong cuộc đời của con người , luôn luôn có những điều bất ngờ xảy ra trong lúc ta lơ là nhất ! “ . Đúng vậy ! Cuộc sống hạnh phúc cũng đã làm nàng đánh mất ý chí chiến đấu khi đối mặt khó khăn. Nàng thật sự đã quên mất câu nhắc nhở đó . Nàng nhớ lại trong giấc mơ của mình , lão nhân lam y đã từng dặn dò với nàng . Chẵng lẽ đây chính là điều mà lão nhân ấy đã nói với mình sao ?
- " Thị phúc bất thị họa , thị họa đóa bất quá ! Chẵng lẽ mình và Izumin còn một thử thách nữa mới có thể hạnh phúc sao ? Thật sự phải trải qua thêm một lần nữa sao …… ? "
Nàng run run lấy tay ôm chặt người , đôi mắt đen long lanh ẩn lên tia lo lắng hoang mang . Bất chợt có một bàn tay đặt lên vai nàng khiến nàng giật mình quay lại thì thấy Izumin ở phía sau lưng mình .
Izumin sau khi bàn bạc xong chuyện liền về đến phòng thì nghe Harrot nói nàng vô tình gặp Menfuisu ở khuôn viên phía Nam , hắn nói cái gì đó khiến nàng run sợ . Anh vội vã bước nhanh đến thì thấy nàng đang ôm chặt lấy mình mà run sợ . Anh bước đến , đặt tay lên vai nàng , khi thấy nàng quay người lại với ánh mắt hoang mang lo sợ , Izumin cảm thấy đau lòng và trong ánh mắt toát lên tia ngoan độc , trong tâm trí muốn chém chết tên Menfuisu kia nhưng khi thấy nàng lo sợ trước mặt mình như thế , anh vội ôm chầm lấy nàng để cho nàng bình tĩnh . Cảm nhận được mùi hương quen thuộc và sự ấm áp phát ra từ cơ thể Izumin , nàng gắt gao cầm lấy quần áo Izumin, chỉ khi ở dưới sự bảo vệ của Izumin , nàng mới bộc lộ ra được sự yếu đuối bên trong của mình .
Izumin gắt gao ôm chặt lấy nàng , nhẹ nhàng vuốt đầu nàng . Thật lâu sau, nàng mới hết run thì Izumin mới lo lắng nhìn nàng mà bắt đầu hỏi :
_ “ Menfuisu hồi nãy hắn có làm gì nàng không vậy ? “
Nguyệt Du lo sợ , muốn giấu giếm chuyện hắn nói đùa với nàng rằng hắn biết sự thực về nàng liền lắc lắc đầu không muốn nói , chỉ có thể chôn mặt sâu mà im lặng. Biết nàng không muốn nói ra , Izumin cũng không bắt nàng trả lời mà chỉ gắt gao ôm chầm lấy nàng , ôn nhu vuốt nhẹ đầu nàng , thanh âm trầm trầm nhưng dịu dàng nói :
_ “ Nàng không muốn nói cũng không sao , ta không thể bắt nàng phải nói ra nhưng nàng chỉ cần nhớ một điều rằng dù cho thế nào có chuyện gì xảy ra , nàng chỉ cần nhớ rằng ta luôn luôn nắm tay nàng và sẽ cùng nàng đối mặt với nó ! Cho nên nàng đừng sợ gì cả ! “
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng , đưa tay Izumin lên mặt mình mà mỉm cười cảm nhận sự ấm áp và ôn nhu đó . Trong lòng nàng nổi lên một kiên định :
‘’’ Đúng vậy ! Nếu cứ trốn tránh và sợ hãi thì chẳng thể làm được gì , chi bằng cứ phòng ngự và lấy dũng khí để mà đối mặt với nó thì mới được ! Izumin , chỉ cần có chàng cùng nắm tay ta , ta và chàng cùng nhau đối mặt với thử thách đến cùng ! ‘’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...